Những Bài Thơ hay về Tuổi Học Trò hồn nhiên và đầy cảm xúc khó quên 1

Có lẽ khi chúng ta trưởng thành rồi thì chúng ta mới nhận ra tuổi học trò chính là độ tuổi đẹp nhất, đó là độ tuổi chúng ta hồn nhiên nhất, ngây ngô nhất. Thời gian dần trôi đi, và dường như cuốn nó theo cái dòng chảy của thời gian, để rồi khi bất chợt nó ngồi nơi đây, nơi chỉ còn một mình nó, thì những kí ức của những người bạn , những hồi ức về tình cảm tuổi học trò lại ùa về với nó. Và để các bạn gợi nhớ về ký ức tuổi học trò thì bài viết dưới đây, chúng tôi sẽ gửi đến các bạn những bài thơ hay về tuổi học trò, cùng theo dõi bạn nhé!

Những bài thơ hay nhất về tuổi học trò

Kỷ Niệm Thời Áo Trắng

Nắng ươm hồng trải nhẹ bóng chiều rơi
Tô điểm sắc bâng khuâng trời cõi hạ
Vùng kỉ niệm dâng trào không thể xóa
Tuổi học trò ôi đến lạ vấn vương
Thắm rạng ngời màu áo thật mến thương
Như mây trắng khắp sân trường phủ bọc
Ghế đá cũ hàng cây bàng cạnh góc
Biết bao mùa lũ bạn học bài thi
Vỏn vẹn còn khoảnh khắc buổi chia ly
Bằng lăng tím buồn thêm vì cách biệt
Xin gửi tặng chút niềm kia da diết
Những tạ từ nên đem viết thành thơ.

Tình yêu toán học

Lối vào tim em như một đường hàm số
Uốn vòng vèo như đồ thị hàm sin
Anh tìm vào tọa độ trái tim
Mở khoảng nghiệm có tình em trong đó
Ôi mắt em phương trình để ngỏ
Rèm mi mịn màng nghiêng một góc anpha
Mái tóc em dài như định lí Bunhia
Và môi em đường tròn hàm số cos
Xin em đừng bảo anh là ngốc
Sinh nhật em anh tặng trái cầu xoay
Và đêm Noel hình chóp cụt trên tay
Anh giận em cả con tim thổc thức
Mãi em ơi phương trình không mẫu mực
Em là nghiệm duy nhất của đời anh.

Tình yêu Lý học

Anh gặp em cảm hứng một tình yêu
Hai ánh mắt giao thoa và nhiễm xạ
Anh bối rối lao vào trường điện lực
Tìm quang hình chinh phục trái tim em
Khi đêm về cường độ nhớ thâu đêm
Trong giấc mơ hình em là ảo ảnh
Anh vẫn bước trên con đường quý đạo
Hai cuộc đời giao điểm ở nơi đâu

Màu tím thuỷ chung

Người ta bảo màu tím là chung thuỷ
Tím chân thành son sắt của con tim
Tím u buồn với dáng dấp im lìm
Tím đau khổ của tình yêu đổ vỡ.
Tím là sắc hoa màu nhung nhớ
Tím đoan trinh thể hiện ở tâm hồn
Tím âm thầm chịu đựng mọi cô đơn
Tím son sắt cho đi không đòi lại.
Tím đã yêu ai là mãi mãi
Tím không cần nhung lụa với vàng son
Tím đơn sơ trong cuộc sống tâm hồn
Tím chấp nhận thả mình trong bóng tối.
Tím bước đi không có hoa trải lối
Tím cuối đầu thua thiệt với quyền uy
Tím chua cay khi tình chẳng còn gì?
Tím u hoài với niềm đau chất ngất.
Tím lặng lẽ yêu gió buốt vào lòng
Tím thương sầu ai có biết cho chăng?
Tím run rẩy dưới trời đông băng giá
Không hiểu sao tôi lại yêu màu tím
Có lẽ tím dại,tím buồn,tím cô đơn
Thương màu tím bơ vơ chiều chủ nhật

Nhớ mùa hạ xưa

Tháng tư về phượng đỏ thắm sân trường
Chợt nhớ mối tình dễ thương ngày ấy
Bài thơ tình anh viết trên trang giấy
Trao em rồi sao vẫn thấy bâng khuâng
Ánh mắt giao nhau trong dạ lâng lâng
Sao quên được cái tuổi hồng ngày đó
Thuở học trò mộng mơ cùng mây gió
Hai đứa mình luôn gắn bó bên nhau
Anh chở em đi bất cứ nơi đâu
Trên chiếc xe đạp bạc màu sơn tróc
Em ngồi phía sau gió vờn mái tóc
Suốt một thời ta cùng học cùng chơi
Nụ hôn đầu anh vẫn nhớ em ơi
Thật ngọt ngào khi bờ môi gắn chặt
Nguyện ước mai sau tình mình son sắt
Không có gì chia cắt được tình ta
Tháng tám về mùa hè cũng trôi qua
Hai đứa chúng mình chia xa hai lối
Cũng vì ngày xưa một thời nông nổi
Ta mất nhau rồi biết lỗi của ai
Thời gian phôi pha bao tháng năm dài
Giờ nhận ra ta đều sai em ạ
Anh về đây khi sân trường vào hạ
Nhớ em nhiều anh nhớ cả hè xưa.

Cơn mưa sân trường

Mùa hạ về trời trong xanh đầy nắng
Em nhớ không thời áo trắng ngày xưa
Có những chiều trời bất chợt đổ mưa
Hạt mưa rơi sân trường xưa loang nước
Có nỗi buồn không thể nào nói được
Khi ta ngồi trong lớp đếm mưa rơi
Hạt mưa nào nghe lạnh buốt trong tôi
Hạt mưa nào chơi vơi trong nỗi nhớ
Ngày mai đây khi kẻ đi người ở
Giọt mưa nào như không nỡ chia ly
Giọt lệ sầu làm ướt đẫm bờ mi
Anh vẫn biết anh đi em buồn lắm
Sân trường rơi rơi đầy hoa phượng thắm
Nụ hôn ngọt ngào say đắm trong mưa
Ngày lên đường em đã tới tiễn đưa
Nơi chiến trường anh nhìn mưa nhớ quá
Nhớ sân trường nhớ cơn mưa mùa hạ
Anh trở về trường xưa đã đổi thay
Gặp lại em tay ta nắm trong tay
Nơi trường xưa nay em là cô giáo
Mối tình xưa trải qua bao giông bão
Hai đứa mình mãi hoàn hảo một đôi.

