Nói đến những nhà thơ trữ tình nổi tiếng thì chúng ta không quên nhắc đến nhà thơ Hồng Thanh Quang. Anh là một cây bút tài hoa cùng những trang thơ chứa đựng những cung bậc tình yêu cháy bỏng thiêu rụi trái tim bạn đọc sâu sắc. Trong anh như có một ngọn lửa rạo rực luôn khát khao tình yêu và lấy đó làm nguồn cảm hứng sáng tác thơ cho mình. Nếu bạn có thú vui sưu tầm thơ thì chắc hẳn đây sẽ là một điểm đến thích hợp dành cho bạn. Đừng bỏ lỡ nhé!

Gần nhau không bình yên

gần nhau không bình yên
xa nhau thì trống trải
gặp bao nhiêu cô gái
anh chỉ nghĩ về em
ngồi một mình trong đêm
làm thơ và đọc sách
chữ nghĩa không che khuất
đôi mắt em lúc buồn
đã cùng qua bao sông
bao núi đã cùng vượt
khi tưởng kề hạnh phúc
thế mà không hợp nhau
anh đã làm em đau
vì những trò vặt vãnh
vì trái tim láu lỉnh
vì cái nhìn bâng quơ
vì cả những câu thơ
không biết từ đâu tới
vì đời – xa thấy tội
vì người – gần thấy quen
ai nhớ điều muốn quên
ai quên điều muốn nhớ
lúc sống bình yên quá
càng thấy lòng thiếu em…

Ghen

Em cách anh trăm ngàn hải lý,
Bốn đại dương và vô số con đường.
Em xa anh cả trong ý nghĩa
Khi em về cùng người ấy em thương.
Sao anh lại bỗng dưng thực nhớ
Môi cong, mũi hếch, mắt em cười?
Cơn gió lạc như mang giùm hơi thở
Đêm không anh, đằng đẵng em ngồi…
Anh đã hứa: Em toàn quyền ứng xử,
Anh kiêu căng thả hổ lên rừng.
Cá gặp nước, tưởng mừng cho cá,
Thế mà anh lại rượu rót không ngừng…
Trăng hỡi, chưa hết rằm đã khuyết,
Lá đang xanh, không gió, cũng xa cành.
Anh rất muốn em với người hạnh phúc,
Sao cứ mong chuyện ấy sẽ không thành???

Giai điệu đêm sinh nhật

dương cầm đen
từ đàn phím trắng
những nốt nhạc trào ra như nước mắt
tôi nhớ tới đàn cò bay qua tuổi thơ tôi
tiếng kêu cuối cùng của chúng
làm mẹ tôi tỉnh giấc
và tìm thấy tôi trong nôi trắng muốt
nghìn cánh cò kết lại
bay đi bay đi bay đi mãi mãi
giai điệu đêm tôi nhận hình người
nhận nỗi buồn quê hương nghèo đói
nhận nỗi đau dòng họ lụi tàn
cha tôi bỏ làng đi
tôi sinh ra quê người đất khách
cha tôi về hưu Hà Nội
cánh đồng quê tôi không xanh dâu nữa
sông Luộc âm thầm dâng sóng
tìm nhãn lồng sai quả để tràn đê
đêm nay tôi cũng tìm về
gặp con cò cành mềm lộn cổ
tôi chậm chạp chỉ còn đỡ được
câu ca dao quen thuộc
ôi cánh cò đã mang tôi tới đời này
giờ vẫn gày như cũ
tôi không biết làm gì cho đủ
ân nghĩa đồng lần
trong không khí dương cầm vô định
tự hỏi mình sẽ gặp thêm ai
rồi ban mai
đàn cò trắng ngủ quên trên đàn phím
thêm một tuổi tôi
thêm một bước gần
giã biệt…

Giao thừa

Và giao thừa đã thành đám cưới,
Cả nước cùng đốt pháo mừng ta.
Anh hôn em giữa mịt mờ biển khói,
Nghĩa cuộc đời bỗng rõ ràng ra.

