Nguyễn Phan Hách là một gương mặt nổi bật của nền thơ ca của ông. Ông tuy không nhiều tác phẩm nhưng tất cả lại được nhà nghiên cứu và bạn đọc đánh giá cao và đón nhận mạnh mẽ. Với sự cống hiến miệt mài của ông mà ông đã được đền đáp xứng đáng bằng giải thưởng do tuần báo Văn nghệ tổ chức thi các năm 1969 và 1974. Giải thưởng truyện rất ngắn của tạp chí Thế giới mới năm 1994. Phong cách thơ ông độc đáo và mới lạ thu hút sự quan tâm của quý độc giả yêu thơ ca.

Làng quan họ

Sông Cầu làm bao xanh
Ngang lưng làng Quan họ
Những cánh buồm nhớ thuơng
Câu ca đầu ngọn gió
Mẹ giặt yếm bên sông
Đêm trăng thanh hát gọi
Con nuớc chảy lơ thơ
Con cò đi lặn lội
Tháng Giêng mùa hát hội
Áo nâu ướp huơng trầm
Nón thúng quai thao rủ
Buông dài nếp xống thâm
Chen nhau sau khóm trúc
Trồng cơm vỗ bập bùng
Mắt như dao cau ấy
Nhìn bên Đoài bên Đông
Cửa đình hồ bán nguyệt
Chị cả tựa mạn thuyền
Anh hai ngồi bẻ lái
Quan họ về trao duyên
Anh dắt em qua cầu
Cởi áo đưa cho nhau
Nhớ về nhà đòi mẹ
Gió bay rồi còn đâu
Làng Quan họ quê tôi
Những ngày bom Mỹ dội
Quán đổ dưới gốc đa
Chín nhịp cầu đứt nối
Pháo lên núi Thiên Thai
Súng truờng lên Quán Dốc
Loan phượng vẫn ăn xoài
Vuờn xoan đào vẫn mọc
Em tiễn anh lên đường
Đứng bên bờ em hát
Muốn gửi đi theo anh
Cả dòng sông trong mát
Mẹ mang nuớc lên đồi
Yêu các con mẹ hát
Bao nhiêu máy bay rơi
Sau mái đầu tóc bạc…
Thuyền thúng thuyền thúng ơi
Có ghé về tỉnh Bắc
Nghe tiếng hát quê tôi
Trên tầm bom đạn giặc.

Lập trình

Thượng Đế cứ lập trình
Những cuộc đời vô nghĩa
Rồi thả xuống trần gian
Cho quay cuồng hết nhẽ
Hết đợt lại thu về
Nhốt vào trong cái bị.

Lập trình

Thượng Đế cứ lập trình
Những cuộc đời vô nghĩa
Rồi thả xuống trần gian
Cho quay cuồng hết nhẽ
Hết đợt lại thu về
Nhốt vào trong cái bị.

Mặc kệ

Cuộc đời ta nào có những gì
Bao trọng lượng, hồ mơ giá trị
Cuộc đua chen để làm gì nhỉ
Đi cùng đường chưa thấy đích thương yêu
Cuộc đời ta tẻ nhạt biết bao nhiêu
Những bất ổn, lo âu toan tính
Những thăng hoa chỉ là trong ý định
Gió không rung dây đàn thời gian
Bây giờ đây anh chợt gặp em
Tay nâng niu chút tình giản dị
Mặc đời trôi giữa đôi bờ phi lý
Kệ cho ngày đến bến hư vô

Mâu thuẫn

Em không hề yêu anh
Nhưng chấp nhận số phận
Chúng mình ở bên nhau
Bình yên trong uất hận

Mấy ai

Chẳng có Đúng có Sai
Chỉ có Lợi và Thiệt
Chân lý ở chỗ nào
Nào mấy ai cần biết

Mong manh

Nắng hạ về như tuổi hồng thiếu nữ
Đường đến trường bát ngát bằng lăng
Hoa mang sắc tình đầu mơ mộng
Tình như hoa tím ngát không gian
Hạ chưa qua, nắng vẫn còn chói lọi
Hoa bằng lăng đã nhạt úa xác xơ
Sắc đẹp mong manh tàn nhanh thế
Như tình đầu vụt đến vụt qua.

