Khi đọc thơ Hoàng Cầm, ta luôn cảm nhận được những nét độc đáo hiếm có trong làng thơ ca Việt Nam. Đó chính là những ấn tượng về một không gian văn hóa vùng Kinh Bắc và tình yêu đôi lứa là nguồn cảm hứng trong sáng tác thơ ông. Qua đó ta thêm phần ngưỡng mộ tâm hồn cũng như cốt cách của một người thi nhân. Ông có một kho tàng thơ hấp dẫn, trong đó có những bài thơ đã được đưa vào chương trình dạy học gắn liền với nhiều thế hệ bạn đọc. Hãy cùng nhau khám phá nhé!

Tháng giêng đi chậm

Em hẹn anh cuối tháng giêng
Em về Kinh Bắc quê thiêng thơ mình
Tháng giêng ơi vút vút nhanh
Như mây từ biển liệng vành Thiên Thai
Như dòng sông Đuống cuốn trôi
Như Tiêu Tương liễu buông dài Bách môn
Nhanh như tiếng gọi hú hồn
Hỡi cô Huệ đỏ ngớ vờn ngôi vua
Giáng Tiên mới chớm hội chùa
Đã bay Từ Thức vào mơ động đào

Tháng giêng bước chậm thế sao
Nhẩn nha kiếm chỉ leo cao cột đình
Nguyên tiêu tha thẩn trùng trình
Ốc sên hiếng mắt ngó rình sớm mai

Đợi qua nguyệt tận rét đài
Tay em rét lộc tóc cài hoa anh
Hẳn nghe chồi biếc rung cành
Mùa Kinh Bắc tạc nguyên hình em thương.

Thất vọng

Thôi anh đừng viết thư
Mỗi dòng một thêm tội
Thày mẹ em mất rồi
Em có thày mẹ mới
Đêm nay sao lặn góc trời
Bây giờ em được mồ côi.

Thèm

Tình cờ đâu triệu triệu năm
Bỗng nằm
bỗng thắm
bỗng chằm hai thân
Bỗng âm dương toát mình trần
Để sinh chi chít mắt ngần chớp mi
Để thành Em của huyền vi
Âm vang khối sét cành si khuấy trời:
Vở mây nắng lảy mưa rơi
Vỡ em buông tóc trôi dài trăm năm
Vỡ anh bừng tiếng kêu thầm
Vòng mê nũng gối nguyệt cầm gọi đôi
Khát hôm mai cháy không nguôi
Nuột nà răng cắn tím môi nòi tình
Đừng lên tiếng
gợn anh linh
Suối mê động cửa khép mình thương sao
Ôm anh suốt đợt sóng trào
Vẫn thèm nghén nghẹn cồn cào của chua.

Theo dòng mẫu hệ

1.
Tôi theo dòng mẫu hệ
Ngây xanh miền thuở bé
Nét nhăn hồng hoàng hôn
Mải theo dòng mẫu hệ
Thắt yếm đào tuổi son
Buộc bướm vào hoa lệ
Mắt Ỷ Lan quên buồn
Rõi chân mày triều Lí
Vua thuận dòng mẫu hệ
Lắng chuông chùa nhuốm son
Dòng sử thi mẫu hệ
Nước mắt hoen bồ hòn
Đặng Tuyên Phi luyến nhẹ
Quan họ về cuối thôn
Thương vương triều mẫu hệ
Ngọc Hân cười chon von
Ánh gươm thần Nguyễn Huệ
Chớp nguồn thơ trăng tròn.
2.
Ai bẩy mươi tươi giòn
Nằm mơ đưa võng mẹ
Ru say dòng mẫu hệ
Vòng tay quê bế bòng
Chịu nỗi đời dang dở
Vẫn y nguyên nhụy nồng
Dạ lan hương vườn cũ
Lan sang giờ rạng đông
Nên càng thơm cỏ mịn
Ngát xuân em chưa chồng.
Tuổi đi cùng bê nghé
Gái xuân tròn khăn vuông
Men theo dòng mẫu hệ
Gửi cô hàng xóm thương
Tôi theo dòng mẫu hệ
Cứ mê man lạc đường.