Tình yêu áo trắng

Nỗi nhớ đầu đời em nhớ về anh
Nhớ tuổi học trò tình xanh ước vọng
Áo trắng tan trường bay trong gió lộng
E ấp thư tình giấc mộng đầu tiên.
Ký ức ngọt ngào năm tháng vẹn nguyên
Lưu lạc trăm miền tình xưa còn đó
Có cây còng già bạc đầu trong gió
Lớp vỏ xù xì còn rõ hàng tên.
Ai xa ai rồi ,ai nhớ ai quên
Nhân chứng tình đầu đôi tên còn đó
Nét chữ nghiêng nghiêng với dòng mực đỏ
Bên cạnh hoa hồng còn có đôi tim.
Mấy mươi năm rồi tăm cá bóng chim
Người ở phương xa ,người tìm kỷ niệm
Để giấc mơ xưa nữa chừng tắt lịm
Nuối tiếc ngập lòng chiều tím hoàng hôn.
Mùa hạ lại về nỗi nhớ dài hơn
Nhớ cây còng già trước sân trơ trọi
Ai ở xa xôi có từng về lại

Dáng Thầy

Ngắm nhìn gió thổi chiều nay
Rồi em bỗng thấy tóc thầy bạc thêm
Ngỡ đâu bụi phấn trên thềm
Mà hồn xao xuyến nhẹ êm cõi lòng
Bao năm chờ đợi cùng mong
Quay về lớp học đứng trông bóng thầy
Gió đưa thoang thoảng làn mâ
Quay về trường cũ mà thầy đi xa.
Nhiều năm xa cách quê nhà
Trường xưa vẫn đợi, cây đa vẫn chờ
Thời gian dệt mấy vần thơ
Cho em nhận lấy bến bờ yêu thương
Thầy ơi? Nhớ nắng sân trường
Ngày còn đi học vấn vương tâm hồn.

Nhớ Quá Bạn Tôi ơi

Chiều nay về thăm trường cũ
Tìm nhặt những cánh phượng rơi
Kỷ niệm xưa giờ yên ngủ
Phong sương sỏi đá một thời
Dĩ vãng im lìm rêu phủ
Sân trường xưa ta vui chơi
Gốc phượng già như nhắn nhủ
Tình xưa không nói lên lời
Nửa đời quay cuồng vần vũ
Trở về bỗng thấy chơi vơi
Bạn bè đâu còn đông đủ
Giờ đây mỗi đứa một nơi
Có đứa đã thành tỷ phú
Có bạn còn khó trong đời
Có đứa ra quân xuất ngũ
Có bạn vĩnh viễn xa rồi
Gió lay cây buồn ủ rũ
Chợt nghe lệ đắng bờ môi
Mong được trở về quá khứ
Nhớ quá các bạn tôi ơi.

Thơ tình tuổi học trò: Nụ hôn trộm

Đầu năm học..hắn xin chung ghế.
Ngoảnh không nhìn cứ thế ngồi đi.
Hắn cười thích quá hì..hì.
Mặt nhìn thấy ghét sao chi lạ lùng.
Hắn học tệ.. ngồi cùng bực quá.
Bài tập về hắn chả thèm xem.
Thế là cô bảo mình kèm.
Mỗi ngày cuối tiết bài đem nhắc chừng.
Ngồi nói nhảm.. chẳng ngừng một phút.
Mượn cái này.. rồi chút mượn kia.
Bực mình ta mới bàn chia.
Vạch ngay ranh giới thước lia đánh liền.
Rồi từ đó..hắn hiền ra mặt.
Thiệt hay là.. bày đặt chuyện chi.
Nghi ngờ hắn có mưu gì.
Nên ta để ý mà khi đề phòng.
Một buổi ấy.. tỏ lòng hắn gởi.
Thơ mấy dòng ..cùng với kẹp nơ.
Nhận rồi tim bỗng dại khờ.
Thuộc lòng bốn khổ vần thơ hắn làm.
Rồi ranh giới tham lam hắn lấn.
Thương hắn rồi nên vẫn không sao.
Hỏi lòng thích thật khi nào.
Đâu rồi cái tính làm cao thuở đầu.
Cuối năm học..sao mau đến thế.
Xa mái trường ..xa ghế bàn đây.
Xa cô xa bạn xa thầy.
Hắn buồn len lén cầm tay chẳng rời.
Muốn nói nhỏ..vài lời em nhé
Mặt sát vào..tai ghé gần anh.
Tưởng là câu chúc an lành.
Nụ hôn vụng trộm hắn dành đã lâu.

Những bài thơ về tuổi học trò xúc động

1. Giã từ áo trắng thơ ngây (Tác giả: Huyền Thư)

‘Giây phút cuối, xa rời ngôi trường cũ
Xa bạn bè, nơi ấp ủ niềm thương
Tuổi học trò, lưu luyến mộng yêu đương
Giờ cách trở, nỗi buồn vương khóe mắt
Chân bước mãi, biết lòng đau như cắt
Chẳng dám nhìn, chỉ cúi mặt quay đi
Lệ chảy đầy, tuôn ướt cả bờ mi
Ôm kỷ niệm, bẽ bàng khi tiễn biệt
Màu phượng đỏ, tiếng ve sầu da diết
Đành chôn vùi, những tha thiết từ đây
Thôi giã từ, bao ước vọng thơ ngây
Thôi khép kín, chuỗi ngày mơ với mộng
Tôi đứng giữa bầu trời cao lồng lộng
Mắt dõi nhìn, khoảng xa rộng thênh thang
Tự hỏi lòng, ngày tháng sẽ dần tan
Hay nhớ mãi, dẫu thời gian chẳng đợi’.

2. Nhớ tuổi học trò (Tác giả: Đỗ Thị Kim Thoa)

Đã bao mùa nhìn phượng vỹ đơm hoa
Đã bao năm xa rời trường lớp cũ
Bạn bè xưa biết có còn đông đủ?
Thầy cô xưa biết ai mất ai còn?
Đứa đường đời công danh trải thênh thang
Đứa vắn số vùi sâu ba tất đất
Đứa bạo bệnh đếm từng ngày lay lất
Đứa cuộc đời nhẹ tựa khói sương bay
Bao nhiêu năm ngày ấy buổi chia tay
Trang lưu bút bao nhiêu điều gói ghém
Chút vấn vương chưa một lần hò hẹn
Cánh phượng hồng trao vội phút chia ly
Ai ngập ngừng che giấu mối tình si
Ai vô tư hay giả vờ không biết
Sợ nước mắt nhoè trang thơ ly biệt
Miệng mỉm cười sao khoé mắt cay cay…
Tuổi học trò đẹp tựa những áng mây
Màu trắng muốt trên nền trời xanh thắm
Bạn bè ơi trong lòng yêu yêu lắm
Có một thời cháy bỏng những đam mê’.

3. Thương lắm tuổi học trò (Tác giả: Chưa rõ)

‘Tuổi học trò ơi, thương lắm mái tóc mây
Em đạp xe qua phố dài phượng vỹ
Nghe trong gió, lời ai thủ thỉ
Cho mình về cùng lối với cậu nghe!
Tuổi học trò ơi, thương lắm tiếng ve
Cánh phượng ép đỏ trang sách nhỏ
Lời thầy cô thân thương còn đó
Cả bụi phấn nào rơi trắng ước mơ.
Tuổi học trò ơi, thương lắm những vần thơ
Cũng vụng dại, ngu ngơ thời đang lớn
Có cánh cò, chở giấc mơ cha trĩu nặng
Có ánh mắt người, sao lén nhìn ta.
Thương biết bao, những ngày tháng đã xa
Trong trẻo quá, chẳng bao giờ thấy lại
Con tàu đã qua, sao qua mãi mãi
Có chuyến tàu nào cho tôi trở lại, tuổi thơ tôi?’.