Một khúc

Thời gian đi qua mau
Mỗi người được một khúc
Mỗi người chỉ một lúc
Trong cuộc đời này thôi

Con chim mơ khoảng trời cao
Trời cao mơ những vì sao sáng ngời
Vì sao mơ được làm người
Anh mơ thấy một cuộc đời có em
Biển mơ bờ bến đất liền
Đất mơ mầm biếc dịu hiền nên cây
Cây mơ hoa xúm xít dày
Hoa mơ quả ngọt trên tay em cầm
Sông mơ gì, nói thì thầm
Đêm mơ ánh nắng sáng hồng ban mai
Con đường mơ tới rộng dài
Bướm vàng mơ cánh không phai sắc vàng
Giấc mơ của bướm dịu dàng
Giấc mơ của gió vội vàng chút hương
Giấc mơ cây lúa ngọt thơm
Giấc mơ anh mãi về em trong ngần

Mù mờ

Lẽ phải không phải bao giờ cũng thắng
Điều trái đôi khi bịp được người
Nhận ra giữa mù mờ phải trái
Là tài của mỗi một con người

Mua gối

Tặng H.Y

Em đi mua gối mua chăn
Một ngày lất phất mưa xuân mù trời
Ghen cùng chăn đấy chăn ơi
Bởi chăn được đắp lên người của em
Bồng bềnh chiếc gối dịu êm
Gối cho những giấc mơ đêm diệu kỳ
Còn tôi thì chả có gì
Gối Cô đơn với ôm ghì Nỗi đau

Mượn

Mượn một chút tình yêu
Vay một chút lãng mạn
Đem vào trong tình bạn
Trong sáng và hồn nhiên

Nắng Ba Đình

Nắng Ba Đình mùa thu
Thắm vàng trên lăng Bác
Vẫn trong vắt bầu trời
Ngày Tuyên ngôn độc lập
Ta đi trên quảng trường
Bâng khuâng như vẫn thấy
Nắng reo trên lễ đài
Có bàn tay Bác vẫy
Ấm lòng ta biết mấy
Ánh mắt Bác nheo cười
Lồng lộng một vòm trời
Sau mái đầu của Bác…

Ngắn ngủi

Trung thu sen sắp tàn
Trung thu, mùa cốm mới
Cốm gói trong lá sen
Buộc sợi rơm vàng rợi…
Một cuộc tình ngắn ngủi
Lá sen úa từng ngày
Cốm già sau mỗi nắng
Thu vèo theo mây bay

Ngọn nến

Ngày trước trong gian “tàng thư” cổ
Đốt trầm cha đọc sách Thánh hiền
Bên song cửa sổ con ngồi học
Bập bùng ngọn lửa sáng đêm đen
Cha dạy muôn đời người quân tử
Như ngọn nến kia tự đốt mình
Cháy tan thân xác thành ánh sáng
Soi đường dẫn dắt tới bình minh
Xa xưa lời cũ còn văng vẳng
Ai biết đời ta sứ mệnh nào?
Ngọn lửa riêng ta còn ủ kín
Có bừng lên được giữa đêm thâu

Nhấp môi

Nào hãy nhấp vị rượu nồng quá khứ
Thời gian thành đắng ngọt trên môi
Năm tháng cháy vèo, ai ý thức
Sẽ thành sao ký ức cuối trời
Em chạy đua với cuộc đời trước mặt
Có đâu ngờ năm tháng rình chờ
Cho vị ngọt hay là cho vị đắng
Đúng khi cầm nhấm ướt cặp môi khô

Ở lại

Mọi cái rồi đi qua
Câu thơ còn ở lại
Mọi cái rồi hư vô
Chút tình còn sống mãi

Quan trọng

Quan trọng
Quan trọng nhất
Có lúc thành bùn đất
Chẳng quan trọng gì
Chỉ là đồ vứt đi
Đồ vứt đi
Rồi có khi
Lại bỗng thành quan trọng nhất

Sao

Ngày xưa anh hứa với em
Hái cho em đoá sao đêm sáng ngời
Bao nhiêu năm đã qua rồi
Ngôi sao ấy vẫn trên trời xa xăm

Sấu

Đường phố nơi tôi ở
Sấu bốn mùa biếc xanh
Mặc cho bàng đỏ lá
Sếu mùa đông trụi cành
Chỉ e quả chua chát
Ám vào đời chát chua
Giật mình nghe sấu rụng
Trên mái nhà ngàn xưa

Sói đồng hoang

Ta như con sói nhỏ
Giữa tuyết trắng đồng hoang
Tru tiếng tru đói khát
Và nỗi buồn mênh mang
Ta đói khát tình yêu
Niềm cô đơn khôn tả
Như con sói lang thang
Giữa đồng hoang tuyết giá

Sớm

Mỗi sớm mai thức dậy
Ra đứng ngoài ban công
Mặt trời cũng thức dậy
Đằng đông sáng rực hồng
Hôm nào có gió mưa
Mang nỗi buồn sai hẹn
Như đợi nhau bên cầu
Người trong mơ chẳng đến
Hôm nào cũng gặp nhau
Mà không bao giờ chán
Ta với cuộc đời này
Niềm khát khao vô hạn

Ta viết bài thơ…

Ta viết bài thơ trên lá biếc
Tình yêu ta quang hợp nắng trời
Ngày mai thành hoa thơm quả ngọt
Chất diệp lục thơ thành máu thịt cuộc đời

Thu cảm

Se lạnh thu về trên tóc em
Lá vàng như tuổi rụng bên thềm
Người đi rẽ lối sương hư ảo
Thu bến, lá thuyền chở gió lên
Giông bão mùa qua, lòng tạnh ráo
Cười ta, hoa cúc nở vàng mơ
Buồn xa trông lớp mây trôi nổi
Có cánh chim trời tan vào thu

Tiếng Việt mến yêu

Năm mươi người con theo cha xuống biển
Năm mươi người con theo mẹ lên rừng
Những người con ngồi đúc trống đồng
Tiếng chim hót phổ vào giọng nói
Mẹ là tiếng đầu tiên trẻ gọi
Nghe dịu dàng âu yếm biết bao
Tiếng Việt ơi, tiếng Việt có từ đâu
Sau tiếng Mẹ là tiếng Yêu thánh thót
Tiếng Nước nghe như rơi từng giọt
Tiếng Đất nghe chắc nịch vững bền
Tiếng Cơm nghe ngạt ngào hương thơm
Người Giao Chỉ lắng nghe tiếng gió
Tiếng dòng sông rì rào sóng vỗ
Tiếng trời xanh lồng lộng mênh mang
Tiếng xôn xao của nắng thu vàng
Tiếng dế đêm trăng thanh vời vợi
Tiếng hổ gầm vang trong hốc núi
Tiếng mây bay vương vấn sắc trời
Tiếng sấm rền và tiếng mưa rơi
Tiếng nhịp đập trái tim thiếu nữ
Tiếng bập bùng nhen trong bếp lửa
Những thanh âm tha thiết bồi hồi
Bật ra thành tiếng Việt trên môi
Tiếng Việt tuôn trào như thác chảy
Cứ cuồn cuộn, không bao giờ ngừng lại
Dòng trường giang ngôn ngữ diệu kỳ
Ký hiệu nào để khắc để ghi
Những tiếng Việt lên trang giấy trắng
Những tiếng Việt ghi vào trong nắng
Vào trời xanh, vào gió bao la
Nét tượng hình cổ tích xa xưa
Như dấu chân chim, như nét vẽ
Trang sách Nôm diệu kỳ đến thế
Bật vang lên ngàn vạn âm thanh
A, B, C… dòng chữ tươi xanh
Đã chuyển vận tâm hồn tiếng Việt
Đã hiện hình hài dưới cây bút viêt
Dòng trường giang ngôn ngữ muôn đời
Chi chít như sao mọc trên trời
Ghi khắc lại tâm hồn đất Việt…
Đêm đêm nhìn trời sao tôi biết
Những gì tiếng Việt đã cho tôi.