Giấc mơ sâm cầm

không rõ tự lúc nào trời trở gió
có gì trong hơi thở về khuya của ký ức già nua
em người dưng với cái nhìn thân thuộc
vỗ sâm cầm cánh trắng phía trời nam
anh nhớ mắt em rụt rè lên tiếng gọi
tuổi trẻ anh đã chậm chuyến đò ngang
mùa cốm mới lá sen xanh ngời ngợi
đôi môi em ủ kín nỗi buồn riêng
nhưng ngay cả trong muôn ngàn cách trở
anh vẫn thấy em như hy vọng sau cùng
rồi sẽ trở về trong giấc ngủ
muộn màng nhưng ấm lời ru
người thiếu phụ của cánh đồng điên điển
tím miên man sóng nước Tây Hồ…

Gọi

Đến ngay đi, anh đang đợi em mà,
Sau phút nữa biết đâu quá muộn.
Một cơn gió, quả thế mà lìa cuống,
Lá thế là nát dưới chân ai.
Đến ngay đi, ngay sáng mai này,
Sau phút nữa biết đâu quá muộn.
Trời thì cao, cánh đồng thì rộng,
Mây đen sẽ ập tới khi nào!
Đến ngay đi, anh đang lặng như gào
Sau phút nữa biết đâu qua muộn.
Thời gian lỡ chuyển sang nhịp khác,
Ta – nhỡ nhàng – giữ vẹn được mình không?

Gửi bạn

Thế mà tôi có ngỏ được gì đâu
Cứ định nói, định nói rồi im lặng
Lần cuối cùng tôi đến thăm nhà vắng
Buổi học ở trường tổng hợp chưa tan
Tôi đi xa rồi nên nhớ miên man
Tuổi bé bỏng và màu áo đỏ
Niềm vui giản dị hồn nhiên như hơi thở
Tiết học nào tôi chỉ mải nhìn ai…
Ở lớp ngày ngắn ở nhà ngày dài
Nghỉ hè tôi vẫn thường qua ngõ nhỏ
Cứ mong thấy ai thoáng sau cửa sổ
Chỉ sợ ai nhìn thấy tôi đi qua.
Sinh nhật bạn giấu trong cặp bông hoa
Câu hát bâng quơ cứ bắt ai phải nghĩ
Mắt nâu ơi, sao mà nhiều ý thế
Tôi đi xa rồi càng nhớ miên man.
Mai tôi về nếu buổi học chưa tan
Bên gốc phượng tôi sẽ chờ bạn nhé!
Để thoáng nghe tiếng bước chân khe khẽ
Và nói điều chưa kịp nói hôm nay…

Gửi lại Pleiku

(Tặng Hạnh)
Càng xuống đèo càng nhớ em hơn,
Phải vì thế nắng thêm nhức nhối?
Trước mắt anh những chùm hoa đỏ ối
Phượng vội vàng đốt phía Quy Nhơn.
Càng xuống đèo càng nhớ em hơn,
Nhớ thị xã nhiều vô chừng dốc.
Quãng đời vang tiếng cười, quãng đời đầy nước mắt,
Anh làm sao sống lại hai lần?
Xa hẳn đâu, em vẫn đang gần,
Nhưng quay lại thì không thể nữa.
Sau lưng anh bụi xoá nhoà thị xã,
Gương mặt em rõ đến đau lòng…
Rát mặt đường, gió rít bước long đong
Tiếng gì thế theo anh da diết đuổi?
Thời trai trẻ hay lời em khản gọi?
Càng xuống đèo anh càng nhớ em hơn…

Gửi người đã khuất

Thế là hết thực rồi em
Dẫu đêm mê sảng gọi tên ích gì!
Em đã đi, em đã đi,
Âm dương cách trở lấy chi bắc cầu!
Yêu em, tôi có tình đầu
Yêu em, tôi biết khổ đau một mình.
Vô duyên và chẳng hữu tình,
Hai mươi năm vẽ ảnh hình chiêm bao.
Đã vui vì ngỡ phương nào
Số em may mắn, ngọt ngào, ấm êm…
Tôi chôn bao nỗi ưu phiền
Vào năm, vào tháng, vào đêm, vào ngày..
Sống đời tỉnh quá thành say,
Sống đời ngọt quá hoá cay vạn phần…
Tên em, tôi chắp cho gần
Vờ như cảnh lạ không dần cách chia.
Quanh quanh cái gốc si già
Tôi vun nỗi nhớ xót xa học trò.
Mai sau và mãi bao giờ
Quên sao sắc đỏ như cờ – áo xưa…
Thế mà vĩnh viễn đành qua
Em và những khúc lãng ca giữa đời.
Lệ như máu viết nên lời
Rơi vào trang giấy đỏ rồi bầm đen…

