Hồng Thanh Quang là một gương mặt nổi bật trong nền thơ ca Việt Nam. Với những chiêm nghiệm, trăn trở, xúc cảm và hồi tưởng như những liều trợ dưỡng tinh thần dành cho độc giả. Những tác phẩm được lựa chọn từ nhiều giai đoạn sáng tác khác nhau của anh nhưng rất nhất quán ở mạch cảm xúc, góc nhìn và cách cảm để lại ấn tượng trong lòng bạn đọc. Hãy cùng chúng tôi chiêm ngưỡng những trang thơ này nhé!

Chúng mình sẽ chia tay trước nhé

chúng mình sẽ chia tay trước nhé
khi ngồi vẫn khít bên nhau
nụ cười sáng đôi mắt mi lá liễu
anh nhìn bất giác mà đau
thực lẽ anh quá chừng vô lý
giấc mơ mà sao muốn dài lâu
ôi tóc ngắn gió không thể trốn
câu thơ anh nước chảy chân cầu
ta đã thức ngóng canh gà cổ tích
ngỡ đời còn tiếng chuông ngân
ta đã ước một vì sao rớt
cầu phúc cho cơn mộng không thành
anh thầm thĩ ru em như gió
thổi biếc xanh con sóng vô hồi
muốn chìm đắm như mình vẫn bé
lại nổi nênh khúc hát không lời
ừ mình sẽ chia tay trước nhé
khi ngồi vẫn khít bên nhau
anh sẽ cố như em không phải gắng
nhẹ lòng mong giấc mơ sau…

Chuyển giao

vô tình rơi xuống đám cỏ đàng đông
những mộng mị rời giường ngái ngủ
ai nhớ lại lời yêu
rơi quả sấu lõm đêm mùa hạ
mình còn cách ban mai một cái hôn dài
em trắng ngần như bóng dáng nào phai
trong nỗi nhớ anh vô tình vướng
hiện tại vương nỗi niềm cà cuống
anh yêu em
anh thực sự xin thề
lúc tất cả chúng ta đều đợi nắng lan về
bỗng mờ ảo bóng hình không thể biết
anh những tưởng giết đi là chết
trong anh thất vọng năm nào
ôm lấy em dĩ vãng lại đi vào
không cửa chính không qua cửa sổ
em đứng dậy sáng lòa như hơi thở
vẫn chẳng ngăn nổi gió vô hình
vẫn chẳng ngăn nổi gió vô tình
bình minh nhuốm chút gì như quá khứ
hiện tại bỗng dưng thành ngái ngủ
trong phút giây đêm chuyển

Chuyến tàu

sân ga có một chuyến tàu
không khói nhưng mờ tất cả
tôi giờ chỉ nhớ
gương mặt em tóc ngắn lệ lăn tròn
đã hụ rồi tiếng còi
và em hôn người khác
ai một ngày dài hơn thế kỷ
buổi ấy trong tôi không có thời gian
một chia ly không thể làm gặp gỡ
tình yêu chẳng muốn thế tình yêu
cái ta thiếu cái muôn đời ta thiếu
tôi đã hiểu ra – không phải cái ta chờ
những tình cờ làm đảo lộn đời ta
cái đã phải hóa thành vô lý
đã kẻ Bắc người Nam
đã mỗi ngày mỗi khó
những trang thơ mỏng mảnh nhân tình
đã nói gì như ở cơn mê
sương khuya nước mắt
còi đã hụ rồi
sao tôi vĩnh biệt
khoảng đời tôi đã từng mong?

Có một con đường

Có một con đường dành riêng nỗi nhớ
nơi mặt trăng như bánh xe
mặt trời như bánh xe
và đôi mắt cũng tròn như thế
con đường ấy vẫn dẫn ta đi
biết bao giờ tới
kịp mái tóc chưa hết phần sương muối
em mặn mòi chưa hóa khơi xa?

Có những ngày tôi nhớ em vô cớ

Có những ngày tôi nhớ em vô cớ,
Nhớ con đường chưa từng bước bên nhau,
Nhớ hò hẹn không trở thành sự thật,
Nhớ tình yêu chẳng được bắt đầu.
Tôi nhớ mắt không nhìn tôi bối rối,
Tôi nhớ môi hôn không phải tôi rồi.
Rất vô cớ thế mà tôi nhớ
Lá thư hờ em không viết cho tôi,
Rằng tất cả chỉ là mộng mị,
Những vinh hoa phú quí trên đời,
Những hạnh phúc và không hạnh phúc
Có hay không cũng chỉ tạm thời.
Chỉ duy nhất trái tim là vĩnh viễn,
Trái tim tôi em giữ từ lâu,
Nhưng cũng đã từ lâu tôi chẳng biết
Em là ai và em đang ở đâu…