4. Một chút hoài niệm tuổi học sinh (Tác giả: Quê hương)

‘Qua rồi cái tuổi học sinh
Qua rồi cái tuổi chúng mình ngây thơ
Tuổi xuân dệt bao ước mơ
Tung tăng cắp sách đón chờ tương lai
Qua rồi những buổi sớm mai
Áo dài phấp phới cùng ai tới trường
Tinh khôi như những giọt sương
Hoa phượng đỏ thắm rợp đường tuổi thơ
Qua rồi những buổi ban trưa
Tan trường ai đón ai đưa đi về
Vi vu trên quãng đường đê
Áo dài phấp phới tóc thề ngang vai.
Qua rồi ký ức một mai
Qua rồi những tháng năm dài mộng mơ
Tuổi xuân dệt muôn ý thơ
Cho ta hoài niệm thẫn thờ trong tâm’.

5. Tuổi học trò (Tác giả: Nguyễn Mây)

‘Lặng nhìn chiếc lá bàng rơi
Làm em nhớ lại cái thời học sinh
Tuổi thơ trọng nghĩa nặng tình
Thầy cô bè bạn chúng mình bên nhau!
Bảng đen trang giấy trắng phau
Bút chì – thước kẻ – sáp màu nhỏ xinh
Với tà áo trắng khiết tinh
Thướt tha trong gió dáng hình thanh tao!
Tới trường í ới gọi nhau
Mày, tao, cậu, tớ dạt dào niềm vui
Cái thời cắp sách xa rồi
Thầy cô bè bạn mỗi nơi một người!
Hỏi rằng bạn có nhớ tôi?
Thầy cô ngày ấy bây giờ ở đâu?
Tóc xanh giờ cũng điểm màu
Phai theo năm tháng dãi dầu nắng mưa!
Thầy cô chắc vẫn như xưa
Vững tay chèo lái để đưa học trò
Bao đêm trăn trở âu lo
Bên trang giáo án mong trò học nên!
Cơm cha áo mẹ không quên
Thầy cô dạy chữ lớn lên xây đời!’.

6. Dòng lưu bút (Tác giả: Quốc Phương)

‘Dòng lưu bút… sổ tay còn đó
Hè lại về… phượng đỏ sân trường
Người nay tóc đã điểm sương
Mà bao kỷ niệm vấn vương trong lòng
Có những lúc… ước mong trở lại
Cái thời mà… dưới mái trường xưa
Cùng nhau đùa nghịch sớm trưa
Thương thầm nhớ trộm đón đưa cuối chiều
Tình khờ dại… cô liêu lẻ bóng
Chỉ đơn phương… ca vọng khúc tình
Rằng người thiếu nữ dáng xinh
Yêu mà không dám tỏ tình là sao
Dòng lưu bút… đi vào tâm trí
Bao năm rồi.. ngự trị trong tim
Nổi trôi cuộc sống kiếm tìm
Mỗi mùa phượng nở đắm chìm nhớ nhung’.

7. Một thời đã xa (Tác giả: Phương Nguyễn)

‘Xa xa nghe tiếng trống trường
Mà sao cảm thấy trong lòng lệ tuôn
Nhớ về bóng dáng thân thương
Nhớ ngày cắp sách một thời đã qua.
Nhớ cành phương vỹ là đà
Tiềng ve rộn rã gọi mùa hè sang
Nhớ từng ghế đá thân quen
Nhớ tà áo trắng thướt tha hôm nào.
Bao nhiêu kỷ niệm dạt dào
Bỗng dưng gợi lại trong tôi thế này
Nhớ từng giọng nói của thầy
Nhớ dòng nước mắt ngày nào xa nhau.
Giờ đây lòng dạ xuyến xao
Nhớ trang lưu bút hôm nào trao tay
Xa nhau mười bốn năm dài
Mà tôi cứ ngỡ như là hôm qua’.

8. Nỗi nhớ mùa hè (Tác giả: Tạ Quang Sum)

‘Có những mùa hè không hề trở lại
Để tiếng ve, nặng trĩu cánh phượng hồng
Trang sách cũ… mờ xa, rồi xa mãi
Khúc nhạc lòng, vương nỗi nhớ bâng khuâng
Người năm ấy tay còn lem dấu mực!
Hay đã phôi pha theo mấy dặm trường!
Còn nhặt lá vàng, mỗi mùa thu tới!
Hay đã… lên thuyền xuôi bến cùng ai!
Mùa hè xưa, vườn hoa – bướm tung tăng
Áo dài thấp vai đi bên tóc ngắn
Bạn bè xầm xì, trêu đùa… tinh nghịch
Bước vội, nhìn nhau đỏ mặt, thì thầm…
Mùa hè xưa, nắng lụa dải bên song
Tiếng chân ai lao xao về lối sỏi!
Để một người bỗng dưng thành thi sĩ
Nắn nót hoài… lận đận những vần thơ
Ai lên bảng ấp úng bài chưa thuộc!
Ai dưới lớp nhìn, mắt thoáng rưng rưng!
Ai ngúng nguẩy tóc bên thềm bục giảng!
Ai như ‘gã khờ’ ngọng mãi… thành câm!
Ai còn giữ mùa hè trong kỷ yếu!
Cánh hoa khô thơm ngái tuổi học trò
Ai gặp lại! ai xa, rồi mất hút!
Để suốt đời thương mãi mùa hè xưa!’…

Những bài thơ về tuổi học trò hồn nhiên, vui tươi

Bài thơ: Mùa phượng đỏ – Chu Minh Khôi

Sân trường kẻ lề hạ bằng phượng đỏ
Thầy cô kẻ lề ta bằng trang vở mùa thi
Sau tiếng trống tan trường, ta vẫn một nguyên hàm tuổi ngọc
Biến số còn xanh một chớp mi.
Rồi có thể sau mười năm ra đi
Ta lại khóc cho những điều ngày hôm nay chưa biết
Rồi có thể mười năm còn hẫng giữa cuộc vui ngày họp lớp
Sau chớp mi của H. bây giờ, ta có lỗi gì không?
Ai chợt ưu tư trước ngưỡng cửa đời mình
Ai ép chết khô một xác ve trong trang lưu bút
Ta nao lòng bên cây gạo già rêu mốc
Không dám khắc tên mình sợ chạm nhói tên em.
Phép toán hôm nay không đúng đến vô cùng
Lận đận, thành danh làm sao chia đề ta và bạn
Nhớ thương ơi đừng bao giờ khô cạn.
Lối gió hờn nét phấn buổi đầu tiên.

