Lưu Trọng Lư là một nhà thơ nổi tiếng của nước ta. Ông sở hữu một chùm thơ đầy ấn tượng đi sâu vào lòng bạn đọc. Chặng đường thơ ca của ông đã cho ra mắt rất nhiều trang thơ chất lượng và độc đáo. Ông là một trong những nhà thơ khởi xướng Phong trào Thơ mới và rất tích cực diễn thuyết bênh vực “Thơ mới” đả kích các nhà thơ “cũ”. Hãy cùng nhau đón xem những trang thơ của ông nhé!

Phật nghìn tay

Nghìn tay, nghìn mắt không thấy nổi
Khi cuộc đời một cõi hư không
Bòng bòng bòng, bống bòng bông
Máu chảy chẳng từ ruột, gọi sao được bống?

Thu Hạ Long

Đôi hài nhè nhẹ bước ra
Màn đêm cuốn lại, mặt hoa rạng dần
Mừng sương tan, khướu hót gần
Rừng xa thông vút điệu đàn hoà âm
Hút nhìn: Mặt nước lặng tăm
Cánh buồm soi bóng, lướt thầm trên gương
Em vừa khoác nhiễu lam sương
Đã vân tím nhạt, chuyển sang lụa đào
Buồm bay hay cánh hải âu?
Nắng vàng thu hay nắng đầu xuân tươi?
Biển, trời: Hai gái sinh đôi
Thuyền trôi hay chính núi trôi bập bềnh?
Cảnh sao thật, nét sao tranh?
Nét oai dáng hổ, nét thanh vẻ Kiều
Mỗi thoáng nhìn, một nét yêu
Một ngày xáo động biết bao tâm tình
Cảnh ơi! Sao đó với mình
Như chung chiếc võng một cành đung đưa
Tiếng còi vừa động “từng” xa
Mây ùn lại cơn dông qua ào ào
Lòng gương sóng dậy xôn xao

Tiếng hát hôm nay

(Gửi Tế Hanh, người quá lo từng chiếc lá rụng)
Còn bao nhiêu thu nữa, đi về?
Một cánh thu rơi, tai lắng nghe!
Những “trận mưa dài” lòng quá thuộc
Thương sao từng đóa rụng bên hè!
Một “nháy phù du” là cuộc sống
Mà sao tha thiết thế, hỡi đời?
Biển biếc trời xanh đâu chả có
Cứ nơi đây chen chúc đầu thai?
Đất đau khổ, phải có người đau khổ
Đất nghĩa tình, phải gắn bó một hai…
Đường nghìn dặm, phải có chân nghìn dặm
Cất mình phải cất tiếng hát “hôm nay”!
Em tôi; hỡi người em vĩ đại.
Bữa cơm nghèo, có cánh hoa tươi.
Đêm qua thủ thỉ sương từng hạt
Cho nắng chừ đây ngát hương lài!

Tiếng vạc đêm Niu Đenly

Đến kinh đô Ấn Độ được nghỉ ở một lầu cao.
Nằm giữa nhung lụa nghe tiếng vạc sương.
Không sao ngủ được, dậy ghi vội mấy câu
Một chiều ấn Độ dương
Giữa lầu cao mà sao nhung vò lụa xé,
Đắng nghe từng tiếng vạc đêm sương.
Ôi! Những chân dài khẳng khiu như cây sậy:
Thẩn thơ ngọn gió bên cầu
Lặn mặt trời, chân chửa biết về đâu!

Tội giặc

Từ chiến địa trở về
Ngủ một đêm Đèo gió
Trăng như vừng gương nhỏ
Trên tay em gái sàn
Nước máng từng giọt tràn
Như đàn tranh tưng tửng
Hương bưởi gần, thoang thoảng
Nằm nghe gió rúc xa
Dưới ánh lửa hồng cô giáo Thuỷ
Nhớ trò, nhớ lớp ngồi ngẩn ngơ.

Tráng sĩ

Đã trong tư thế nghê kình
Dám cầm gương, tự sửa mình trước gương
Lại vì hai tiếng “yêu thương”
Gian nan trăm trận phá đường mà lên
Tự mình đóng lại yên cương
Ngọn roi tráng sỹ dặm trường đã quen…

Trên bãi biển

Trời nước mênh mông, duy còn bốn mắt nhìn nhau lặng,
Trên cát, vô tình, vạch chữ: Vân,
Tay vạch vừa xong, sóng xoá dần…
Mỉm cười, Vân sẽ nói:
“Người yêu Vân hỡi!
Sao người lại quá điên?
Thân này cũng diệt, nữa còn tên?”
Hẳn tưởng nghìn thu, nhờ bãi cát,
Tan tác, nào hay, vì sóng bạc.
Cuộc trăm năm đừng có đa mang:
Tình nhân chung kiếp dã tràng.

Tuổi 80

Mới đó xài xong tuổi 80
Nhìn xuống đôi chân
giầy vẹt gót
Trông lên vẫn lớp lớp hoa bay
Mặc ve cứ hót
ngày chưa trật
Tóc còn xanh lắm bạn tình ơi!

Tự sự đêm

U u kèn đồng quái đản
Nghênh ngang âm binh
Bên cửa sổ
Đêm
Ai hỏi
Thần tượng đổ rồi
Tháng ngày trôi
Tóc chải, hồn có chải?
Biển gào trong tiếng sóng nhỏ của lòng em
Rừng xao xác trong tiếng gió cành em
Chân lý ngủ mớ
Chân lý đẫm ghèn
Em ơi, chân lý đâu còn chân lý
Nếu không cựa động bàn tay
Trong muôn sai trái của đời
Thì giọt mồ hôi
Ít phạm điều sai trái nhất.
Mỗi bước đi phải bắt đầu bằng tiếng hát
Em có nghe
Lời anh thao thức đêm nay?

Vì sương thu đổ

Thế giới bên mình tuý luý say,
Một nàng năn nỉ với gốc cây.
Lận đận từng trên còn vừng bạc,
Ôi! cái đẹp nghìn thu, huống gì ai thắc mắc.
Lặng im nàng đếm giọt sương gieo,
Cùng với sương thu, lệ nhỏ theo…
Nương bóng nguyệt rẽ lau tìm tới
Tới tận nàng, cầm tay tôi hỏi:
Lệ hỡi lệ, vì ai tôi sụt sùi?
Vân hỡi Vân, vì ai Vân ngậm ngùi?
Nếu phải vì ta, mà thổn thức,
Ta sẽ vì Vân lau hạt ngọc?
Ô hay! sao buộc lấy mình,
Em buồn, há chỉ vì anh?
Này anh hỡi, kề tai em gạn nhỏ:
Hồ lệ đây, vì sương thu đổ.

Vòng chuỗi ngọc

Đây ánh sáng lạnh giữa bàn tay
Còn sót lại của ngôi sao mờ đã tắt
Và còn đây những hạt nước mắt
Của thế kỷ vừa qua
Của bao đêm tối lạnh u mờ
Còn ứ lại trong hồn em
Như hạt mưa còn ứ đọng trên thềm.
Nếu cuộc sống, em ơi
Còn rơi đây
Những hạt buồn dĩ vãng
Hãy lau khô và chuốt thành ngọc sáng
Em xâu thành chuỗi thành vòng
Em đeo lên cổ, lên hồn
Em quấn giữa mình em sáng chói.
Em không phải như Tố Tâm ngày ấy
Chết trên nệm trắng của tình yêu
Em không phải như Thuý Kiều
Thẹn với trời xanh mang điều bội ước…
Em không phải như Trác Văn Quân thuở trước
Nửa đêm nghe tiếng phượng cầu
Lẻn mình cất bước…
Đường em nay ánh sáng chan hoà
Đường em nay ngọt trái thơm hoa
Chỉ đợi bàn tay em nâng hái.
Mười ngón tay em mềm mại
Mười ngón tay như mười ngọc nữ Nghê Thường.
Hái đi em! Trái vừa chín tới vị yêu đương
Nồng thơm trên cành xuân mơ ước…

Vô đề (I)

Con tắc kè rắc lên vọng gác thời gian
Đâu chỉ tiếng nấc
Em có nghe trong tiếng lá bay nghiêng
Có cả tiếng cựa mình tắc kè chờ hoa nở
Từng canh, từng canh hương tỏa
Không! Chẳng gì có thể mất
Chẳng gì đã chết
Giữa đất nghĩa, trời nhân
Trừ cái phũ phàng
Muôn đời chôn cất.

Vô đề (II)

Người thì vì Tổ quốc cơ cực
Người thì vì chồng nặng gánh đau thương
Người thì vì con trái tim luôn co thắt
Chao ôi
Mỗi người Việt mình nước mắt
đủ chảy thành sông.

Thu Hạ Long

Đôi hài nhè nhẹ bước ra
Màn đêm cuốn lại, mặt hoa rạng dần
Mừng sương tan, khướu hót gần
Rừng xa thông vút điệu đàn hoà âm
Hút nhìn: Mặt nước lặng tăm
Cánh buồm soi bóng, lướt thầm trên gương
Em vừa khoác nhiễu lam sương
Đã vân tím nhạt, chuyển sang lụa đào
Buồm bay hay cánh hải âu?
Nắng vàng thu hay nắng đầu xuân tươi?
Biển, trời: Hai gái sinh đôi
Thuyền trôi hay chính núi trôi bập bềnh?
Cảnh sao thật, nét sao tranh?
Nét oai dáng hổ, nét thanh vẻ Kiều
Mỗi thoáng nhìn, một nét yêu
Một ngày xáo động biết bao tâm tình
Cảnh ơi! Sao đó với mình
Như chung chiếc võng một cành đung đưa
Tiếng còi vừa động “từng” xa
Mây ùn lại cơn dông qua ào ào
Lòng gương sóng dậy xôn xao
Bão chưa tan đã ánh sao đỉnh trời.

Tiếng hát hôm nay

(Gửi Tế Hanh, người quá lo từng chiếc lá rụng)

Còn bao nhiêu thu nữa, đi về?
Một cánh thu rơi, tai lắng nghe!
Những “trận mưa dài” lòng quá thuộc
Thương sao từng đóa rụng bên hè!
Một “nháy phù du” là cuộc sống
Mà sao tha thiết thế, hỡi đời?
Biển biếc trời xanh đâu chả có
Cứ nơi đây chen chúc đầu thai?
Đất đau khổ, phải có người đau khổ
Đất nghĩa tình, phải gắn bó một hai…
Đường nghìn dặm, phải có chân nghìn dặm
Cất mình phải cất tiếng hát “hôm nay”!
Em tôi; hỡi người em vĩ đại.
Bữa cơm nghèo, có cánh hoa tươi.
Đêm qua thủ thỉ sương từng hạt
Cho nắng chừ đây ngát hương lài!

Hãy cùng nhau đón xem và suy ngẫm những giá trị sâu sắc cùng những ý nghĩa trong những thi phẩm của nhà thơ Lưu Trọng Lư. Đừng quên đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hấp dẫn và ấn tượng nhất nhé!