Khi nhắc đến Lê Thiếu Nhơn chúng ta không thể không nói đến tập thơ Trong Bóng Người Xưa của anh. Với lối cách tân đổi mới cùng phong cách thơ độc đáo mà ở anh có nét riêng khó có thể nhầm lẫn với bất kì ai được. Anh luôn biết cách dựa vào những vần thơ để chạm vào trái tim bạn đọc Là một nhà thơ trẻ nhưng anh đã có những tác phẩm xuất sắc làm nên tiếng vang lớn trong làng thơ ca nước nhà được mọi người nể phục và ngưỡng mộ. Hãy cùng tapchivannghe.com  cảm nhận sự tuyệt vời ở thơ anh nhé!

Dưới đèn đối thoại tiền nhân

Không thể nói dối dưới ngọn đèn
Tôi bất lực trước những ngày đang sống
Hỡi những bậc tiền nhân râu tóc bạc phơ mịt mờ năm tháng
Lau lách hai bờ ăn dần hết sức chảy dòng sông
Tâm huyết Nguyễn Trãi đâu?
Lệ Chi Viên ròng ròng máu đỏ
Nước mắt Nguyễn Du đâu?
Khóc sao vơi đời Kiều lầm lỡ
Và gan ruột Chu Văn An?
Vẫn dở dang từng hàng Thất trảm sớ
Xin cúi đầu bái phục các ông
Lịch sử ngổn ngang gian tà như nấm
Sống một thời đất trời nuốt hận
Khí tiết gửi về biển cả non cao
Tôi cố nuôi chí lớn thành cây kiểng
Lòng người trắc trở phúc hoạ khôn lường
Gửi tấm thân bọt bèo trôi trên sóng
Chẳng thể nào tuyệt vọng bến hoàn lương!

Về ngang Đà Rằng

Chờ em ngày cũ em đi vắng
Tôi về tình biết còn tình không
Con sông hồn nhiên như chưa hề có tuổi
Già nua đến thế mà trẻ trai vô cùng
Một trận cười cơn gió lang bạt
Một bờ lau nghiêng ngả phận mình
Chân qua cầu nhịp nào cũng nhớ
Một bóng chiều níu lại một mùa trăng
Đứng chào sông thầm mừng sông bỏ bến
Dòng xuôi ấy tôi thấy lời mưa trôi
Tạ từ sông, cảm ơn sông trả sóng
Chiều sương ấy em thấy buồn hay vui?

Nỗi nhớ vẫn Tây Đô

Đất hào hoa tôi về tài tử
Em vờ như sông Hậu ngập ngừng thu
Đi hỏi phù sa chỉ gặp ánh mắt
Người Cần Thơ cho mượn một câu thơ
Tình tôi xuôi xe lôi dốc ngược
Gió tha hương an ủi bến Ninh Kiều
Em càng yêu mái chèo càng muộn
Ai ngồi ca tứ đại oán buồn thiu
Ai ngồi lo đồng bằng ngày cách biệt
Vạn dặm đường, nỗi nhớ vẫn Tây Đô!

Qua phà sông Hậu

Sông Hậu chật chiều lòng ngổn ngang gió
Dòng trôi nước đỏ phà bỏ quên mùa
Có phải Cần Thơ người đi vọng cổ
Câu ca bây giờ dang dở xa xưa
Nhớ gì em xe lôi hồi hộp quá
Phố đong đưa mắt thiếu nữ kén chồng
Tôi lang thang bước lạc vườn thơ dại
Ngại tình mình thình lình lý cây bông!
Mấy năm hẹn hò một lần trở lại
Sông Hậu phập phồng ngực áo bà ba!

Gửi

Từ khi trái tim mình đập nhịp đàn ông
Anh vẫn cố hình dung người con gái ngồi cùng mình trong phòng cưới, đi với mình qua những đêm giông gió
Người con gái có nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt dịu hiền và đôi mắt tin yêu
Ngày em đến xa gần giấc mơ ấy
Anh bắt đầu bàn chân cậu bé nghèo phiêu lưu!

Chiều lạc mùa sau

Gặp lại quê trong dáng sông ngập ngừng
Chẳng trôi về đâu dẫu bốn bề mượn gió
Cánh buồm nuôi bao chân trời hối hả
Chuyến đò nào cập bến cũng mùa thu
Như em lỡ làng, như chiều dang dở
Anh ngược xuôi câu hát khát vọng mình
Ga Tuy Hoà hay sân bay Đông Tác
Mỗi mặt người sắp lặng một cơn giông
Càng nghĩ về nhau càng sốt ruột
Bạn bè quán nhỏ ngả nghiêng vui
Tha hương làm chậm ly đưa tiễn
Rượu gì để uống hết cơn say?
Cửa biển đêm nay gầy con sóng
Trăng trùng khơi giăng lưới dân chài!