Thể phách tinh anh

Em trao vẹn cả thân mình
Là giầm ớt tía đỏ bình men quê
Nhấm trăm chùm nữa chưa về
Khóc chan lòng mẹ
Ngất mê… lặng lờ
Em trao vẹn cả trang thơ
Thơ xô sóng đẩy xạt bờ xót thương
Đến đâu là hết phố phường
Em đi… đi mãi đoạn trường ấy sao ?
Em trao mình thỏa khát khao
Dấn thân lạc lối mưa rào hoàng hôn
Chợt vui trẻ dại chợt buồn
Long lanh mắt sáng ngậm tròn giọt đau
Em đi lâu thế ? Về đâu ?
Sao đi xa thế ? Bao lâu em về ?
Mê rồi tỉnh, lại nằm mê
Ngỡ em đi dạo đường quê mịt mùng
Thiên Thai sông Đuống lạnh lùng
Bóng em không lướt thuyền không hướng chèo
Chùa Dâu Phật tích cheo leo
Mắt em không chớp ai theo mình về ?
Chiêu Hoàng giận núi hờn khe
Trầu têm cánh phượng lỡ thề tử sinh
Lí cây đa… lí huê tình
Nguyệt cầm long phím
………………dỗ dành ai ca ?
Người ơi! Người ở… hay là…

Thơ qua đài phát thanh

Buổi sáng, nắng lên trời Hà Nội
Tâm hồn tôi mang nặng thơ tình
Tôi đi lên đài phát thanh
Đứng trước ống tròn thu tiếng
Phút giây ấy núi sông rung chuyển
Vì thơ tôi sắp sửa truyền xa
Tôi tìm Em trên sóng điện bao la
Thơ đã đứng lên, vút đi, cao lớn
Ống nói như môi em chờ đón
Trầm ngâm, ấp một nụ cười
Tôi sung sướng truyền thơ tôi
Cho những Người yêu khắp nước
Em ở miền trung du
Đồi xanh cỏ mượt
Mắt nhìn lên, nghe tiếng anh đây
Anh ngâm thơ, em tát nước chiều đầy
Tiếng nói Việt Nam lộng lên như gió
Nước trắng tràn ruộng khô
Lòng em tràn tiếng thơ
Lanh lảnh những lời giục giã
Giục lúa mọc đầy đồng
Giục má em ửng hồng
Giục em đi lấy chồng
Nước ruộng lồng hai bóng
Em nghe này giăng đã dựng
Thơ anh đưa em về ngõ tre xa
Còn tiếng đùa nô em bé trước sân nhà
Lửa bếp sưởi bàn tay
Trời khuya giăng sao quần tụ
Kế hoạch chống rét của Chính phủ
Sắm cho em chiếc áo bông dầy
Kế hoạch chống rét của anh đây
Gửi em một bài thơ mới
Lắng nghe, em ơi!
Ngực em bớt lạnh
Thêm bùi củ khoai
Thêm ngọt tấm bánh
Ngoài ruộng ta lúa như mọc cánh
Bay đi khắp bốn phương giời
Thẻ đề tên em chưa nhạt chữ vôi
Thơ anh đến lại thẫm tô nét chữ
Đêm cuối tuần giăng
Ổ rơm em nằm
Thơ anh đến ru em vào giấc mộng
Ngày mai ruộng san phẳng bờ
Máy cày chạy như bài thơ
Lưỡi thép ngoạm sâu vào ruột đất
Nhịp nhàng như điệu ngâm thơ
Bên tai em, trời mây xúc động
Em lái bài thơ
Xới lên cuộc sống
Thẻ đề tên em khắp nước non
Thơ anh dan díu với tiếng hát em ròn
Đâu cũng là tên em thẫm in màu lúa chín.
Tôi chăm chỉ ra đài phát thanh
Đem tiếng thơ gọi nghĩa gọi tình
Qua trời biển
Em ở miền Nam
Lấy chồng sĩ quan Ngô Đình Diệm
Thằng chồng lôi em theo chân gây chiến
Giầy đinh nghiến mặt đường mòn
Em ở đài phát thanh Sài Gòn
Chiều chiều cũng ngâm thơ nỉ non
Giọng u uất, chán chường, trụy lạc
Ngoài này nghe tiếng em rền rĩ
Qua luồng điện giặc Mỹ
Anh thấy em: nằm mệt nhọc, lênh đênh
Trên làn sóng điện
Nghe buồn quá em ơi!
Anh muốn em im bặt
Hãy nghe vần thơ miền Bắc
Ánh mặt trời, tiếng chim trong vắt
Cỏ hoa, ruộng đất
Lúa rợp bờ sông xanh
Em hãy về nằm trong tiếng Anh
Qua đài phát thanh
Hà Nội!
Em để rụng bên gối
Giọt nước mắt của em
Long lanh ngọc báu trong đêm
Không gợn hình ma bóng quỷ
Nước mắt như vần thơ trong
Soi em nhìn lên miền Bắc
Có mắt anh đây: sáng quắc
Có tay anh đây: bao dong
Mở rộng đón em vào lòng
Nước mắt như nước suối thiêng
Lột xác em đã bán cho quỷ dữ
Để em trở lại làm Người
Em sẽ thành cô gái vui tươi
Hát bài thơ anh trong giấc mộng
Tiếng anh ngâm thơ bay bổng
Bế em lên, đi khắp vùng trời
Em hãy nhìn Tổ quốc sáng ngời
Sang sảng đọc thơ Anh, hùng vĩ!