Tình yêu là gì

Tình yêu là gì, là gì nhỉ
Chính trái tim ta chế tạo nên
Tại sao bị nó điều khiển lại
Làm chính ta khốn khổ đảo điên

Tuyết

Ngực em thời con gái
Đỉnh núi tuyết trắng ngần
Một ngày không xa lắm
Tuyết trắng sẽ tan dần.

Tự phong

Bọn ta thơ thẩn đồ gàn
Tự phong sứ mệnh lớn ngang thánh hiền
Ông trời mới bảo: Thằng điên
Ban cho số kiếp nghèo hèn cho vui

Vô nghĩa

Bảo cuộc đời vô nghĩa
Sao vẫn sống sờ sờ?
Bảo bạc tiền vô nghĩa
Sao vẫn thích, vẫn mơ?

Vườn thu

Thuở ấy nhà em trong bóng lá
Nắng thu óng ánh ngõ tre ngà
Những chiều hong tóc em thường ngắm
Chuyến xe hàng tỉnh tiếng còi xa
Anh vẫn về quê bao mùa nghỉ
Vườn thu tiếng dế lá bay vàng
Cúi sát trời thu – hai đáy mắt
Gió thu se tóc sợi dài vương
Em ngồi trên lá nhìn thu muộn
Làn mi xao xác gợn heo may
Nắng thu ngân lại không trôi được
Em giữ mùa thu trong kẽ tay
Hạt cốm biếc xanh như hạt ngọc
Lá sen cuối vụ cặn mùi hương
Có tiếng chim gì kêu mách lẻo
Giật mình hai đứa mắt rời buông
Trong lá trăng về trong bóng em
Môi anh đằm trong ánh trăng lên
Một tà áo mỏng làm mây biếc
Bàn tay sẽ chạm bóng mây đêm
Thuở ấy… một ngày hai đứa xa
Mấy năm anh mới lại quê nhà
Vườn thu mùa quả anh hớt hải
Gọi một tiếng dài trong gió xa
Tiếng lá xạc xào vọng hộ anh
Tiếng sương xao động gọi trên nhành
Tiếng gọi bừng lên trong sắc quả
Đợi giữa lá vàng một tiếng: Anh!…
Nhưng lá thì rơi sương tan hết
Một cánh bướm vàng se sẽ bay
Vườn thu câm lặng. Lời tắc nghẹn
Tiếng quả mơ hồ rụng xuống vai
Nấm mộ góc vườn hoa tím dại
Chữ trên bia đá nét chưa nhoà
Ghi tên em con chim bé bỏng
Đã bay rồi xa… xa… rất xa
Thuở ấy… mà không là Ngày xưa
Em vẫn nhìn đây trong nắng thu
Vẫn chọn cho anh màu quả chín
Gọi thầm anh trong tiếng lá ru…

Xưa

Ngày xưa bao dịu ngọt
Sao bây giờ đắng cay?
Ngày xưa ta sum họp
Sao bây giờ chia tay?

Thơ Nguyễn Phan Hách luôn khiến bạn đọc phải thổn thức với những vần thơ thiết tha chứa đựng tình cảm và những nỗi niềm trong tình yêu. Ông nhận được sự yêu mến và ngưỡng mộ mãnh liệt từ bạn đọc. Hãy lắng đọng và suy ngẫm về bài thơ để hiểu thêm về phong cách thơ độc đáo của ông nhé!