Là một nữ thi sĩ trẻ tuổi nhưng Vi Thùy Linh lại là một cái tên nổi bật trong làng thơ ca Việt Nam. Với những thành công vang dội, chị đã khẳng định được vị thế của mình trong lòng độc giả yêu thơ. Những thi phẩm của chị ra mắt đều được dư luận quan tâm và bàn tán mạnh mẽ. Nổi bật là tập thơ Khát luôn được bạn đọc đánh giá cao. Ngay sau đây, chúng ta hãy cùng nhau điểm danh những thi phẩm đặc sắc của chị nhé!

Tôi

Là mùa đầu cánh đồng Mẹ tôi sinh nở
Là cơn gió của đại ngàn Cha…
Khi bị gọi nhầm tên,
Tôi không nói gì.
Khi ai đó nói rằng, tôi giống người họ đã gặp
– Tôi bỏ đi.
Khi cha tôi bảo, sự dữ dội của tôi khiến Người lo sợ
Tôi âm thầm khóc.
Cha mẹ định quàng dây cương vào tôi
“Hãy để con tự đi!”
Độc mã
Quyết làm những gì mình muốn
Tôi tự viết truyện đời bằng suy cảm
Và biến những ý nghĩ thành sự thật.
Bỗng một hôm
Tôi đứng yên để một người buộc vào tôi dây cương và đi theo người ấy
Đó là người tôi yêu
Tôi đã nhìn mình qua gương khi khóc và khi cười, như người độc diễn
Cuộc sống: sân khấu kịch phi lý
Đời mình – vai bi hay vai hài, tôi không biết
Tôi là tôi
Một bản thể đầy mâu thuẫn!
Tôi đã nhìn mình trong gương cả khi khóc khi cười
Bất cứ lúc nào trên sân khấu cuộc đời
Tôi vẫn là diễn viên tồi
Bởi tôi không bao giờ hoá trang để nhập vai người khác!

Những câu thơ mang vị mặn

Em hằng thức trong câu thơ buồn
Em hằng đau trong nhiều đêm không ngủ
Em tỏa nhiệt vào thơ bất kể mùa nóng, lạnh
Thơ là em hay em là thơ?
Em đã hôn những dòng thơ bằng đôi mắt em
Chữ chữ xé lòng, ngổn ngang như đàn kiến chạy cơn bão lớn
Đàn kiến tha nước mắt vượt lạnh lùng ngút mắt
… Những kẻ vô tâm thì luôn gặp may, dễ quên chuyện buồn và nhặt được niềm vui
Em căm thù sự bất công, giả trá
Nghịch lý như mạng nhện ma quái!
Em
Người sống hết mình từ tế bào nhỏ nhất
Người đã yêu dữ dội bằng sức mạnh của phái yếu
Lại khóc vì sắp khô nước mắt!?

Biết bao lần em đi trong mưa
Bong bóng nổi tan như trò sấp ngửa
Em gắng gỏi vượt sóng ngầm cách trở
Nhưng bão tố, bình yên không đổi chỗ cho nhau
Em sinh ra trong đêm
Thơ là em – Em là thơ
Như tiền định
Như tiên cảm…
Vì sao
Những cảm xúc không xối xả để em buông mình tận cùng
(Có những lúc em không viết được gì và không khóc)
Vì sao
Em không quên nổi ánh nhìn như gió đông của anh
Vì sao
Em không tin có ngọn phồn linh và lời thiêng “Vừng ơi”
Em không thể nào lý giải!
Thơ là nỗi buồn trường cửu
Thơ em mặn…
Chưa bao giờ
như chiều nay
đàn kiến tha mặt trời
qua mùa hè
run rẩy…

Người dệt tầm gai

Người yêu!
Chúng mình ở hai miền
Ngày nào em cũng khóc…
Anh yêu của em
Em yêu Anh cuồng điên
Yêu đến tan cả em
Ào tung ký ức
Tim em rộn lên
Em đếm từng ngày Anh đến
Ngày dài hơn mùa
Em mong mỏi
Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi
…Em nghe thấy nhịp cách êm ái ân
Gió làn gió thổi sương thao thác
Đêm run theo tiếng nấc
Về đi Anh!
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi Anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những đêm chập chờn, trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hy vọng
Em là người dệt tầm gai…
Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ
Truân chuyên đè lên thanh thản
Ôi sự trái ngược – những sợi tầm gai!
Không kỳ vọng những điều lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ những nỗi buồn – những sợi tầm gai – không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ Anh mãi…
Tưởng chừng không thể vượt qua nổi cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước
Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu
Ngay cả khi Anh làm em thảng thốt
Em vẫn hướng về Anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình
Dệt tầm gai đến bao giờ?
Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ?
Về đi Anh!
Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng Anh!
Về đi Anh!
Cài then em
Bằng Anh!

Không thanh thản

Nhiều người nói em sống trước tuổi
Cha bảo em, em làm khổ em và sẽ gặp nhiều phiền muộn…
………………
Lo âu đánh cắp của em sự thanh thản
Em đón nhận, tiên cảm mọi điều bằng linh giác
Sự nhạy cảm quá mức làm nặng giọt nước mắt
Người ta an ủi nhau bằng cách quy về “số phận”
Em không tin sự định đoạt của số phận
Hạnh phúc không an bài bằng dấu của định mệnh
Con người làm nên tất cả
Con người là nỗi đau!
Phá vỡ thuyết tương đối nhưng lại tin sự tương ứng
Đập nát đơn điệu, khuôn khổ của cũ kỹ, nhàm chán, cam chịu
Em tự làm mất đối xứng – bằng em
Em sẵn sàng chết vì Anh nhưng không phải là cái chết đau đớn
Nếu Anh không của em
Em sẽ vắt mình đến giọt sống cuối cùng làm nghiêng ngả mọi ổn định
Thế giới không bao giờ yên ổn
Mỗi người là một thế giới nhỏ
Em dâng Anh thế giới của mình!
Cuộc sống đầy bất trắc sẽ đánh cắp của em những gì?
Dù thế nào, em cũng muốn Anh là biển
Nhưng nếu biển lạnh
Em sẽ bị đánh mất
Bởi Anh.
Bị đánh mất khỏi Anh
Em sẽ mất em
Khi thuộc về người đàn ông khác
Đừng để hơi thở của Anh vương trên người đàn bà khác
Đó là đau đớn… tột cùng!
Hãy cho em sự thanh thản khi có Anh
Thế giới nhỏ
Đã mất đối xứng

Những người sinh tháng tư

Một người đàn ông luống tuổi, bí mật kể rằng:
Tôi yêu một cô gái
sinh tháng Tư năm 80
ngày mùng 4…
Tôi giật mình!
Ngờ ngờ, tôi hỏi:
Thật không?
Cô ấy gọi tôi là Anh, lúc chỉ có tôi
Chúng tôi yêu nhau khi nàng 16 tuổi
Tôi reo lên:
Hãy cưới tôi, chú ơi!
……
Tôi
cũng sinh tháng Tư năm 80
cũng ngày mùng 4
Tôi
cũng yêu một người sinh tháng Tư
khi tôi chưa 18
Nhưng chưa một lần
Anh kể với người khác về tôi
như người đàn ông ấy
chưa một lần…!
Tôi thèm được nghe
ai đó
kể rằng
Anh ấy nói
đã yêu tôi
……
Tôi cảm thấy bầy kiến đỏ đen đang tranh nhau cắn những gì tôi viết
Rồi lũ đỏ đen lạnh lùng bò qua rãnh những nếp nhăn
Tôi che tôi trong gương bằng tấm chăn
Hũ thời gian bật nút!
Người đàn ông sinh tháng Tư vẫn nhìn về con đường trước mắt
Anh có hiểu điều duy nhất của tôi?

Anh còn cho em

Một mùa thu ẩm ướt
Những ngày mưa áp thấp
Trăng cóng trên đỉnh trời
Đừng trách em nữa Anh!
Em thấy mình lạnh toát
Đêm, ngày vỡ trên môi
Sao mãi mình chưa gặp?
Thôi thì là số phận
Thôi thì là cơ duyên
Vì sao em yêu Anh?
Vì đâu em một mình?
… Đêm mùa đông năm trước
Em đã đi tìm Anh
Có phải tại mùa đông
Hay Anh – là giá lạnh?
Lại sắp đông ập đến
Hay là đông đã về
Em hỏi rồi em đi
Lời đắng như hạnh phúc
Đường chỉ tay chồng chéo
Số phận – một trận đồ
Khói, bụi, mắt đau rát
Bời bời lá, gió rụng
Đường đi trong ánh nước…
Nếu Anh còn yêu em…

Em – bí mật?

Có cô gái tìm đến Anh
Khi vui
Khi đau khổ
Khóc cười
Như đàn bà
Như đứa trẻ
Trong thân hình mảnh khảnh
Là cô đơn
Khát sống và yếu đuối
Lần nào đến, cũng mang theo bí mật
Sau – những – gì – nhìn – thấy
Là em
Em muốn nổ tung khối chữ trong mình
Thành lời: Em yêu anh!
Người đàn bà
Rùng mình vì cô đơn
Đấy không phải bí mật!
Thấm những dòng chữ không thẳng
Sức trẻ có hạn
Em cứ gồng lên
Bỏ lời tỏ tình của những chàng trai nhập nhờ dưới suy nghĩ về Anh
Em cứ tìm Anh
Cứ thế mãi sao?
Em lo âu, nhưng con thuyền tim không vượt nhịp dồn dập
Có khi nào anh lý giải
Bí – mật – của – em?

Sáng nay
Ngày cuối tháng
Chóng mặt
Quá nhiều gió thổi
Em bắt đầu nghi ngại bí mật sức mạnh của chính mình…

Với lòng nhiệt huyết kiên trì của mình mà Vi Thùy Linh đã gặt hái được cho mình không ít thành công khiến nhiều người phải nể phục. Những thi phẩm của chị luôn được người trong giới thơ ca cũng như bạn đọc yêu thích.