Có thể quên nhau mới may ra hạnh phúc

Có thể quên nhau mới may ra hạnh phúc
sao đêm qua anh lại thấy nao lòng
hình ảnh mười năm mười lăm năm trước
em một mình đi giữa gió mùa thu
quanh hồ Gươm bao nhiêu lá phượng
rơi vàng trên lối vào mơ
câu thơ cũ đã mờ nét mực
anh bây giờ chỉ muốn khóc lặng im
có thể quên nhau mới may ra hạnh phúc
sao đêm qua anh lại thấy em ngồi
qua cửa sổ nhìn trời đêm sao rụng
và hát thầm một câu không rõ tiếng
chỉ thế thôi anh lại khóc âm thầm
anh cứ khóc chẳng khi nào em biết
cuộc đời anh trong ngõ cụt đêm tàn
anh uống rượu không sao say được
cứ miên man nghĩ lại chuyện bao đồng
em đã khác anh không khác nổi
anh nhớ em không phải của bây giờ
lá phượng vàng miên man lối vào mơ…

Con đường

tìm tới em
sông Hồng đỏ mắt
đánh thức vợ chồng Ngâu
bật khóc
lưót thướt mưa khoác áo thân trần
mấy lần qua sông chim sáo
chẳng có lồng nào chắc tình yêu
rẽ cỏ lác
dấu chân hằn cát
ngấm dần nước mắt
mà bay
ai dậy
cứ đi
rồi sẽ thành đường…

Con thuyền Noê của tôi

đêm mưa tầm tã
dường như thành phố lụt
nước tràn vào cửa
tràn vào nhà
ngỡ ta gặp hồng thủy
trong căn phòng sách vở
tôi đối diện với những file xa lạ
câu thơ viết nên như tiếng thở dài
lặn vào bóng tôi
vào tiếng mưa gõ mái nhà tôn
có thể rồi tự xóa
ngay cả nếu như bộ nhớ computer hoạt động tốt
ôi computer
con thuyền Noê của tôi
trong đêm mưa mù trời mù đất
cho tôi em cứu được những gì
một ý nghĩ ướt át
hay ký ức cảm lạnh
hay một đôi mắt khuất sau trang thơ cũ
đầm mưa
từ tình yêu đã qua
còn lại một mặc cảm tội lỗi
ta vì sao
đã không thể cho nàng hạnh phúc
mặc cảm đó là bạn đồng hành duy nhất
trên con thuyền Noê của tôi
trong đêm mưa ngập Hà Nội…

Cô giao liên bước chân trần xuống suối

(Quý Tặng anh Bảo Ninh)
cô giao liên bước chân trần xuống suối
những mảnh vàng trăng tan biến đê mê
tóc em đen thân em ngần trắng
đêm thành lóng lánh trong ta
giấc ngủ làm sao đến được
mắt ta chong đếm những chấm sao mờ
mẹ ta có thức con ta có thức
vợ ta giờ trằn trọc nhớ ta không
bao nhiêu năm lá rừng thay chiếu
gần với hy sinh như người bạn chung giường
ta quen nghĩ thân phận mình không đáng kể
và cả nỗi niềm thân phận của tình yêu
sao trước trận cuối cùng ta mất ngủ
nhớ mo tre bà ngoại nhặt hun hè
mẹ ta trẻ chờ bố ta biền biệt
Trường Sơn dài hơn mọi trường ca
ta cũng hiến đời cho gió bụi
để vinh danh một hy vọng yên bình
ta đã cắn hàm răng trai trẻ
cho giấc mơ thêm một phút trong lành
nhưng em tới vô tình như số phận
gót chân trần đạp lên những vần thơ
ta gieo mãi chỉ gặt về vướng bận
những tơ duyên mộng mị như tờ
và đến phút cuối cùng trong mất ngủ
giấc mơ đau như đời thực chia lìa
cô giao liên bước chân trần xuống suối
tới bây giờ em vẫn hát trong ta…

Cố nhân

Lại chia tay nữa sao đành
Ơi người đã chót phải thành cố nhân
Cái duyên có được bao lần
Cái tình san sẻ mấy phần, những ai
Hết rồi, ta một thời trai
Hết rồi em thuở chấm vai tóc huyền
Cơn mưa sớm ướt hương nguyền
Ước mơ nặng đắm con thuyền lá tre
Những đêm đông, những trưa hè
Qua đi có phút nhớ về nhau không
Còn đâu trang giấy tơ hồng
Câu thơ cánh bướm bay vòng ngẩn ngơ
Áo em đỏ đến không ngờ
Cháy trong anh, tới bầy giờ còn đâu
Lại lìa nhau, lại lìa nhau
Mỗi người riêng một nỗi đau với đời
Thời trai ta đã qua rồi
Cố nhân mái tóc giờ thôi bỏ dài…

Cơn khát bátđomboong

Trời xa ngái như em và mẹ,
Sao rơi không chạm vai mình.
Bátđomboong oằn người trong cơn khát
Nứa tre gầy xao xác gió Pailin.
Tấm ni lông bỏng rộp
Lính nằm ngửa, nằm nghiêng, nằm sấp.
Những hạt sương hiếm hoi, vàng ngọc,
Hãy thấm vào chân tơ kẽ tóc,
Khát đang làm buốt nhói óc tim.
Mấy ngày liền truy quét địch liên miên
Rừng tre nứa tiếp rừng tre nứa.
Mặt đất cháy trong bầu không khí lửa
Suối cạn trơ ngay tự bản đồ.
Không ai nhắc tới những hàng thốt nốt,
Những vườn xoài trĩu quả đằng sau.
Môi lính trẻ, lính già khô nứt,
Nước miếng còn mà ứa ra đâu.
Bị đông méo tựa quả bầu khô héo,
Những hạt gạo rang lăn lóc trong rừng.
Mấy ngày liền không ăn, không đói,
Cứ đốt lòng giọt nước, chẳng cần trong!
Cơn khát làm nụ cười như mếu,
Khoá đôi chân vòng xích vô hình.
Nhưng lát nữa bình minh, cơn khát
Sẽ vực chúng tôi cầm súng, lên đường!!!

Cù lao

Giữa lòng anh, em – cù lao,
Bỗng dưng vô cớ rào rào nước lên.
Trách gì cơn giận không tên,
Chịu nghe em, những nỗi niềm phù sa…

Cuối con đường sẽ không ai đợi ta

Cuối con đường sẽ không ai đợi ta
Mặt trời lặn vẫn ngoài tay với
Bụi ba gian đỏ nỗi niềm đắm đuối
Cháy xanh ngời còn một vạt rừng chăng
Ta trở về nơi đã khép vầng trăng
Như chưa sống, chưa yêu, chưa hát
Người đàn bà ngực trần bỏng rát
Tuổi trẻ tôi em giấu đâu rồi?
Bao nước mắt lăn tròn đá sỏi
Bao niềm vui hoá đá ngủ vùi
Bao giận dữ ghen hờn đốt trụi
Những câu thơ trầm tích nơi nào
Tôi một mình đứng dưới thanh cao
Những cổ thụ muôn đời thiếu tán
Bao năm rồi lòng còn thấy hạn
Một cái nhìn không hữu ý từ em
Cuối con đường lại ngút ngát cao nguyên
Ta đã mệt rồi chăng hả gió?
Lại hối thúc bên tai mình tiếng thở
Suốt một thời mơ hái mặt trời đêm

Cuối cùng cũng nói rằng yêu

Cuối cùng cũng nói rằng yêu,
Trong làn sương mỏng vãn chiều chợt giăng
Em là một ánh sao băng
Lóe vào ký ức nhiều thăng giáng buồn
Gánh tình bán sỉ hay buôn
Em mang suốt những nẻo đường vắng tôi
Lạ thay mắt vẫn trong ngời
Nhìn ai như thể đó người tương tri
Tôi qua mấy mối tình si
Tưởng như lòng đã trơ lỳ với duyên
Vai nào cũng chẳng tìm quên
Môi nào cũng chẳng thấy thêm bớt gì
Thế mà phải hiểu rằng đi
Tới đâu cũng dưới hàng mi ấy cười
Thực hư chỉ một kiếp đời
Lại gần nhau chút rồi thôi có đành…

Cuối hạ

Nắng cài mái ngói vào nâu
Cây sao bóng cả sẫm màu gió xưa
Phố dài, Thu kịp về chưa,
Bước chân động lá, nhịp trưa nhuốm vàng…

Cuối tình ca

(Cho EM một ngày nào đó)
Em cuối cùng về lại với anh không
Sau tất cả những nổi chìm thiếu phụ
Những tình yêu mới với những tình yêu cũ
Những tình yêu như thù hận trong đời
Em cuối cùng có lẻ bóng như tôi
Ta thiếu vắng đâu phải là nhân thế
Ôi món nợ tháng năm dài vẫn trẻ
Bắt ta buồn hát khóc với hàng dương
Ta đã tìm quên lãng giữa mù sương
Những môi mắt những nhọc nhằn danh lợi
Những tĩnh lặng hồi tâm quên chờ đợi
Thế mà vui luôn đượm nỗi u buồn
Em cuối cùng gương mặt vẫn như gương
Ta soi lại những câu thơ khờ dại
Bao mất mát cũng không là báo hại
Cho cơn mơ khoảnh khắc thực xa lìa
Ta với mình thật không thể nào chia
Dẫu lầm lẫn dẫu giận hờn như ghét
Không cùng sống ta với mình sẽ hết
Những u minh để vĩnh cửu yên bình…

Dạ khúc

Im lặng như vàng
Trăng tràn mọi chốn.
Em đừng luống cuống,
Chẳng có ai đâu.
Đôi ta bên nhau,
Dưới đầu cỏ dịu.
Em đừng ngượng nghịu,
Mỗi mình thức thôi.
Ảo mờ bờ môi,
Ảo mờ hiện tại.
Gió từ xa lại,

Dạ lan hương

Đêm xuống
Làm sao che nỗi nhớ
Em
Và vô số…
Chỉ là em!

Hồng Thanh Quang là một nhà thơ có ngòi bút tài hoa cùng những cảm xúc sâu sắc. Đọc thơ anh, ta cảm nhận được một luồng gió mới giúp ta vui vẻ và thoải mái hơn