Ngụ ngôn bằng ngũ ngôn

Ngỡ đi ngược cơn gió
Có thể gặp mùa thu
Chiều vội vàng cuống lá
Rơi một ngày nhớ nhau
Hàng cây say bóng nắng
Em càng vắng con đường
Cái nhìn nghiêng mặt phố
Chân mình chậm chạp hơn
Chỗ nào có xe khách
Cho người về ngày xưa
Chỗ nào có nước mắt
Cho người quên đợi chờ?

Trên trời có vui không?

Nhìn xuống chỉ thấy mây
Trùng trùng mây
mịt mù như sương
vẩn vơ như khói
Chiếc máy bay nghiêng nghiêng cánh chim mỏi
Chao vội vàng những buổi chiều chơi vơi!
Mây trải thành đồi
Mây đùn thành núi
Ở trên trời có gì vui không?
Đồi càng cao càng trắng, núi càng cao càng bạc
Mấp mô nhìn không một bóng cây xanh
Thiên đường ở đâu, câu hỏi lạ
Mây trả lời bằng im lặng dần xa
Thiên đường ở đâu, câu hỏi nhỏ
Ta trả lời bằng nhịp đập tim ta!

Mưa rơi như bụi

Thế giới hàng tỷ đôi tình nhân vội vàng
Nước mắt mỗi ngày tràn đầy bốn biển
Tôi vẫn chắt chiu từng tiếng ca mơ mộng
Chẳng tham vọng gì, chỉ để hát lúc mất em!

Phố danh lợi

Tôi ngơ ngác nhìn thang máy lợi danh
Chúc mừng bạn bè điềm may phía trước
Anh lên bập bùng như một ngọn đuốc
Chói sáng cả những nhỏ nhen trong lòng!

Ám ảnh muộn

Người đàn bà đặt cành hoa xuống đất và bỏ đi
Giấc mơ ám ảnh đến mức ngỡ tôi có mặt phút giây bẽ bàng ấy
Cành hoa chấm hết một lời hẹn
Bước chân chấm hết một mối tình
Người đàn bà chấm hết một hoàng hôn
Hoàng hôn chấm hết cánh đồng cỏ chia ly xanh rì tiếng ca hoảng hốt
Tôi gọi người đàn bà
Chỉ thấy ánh mắt đẩy tôi ngược phía cành hoa
Cành hoa trơ bàn tay gầy guộc
Chìm chết một câu thề!

Ảo giác không người

Từ hàng cây ùa ra một đám lá
Lịch sự đón chào ngọn gió đi qua
Chẳng hiểu vì đâu ngổn ngang thương nhớ
Dán lên nền trời ảo ảnh cành khô

Cuống quýt trong tôi dâng thành món nợ
Trả lại sông câu hát lạc cánh buồm
Người con gái trẻ dại tình duyên trước
Chiều nay cười mơ ước cũ bình yên

Những đường cong còn nguyên trong bóng áo
Treo phập phồng nỗi khao khát đàn ông!

Bước vắng về người

Em một mình bươn bả nơi đâu
Câu thơ anh mong manh xa xứ
Tuổi hai mươi chúng ta ưu tư quá
Mùa thu trên cành không cất nổi tiếng chim
Em bước qua nông nổi
Anh cố quên lỗi lầm
Hết áo cơm đến nhiễu nhương vay hãm
Trân trọng từng ngày để được thanh thản
Mỗi dòng sông vẫn dâng sóng trong lòng!
Giọt nước mắt nhiều khi em giấu đi
Trời nhiều gió anh làm sao chống đỡ
Xin giữ lại chút bình yên cũ kỹ
Giông bão bốn bề dễ tha thứ cho nhau!

Phố tri ân

Hờn ghen hay trách giận không làm anh bận tâm nữa
Toan tính chưa mỏi mệt
Cuồng si chưa kiệt sức
Hứa hẹn chưa rời tay
Học sự rực rỡ trong quên lãng của hoa dại bên tường cao cổng kín
Ngày em cười lặng lẽ, anh đã nhớ ơn cuộc sống này!

Cuối đêm trở giấc

Đã xôn xao gió trong lòng
Anh sốt ruột mùa đi xa thẳm quá
Giữ một màu mây trai trẻ
Thương nhớ trở thành món nợ phải trả đến trắng tay
Giá như không gặp em
Anh vẫn say mê ngọn gió lang bạt
Vừa cười cợt vừa nước mắt
Cũng hết những ngày thu vắng chẳng vì đâu
Chỉ tiếc trời xanh đôi khi rộng rãi
Còn cơn mưa nào ở lại phía em?

Bóng nhỏ qua đêm

Ngổn ngang như màu hoa tháng chạp
Xa vắng giật lùi câu hát lửng lơ
Sống một ngày nặng trĩu giấc mơ
Người yêu trăng đứng bên kia ký ức

Đất rộng ngàn năm bóng đêm áo gấm
Trời cao vạn dặm vô vọng cánh chim

Sao còn một bàn chân lội sóng?
Sao còn một cánh tay qua biển?
Sao còn một trái tim lửa lạnh?

Thỉnh thoảng toát mồ hôi lạnh

Tôi lại khô cạn thêm chút nữa
Gặp một trò hề giấu giếm buồn nôn
Sống cay đắng với phấn son hãnh tiến
Càng tội nghiệp những màu hoa quá cảnh trần gian
Tôi đến cuộc đời bằng giấc mơ lương thiện
Hạnh phúc vẫn trở thành manh áo chật chội hơn
Chẳng thể biết cơ may hay vận rủi
Kẻ dại luồn trôn người khôn tàng hình
Xứ sở nghèo chữ nghĩa quá gieo neo
Phẩm giá đánh đu mùa thu xước mặt
Lặng im ứa máu chảy vào câu hát…
Câu hát ứa máu chảy vào lặng im…

Gian tấu cho hẹn hò

Anh nhìn thấy em mỗi ngày trong chiếc bóng anh ngồi, trên trang giấy chưa viết nổi câu thơ mơ tưởng
Anh nghĩ về em hằng đêm bằng những dòng tin nhắn không đợi hồi âm, những cuộc điện thoại chuông reo vô vọng
Anh yêu em đến mức không nỡ mong em chấp nhận gã trai bình thường tẻ nhạt như anh
Em bay đi cánh chim khao khát trời rộng, anh ở lại tri ân màu mây xanh thẳm lúc bẽ bàng!

Gặp lại sông Hương

Ngày em theo chồng
Có câu thơ anh chưa kịp viết
Thời gian chôn một mối tình câm
Sông Hương trôi mạn chiều
Hồn cố đô nổi gió
Thuyền ai lang bạt mái chèo
Em cứ cười như tuổi hai mươi
Cỏ hoang những mùa thương nhớ
Bờ anh sóng vỗ ngược dòng
Em có tiếc gì không
Bóng thu gầy đi nhiều quá
Lá dài năm ngón tay xưa
Bỏ qua chuyện cũ mà sống
Mừng em áo mới ra đường
Anh ngồi hát cuộc tiễn đưa..

Hành trang mỏi mòn

Tôi không có ý định đầu hàng số phận
Chỉ sợ hãi đòn tự vệ những kẻ bất tài
Bao buổi chiều nặng nề như tang lễ
Sống cho ra người thật khó lắm thay!
Giá em đừng mang câu hát buồn ấy…
Giá sông không đòi vươn tới biển khơi…
Giá vừa đi vừa mắt nhắm mắt mở…
Giá hôm nào tôi quên mất mặt tôi…

Mẹ dạy con yêu đất nước

Có thời khắc bầm gan tím ruột
Nhà thơ sống chung tham nhũng
Câu thơ thoả hiệp nhiễu nhương
Con dợm chân muốn quay về quê cũ
Chỉ tiếc ruộng không còn
Mưa dột một mái hiên
Tuổi hai mươi của con từng hăm hở
Khát vọng ngây ngô
Ước mơ tội nghiệp
Chốn công danh lắm nanh vuốt vật vờ
Con lúc nào cũng yêu day dứt đất nước này
Đất nước như mẹ giản đơn và chịu đựng
Từ cổng nhà mình, con khiêm nhường bước đi
Lo ngày trở lại không còn cao thượng!

Lê Thiếu Nhơn là một nhà thơ trưởng thành từ cách mạng nhưng ở thơ anh lại thắm đượm chất trữ tình cùng ý nghĩa sâu sắc. Những bài thơ của anh khiến mọi người cảm nhận được anh là một thi sĩ chứa chan tình yêu quê hương đất nước mãnh liệt. Những bài thơ như chạm vào tâm hồn của người đọc một cách sâu sắc nhất. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!