Bài thơ: DẠI KHỜ! – Phan Thúc Định

Ta ngồi ủ nắng đầu đông
Bổi hồi nhớ thuở má hồng mắt xanh
Nhớ về cái tuổi mong manh
Trộm nhìn áo trắng rồi thành ngẩn ngơ!
Sáng mai đến lớp đợi chờ
Ép vào nhật ký dại khờ niềm riêng
Em thì chẳng chút chung chiêng
Dửng dưng đi giữa những miền tôi phiêu!
Tháng năm goí lại một chiều
Phượng bầm cửa lớp lời yêu ứ lòng
Thôi đành gửi chốn thinh không
Khắc dòng lưu bút vào trong ngực mình!
Mỗi lần tuổi mộng hồi sinh
Phượng bầm chiều ấy thình lình tươi nguyên
Mong manh hương tóc bên thềm
Ngẩn ngơ tuổi dại bắt đền răn reo!

Bài thơ: ÁO TRẮNG BÂY GIỜ – Hoàng Minh Tuấn

Áo trắng ngày nay hỏi có hiền?!
Tan trường ai đợi dưới hàng hiên
Sình sịch ôm nhau đi bát phố
Chẳng cà phê thì cũng ly kem
Áo trắng ngày nay hỏi còn ngoan?!
Ra đường nghe nhạc chẳng nhìn ngang
Điện thoại thông minh nàng lướt web
Reo khổ lắm thay mấy anh chàng
Áo trắng ngày nay cười giòn tan
Rạng ngời trên gương mặt hân hoan
Xe máy không sang đâu thèm ngó
Khối kẻ thê thảm đến ngỡ ngàng!
Áo trắng bây giờ ít giận hờn
Thích thì áo trắng cắt đứt luôn
Lại có cơ may bao kẻ khác
Giận hờn thôi nhé liệu có còn?!
Hè nay áo trắng chẳng đến trường
Tiếng ve còn đó khúc nhạc thương
Phượng đỏ bằng lăng còn trao tặng
Online Facebook áo trắng thương!
Áo trắng sau hè đi về đâu
Đại học trong nước hay trời Âu
Thôi thì cũng tuỳ theo gia cảnh
Gặp áo trắng giờ có dễ đâu?!
Hoài niệm áo trắng của ngày xưa
Suy ngẫm về áo trắng bây giờ
Thời gian trôi đi nhiều biến động
Áo trắng bây giờ chẳng như xưa!

Bài thơ: TỚ TIN RẰNG CẬU BIẾT – Hoa Diên Vỹ

Mình nhớ rõ trong suốt thời đi học
Dẫu ánh nhìn có trao gửi về đâu.
Vẫn tuyệt nhiên chỉ duy nhất một màu
Màu mắt cậu long lanh như biển nhớ.
Mình nhớ rõ cái thời xưng cậu tớ
Tiếng anh em còn e ấp để dành.
Chẳng mơ xa những giấc mộng yến oanh
Mà tranh thủ nâng niu từng giây phút.
Mình nhớ rõ thuở dỗ dành kẹo mút
Cậu lớn rồi nhưng tính khí trẻ con.
Cứ lăm le tua điệp khúc dỗi hờn
Hại não tớ lo trăm phương ngàn kế…
Rồi lâu lâu lại phân chia bàn ghế
Ba lô hồng làm vệ sĩ ở bên
Nếu vô tình tay tớ có đặt lên
Sẽ lãnh đủ trăm vạn lần cái nhéo…
Trót dại mồm “dạo này nhìn hơi béo”
Thôi hết đời từ đấy biết mặt nhau.
Dẫu có mua được ngựa chín hồng mao
Gà chín cựa cũng đừng hòng xin lỗi…
Nhưng chỉ cần một tập thơ nóng hổi
Kiểu “thơ tình trong ngăn cặp” lốp-bi
Ngay tức thì mọi chuyện sẽ trôi đi
Trong yên lặng hòa bình kia lặp lại.
Mình nhớ rõ suốt những ngày thơ dại
Một lời yêu cũng không kịp tỏ bày.
Một bàn tay chẳng dám nắm bàn tay
Một ánh mắt cũng sợ người từ chối.
Mình nhớ rõ đến chia tay cũng vội
Ngày ra trường không hứa hẹn điều chi.
Hoa phượng rơi lúng túng bước phân ly
Thương đến độ chung đường còn không dám.
Mình nhớ rõ năm ấy, tròn mười tám
Nửa trẻ con nửa người lớn chưa đành.
Là thanh xuân, là bí mật để dành
Cậu, cô gái người tớ thương da diết…
Dẫu không nói tớ tin rằng cậu biết…

Bài thơ: NHỚ! – Nguyễn Đức Phúc

Nhớ ngày xưa đi học
Hai đứa mãi hẹn hò
Cả hai cùng mơ ước
Đời đi chung chuyến đò.
Con đường làng thân thuộc
Ghi lời hai đứa mình
Cả dấu chân thưở trước
In vào đất nguyên hình.
Đất nước có chiến tranh
Anh phải đành gác sách
Lúc ra đi em khóc
Hẹn anh ngày trở về.
Mùa thu ta tạm biệt
Mùa đông dài tái tê
Mùa xuân hoa nở lộc
Quả ngọt đón mùa hè.
Anh đi mãi không về
Mấy năm trời mặt trận
Viết thư về mấy bận
Nào có thư hồi âm.
Đất nước rạng ngày xuân
Mừng quê hương thống nhất
Xốc ba lô lật đật
Anh trở về tìm em.
Anh về nhà ban đêm
Qua nhà em đóng cửa
Mẹ bảo đừng sang nữa
Em đi lấy chồng rồi.
Nghẹn ngào nước mắt rơi
Anh cố tình gặng hỏi
Nhưng mẹ anh không nói
Chỉ biết ngồi lặng im.
Có một điều anh tin
Là mẹ anh nói thật
Vì nhà anh nghèo nhất
Anh lại ra chiến trường.
Mẹ bảo nó nói thương
Nhưng không chờ được nữa
Hoa có thì, có lứa
Chờ anh biết khi nào.
Mẹ nói tim anh đau
Mẹ nói lòng anh xót
Anh lục tìm trong bóp
Vật kỷ niệm nguyên hình.
Ôi kỷ vật vô tình
Mi làm chi ta nhớ
Thôi từ nay vứt bỏ
Của một thời yêu nhau.
Đành nén lại nỗi đau
Thi vào trường Đại học
Những ngày đầu vẫn khóc
Tiếc thương một mối tình.
Rồi thời gian học sinh
Xua tan đi nỗi nhớ
Phần vì lo bài vở
Phần bạn mới vui nhiều.
Và rồi anh lại yêu
Lại dựng xây tổ ấm
Nghĩa tình quê thấm đẫm
Anh lại về thăm làng.
Đứng trên cầu sang ngang
Nhớ đò qua thưở trước
Đường làng quê thân thuộc
Bê tông hóa cả rồi.
Lại gặp em ,em ơi
Ở trong hoàn cảnh mới
Em làm anh khó nói
Mà nói gì được giờ.
Anh nhìn đứa trẻ thơ
Anh nhìn sang người mẹ
Đứa trẻ khóc cào xé
Cứa tim người đang nghe.
Em kể từ dạo đó
Lấy chồng theo chồng thôi
Nay bị chồng ruồng bỏ
Đi theo gái khác rồi.
Em nói nước mắt rơi
Mà tim tôi băng lạnh
Nước mắt tôi ráo hoảnh
Tìm đầu câu trả lời.
Tôi có gia đình rồi
Biết làm sao được nữa
Biết là sai rồi sữa
Tình yêu hết cách rồi.
anh cầu mong đất, trời
Anh cầu mong em khỏe
Biết rằng là không thể
Vẫn mong em yêu đời.
Mong em tìm được người
Đi cùng em chặng cuối
Của đời một con người
Tình yêu luôn là mới.

Bài thơ: NHỚ MỘT THỜI ÁO TRẮNG – Ánh Tuyết

Áo trắng xa rồi áo trắng ơi
Một thời hoa mộng tuổi đôi mươi
Mười hai năm chẵn cùng chung lối
Bây giờ ngày ấy đã xa xôi
Tóc thề bên nón lá nghiêng che
Tung tăng vui bước buổi trưa hè
Thời gian trôi dần trong lặng lẽ
Nhớ thời áo trắng mắt đỏ hoe.
Bạn hữu ngày xưa cũng xa rồi
Lối cũ bây giờ chỉ mình tôi
Người đi mang cả niềm mơ ước
Để lại riêng tôi giữa cuộc đời.
Với tay nhặt cánh phượng vừa rơi
Nghẹn ngào sao nói chẳng nên lời
Biết tìm đâu nữa thời áo trắng
Có chăng chỉ là dư âm thôi./.

Bài thơ: THÁNG SÁU – Hoàng Như Phượng

Cơn mưa bất chợt lao xao
Vòm trời nao nao nỗi nhớ
Tháng sáu nhìn nhau bỡ ngỡ
Nhuốm mầu hạ đỏ rưng rưng.
Mùa thi rộn rã tưng bừng
Lưu bút không ngừng nức nở
Từng trang, từng trang nhắc nhớ
Một thời áo trắng ngây ngô.
Tiếng cười, tiếng nói thầy cô
Sao mà ấm êm đến lạ
Trống trường buồn không rục rã
Ve sầu ra rả chia xa…
Nước mắt bỗng rưng nhạt nhòa
Tay trong tay nhau khoá chặt
Bờ môi run run lặng ngắt
Cái thời đuổi bắt… còn đâu?
Lặng ngồi bên nhau thật lâu
Bảng đen, phấn trắng nhạt mầu
Bàn ghế không ai còn giỡn
Mai này ai nhớ ai quên?
Phượng hồng lặng lẽ bên thềm
Mang trên mình bao kỷ niệm
Giờ chia xa đầy lưu luyến
Tên ai xao xuyến bồi hồi?

Bài thơ: NHỚ MÃI THỜI ÁO TRẮNG – Phan Thu Hà

Em mê mải với dòng lưu bút
Phút chia xa kỷ niệm ùa về
Chùm phượng đỏ rơi vào cuốn vở
Trưa nắng hè bỗng rộn tiếng ve
Nghĩ gì vậy mà em tư lự
Nhớ trường xưa ? Nhớ bạn nhớ thầy
Hay nuối tiếc một thời áo trắng
Mà em buồn trước lúc chia tay
Thời gian trôi cuộc đời là vậy
Cô bé hôm qua- nay thiếu nữ rồi
Tôi nhìn em thấy lòng ấm lại
Nhớ lại mình một thuở đôi mươi
Tôi cũng có một thời áo trắng
Giống như em hay hát hay cười
Ôm tất cả vào tim kỷ niệm
Làm hành trang để bước vào đời
Tôi cũng đã từng yêu như thế
Yêu trang thơ yêu cánh phượng hồng
Và đã tin vào lòng nhân ái
Hăm hở vào đời nào sợ gai chông
Cảm ơn em! Cảm ơn cô bé
Đã cho tôi tìm lại chính mình
Những gì tôi tưởng như đã mất
Lại ùa về hiển hiện lung linh…

Bài thơ: NGỎ LỜI YÊU

Tuổi học trò đầy ắp những yêu thương
Sắc phượng hồng nơi sân trường rực rỡ
Tiếng ve sầu hè về kêu than thở
Mùa chia ly nỗi nhớ mãi đong đầy
Mắt trao nhau xao xuyến tận chân mây
Cứ len dần chảy vào trong ký ức
Cái nghéo tay lần đầu tiên rạo rực
Mãi bâng khuâng cho đến tận bây giờ
Mối tình đầu ngấp nghé ở tuổi thơ
Chẳng ông tơ bà nguyệt se duyên cả
Ngày tựu trường cứ thẹn thùng xa lạ
Hiểu ra rồi bao kỷ niệm vấn vương
Hẹn hò nhau nơi góc nhỏ sân trường
Lời vụng về bên hàng dương năm đó
Mắt mơ màng má nàng luôn ửng đỏ
Tôi vội vàng trao thư ngỏ lời yêu!

Bài thơ: TRƯỜNG EM – Phan Tuyen

Ôi mái trường thân thương bé nhỏ
Giữa rừng xanh thăm thẳm bao la
Ngày ngày em vẫn đi qua
Sang bên ấy học thật là vui sao
Chiều nay bỗng đổ mưa rào
Con đường phía trước khác nào dòng sông
Bao nhiêu mong ước chờ trông
Bây giờ chia cắt thấy lòng xót xa
Khi nào cầu mới bắc qua
Cho em đi học đường xa thành gần
Cha em chẳng phải băn khoăn
Bỏ con bao bóng băng dần qua sông
Mẹ em cũng được yên lòng
Không phải lo lắng giữa dòng sông sâu
Con mình rồi sẽ về đâu
Bởi dòng sông ấy chưa cầu bắc qua.
30/10/2018

Bài thơ: NHỚ MÃI THỜI HỌC SINH – Tinh Tran Thi

Làm sao quên được những ngày
Bên trường bên lớp bên thầy bên cô
Quên sao cái tuổi ngây thơ
Hồn nhiên chớm biết mộng mơ bao điều.
Quên sao mỗi buổi sáng chiều
Bạn cùng trang lứa thân yêu đi về
Trên con đường nhỏ ở quê
Bao nhiêu kỉ niệm chẳng hề nhạt phai.
Bạn bè cả gái lẫn trai
Cùng chơi cùng học không ai tách rời
Khi mùa phượng vĩ tới nơi
Ve kêu ra rả đến rồi mùa thi.
Nhìn nhau chẳng biết nói gì
Buồn vui lẫn lộn bởi vì sắp xa
Lúc này lưu bút mở ra
Những dòng viết vội để mà trao nhau.
Lượt lần bạn trước bạn sau
Ghi vào trong đó những câu thân tình
Trắng trong lứa tuổi học sinh
Với bao nét chữ đẹp xinh tuyệt vời.
Nay ngày ấy đã xa rồi
Bạn bè mỗi đứa mỗi nơi , mỗi nghề
Bạn thì lập nghiệp xa quê
Bạn thì cuốc mướn cày thuê trên đồng.
Nhưng mà sâu thẳm trong lòng
Vẫn luôn nhớ mãi chứ không bao giờ
Quên thời tinh nghịch ngây ngô
Bên trường bên lớp, thầy cô bạn bè .

