Bài thơ Nhẫn cỏ là những suy tư tiếc nuối của chàng trai. Năm ấy anh từng tặng em đôi nhẫn cỏ, nó chẳng có đáng gì nhưng với em vẫn là vô giá. Và rồi cả cuộc đời cũng chẳng đổi được đâu. Ngày ấy anh tặng nhẫn cỏ lúc mưa ngâu nên trái tim em cũng chẳng có ngày khô ráo.
Bài thơ Nhẫn cỏ
Thơ: Mạc Phương
Anh còn nợ đôi nhẫn cỏ ngày xưa.
Có đáng gì nhưng với em vô giá.
Dẫu mất tiền cùng không hề mặc cả.
Cả cuộc đời cũng chẳng đổi được đâu !
Đôi nhẫn cỏ anh tặng lúc trời ngâu.
Nên tim em chẳng lúc nào khô ráo.
Cứ sập sùi gió mưa và ảo não.
Dòng lệ rơi ướt đẫm cả một đời.
Bắt đền anh đôi nhẫn cỏ không lời.
Anh đã đeo vào ngón tay ngày ấy.
Bao năm qua trái tim luôn sóng dậy.
Cất tiếng đòi phải thực hiện lời thề.
Đôi nhẫn cỏ tặng cô gái sơn khê.
Là hạnh phúc cả đời em vẫn đợi.
Anh xa em đã bao giờ nghĩ ngợi.
Có một người luôn vời vợi mong chờ.
Trời mưa ngâu rưng rưng lệ em mơ.
Trong ảo ảnh anh trở về đúng hẹn.
Mưa ngoài trời hay lòng em nghèn nghẹn.
Tín vật trao chiếc nhẫn cỏ năm nào.
Người thành phố mới tàn nhẫn làm sao ?
Đã tặng rồi mà cố tình quên nhớ.
Nhẫn đã chờ…đã nửa đời nức nở.
Luôn chơi vơi đôi nhẫn cỏ mùa ngâu.
Nơi đô thành anh hãy nhớ một câu.
Sống thanh thản bên người con gái mới.
Mong kiếp sau đừng để em phải đợi.
Nhẫn cỏ buồn nhẫn cỏ úa trong thơ.
Bài thơ Nhẫn cỏ gợi lại trong lòng con người ta những dấu yêu một thời. Để rồi bây giờ tình mình cũng chỉ còn là dĩ vãng và rồi em vẫn nhớ vẫn mong. Ở nơi ấy mong anh sống thanh thản bên người mới, và kiếp sau cũng đừng làm em phải đợi chờ vu vơ.