Thua một không

Trận thua sát nút một không
Em là chiếc bóng lăn trong xế chiều
Anh là ngọn gió liêu xiêu
Đưa em vào lưới sầu treo mạng gầy
Còi li tan xé cuộc này
Phố xa một bóng ôm đầy số không
Trăng rằm vẫn sáng bên sông
Bốn phương mây vẫn một vòng đơn côi
Phòng anh vẫn thiếu một người
Một đều gắng mãi vẫn ngồi một thân
Một vầng trăng xế tần ngần
Một ngôi sao lạc một lần ấy thôi
Lắm loài súng sính sinh sôi
Nòi tình thui thủi một đời
MỘT KHÔNG.

Tiễn đưa

Tiễn em sang sân bay
Đưa em về nhà chồng
Đưa em xuống nghĩa trang
Đưa em vào hư không
Giờ này em bay rồi
Kiếp này bao giờ xong ?

Tiếng cười

Gửi anh bạn nhà văn trẻ sớm già
Tình yêu là cái chi
Mà lắm thày mổ sẻ
Dao cắt đôi lòng người
Ruột thày không sứt mẻ
Thày nhìn người rất sáng
óc thày mù như đêm
Làm xong việc phúc đức
Thày mò sang với em
Rúc đầu vào nách vợ
Hút hít như chó con
Sáng dậy, giọng vang ròn
Quanh bốn tường rêu mốc
Thày ban bố đạo đức
Như bóng cậu về già
Điệu chầu văn củi mục
Tửng tưng thầy ê a
Mắt thày nhắm nghiền lại
Thày đọc kinh giáo điều
Có đôi người mới yêu
Chót hôn nhau thành tiếng
Thày ngỡ bom rung chuyển
Chạy rống kêu cả làng
Dao ngọc với gươm vàng
Chém nát nhừ trận gió
Mội chuỗi cười đâu đó
Lanh lảnh trên từng cao.