Hà Nội ba sáu phố phường…

Hà Nội ba sáu phố phường
Để ta đi những nẻo đường khác nhau
Nửa đời có ngắn gì đâu
Sông Hồng cứ chả nông sâu lạc phần
Thuở tim tôi vẫn còn xuân
Thanh tân em đã ân cần với ai
Khi hồn em rất ban mai
Riêng tôi mộng mị canh dài buồn tênh
Những ngày sáu bảy lênh đênh
Thuyền em đá cứ nổi nênh lạ dòng
Cũng nhiều nhớ cũng nhiều mong
Nhưng ta nào có trao lòng cho ta
Hàng Đào – Dốc Bưởi bao xa
Bàn chân không mỏi lại qua một đời
Đã vui khi thấy ai cười
Đã từng khóc trước những lời chia tay
Thế mà chỉ tới hôm nay
Bỗng dưng lá rụng lại bay giữa trời
Em như cơn gió vô hồi
Thổi trong anh những rối bời sáng trong
Phường dù chật phố dù đông
Nhưng tôi lại thấy mênh mông nỗi niêm
Khi ta đã mệt kiếm tìm
Ơn giời run rủi cho em gặp mình…

Hãy đi theo bàn tay

Hãy đi theo bàn tay đang vin vào bóng tối
Biển vô cùng vẫn hát cuối hoàng hôn
Ta đang sống như tãi lòng ra gió
Hơi muối mặn mòi tôi luyện vết thương ta
Sự chân thật mặt đôi khi giận dữ
Dẫn ta xông vào bụi rậm đầy gai
Chỉ những ai không sợ mình máu rỏ
Mới may ra tới được cõi yên tình
Hãy đi theo bàn tay đang vin vào bóng tối
Bầm dập nhiều nhan sắc rồi sẽ bật sáng hồn đau
Em cứ khóc nếu thấy lòng quá nặng
Ta đi hết đường hầm cũng chẳng bỏ nhau đâu…

Hãy sống

Hãy sống
không lụy người trên
không chèn kẻ dưới
Hãy sống
như lời ru của mẹ,
như con chuồn chuồn
đạp nước
rồi bay…

Hăm hai ngọn nến

hăm hai ngọn nến lung linh cháy
em không buồn nhưng run rẩy nhìn tôi
nhân đôi
có tìm ra tuổi
muộn rồi
muộn thực rồi ư
hăm hai ngọn nến vô tư
chờ môi thổi tắt
nếu đêm về nước mắt ai bỏng gối
chắc tôi sẽ tự trách mình
dầu có thể tôi không có lỗi
phải muộn màng ngần ấy năm sinh…

Hình bóng vô thường

sáng lên một chấm lửa
ở nơi ta không thể nào nhìn thấy
đêm nay thành phố xa
có thể em không ngủ
những trang giấy gọi em về lại cùng tôi
cơn gió ngoại thành hương cốm
chạm ngón tay run như giẽ lúa
đầu mùa chim sẻ cô đơn
tiếng mõ vô tư gõ vào tâm trí
nếu có tu cũng chẳng trọn kiếp sư thầy
ta dâng lên nhau một mùi hương tĩnh lặng
sen lạc bầy ngự ở toà sen
rồi dần dà em sẽ quên
cũng có thể dần dà em sẽ nhớ
một buổi sáng trong như hơi thở
phả vào nhau hình bóng vô thuờng…

Họ Đặng

kẻ núm ruột mất tích trên đường phố
kẻ phù hoa đến cả thơ tình
kẻ theo đuổi những giấc mơ sặc sỡ
đêm tất niên xót nhớ tổ tiên mình.
và lòng bỗng trở về cội gốc
với ông cha bao thuở cơ hàn
con sông Luộc chảy qua huyền tích
những thương đau đọng lại nên làng
tôi chợt thấy tôi trong giáo mác
náo nức hy sinh bên Đức Thánh Trần
dẫu da ngựa bọc thây ngoài trận mạc
hào khí Đông A đổi họ vẫn nguyên vàng
tôi chợt thấy tôi khi động địa
ôi cháu con dòng giống anh hùng
dẫu sa cơ hùm thiêng vẫn hổ
máu thành thơ viết mấy cho cùng
đã lừng lẫy trên đầu thiên hạ
vẫn trung trinh thứ vị dân thường
với tổ quốc chẳng thay lòng đổi dạ
chưa một đời phụ rẫy cha ông
tôi sinh lạc giữa đô thành náo nhiệt
đêm tất niên thấy mình chạy kinh hoàng
những thôn xóm mang nỗi niềm vạn kiếp
tức mạc bình than hàm tử bạch đằng

Hoa cúc mùa thu

Hồi ở nhà có để ý gì đâu,
Dầu Hà Nội loại hoa nào cũng có.
Tôi đã gặp trong thơ nhưng chẳng nhớ
Vẻ dịu dàng của hoa cúc vùng cao.
Xa nhà rồi, mùa thu tới nôn nao
Nhớ kỷ niệm của những ngày bé nhỏ,
Nhớ buổi tựu trường phượng còn thắm đỏ,
Tiếng ve còn êm dịu những trò vui.
Đến sáng hôm nay hành quân qua đồi,
Mới ngỡ ngàng trước rừng hoa cúc nở.
Cúc bé nhỏ mà đồi không bé nhỏ
Nên màu vàng cứ bỡ ngỡ bao la.
Mẹ ơi mẹ đứa con đi xa
Mười tám tuổi mới lần đầu cảm thấy
Yêu bông cúc đơn sơ mà lộng lẫy
Mọc trên đòi giữa ngàn loại cỏ cây
Xin được cầm bông cúc lên tay
Để mơ mộng cũng đi vào trận đánh,
Xin cúc đậu lên ba lô người lính,
Mười tám tuổi thôi mà nên lính rất yêu hoa.
Mẹ ơi mẹ đứa con đứa con đi xa
Trên đường hành quân khát khao gặp mẹ
Để làm việc chưa kịp làm ngày bé:
Bông cúc này hái tặng mẹ thân yêu…

Hồ Gươm

Nhân chứng tuổi thơ,
cả tuổi già ta nữa.
Ai đã sắp hết thời thiếu phụ,
hồ vẫn trong leo lẻo buổi ban đầu,
dưới đáy sâu
mái tóc muối tiêu trầm tích.
Những chú bé mới yêu lần thứ nhất
soi gương hồ, chỉ thấy thật là xanh…

Hy vọng cuối

đôi mắt sẽ mở như lần thứ nhất
sen Tây Hồ nở giữa vàng thu
ta không lầm lẫn đâu dẫu tìm nhau thấy muộn
trong phút giây tuổi tác bay vù
như cánh chim bị tình yêu đánh động
những kinh nghiệm tháng năm bỗng hoá dư thừa
ta không cần sự từng trải cầm tay ta nữa.
đôi mắt mở như lần đầu tự dẫn ta qua
những mùa hạ đã làm sen úa
máu thanh xuân ta còn giữ trong mình
em lại sẽ trẻ trung và cất tiếng
nhẹ nhàng gọi lại bình minh
em tha thứ cho anh những ngông cuồng ảo vọng
anh đã rời em để được quay về
đường đã định không thể ai vượt tắt
lối đoạn trường đã dành sẵn ta đi
đôi mắt sẽ mở như lần thứ nhất
ta lại tin hạnh phúc thực chân thành
những cánh sen lạc mùa lại trắng
giữa Tây Hồ khi đêm ngả vào xanh…

Khai bút

Không có hạnh phúc nào lớn hơn tình yêu
Không có nỗi buồn nào lớn hơn tình yêu
Tôi hiểu ra điều này
Khi cùng đứa con trai bảy tuổi đi bộ
đón giao thừa
Hai cha con mà quá đủ đầy
Hai cha con mà vô cùng thiếu vắng
Tôi cười cho con vui
nhưng thấy lòng cay đắng
Trước líu lô ngộ nghĩnh giọng con mình
Phút thiên nhiên chuyển mùa
pháo hoa sáng trời xuân
Nhưng rực rỡ tan nhanh còn lại là bóng tối
Tôi dắt tay con thấy nhịp tim hoá vội
Tôi sẽ kịp làm gì cho đỡ nhọc đời con
Thêm một tuổi già hơn thêm thấy mình hơn
Nhưng chẳng thể sửa lại con đường cũ
Con trai ơi hành trình rồi dâu bể
Cha đau đớn khải huyền
con có đỡ chông gai…

Không đề mùa thu

Thu mà, vẫn giống ngày xưa
Em tôi lụi cụi vào mưa cuối ngày
Tóc không tơ nữa, vai gầy,
Bao nhiêu xa xót thổi đầy phương anh…
Thu mà, đã hết mùa chanh,
Phất phơ hương cốm chẳng dành cho nhau.
Anh nhìn nắng xế hàng cau
Nhớ bài thơ đã xóa câu ngậm ngùi…
Sống sao lại được phần đời
Con chim sáo ấy giữa trời vút bay…
Về đây, em lại về đây
Chao ôi, muối mặn gừng cay lạt rồi…
Xác thân hơi quyện ai người,
Mím môi lịm chết tiếng cười trong mê…
Thu mà, cỏ ở triền đê
Nửa xanh xao tím, nửa tê tái vàng…

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những trang thơ giá trị của nhà thơ Hồng Thanh Quang. Qua đó ta thêm hiểu và yêu ngòi bút thơ ca đầy sâu sắc và tình cảm của anh.