Hồng Thanh Quang tên thật là Đặng Hồng Quang, sinh năm 1962, tại Nguyên Hoà, Phù Cừ, Hưng Yên. Anh sở hữu một hồn thơ trong trẻo và đầy lãng mạn về những cung bậc cảm xúc trong tình yêu. Những trang thơ của anh luôn nhận được sự đón nhận nồng nhiệt từ bạn đọc. Nếu bạn tò mò lý do vì sao nhà thơ này lại được ưu ái như vậy thì hãy theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!

Những đoá hoa xanh

Светлеет грусть, когда цветут цветы,
Когда брожу я многоцветным лугом
Один или с хорошим давним другом,
Который сам не терпит суеты.
За нами шум и пыльные хвосты —
Все улеглось! Одно осталось ясно —
Что мир устроен грозно и прекрасно,
Что легче там, где поле и цветы.
Остановившись в медленном пути,
Смотрю, как день, играя, расцветает.
Но даже здесь.. чего-то не хватает..
Недостает того, что не найти.
Как не найти погаснувшей звезды,
Как никогда, бродя цветущей степью,
Меж белых листьев и на белых стеблях
Мне не найти зеленые цветы…

Dịch

Nỗi buồn trong trẻo hơn khi hoa nở rộ
Khi ở trên đồng cỏ muôn màu
Tôi dạo một mình hay cùng người bạn
Giống như tôi đã chán cảnh ồn ào
Sau chúng tôi, tiếng động và cát bụi
Chìm hết đi! Thanh thản ngập trong lòng
Thế giới vừa dữ dội vừa tuyệt diệu
Đời đẹp hơn nơi hoa nở giữa đồng
Tôi dừng những bước chân thơ thẩn
Đắm nhìn ngày đang đùa nghịch cùng hoa
Nhưng ngay ở đây… vẫn như còn thiếu
Thiếu thứ mình không thể kiếm tìm ra
Như không thể thấy ngôi sao đã tắt
Như trọn đời trong thảo nguyên xuân
Giữa lá trắng trên cành cây trắng toát
Chẳng thể tìm ra những đoá hoa xanh…

Tặng bạn

Замерзают мои георгины.
И последние ночи близки.
И на комья желтеющей глины
За ограду летят лепестки…
Нет, меня не порадует—что ты!—
Одинокая странствий звезда.
Пролетели мои самолеты,
Просвистели мои поезда.
Прогудели мои пароходы,
Проскрипели телеги мои,—
Я пришел к тебе в дни непогоды,
Так изволь, хоть водой напои!
Не порвать мне житейские цепи,
Не умчаться, глазами горя,
В пугачевские вольные степи,
Где гуляла душа бунтаря.
Не порвать мне мучительной связи
С долгой осенью нашей земли,
С деревцом у сырой коновязи,
С журавлями в холодной дали…
Но люблю тебя в дни непогоды
И желаю тебе навсегда,
Чтоб гудели твои пароходы,
Чтоб свистели твои поезда!

Dịch

Hoa thược dược vườn tôi đã héo
Đêm cuối cùng cũng sắp cận kề sang
Những cánh nhỏ phía ngoài hàng giậu
Nối nhau rơi xuống mô đất úa vàng
Không, bạn ạ, tôi nào có thích
Vì sao cô đơn lang bạt kỳ hồ
Tắt còi rồi đoàn tàu quen thuộc
Khuất bóng rồi những chiếc phi cơ
Con thuyền cũ đã nhoà trong nước
Chuyến xe đời ván gãy đinh long
Tôi tới cùng bạn trong ngày u ám
Không rượu mời thì rót nước trong
Xiềng xích đời tôi không thể phá
Mắt cháy bừng cũng chẳng thể rời đi
Tới thảo nguyên ngàn xưa phóng khoáng
Nơi anh linh lãng tử trị vì
Tôi không thể thoát vòng tục luỵ
Với mùa thu đất mẹ điệp trùng
Với cây nhỏ bên chuồng ngựa ẩm
Chân trời đông, sếu sải cánh vô cùng
Nhưng tôi yêu bạn cả trong ngày u ám
Và tôi chúc bạn sẽ luôn luôn
Có đoàn tàu vượt muôn đèo dốc
Có con thuyền xuôi gió trên sông…

Trên đường rời nhà

Люблю ветер. Больше всего на свете.
Как воет ветер! Как стонет ветер!
Как может ветер выть и стонать!
Как может ветер за себя постоять!
О, ветер, ветер! Как стонет в уши!
Как выражает живую душу!
Что сам не можешь, то может ветер
Сказать о жизни на целом свете.
Спасибо, ветер! Твой слышу стон.
Как облегчает, как мучит он!
Спасибо, ветер! Я слышу, слышу!
Я сам покинул родную крышу…
Душа ведь может, как ты, стонать.
Но так ли может за себя постоять?
Безжизнен, скучен и ровен путь.
Но стонет ветер! Не отдохнуть…