Tiếng hát sông Lô

Sông Lô chảy xuống sông Hồng
Sông Hồng trôi đến biển Đông xa vời
Biển Đông cuộn sóng ngang trời
Nhắc đi bốn bể những lời sông Lô
Chị Hồng ơi
Em là em bé sông Lô
Em đi theo chị bến bờ là đâu
Chiều nay thương mẹ em sầu
Cho em kể lể vài câu tâm tình
Từ trên nguồn thơ dại
Em chải tóc rừng xanh
Em quấn khăn lá biếc
Áo em sớm thì xanh
Chiều về đỏ như huyết
Em muốn cảnh bình yên
Em vun hoa tưới cỏ
Em đẩy đưa con thuyền
Em trồng ngô cấy lúa
Em phụng dưỡng mẹ hiền
Biết bao nhiêu nỗi ưu phiền
Làm đau lòng mẹ em quên sao đành
Một chiều rừng núi đương xanh
Hương ngát mùa thu êm ái
Bỗng ào ào cơn gió hôi tanh
Một lũ tham tàn tiến lại
Em rùng mình, lòng em tê tái
Sắc trời mây cũng ủ dột tiêu điều
Nói ra đau đớn bao nhiêu
Một tay ác quỷ trăm chiều xót xa
Nó tiến lên đốt phá cửa nhà
Trong lửa cháy máu mẹ hiền tím ngắt
Lúa đương tơ mầm non xanh tan nát
Ôi tơ vàng cỏ biếc héo đau thương
Mẹ gầy mẹ khóc đêm trường
Riêng em thổn thức trên nguồn đìu hiu
Nhưng chị ơi !
Có những chàng trai trẻ
Những người con mến yêu
Cùng một lòng thương mẹ
Đã vùng lên như bão táp một chiều
Sấm sét hai bờ sông
Chị Hồng nghe thấy không ?
Máu thù loang cát trắng
Máu thù hoen nước trong
Áo em ai nhuộm nên hồng
Em xin gửi chị một dòng máu tươi
Bồng bềnh kia những xác người
Sông Lô gửi chị
Chị cười đón lấy lòng em
Lòng em khao khát rửa thù chung
Khối sắt đào sâu mộ thủy cung
Khối sắt tỏa đồng trong chớp mắt
Chìm rơi lấp lánh nắng Đoan Hùng
Bãi cát Bình Ca dưới ánh trăng
Ai mò súng đạn bảo nhau rằng
Chúng ta vớt cả hồn quân giặc
Lướt thướt đêm mờ tóc giá băng
Em đã no say những xác thù
Chiến công phơi áo đỏ nghìn thu
Em về với chị vui ca hát
Mẹ cũng tươi cười cất tiếng ru
à… ơi… ! Em là em bé sông Lô
Sóng xanh đuổi xác quân thù về đâu
Chị ơi qua mấy chân cầu
Máu loang bọt sóng đục ngầu biển Đông
Sông Lô chảy xuống sông Hồng
Sông Hồng trôi đến biển Đông xa vời
Biển Đông cuộn sóng ngang trời
Nhắc đi bốn bể những lời sông Lô
Em Lô Giang hãy đợi chờ
Chiều nay có một chuyến đò về xuôi
Chèo khua máu giặc đã phai
Nhưng hồn giặc vẫn lạc loài những đâu
Đám tang quân cướp u sầu
Chị đưa ma tới chân cầu Long Biên
Từ Đoan Hùng sâu thẳm
Đến Bình Ca xanh xanh
Tuyên Quang cờ lại thắm
Ngã ba Gầm mông mênh
Bao nhiêu thôn xóm quên tàn phá
Gạch ngói bừng thơm khói thị thành
Từ núi đồi cao thấp
Đến bờ đê thẳng băng
Dân ta còn tới tấp
Đi về họp chợ bước tung tăng
Quanh co đường cỏ bò đây đó
Lũ trẻ nô đùa dưới ánh trăng
Sông Lô mến thương ơi !
Em truyền đi tiếng hát
Tiếng đò đưa xa xôi
Em về đây bát ngát
Những chiều hè gió mát
Đò đưa bay về xuôi
Hát(1):
Tình tang… Sông Lô bốc khói lên trời
Rừng xanh khanh khách trận cười dòn tan
Cười rằng một lũ gian tham
Vía bay mây tía hồn tan suối vàng
Tình tang… ơi ới… tình tang
Có nghe tiếng hát cô nàng se tơ
Có ai nghe tiếng hát ngọn sông Lô
Mà không nhớ thương người chiến sĩ
Cầm súng đứng trơ trơ
Giữa núi rừng hùng vĩ
Ngày ấy sông Lô
Reo hò gió mưa
Bên bờ cỏ non
Nắng chiều xuân như rung rinh đùa dỡn
Như điệu hát dòn ở cạnh sườn non
Có ai nghe tiếng hát ngọn sông Lô
Mà không nhớ thương đàn trẻ nhỏ
Ngồi soi bóng sông Lô
Lừng tiếng sóng sóng đưa về xuôi
Nhớ sông lại nhớ đến người
Sông reo có nhớ tiếng cười hay không
Sông Lô chảy xuống sông Hồng
Sông Hồng trôi đến biển Đông xa vời
Biển Đông cuộn sóng ngang trời
Nhắc đi bốn bể những lời sông Lô.