Bài thơ: HƯƠNG HOA DẺ – Hoàng Phan

Thuở học trò chân chất thơ ngây
Đôi bạn học làng trên làng dưới
Đường tới lớp thường qua con suối
Anh hái bông hoa dẻ tặng em
Ngày lại ngày cứ thế thành quen
Những bông dẻ ép vào cuốn sổ
Thoảng hương thơm bay theo làn gió
Như tình thân đôi lứa học đường
Rồi chiến tranh… mỗi đứa một phương
Biền bệt bao năm trời xa cách
Anh tạm gác giấc mơ đèn sách
Đi tòng quân đánh giặc miền xa
Ngày hòa bình trở lại quê nhà
Anh không gặp bạn thời niên thiếu
Hoa dẻ vẫn nở vàng bên suối
Nhắc nhớ nhiều kỷ niệm cùng ai
Vắng tin nhau qua tháng năm dài
Bỗng một sáng tình cờ gặp lại
Dẫu mái tóc điểm màu sương khói
Ánh mắt nhìn nhau chẳng đổi thay!
Phút bồi hồi tay nắm bàn tay
Em vẫn giữ bên mình cuốn sổ
Bông hoa dẻ ngày xưa còn đó
Vẫn vẹn nguyên năm cánh vàng hươm
Hoa nhẹ nhàng lan tỏa hương thơm
Như muốn nói điều chưa nói được
Thời gian chẳng làm hương phai nhạt
Khi lòng người luôn nhớ về nhau!

Bài thơ: HÈ BÂNG KHUÂNG….! – Huy Viễn

Hè đã về sao vẫn lặng tiếng ve
Để phượng hồng trên cành còn e ấp
Dấu bâng khuâng vào mùa thi tấp nập
Bao trái tim rung nhịp đập bồi hồi
Nhớ một thời giờ cũng đã xa xôi
Em bên tôi giọt buồn trôi mặn đắng
Vẫn còn đây kìa bao tà áo trắng
Nhưng tìm đâu.? giờ em vắng xa rồi
Biết nơi nào giờ em có nhớ tôi.?
Để lối xưa mình ta ngồi trong nắng
Buồn vần thơ ru lòng ai thầm lặng
Tím bằng lăng giờ cũng chẳng theo về
Gợi chút buồn bởi còn những đam mê
Cứ mỗi khi hè lại về nhắc nhở
Một tình yêu dấu vào lòng trang vở
Dường như giờ ta vẫn ngỡ chưa xem

Bài thơ: TA RẤT NHỚ MÙA HÈ – Nguyễn Đình Cường

Ta rất nhớ mùa hè
Bởi tiếng ve dục giã
Ta chẳng quên mùa hạ
Phượng đỏ rực sân trường
Đã làm ta vấn vương
Bao bạn bè cùng lớp
Lòng nặng – chân nhác bước
Phải chia tay thầy cô!
Kỷ niệm buồn hong khô
Cánh phượng hồng ép dở
Bao nhiêu dòng chữ nữa
Cả tình yêu không lời!
Hứa là bạn suốt đời!
Giờ mỗi đứa mỗi nơi
Dòng lệ ứa lại rơi
Ướt những dòng nhật ký.
Nhưng rồi ta lại nghĩ
Trái đất vẫn quay tròn
Lòng vẫn giữ sắt son
Chúng ta còn gặp lại!

Bài thơ: NHỚ TRƯỜNG CHU VĂN AN – Lợi Nguyễn Thành

45 năm, nhớ mái trường,
45 năm,nhớ nắng đường Cổ Ngư,
45 năm,đã rồi ư ?
Nhớ thầy nhớ bạn, nhớ từ hàng cây!
Chu-Văn – An,ven hồ Tây,
Hè về gió mát,hương say sen hồ,
Trường tôi gần nhà Bác Hồ,
Có hàng rào xén ô rô xanh, bời!
Ra đi gian khổ,một thời
Chỉ mong có lúc lại ngồi bên nhau
Hàn huyên, kể chuyện bấy lâu
Càng vơi nỗi nhớ,càng sâu nỗi lòng.
Ngọc Hà trăm sắc hoa, mong…
Chờ ai,vườn Bách Thảo đông lắm rồi!
Cho tôi hò hẹn một lời,
Để đi tàu điện thăm Người Thụy Khuê,
Những ngày chủ nhật say mê,
Bơi thuyền thúng, vượt sang quê Nghi-Tàm,
Làng quê yên tĩnh lắng trầm,
Bắn cá xì đồng; hái ổi rừng ương.
Những ngày cắp sách đến trường,
Trưa nghe trống giục, chiều vương áo dài,
Nắng vàng chảy xuống đôi vai
Cầu thang vang tiếng guốc cài gỗ lim.
“Tìm ai như thể tìm chim
Chim ăn bể bắc, tôi tìm bể đông”
Người ơi! Người có biết không?
Nhớ ai,tôi vẫn ước mong về trường.
Nhìn hàng phượng vĩ thân thương,
Nhớ ngày tiễn bạn lên đường tòng quân
Hàng phi lao chắn trước sân,
Bọn tôi đá bóng xoay trần ngoài mưa
Nhớ phòng thí nghiệm năm xưa,
Mùi gia-ven hắc !sớm trưa miệt mài!
Cho con được, cám ơn Thầy,
Cho con được hát những lời hát ru!
Dang tay ôm gốc xà cừ,
Ôi!cây đại thụ bây giờ còn đây.
Dù đi đầu sóng ,chân mây,
Vẫn nhớ, cột bóng,bên cây bàng già !…
Bây giờ tuổi đã xế tà,
Cái già lọm khọm ,nó đà theo sau.
Một mai dù có đi đâu,
Nhớ ngày hội khoá ,rủ nhau “mã hồi”!…
Những gì qua,đã qua rồi!
Những gì đọng lại ,vẫn ngời dấu son!
Xao Xuyến
Lòng trong trắng như mùi thơm sách vở
Chưa một lần vướng bận những sầu đau
Chỉ bâng khuâng khi mùa hạ qua mau
Và sung sướng ngày khai trường chợt đến
Tuổi học trò biết bao là kỉ niệm

Bâng Khuâng Tháng 9

Tôi nghe tiếng trống trường bâng khuâng tháng 9
Nghoảng lại sau lưng mùa hạ đã qua rồi
Ai nép vội góc hiên trường bỡ ngỡ
Chờ heo may về vương tóc rối bay
Đốm phượng vĩ cất vào ngăn cặp mới
Thu soi gương tô bờ má thêm hồng
Đừng vẫy gió thả rơi mùa cũ vội
Kẻo nắng sân trường hỏi lá có vàng không?
Làn mắt biếc tiếng nói cười xao xuyến
Ai thênh thang trong một khúc giao mùa
Tôi khép lại đôi dòng lưu bút cũ
Gọi tháng 9 về nghe nhịp trống bâng khuâng

Học Trò

Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan học mình chờ đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng
Sao em tôi cũng ngượng ngùng
Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao rồi ngại,ngại rồi không trao
Để mùa hạ ấy qua mau
Để rồi kỉ niệm đi vào tháng năm
Để giờ tôi đã xa xăm
Còn đâu trong gió tiếng thẹn thùng xưa

Những bài thơ ngắn về tuổi học trò

1.Mực tím dễ thương áo trắng ai
Đừng đem mây xuống vắng chân trời
Em đi một bước ta dừng lại
Nghe tím dọc đường cỏ non phơi
2.Ngập ngừng áo trắng ô hay
Bài thơ lưu bút trao tay thẹn thùng
Đến rồi ngày đỏ rưng rưng
Con ve rã giọng trên lưng phượng hồng
3.Một chút thu vàng một chút xuân
Rằm trăng ngày ấy chẳng bâng khuâng
Tinh khôi trang giấy thơm mùi vở
Cỏ rối đường về không vướng chân
4.Áo nàng vàng tôi yêu hoa cúc
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu thương
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím
5.Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
Ai sẽ quên một thoáng trời hồng
Sẽ quên có một người đợi trông
Một kẻ đứng dọc đường mãi đợi
6.Vậy đó mà bỗng nhiên họ lớn
Tuổi 20 đã đến có ai ngờ?
Một hôm giai khúc mùa ve lại
Đứng ngẩn trông vời màu áo tuổi thơ
7.Xin được mãi là thiên thần áo trắng
Giọt mực hồn nhiên đậu lại trên tay
Xin nghe hoài loài sơn ca thánh thót
Của những ngày hoa nắng thơ ngây
8.Đừng đến nữa ngày giã từ lớp học
Đừng chia tay để rồi ai cũng khóc
Khi tất cả quanh mình hóa thân thương
Và đừng quên nghe một thuở học đường
9.Hững hờ gió thổi rung cây
Một bông hoa phượng rơi ngay đầu thềm
Ra sân định nhặt tặng em
Ngờ đâu em đã đến xem trước rồi
10.Kỉ niệm xưa ngỡ chừng như im bặt
Chợt hiện vế nguyên vẹn ở trong tim
Nghe bâng khuâng sao cứ muốn đi tìm
Tháng ngày qua lấm lem màu mực tím
11.Mấy nhịp cầu tre đưa ta về chốn cũ
Chút ân tình xin nhắn gởi về ai
Ngõ vắng năm xưa giờ còn chung kỉ niệm
Khi xa rồi còn đọng mãi trong tim
12.Trong hơi thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say.
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu.
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu, xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm – Rụng xuống trái bàng đêm.
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi?
“Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy”
“Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy”
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao).
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm.
Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi!
Em đã yêu anh, anh đã xa vời
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường – chiếc lá buổi đầu tiên.

Những bài thơ về tuổi học sinh ngày tựu trường

TỰU TRƯỜNG – HUY CẬN

Giờ náo nức của một thời trẻ dại
Hỡi ngói nâu, hỡi tường trắng, cửa gương
Những chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Rương nhỏ nhỏ với linh hồn bằng ngọc.
Sắp hạnh phúc như chương trình lớp học
Buổi chiều đầu, họ tìm bạn kết duyên
Trong sân trường hướng dạo giữa Đào viên
Quần áo trắng đẹp như lòng mới mẻ.
Chân non dại ngập ngừng từng bước nhẹ
Tim run run trăm tình cảm rụt rè
Tuổi mười lăm gấp sách lại, đứng nghe
Lòng mới mở giữa tay đời ấm áp.
Tựu trường đó, lòng tôi vừa bắt gặp
Nỗi xôn xao thầm lặng ở trong rương
Của chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Mắt tin cậy và tóc vừa dưỡng rẽ
Người bạn nhỏ! Cho lòng tôi theo ghé
Không nỗi gì có thể vuốt ve hơn
Đêm tựu trường mùi cửa sổ mới sơn
Tủ mới đánh và lòng trai thơm ngát

NGÀY XƯA HOÀNG THỊ

Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Chim non giấu mỏ
Dưới cội hoa vàng
Bước em thênh thang
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài
Anh đi theo hoài
Gót giầy thầm lặng
Đường chiều úa nắng
Mưa nhẹ bâng khuâng
Em tan trường về
Cuối đường mây đỏ
Anh tìm theo Ngọ
Dáng lau lách buồn
Tay nụ hoa thuôn
Vương bờ tóc suối
Tìm lời mở nói
Lòng sao ngập ngừng
Lòng sao rưng rưng
Như trời mây ngợp
Hôm sau vào lớp
Nhìn em ngại ngần
Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Trao vội chùm hoa
Ép vào cuối vở
Thương ơi vạn thuở
Biết nói chi nguôi
Em mỉm môi cười
Anh mang nỗi nhớ
Hè sang phượng nở
Rồi chẳng gặp nhau
Ôi mối tình đầu
Như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu
Mà cũng nhoà mau
Tưởng đã phai màu
Đường chiều hoa cỏ
Mười năm rồi Ngọ
Tình cờ qua đây
Cây xưa vẫn gầy
Phơi nghiêng ráng đỏ
Áo em ngày nọ
Phai nhạt mấy màu?
Chân tìm theo nhau
Còn là vang vọng
Đời như biển động
Xoá dấu ngày qua
Tay ngắt chùm hoa
Mà thương mà nhớ
Phố ơi muôn thuở
Giữ vết chân tình
Tìm xưa quẩn quanh
Ai mang bụi đỏ
Dáng em nho nhỏ
Trong cõi xa vời

CHO NHỎ NGÀY THI

Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏ
Nhỏ lo năm mà ta ngại tới mười
Sợ bài thi làm nhỏ biếng môi cười
Ta thật sự nghe lòng đau khôn xiết
Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi rớt
Nhỏ sẽ buồn như những lá thu bay
Lệ thắm nồng ướt đẫm chiếc khăn tay
Như có dạo nhỏ buồn ta phải đổ
Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi đỗ
Nhỏ có mừng chưa chắc đã hơn ta
Nụ nhỏ cười sẽ rực rở như hoa
Nổi sung sướng ửng hồng đôi má đỏ
Ngày thi đã gần kề rồi đó nhỏ
Ta không thi nhưng hồi hợp lạ thường
Đêm ta nằm cầu mong Chúa xót thương
Cho nhỏ đỗ dẫu ta… người ngoại đạo.

TRƯỜNG HUYỆN – NGUYỄN BÍNH

Học trò trường huyện ngày năm ấy
Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ
Những buổi học về không có nón
Đội đầu chung một lá sen tơ.
Lá sen vương vấn hương sen ngát
Ấp ủ hai ta chút nhuỵ hờ
Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc
Theo về tận cửa mới tan mơ.
Em đi phố huyện tiêu điều lắm
Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi
Mà đến hôm nay anh mới biết
Tình ta như chuyện bướm xưa thôi.

CHIẾC LÁ ĐẦU TIÊN

Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!”
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.

KHI MỚI NHỚN – ĐINH HÙNG

Khi mới nhớn, tuổi mười lăm, mười bảy
Làm học trò mắt sáng với môi tươi
Ta bước lên chân vẫn dạo bên người
Ngoài cặp sách trần ai xem cũng nhẹ!
Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ bé
Phố phường cuộc sống mới lên hoa
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp
Nắng thuở đó khiến lòng ta hồi hộp
Ta nhìn cao mới rõ bị giam cầm
Ôi tiếng nào vang bốn bức tường câm?
Không khí nặng mơ hồ thầy với bạn
Ta lớn lên, bước đường không giới hạn
Có lẽ đâu kiềm giữ nổi tay người
Tuổi hoa hồng kiêu hãnh của ta ơi!
Tình đã hẹn ở trên đường nắng mới
Ta ném bút dẫm lên sầu một buổi
Xa vở bài, mở rộng sách ham mê
Đã từng phen trèo cổng, bỏ trường về
Xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn
Đời đổi mới từ ngày ta dấy loạn
Sớm như chiều hư thực bóng hoa hương
Ta ra đi tìm lớp học thiên đường
Và khi đó thì mẹ yêu ngồi khóc…
Ôi! khoái lạc những giờ trốn học
Những bình minh xuân đẹp, những chiều thu!
Bao cảnh nước mây đằm thắm hẹn hò
Khi biếng gặp nhớ nhung pha màu áo
Hỡi thành đô với linh hồn bách thảo
Còn nhớ ta chăng, tuổi trẻ tóc bay?
Làm học trò nhưng không sách cầm tay
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ
Riêng ta nhớ những trưa hè sắc đỏ
Đường hoàng lan nắng động lối đi quen
Nhìn bóng cây chen bóng mộng hư huyền
Ta đến đó lần đầu nghe rạo rực…
Thấy phảng phất hình đôi vai, bộ ngực
Làn môi tươi in một nét son hồng
Cặp má đào phơn phớt ánh phù dung
Đầu lả lướt mái tóc dài sóng gợn
Ta ngây ngất cả tấm thân vừa lớn
Bỗng rùng mình thở vội ánh dương qua
Tưởng hương thơm một da thịt đàn bà

KỶ NIỆM – ĐINH THU HIỀN

Chúng mình xa nhau đã ba mùa hoa nở
Người ta bảo rằng con trai dễ quên
Nhưng làm sao anh có thể quên em
Cô bạn gái những ngày xa xưa ấy
Tiếng ve kêu trong đêm hè nồng cháy,
Đường đến trường thơm hoa Hoàng Lan
Mái tóc học trò em cắt ngang vai
Trang vở mới chép bài thơ nho nhỏ
Tình yêu đến bất ngờ như làn gió
Vụng về đâu biết nói cùng em
Tuổi học trò hay ước hay quên
Hay mơ đến những chân trời xa lạ
Lớp học bên hồ mây bay ngoài khung cửa
Bồng bềnh như những giấc mơ
Mười bảy tuổi đầu mới tập toạng làm thơ
Nghĩ về thơ như một điều tín ngưỡng
Nhìn cuộc đời qua kính màu lý tưởng
Chỉ một màu hi vọng rất xanh
Sao bấy giờ em lại nhìn anh
Để đến nỗi bây giờ anh phải nhớ
Nào ai biết tình yêu là đau khổ
Và cuộc đời đâu chỉ màu xanh.

THƠ TÌNH CHO BẠN TRẺ – XUÂN QUỲNH

Vẫn con đường, vạt cỏ tuổi mười lăm
Mặt hồ rộng, gió đùa qua kẽ lá
Lời tình tự trăm lần trên ghế đá
Biết lời nào giả dối với lời yêu…
Tôi đã qua biết mấy buổi chiều
Bao hồi hộp, lo âu và hạnh phúc
Tôi trăn trở nhiều đêm cùng hoa cúc
Đợi tiếng gà đánh thức sự bình yên
Dòng sông này, bãi cát, cánh buồm quen
Hoa lau trắng suốt một thời quá khứ
Tôi đã đi đến tận cùng xứ sở
Đến tận cùng đau đớn, đến tình yêu
Buổi chiều này sặc sỡ như thêu
Muôn màu áo trong hoàng hôn rạng rỡ
Bàn tay ấm, mái tóc mềm buông xoã
Ánh mắt nhìn như chấp cả vô biên
Chẳng có thời gian, chẳng có không gian
Chỉ tuổi trẻ, chỉ tình yêu vĩnh viễn.
Người mới đến những nơi tôi từng đến
Lại con đường vạt cỏ tuổi mười lăm
Lại hàng cây nghe tiếng thì thầm
Lời thành thật, dối lừa trên ghế đá…
Nào hạnh phúc, nào là đổ vỡ
Tôi thấy lòng lo sợ không đâu
Muốn giãi bày cùng ai đó đôi câu
Về tất cả những gì tôi sẽ trải
Mong rút ngắn dặm đường xa ngái
Để cho người tới đích bớt gian truân
Bao khổ đau, sung sướng đời mình
Xin tặng bạn làm bước thang hạnh phúc
Nhưng tôi biết chẳng giúp gì ai được
Những vui buồn muôn thuở cứ đi qua

HOA TÍM NGÀY XƯA-  CAO VŨ HUY MIÊN

Con đường em về ban trưa
Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
Tuổi em vừa tròn mười bảy
Tóc em vừa chớm ngang vai
Con đường em về mưa bay
Ta đứng trông theo bao ngày
Từ bao giờ lòng cứ ngỡ
Yêu người mà nào có hay!
Con đường em về thơm hương
Ngọc lan khuya rụng trong vườn
Tiếng dương cầm đâu lặng lẽ
Đưa ta về phía cuối đường
Con đường em về năm xưa
Có biết hay chăng bây giờ
Hoa tím thôi không chờ nữa
Chỉ còn ta đứng dưới mưa…
Trên đây là những bài thơ hay về tuổi học trò do tapchivannghe.com đã tổng hợp và chia sẻ đến các bạn. Hy vọng rằng với những bài thơ về tuổi học trò trên đây có thể giúp bạn lưu giữ những khoảnh khắc thanh xuân tươi đẹp nhất trong cuộc đời của minh và luôn phấn đấu để có cuộc sống tốt hơn từng ngày bạn nhé!

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *