Vũ Hoàng Chương (5 tháng 5 1916 – 6 tháng 9 1976) là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam. Ông sinh tại Nam Định, nguyên quán tại làng Phù Ủng, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, nay là huyện Mỹ Hào tỉnh Hưng Yên. Văn phong của ông được cho là sang trọng, có dư vị hoài cổ, giàu chất nhạc, với nhiều sắc thái Đông phương. Hãy cùng tapchivannghe.com  tìm hiểu các bài thơ Vũ Hoàng Chương bạn nhé!

Di chúc nguyệt cầu

Biển lặng nằm nghe mỗi vết chân,
Nồng hơi da thịt lũ hành nhân.
Hỡi bao thiên thể còn vô nhiễm,
Nhỏ lệ vì Trăng hãy một lần!

Đón xuân mười chín

Bấm đốt từ di cư đến nay
Đón xuân vừa vặn hết bàn tay,
Sang sông Ngựa đã hai lần hí
Vạch đất Trâu thêm một luống cày
Lửa ném tràn lan đầu gió Bắc
Vàng rung thăm thẳm đáy hồ Tây
Bút toan chạy ngược đau lòng chữ
Núi vẫn nằm ngang bạc tóc mây
Dăm kẻ tri giao toàn kiết xác
Nửa đêm trừ tịch cũng vờ say
Hằng Nga bỏ địa cầu đi mãi
Tết đến buồn không chịu vẽ mày
Xưa rồi lửa phóng tên bay
Giờ chơi nhạc sống nào đây hỡi giàn
Bóng ai trên đá ngồi gan
Có nghe rung một giây đàn lẻ loi
Trời xuân chẳng én đưa thoi
Mà như gấm đẩy bức Hồi Văn qua
Nghé kêu đầy bến vàng hoa

Giáp Dần xuân cảm

甲寅春感
渡江從此作流民,
午走辰飛甲又寅。
有所思焉還入夢,
來何求矣卻忘春。
自無地象無天馬,
種不時花不世文。
二十年風吹一夜,
應教虎叫息煙塵。

Giáp Dần xuân cảm
độ giang tòng thử tác lưu dân,
Ngọ tẩu Thìn phi Giáp hựu Dần.
hữu sở tư yên hoàn nhập mộng,
lai hà cầu hỹ khước vong xuân.
tự vô địa tượng vô thiên mã,
chủng bất thời hoa bất thế văn.
nhị thập niên phong xuy nhất dạ,
ưng giao hổ khiếu tức yên trần.

Hoa sen

Kiều trang phơi phới gót thanh tao
Đưa đón thời duyên mặc lý đào
Nhụy một khuôn vàng gương náu bụi
Cánh ba tầng ngọc tháp vươn cao
Lòng kia vẫn thẳng dù vương vít
Hương ấy càng xa lại ngạt ngào
Biết mặt gió xuân từ mấy độ
Mà hoa quân tử ý chưa trao

Khai xuân thạch vấn

开春石問
祥雲滿坐月杯明,
嬉祝春開夜半瓊。
東柳西桃雙盡美,
秦桑燕草一河青。
儘教故國懷金粉,
自有狂言出石屏。
頹臥與沙場醉臥,
古來誰也占高名?

Khai xuân thạch vấn
Tường vân mãn toạ nguyệt bôi minh,
Hy chúc xuân khai dạ bán quỳnh.
Đông liễu tây đào song tận mỹ,
Tần tang Yên thảo nhất hà thanh.
Tẫn giao cố quốc hoài kim phấn,
Tự hữu cuồng ngôn xuất thạch bình.
Đồi ngoạ dữ sa trường tuý ngoạ,
Cổ lai thuỳ dã chiếm cao danh?

Dịch nghĩa
Mây lành đầy khắp chỗ ngồi, chén rượu sáng lóng lánh,
Đùa vui chúc cho phút giao thừa xuân sang, nhiều điều tốt đẹp.
Liễu phía Đông và đào phía Tây cả hai đều đẹp tuyệt,
Dâu đất Tần và cỏ đất Yên, một dòng sông cùng xanh.
Dẫu cho vẫn nặng lòng nhớ thương hương phấn nước cũ,
Song đã có một lời ngông vọng lên giữa núi dựng như thành.
Giữa kẻ say nằm nghiêng ngả và người say lăn nơi sa trường,
Xưa nay ai lưu danh cao hơn ai?

Khóc Hư Chu

Mồ kia sâu, hận ấy dài
Hỏi ai đây dám cùng ai lên đường?
Có chăng là hoa Bạch Vương
Cảm thơ ai giữa vườn sương hôm nào!
Tiếc thay, hoa cũng gầy hao
Dễ chi vượt nổi chiêm bao gập ghềnh!
Là thôi, đành vậy, thôi đành
Khói mây trắng mãi trên cành trông theo
Ngổn ngang gò đống buồn teo
Thơ, Nghiên, Hoa, Mộng… gió vèo đấy thôi!

Lời thiếu nữ

Giờ đây phu trạm vừa đem
Lá thư anh gửi mừng em lấy chồng
Lá thư phấn đượm hương nồng
Kèm theo một bức khăn hồng anh cho
Nên quen vì một chuyến đò
Anh ơi bèo nước hẹn hò chi đâu
Kẻ suôi người ngược bấy lâu
Hàng năm một buổi thấy nhau họa là
Tình thân sao khác người ta
Không ai thề thốt sao mà nhớ mong
Chia tay dù mấy năm ròng
Xa xôi đâu dám nhạt lòng mến tin
Ấu thơ buổi ấy đầu tiên
Trọn đời chưa dễ ai quên được nào

Từ xưa muốn ngỏ mà sao
Bâng khuâng chẳng biết rằng trao gửi gì
Đến nay gần lúc vu quy
Gối chăn sắm sửa mang đi theo chồng
Nhận thư ướm bức khăn hồng
Em buồn với cả tấm lòng anh ơi.

Nhớ về Hà Nội vàng son

Ôi ngày mười chín, ngày oanh liệt!
Sóng đỏ hoa vàng khắp bốn phương
Hà Nội tiếng reo hò bất tuyệt
Vang sang bờ nọ Thái Bình Dương.

Ba mươi sáu phố, ngày hôm ấy
Là những nhành sông đỏ sóng cờ
Chói lọi sao vàng, hoa vĩ đại
Năm cánh hoa xoè trên năm cửa ô.

Xôn xao hành khúc “Xây đời mơớ”
Tráng khúc du dương “Ngọn Quốc kì”
Tóc bạc má hồng mê vận hội
Cùng trai nước Việt hát “Ra đi”

Chen tiếng hoan hô, này khẩu hiệu
Muôn năm Chủ tịch Hồ Chí Minh!
Muôn năm người lính già tiêu biểu
Vì giang sơn quyết bỏ gia đình.

Ôi ngày mười chín, ngày sung sướng!
Vạn ước mong dồn một ước mong!
Ôi mùa thi ấy, mùa tin tưởng!
Một tấm lòng mang vạn tấm lòng.

Ba kỳ hỡi người dân Việt!
Mau võ trang cùng tiến bước lên
Cùng tiến bước mau! Thề một chết
Đòi hoa Hà Nội, sóng Long Biên.

Cho hoa kia nở vàng như cũ
Cho sóng này dâng đỏ gấp xưa…
Ôi lá cờ sao! Từng đã ngự
Giữa lòng dân tộc, giữa kinh đô!

Kinh đô ngàn thuở, đòi cho được
Và quét hôi tanh sạch đất này
Trả hôm mười chín mùa thu trước
Về cho mười chín thu mai đây.

Sao cho tròn ước

Người đã lên Trăng, đã trở về…
Nàng Thơ sớm đã bỏ Trăng đi…
Mộng hồn ta, vượt không gian gấp!
Nhận dấu may còn sợi vũ y.

Sự thật phũ phàng

Thuyền bay từ Đất tới buông neo,
Trăng đón Người… toan ngả bóng theo.
Chỉ thấy bàn tay ai lượm đá;
Thôi rồi, đã uổng ngấn vàng gieo!

Tết đề mai

Cao sâu từng nhập bóng cây già
Cây vẫn thân xưa bóng chẳng nhòa
Vườn trải băng sương trăm thức cỏ
Xuân còn thúy vũ một cành hoa
Lòng nghe nắng ấm say đôi chút
Cánh để men hồng nhuốm phớt qua
Vang tiếng chim xanh về hót đấy
Bồng lai hẳn nhớ kẻ đi xa.

Thơ đề áo

Năm xưa Ất Mão, áo da vàng
Mới lọt lòng ta đã sẵn mang
Làm kẻ tình si rồi, áo lá
Khoát ra ngoài kiếp thơ đi hoang
Cỏ non lại sắp pha màu áo
Chờ lúc về quê tiếng gọi vang
Ðâu tưởng áo còn Hoa Giáp ấy
Xuân này Ất Mão tặng Hoàng Lang.

Thuý vũ đoản từ

Cỏ Bồ ôm đá ngủ
Trong tranh từ bao giờ
Cho đến bây giờ
Còn say trong thơ
Vườn bỗng hót vang chim Thuý Vũ
Ðèn xanh nến biếc đêm giao thừa
Nét bút gầy theo mực úa
Bao năm rồi tiêu sơ
Có phải xuân đang từ đáy lụa
Một chiều sâu không ai ngờ
Truyền tin về giấc mơ
Ánh nguyệt mung lung cành lãng đãng
Nghe lòng trời đất ươm tơ
Nguyệt vẽ mày cong dĩ vãng
Cành đơn hoa trắng tương tư
Ôi thôi áo vải đã màu nâu thuyền đã hư
Mối manh gì nữa còn ai nữa
Ðành kết vào hương Thuý Vũ từ

Vịnh tranh gà lợn

Sáng chưa sáng hẳn, tối không đành,
Gà lợn, om sòm rối bức tranh.
Rằng vách có tai, thơ có hoạ,
Biết lòng ai đỏ, mắt ai xanh.
Mắt gà huynh đệ bao lần quáng,
Lòng lợn âm dương một tấc thành.
Cục tác nữa chi, ngừng ủn ỉn,
Nghe rồng ngâm váng khúc tân thanh.

Vườn hoa Bể Bắc

Tặng Hội nghị Quốc tế Thi ca Đệ tứ Lưỡng niên)

Từ bốn phương về, đã bốn phen
Gió thu dìu dặt hứng thơ lên
Vườn Hoa Bể Bắc mây tung cánh
Thi sử chào Ngươi, Hội Lưỡng Niên!

Thơ kết thành hoa nở bốn màu:
Cúc vàng, lan trắng, hạnh hồng, nâu
Phấn bình nguyên quyện hương sa mạc
Nồng đượm hai bên má Địa Cầu

Hồng Hải dang tay Hắc, Bạch, Hoàng
Tình Thơ bốn bể sóng mênh mang
Pha sương đại lục mưa quần đảo
Nước mấy trùng khơi góp tiếng vang

Thi đàn Quốc tế hội thi nhân
Này bốn mươi hai nước hoạ vần
Thế giới không còn biên giới nữa
Chỉ còn muôn dậm nức hương lân

Đã bắc dài trên vạn cõi bờ
Cầu bao nhiêu nhịp bấy nhiêu Thơ
Nhịp cầu dăng mắc đường giao cảm
Đang tiến về chung một giấc mơ

Là Chị, là Em, là các Anh?
Cũng là Tôi – với giấc mơ xanh.
Người hoa giáp có, trăng tròn có
Lòng chí thành xây nhạc Đại Thành

Con Người – cho dẫu của Ngày Mai –
Cũng tấm tình Thơ chẳng thể phai
Đã mấy ngã ba đường Lịch Sử
Gót Thơ chưa ngọc nhuốm trần ai

Chừ đây thu quạnh gió nao nao
Tản mác về muôn đợt hải trào
Bọt sóng tung lên trời Cảm Hứng
Vòm thiên thanh bỗng chói loà sao

Chia tay, bốn bể giạt giào
Tay cầm tay, lại tay trao, khó rời
Vườn Hoa Bể Bắc còn tươi
Còn Thơ họp mặt cho Người nối duyên

Cách năm bể hẹn hoa nguyền
Bể mang mang lắng gió truyền tin hoa
Mùa thu Hội Nghị không già
Xanh xanh bốn bể màu pha một màu

Hương Thơ ngát mãi ngàn sau
Lan khoe trắng, hạnh hồng nâu, cúc vàng

Trên đây, tapchivannghe.com đã giới thiệu cho các bạn những bài thơ Vũ Hoàng Chương hay mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn. Thông qua bài thơ này chúng ta sẽ hiểu thêm về phong cách sáng tác thơ của ông. Đó là một hồn thơ sang trọng, có dư vị của sự hoài cổ và cũng giàu chất nhạc. Đừng quên đón đọc các bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật các bài thơ hay bạn nhé!