Tìm cái đẹp

Tìm Cái Đẹp ở đâu
Có miệng cười vơ vẩn
Trong chiều đó ve sầu
Tìm cái đẹp ở đâu
Có một đêm thảng thốt
Ta nép vào bên nhau
Tìm cái đẹp ở đâu
Có một thoáng trên tàu
Núi đồi lùi lại mãi
Tít về xa quạnh đau
Cần chi đi tìm đâu!
Đẹp nhất chiều hôm ấy
Ta nén lòng chia xa
Em cười về tuổi dại
Anh cười lên mây qua.

Tìm đến chân trời của mẹ

Tôi người làng Quan Họ
Ngày trở về nghe hát nổi trên đê
Tiếng hát dường như mê
Ném ngọc lên trời lanh lảnh
Sao tôi nghe còn mũi dao lấp lánh
Đang rình cắt ruột xé gan
Có nghệ sĩ vác đàn như bấc
Mau chân len lỏi xóm làng
Tìm ra trăm rưởi điệu dân gian
Mắt lim dim say sưa màu mỡ
Chép hết bài ca chưa hiểu hết lòng người
Dựng được bài ca chưa xây dựng cuộc đời
Tiếng hát Quan Họ
Và trai gái quê tôi trẻ đẹp vô cùng
Nhảy khỏi vòng nỉa
Nhảy sang vòng nong
Những vòng cong cong
Từ hòn đá ném ao vòng tròn rộng mãi
Tôi ước mơ rồi đây
Tiếng quê Quan Họ
Sẽ thành trái núi khổng lồ
Ném xuống biển cồn sóng gió
Vòng nhỏ
Vòng to
Đến vòng nào nữa
Chân mây mở rộng từng mùa
Lòng mẹ bao la con về theo nhịp múa
Bài ca vỗ sóng nghìn xưa.

Tinh anh thể phách

Em trao vẹn cả tâm hồn
Là giam tôi chật vòng tròn cung trăng
Mênh mang là cõi giá băng
Mình tôi níu mãi bóng hằng lửng lơ
Bên kia ai có đợi chờ
Bên này run sợ đến giờ biệt li
Em lại đi… Sao cứ đi?
Ngẩn ngơ vũ trụ còn gì trong tay ?
Rượu em từng nhắp choáng say
Nhớ em đến mấy tầng mây đợi chờ
Em trao vẹn cả bơ vơ
Cái đau băm nát lời thơ máu trào.
Nhớ đêm nao đón đêm nào
Một lần nhức nhối xối vào nát gan
Bảy mươi rồi… vẫn cơ hàn
Thẫn thờ phố dọc
…………..người ngang té nhào
Tám mươi khát cả lưỡi dao
Sắc như nước loáng
………………Uống vào như chơi
Chín mươi… dẫu đến mười mươi
Khát thương em quá…
………………Khóc thôi một mình.

Tôi người làng quan họ

Tôi người làng quan họ
Quê mẹ bên này sông
Cách quê cha một dòng nước trắng
Cô gái làng Xim mười bảy tuổi
Hát hay nổi tiếng khắp vùng
Khi cất lời ca
Những lứa hợp tình chuốt rơm bện ổ
Những vợ trái duyên chồng
khăng khăng giả của
Lại có anh học trò
Bổi hồi bồi hồi
Xăm xăm một bước vượt sông
Trầu cau chẳng kịp cốm hồng
Xác pháo đã vùi ngõ mưa lầy lội
Bà mối nhai trầu bỏm bẻm
Chưa vợi chùm cau thường têm trầu cánh phượng
Đã nghe tin cô ả chê chồng
Ứ hự… từ đâu?
Chồng nói chồng yêu, chẳng hội chẳng hè
Vợ cúi mặt vò nhàu ngực yếm
Dựa cột nhà nhịn thở lắng nghe.
Gió đưa tiếng chị tiếng em
Đến phá cửa buồng cài then khóa giọng.
Đã lạy đã van đã giàn nước mắt
Tiếng hát vẫn không ra thóat cửa buồng tằm
Ngảnh mặt không ăn nằm
Vợ chờ tua rua chỉ lối
Bỏ đi theo người trai
Chở thuyền hát lặn những đêm giăng.
Mười năm sau ngày cưới
Chồng nhớ hội yếm đào
Mê tìm theo đám hội
Van mình ơi, thương tôi mình về
Tay vân vê sợi tóc bạc đầu tiên
Lẫn dưới vành khăn tròn trặn
Hai người chợt tiếc mùa xuân
Vội chắp lại đêm xuân thứ nhất
Nhờ đó tôi ra đời
Mẹ quấn quanh tã mỏng
Giọng hát bắt đầu rơi rụng
Theo từng giọt sữa vắt nuôi con.
Tôi lớn lên
Mang giọng mẹ tròn
Trong đôi mắt sáng…

Tơ tưởng

Gửi H.
Tơ tưởng em
………..đêm đêm héo hắt
Nghe ai ru vắng ngắt song hồ
Gió quê người
…………vàng ư
………………phương Bắc ?
Có se buồn như gió gợn thu xưa ?
Tơ tưởng em
……….chiều chiều xa lắc
Một mình đi…
…………hoa tím mấy cũng thừa
Vì cánh chim Kim hồ mây tím lấp
Thuở nào em
……….trăng trắng
……………….mịt mờ mưa
Tơ tưởng em
……….mai mai vò võ
Tóc bạc nhiều sao nhuộm thắm xanh thơ ?
Trăng xê xế vẫn là trăng lưỡng lự
Sưởi ấm ai leo lét lửa mơ hồ ?
Tơ tưởng em
………..đếm từng li sợi tóc
Có nhịp nhàng nhịp óng
………………..hỡi cơ duyên?
Chợt lắng nghe anh thấm em eo óc
Gà gáy rồi
……….em chải tóc dáng chờ nghiêng
Anh sẽ đến. Tơ tưởng gì đến thế ?
Anh đến rồi. Em tưởng thực hay mơ ?
Thật anh ư ? Em nói gì se sẽ:
Vào em đi!…
Ngoài ấy hững mưa hờ.

Tu

Tôi về tu cõi ai đây
Không ăn chay để nằm chay hết mình
Tôi đi quằn quại u minh
Gửi đăng thơ cuối chương trình đỏ hoe
Tôi về nhặt lá đáy khe
Ném lên cao…
lặng mình nghe…
thật người
Thật anh dáng chếch lưng trời
Thật em dáng khóc dáng cười… thật mê
Miền im thẳm
thắm môi tê
Hôn em cạn máu
đi về tận không…

Từ đó…

Từ đó người con trai mắt sáng
Hát hay nổi tiếng trong vùng
Cụ Tiên bắt lính cho vua
Ba năm trấn thủ lưu đồn
Giọng hát mài mòn
Biên thùy vách đá
Người ở gái trót mê anh đánh cá
Cụ Tiên đuổi ra khỏi làng
Bụng đói chân run bờ sông vắng
Nửa đêm ùm một tiếng
Nước lạnh khép mặt người
Chúng ta yêu nhau có tội tình gì
Phải đến giữa đình trói tay ngả vạ
Thủ lợn, mâm xôi, cụ Tiên ăn lút má
Sai người gọt mái tóc em xanh…