Dịch

Tôi thích gió. Thích hơn tất cả
Kìa gió thét gào! Kìa gió thở than!
Sao gió biết théo gào than thở thế?
Sao gió luôn sống được ngang tàng?
Gió! Gió rít! Gió rít bên tai!
Gió giống hệt lòng ai đang tức tưởi!
Tôi không thể, nhưng gió thừa sức kể
Cho đời nghe mọi chuyện trên đời
Cảm ơn gió! Người khóc – tôi đã thấu!
Tôi đỡ buồn hơn, rồi lại thêm buồn
Cảm ơn gió! Tôi thấu, tôi thấu lắm!
Chính tôi cũng vừa rời tổ ấm của mình xong
Ờ, lòng cũng biết nấc như người nấc
Nhưng liệu có luôn sống được ngang tàng?
Đường phẳng lặng, tẻ buồn, bất động
Nhưng gió đang kêu! Chớ dừng bước trên đường!

Trong phòng В горнице

В горнице моей светло.
Это от ночной звезды.
Матушка возьмет ведро,
Молча принесет воды…
Красные цветы мои
В садике завяли все.
Лодка на речной мели
Скоро догниет совсем.
Дремлет на стене моей
Ивы кружевная тень.
Завтра у меня под ней
Будет хлопотливый день!
Буду поливать цветы,
Думать о своей судьбе,
Буду до ночной звезды
Лодку мастерить себе…

Dịch

Phòng tôi giờ cũng sáng
Đó là nhờ sao đêm
Mai mẹ sẽ lặng yên
Mang xô đi lấy nước

Hoa vườn xưa đỏ rực
Nay héo khô cả rồi
Thuyền mắc cạn bãi bồi
Chẳng mấy mà sẽ mục

Bóng lá liễu chập chờn
Trên tường tìm giấc ngủ
Với tôi, dưới tán cây
Mai là ngày vất vả

Tôi sẽ nghĩ về đời
Sẽ tưới cho hoa tươi
Sẽ sửa thuyền tới lúc
Sao hiện lên giữa trời…

Trời nóng Стоит жара

Стоит жара. Летают мухи.
Под знойным небом чахнет сад.
У церкви сонные старухи
Толкутся, бредят, верещат.
Смотрю угрюмо на калеку,
Соображаю, как же так –
Я дать не в силах человеку
Ему положенный пятак?
И как же так, что я все реже
Волнуюсь, плачу и люблю?
Как будто сам я тоже сплю
И в этом сне тревожно брежу…

Dịch

Oi bức quá. Ruồi bay vo véo
Vườn héo mình dưới nắng đang trưa
Vài bà cụ già nua ngái ngủ
Ngồi vẩn vơ cạnh cổng nhà thờ
Tôi rầu rĩ nhìn người tai xế
Và bỗng thầm sửng sốt: Trời ơi
Chẳng lẽ tôi chẳng thể cho người ấy
Dăm ba xu, dăm ba xu thôi?
Tại sao tôi càng ngày càng ít
Khóc, yêu, đồng cảm với con người
Như chính tôi cũng đang gà gật
Lang thang trong giấc bất yên này?

Tưởng nhớ mẹ 

Вот он и кончился,
покой!
Взметая снег, завыла вьюга.
Завыли волки за рекой
Во мраке луга.
Сижу среди своих стихов,
Бумаг и хлама.
А где-то есть во мгле снегов
Могила мамы.
Там поле, небо и стога,
Хочу туда,— о, километры!
Меня ведь свалят с ног снега,
Сведут с ума ночные ветры!
Но я смогу, но я смогу
По доброй воле
Пробить дорогу сквозь пургу
В зверином поле!..
Кто там стучит?
Уйдите прочь!
Я завтра жду гостей заветных…
А может, мама?
Может, ночь —
Ночные ветры?

Dịch

Và thế là tan vỡ
bình yên
Cơn bão tuyết thét gào giận dữ
Đàn chó sói bên kia sông gầm rú
Xé mịt mùng bóng tối thảo nguyên
Tôi ngồi giữa đống giấy tờ, sách vở
Giữa dòng thơ đang viết dở dang
Ở đâu đó trong màn tuyết trắng
Mộ mẹ nằm giá lạnh, bơ vơ
Ôi, khoảng cách tôi muốn mau tới đó
Với trời cao, với đống cỏ trên đồng
Có thể tuyết sẽ làm tôi gục ngã
Gió đêm sẽ làm tôi hoảng sợ kinh hồn
Nhưng chắc chắn
chắc chắn tôi đủ sức
Chắc chắn tôi đủ sức vượt qua
Con đường ngập dưới trập trùng tuyết đổ
Trên cánh đồng vắng vẻ, hoang vu
Ai gọi đó?
Hãy mau rời khỏi cửa!
Tôi đang chờ khách quý sáng ngày mai
Nhưng có thể đó chính vong linh mẹ
Đó là đêm?
Là gió thổi đêm dài?

Vĩnh biệt ca

Я уеду из этой деревни…
Будет льдом покрываться река,
Будут ночью поскрипывать двери,
Будет грязь на дворе глубока.
Мать придет и уснет без улыбки…
И в затерянном сером краю
В эту ночь у берестяной зыбки
Ты оплачешь измену мою.
Так зачем же, прищурив ресницы,
У глухого болотного пня
Спелой клюквой, как добрую птицу,
Ты с ладони кормила меня?
Слышишь, ветер шумит по сараю?
Слышишь, дочка смеется во сне?
Может, ангелы с нею играют
И под небо уносятся с ней…
Не грусти! На знобящем причале
Парохода весною не жди!
Лучше выпьем давай на прощанье
За недолгую нежность в груди.
Мы с тобою как разные птицы!
Что ж нам ждать на одном берегу?
Может быть, я смогу возвратиться,
Может быть, никогда не смогу.
Ты не знаешь, как ночью по тропам
За спиною, куда ни пойду,
Чей-то злой, настигающий топот
Все мне слышится, словно в бреду.
Но однажды я вспомню про клюкву,
Про любовь твою в сером краю
И пошлю вам чудесную куклу,
Как последнюю сказку свою.
Чтобы девочка, куклу качая,
Никогда не сидела одна.
— Мама, мамочка! Кукла какая!
И мигает, и плачет она…

Dịch

Rồi tôi sẽ bỏ làng đi
Thế là sông lúc đông về hoá băng
Thế là rác ngập đầy sân
Thế là cửa kẽo kẹt ầm đêm đêm
Mẹ về mẹ sẽ buồn thêm
Và trong xóm nhỏ muộn phiền xa xôi
Đêm nao em khẽ đưa nôi
Đêm nao em khóc nỗi tôi bạc tình
Tôi đâu phải giống chim lành
Bên đầm em đã vin cành vội chăng
Nheo nheo cặp mắt mơ màng
Hái việt quất chín ân cần bón tôi
Đừng buồn nhé, bến mưa rơi
Đừng ra ngóng nữa tiếng còi tàu xuân
Chén đây lần cuối xin cầm
Cạn niềm dịu ngọt đắng cay giữa lòng
Đợi gì bên một dòng sông
Nếu ta như thể chim không chung bầy
Có khi tôi lại về đây
Có khi ta chẳng chăc ngày gặp nhau
Rồi hôm nào đó mai sau
Nhớ việt quất xót nỗi đau lỡ làng
Tôi mang một búp bê vàng
Như câu chuyện cổ cuối cùng gửi đi
Để con gái có bạn bè
Ngồi đâu cũng nựng búp bê dịu dàng
Mẹ ơi, nó thật lạ lùng
Vừa nháy mắt mừng vừa khóc oe oe…

Xa xôi Далекое

В краю, где по дебрям, по рекам
Метелица свищет кругом,
Стоял запорошенный снегом
Бревенчатый низенький дом.
Я помню, как звезды светили,
Скрипел за окошком плетень,
И стаями волки бродили
Ночами вблизи деревень…
Как все это кончилось быстро!
Как странно ушло навсегда!
Как шумно — с надеждой и свистом
Помчались мои поезда!
И все же, глаза закрывая,
Я вижу: над крышами хат,
В морозном тумане мерцая,
Таинственно звезды дрожат.
А вьюга по сумрачным рекам,
По дебрям гуляет кругом,
И весь запорошенный снегом
Стоит у околицы дом…
1969

Dịch

Nơi bão tuyết nửa đêm thổi gió
Phủ cánh đồng, phủ khắp nơi nơi
Ngôi nhà gỗ thấp yên lặng đứng
Đón lên mình những bông tuyết rơi
Tôi còn nhớ những vì sao sáng
Tiếng hàng rào bên cửa sổ kêu rên
Tôi còn nhớ cả bầy chó sói
Về gần làng lang thang đêm đêm
Mọi sự đã trôi rồi, nhanh quá!
Trôi muôn đời, trôi kỳ lạ làm sao!
Tàu của tôi, thét vang còi hy vọng
Cũng lướt qua mất tự khi nào!
Nhưng dẫu sao tôi khi nhắm mắt
Vẫn thấy thật gần sát nóc nhà gianh
Giữa màn sương lạnh lùng buốt cóng
Những vì sao bí ẩn run mình
Và bão tuyết lúc nửa đêm thổi gió
Phủ cánh đồng, phủ khắp nơi nơi
Và ngôi nhà gỗ thấp yên lặng đứng
Ở rìa làng đón tuyết buông rơi…

Ballade về những cái đinh

Спокойно трубку докурил до конца,
Спокойно улыбку стёр с лица.
«Команда, во фронт! Офицеры, вперёд!»
Сухими шагами командир идёт.
И слова равняются в полный рост:
«С якоря в восемь. Курс – ост.
У кого жена, брат –
Пишите, мы не придём назад.
Зато будет знатный кегельбан».
И старший в ответ: «Есть, капитан!»
А самый дерзкий и молодой
Смотрел на солнце над водой.
«Не всё ли равно, – сказал он, – где?
Ещё спокойней лежать в воде».
Адмиральским ушам простукал рассвет:
«Приказ исполнен. Спасённых нет».
Гвозди б делать из этих людей:
Крепче б не было в мире гвоздей.

Dịch

Bình thản hút đến tàn tẩu thuốc
Bình thản xoá nụ cười trên mặt
“Một hàng ngang! Các sĩ quan lên trước!”
Người chỉ huy rắn đanh từng bước
Và mệnh lệnh bật ra bằn bặt:
“Tám giờ nhổ neo. Hướng bắc
Ta sẽ không trở về. Ai còn người ruột thịt
Hãy mau viết lá thư vĩnh biệt
Nhưng dầu sao cũng không gì phí uổng”
Câu trả lời: “Rõ, thưa thuyền trưởng!”
Anh lính bạo nhất và trẻ nhất
Nhìn ánh nắng nhấp nhô sóng nước:
“Thôi thì ở đâu mà chẳng được
Dưới đáy biển yên hơn trên mặt đất”
Bình minh vang bên tai đô đốc:
“Chiến dịch hoàn thành. Không ai thoát”
Nếu có thể dùng họ làm đinh sắt
Chắc đó là những cái đinh cứng nhất

An Nam Аннам

Месяц стоит посредине
Дивно-огромного неба,
Ветер в бамбуковой чаще,
Благоухающий воздух,
Благословенна семья.
Старшие в роще за чаем,
Пьют и стихи повторяют,
Из дому слышно гуденье,
Там занимаются дети,
Новорожденный кричит.
Тот, кто живет этой жизнью,
Полное знает блаженство.
Что ему деньги и слава,
Если он верит, что детям
Должно его пережить?

Nước Lào Лаос

Девушка, твои так нежны щеки,
Грудь твоя — как холмик невысокий.
Полюби меня, и мы отныне
Никогда друг друга не покинем.
Ты взойдешь на легкую пирогу,
Я возьмусь отыскивать дорогу.
На слона ты сядешь, и повсюду
Я твоим карнаком верным буду.
Если сделаешься ты луною,
Стану тучкой, чтоб играть с тобою.
Если сделаешься ты лианой,
Стану птицею иль обезьяной.
Если будешь ты на горном пике
Перед пастью пропасти великой,
Пусть мне ноги закуют в железо,
Я на пик твой все-таки долезу.
Но напрасно все мое уменье,
Суждено мне горькое мученье,
Ты меня не любишь; и умру я,
Как бычек, травы лишенный свежей,
Без единственного поцелуя
В щеку, где румянец нежен, свежий.

Dịch

Ơi cô gái, cặp má hồng êm ái
Vồng ngực em như dải đồi thoai thoải
Yêu anh đi và vĩnh viễn từ nay
Ta chẳng bao giờ tay bỏ rời tay
Thuyền độc mộc, em lướt như tên bắn
Anh sẽ theo tìm đường ngay lối thẳng
Em lên voi, và ở khắp mọi nơi
Quản tượng là anh, tận tuỵ suốt đời
Nếu em bỗng hoá vầng trăng xa tít
Anh thành mây, sẽ bên em quấn quýt
Còn nếu em hoá cây mọc cheo leo
Anh thành chim – anh đậu, khỉ – anh trèo
Nếu em lạc trên đỉnh đèo cao ngất
Sát ngay bờ vực sâu muôn ngàn thước
Anh vẫn bò lên được tới nơi em
Dẫu đôi chân có bị nặng gông xiềng
Nhưng vô ích mọi điều anh có thể
Anh sẽ phải chịu khổ đau mãi thế
Em chẳng chút yêu anh, anh sẽ chết
Như con bò khi cỏ non cạn kiệt
Không được hôn dẫu chỉ một lần thôi
Lên má hồng, êm ái, dịu dàng tuơi

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng các bạn những trang thơ dịch vô cùng giá trị của nhà thơ Hồng Thanh Quan. Hãy cùng nhau đón xem và chia sẻ đến những người xung quanh nhé!