U gì

Yêu mến tặng cháu Đặng Thái Sơn, nghệ sĩ dương cầm
Thơ chân dung thi sĩ Đặng Đình Hưng
Viết vào dịp Đặng Thái Sơn con trai út của anh đạt giải nhất trong cuộc thi biểu diễn dương cầm ở Vacsava (Ba Lan) gọi là “giải Chopin” cuối năm 1980
Prélude
Hỡi nàng mắt biển mưa thâm
Sô-panh nhớ Chị sớm nằm cỏ xanh
Bao giờ phấn bướm thăm anh
Giọt sương đỉnh núi long lanh nắng tàn
Rơi vào kẽ phím âm hoang
Nhịp một
Đêm trắng
Thiên Cơ mờ mắt xanh
Đơm đoá hồng đen đỡ ngực anh
Đêm sau
Thiên Cơ ngời mắt lạnh
Chụp hình
Bằng tia chớp đào hoa
Một khối u lành trong suốt đáy
Phim bầu trời thuỷ tinh
Đọc
Lấm tấm bảy nốt hồng đổ về cung si bêmon lệ chảy dường như giọt nắng buồn Sô-panh
Nhịp hai
Đêm câm
Đôi ba ngôi Văn Xương trứng tằm
Rủ nhau đi li ti xa hút bầu trời thâm
Gặp loé vàng tia chớp chị Hồng Loan
(đâu như chiếc thoa vàng bẻ nửa)
(đâu như bông sen muộn hè chói lửa)
Chụp hình
Một khối u không màu
Phim mây ngầu
Đọc
Lỗ chỗ chín chậu nắng toé mắt võng rách tụt cân đai yên ngựa què kéo đen ngòm cỗ xe bánh vuông (không thấy mui) sa lầy bãi sông thu bùn lũ ngược vẫy sen tàn (đi hoang ư) ngậm miệng nghỉm gió thốc lốc cung rê -ma-giơ quắt nhức ba cạnh nhung gai ái ân gì dài thon mười búp loá kim cương trắng sữa đầu vú núi cao ngất Lùm cỏ ngọt ước ao.
Bao giờ về quê trong
Khoanh
Một cái ao ngồi giặt áo cả ngày
Ngảnh mặt
Xem chú chuồn hoa
Không thoát vòng nhẩn nha
Bỗng đâm đầu khe chớp tía
Vô nghĩa
Bèn bỏ quê ra đi tang tình
Một mình
Ai thoát vòng mưu sinh
Sợi cỏ thơm càng ao ước
Bao giờ về quê trong
Khoanh
Một cái bếp
Nấu cháo nếp xoan
Sánh lá mơ non
Nhoè mắt cụm mãi ly
Khói dàn ngang chập hình bác mẹ
Toàn thân trần
Ru u đào bé ngoan
Đừng nghịch quá… à… ơi…
Lại đọc
Lố nhố nhiều u gì sau xe hình mắt lé mã tấu trùng trùng răng chuột mặt nạ người đẹp ngọt xớt thanh sà nép lá Bồ đề
U
Rồi
Cũng đâm đầu khe ẩm rậm âm hoang
Hội chẩn : vô phương
Nhịp ba
Hào quang chạy quàng đi quanh
Kết vòng chỏm núi
dấm dúi cho ai
Một U hồng
Hai U bưởi
Vô khối U chanh
U Sen có vành
U Thoa rách mắt
Cười (miệng cười đen)
Ánh sơn mài
Dành cho u ác kiện trời đấy chăng
Thiên Cơ chợp ngủ
Thâm quầng
Sương mù tháo chốt rêu từ độ ấy
Hẹn anh
Kết
Dương cầm vỗ sóng vô thanh
Ngủ đi U (ngủ đi ư)
Giấc ma lanh trùng phùng
Hồng đen nát ngực thơ rung
Ngân dài nốt lặng lưu không
Gặp mình.

U uẩn

Anh đưa em lên đường xanh mơ
Hồn trăng trằn trọc đáy đêm mờ
Bốn mùa giông bão vò duyên phận
Trả nợ cuồng phong hết kiếp chưa ?

Vào bến

Nỗi quen trải trắng lạnh giường
Bỗng bình minh uốn dáng buồm hồng hoa
Tìm khơi thấy nửa mình ta
Mấy mươi năm biển đậm nhoà màu mây
Phận em đã tạnh mưa chầy
Thuyền neo bến hẹn hương bay kịp giờ
Trời se luống cuống buông tơ
Nên duyên ấm nhịp đường mơ hồ cầm
Nuột hồng mười ngón tri âm
Hỏi sao sáng giọt lệ thầm tuổi hoa

Vào đường mê

I.
Đã ngược gió rồi Em còn phanh áo
Thách mũi tên mưa thách vòng xoáy bão
Thách vờ vậy thôi
……………Hồn Em đang run
Khi nghe mây xa
……………tiếng Anh nhẹ buồn
Anh nói mai sau Em đau đứt ruột
Anh nhìn Em lâu càng tê ngực buốt
Anh nói thời xưa Em chưa lấy chồng,
Tự dưng tơ xe rét hè nực đông
Anh nói lìa xa Em òa vỡ sấm
Anh hé môi gần mắt xuân suối tắm
Nếp nhăn sâu thêm càng mềm măng tơ
Tuổi Anh là sao vút cao thăm thẳm
Mười hai xa xưa… mười hai bây giờ
Phải chăng Anh ơi Anh là Em Thơ?
II.
Cuối chặng đường
Anh đương độ
Em đón ngõ
Mời anh vào
Anh tầm cao
Không biết cúi
Đành ngã rụi
Bờ xanh xao
Cánh chim nào
Thương Anh thế
Tha bọt bể
Kê chân Anh
Lứa đôi thành một tên
Em bắt Trăng – Anh đền
Vượt rào vào mê lộ
Bờ này qua bến nọ
Gần đây là xa kia
Một li không chia lìa
Phương nào đi hướng ấy
Cứ mê man đến vậy
Bơi giữa dòng sông to
Nửa đêm Anh gọi đò
Rung rinh sào ngập nước
Bậc sau Em bước trước
Chen chen vào hư vô
Hư vô tràn hơi ấm
Cõi thực lạnh trăm chiều
Mê lộ khép đìu hiu
Khi nửa mình vắng bóng
III.
Ai xui mình đơn côi
In chập bóng hai người
Chụm thành Vì-sao-đôi
Ai bảo mình cao số
Dở dang thương một đời
Tìm anh – quân – kì – nữ
Kết đôi vào một ngôi
Đi tuyệt vời hạnh phúc
Song song đau tuyệt vời
Tuyệt cùng đàn im ắng
Tuyệt cùng trăng khuyết lời
Anh ơi! Anh ơi!
Dẫu còn lạc lối
Van nhau đi môi nồng
Đường mê Anh đắm tận cùng
Nữa mai Em chếch về cung riêng mình
(Mà mê lộ mờ xanh
Chuông lưng chừng tan nhanh
Hoàng hôn mời Anh ngồi
Bẽ bàng chưa lên ngôi!)
Em ơi! Em ơi!
Tóc xanh – bạc óng
Như hai con sóng
Dễ gì chẻ đôi
Đường mê bồi hồi
Như hai vạt áo
Dâng cùng dây phơi
Đường mê hun hút phương trời…

Vào xuân

Đi vào nẻo xuân
Gặp đường lụa đỏ
Ai chờ em Em đó
Mà hoa trắng ngần
Đi vào thanh tân
Như về quê ngoại
Lúa hương đồng gần
Đương thì con gái
Hẹn cưới phân vân
Em nhìn mê mải
Chuồn ngô ngủ mãi
Bờ ao cúc tần
Khép tà áo mới
Em vào đêm xuân.

Viết trong quán cà phê

Li cà phê nữa
…………tỉnh
…………….mê
Từng đôi sớm biết đi về có nhau
Còn em
……lãng đãng đi đâu
Anh về
……so sẫm
………..dũa màu
………………gỗ mun
Trơ vơ riêng chiếc bữa thường
Qua phin hồng hạnh
……………..giọt buồn lọc mau
Anh nhường nửa giọt chung màu
Cho tôi tỉnh táo khuấy sầu
…………………….tan chăng.

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những trang thơ đặc sắc và hấp dẫn của nhà thơ Hoàng Cầm. Trong thơ ông có sự hòa nhuyễn cho ta bắt gặp được một hồn thơ đầy nhạy cảm của ông trước đời người.

Tagged: