Bài thơ Sáng tháng bảy chính là những cảm xúc suy tư của con người ta trong một ngày gió lay nhè nhẹ. Và rồi mây bồng bềnh trôi trên đỉnh non cao. Cánh cò trắng như đang vẫy chào, như đốm sáng ngọt ngào trong ngày mới.
Bài thơ Sáng tháng bảy
Thơ: Mạc Phương
Sáng tháng bảy gió lay lay nhè nhẹ.
Mây bồng bềnh lướt trên đỉnh non cao.
Cánh cò trắng cô lẻ vẫy tay chào.
Như đốm sáng ngọt ngào trong ngày mới.
Mười một giờ mà nắng như còn đợi.
Cứ ngập ngừng lấp ló trốn sau mây.
Phố vùng cao chẳng được đẹp ngất ngây.
Mà tĩnh lặng mà êm đềm trong sáng.
Ngồi trầm ngâm ngắm cảnh quê dưới nắng.
Lặng lẽ buồn lặng lẽ khóc vì ai ?
Trót vương sầu người lữ thứ đa tài.
Nên ngấn lệ mây mù giăng ngập lối.
Lỡ yêu người đâu phải là có tội.
Lỗi nhịp tim không do vẻ bề ngoài.
Mà tại tâm có cảm giác ban mai.
Thoảng hương yêu nhẹ nhàng nhưng xao xuyến.
Sáng chủ nhật lại mộng mơ quyến luyến.
Quê hương nghèo chỉ hoa lá cỏ cây.
Phụ nữ quen với vất vả đắng cay.
Nên yêu thương cũng luôn là xa xỉ.
Sáng cuối tuần sao thấy lòng ủy mị.
Nhớ lắm cơ…người nơi ấy có hay ?
Chắc giờ này anh dạo phố ngất ngây.
Bao đắm đuối gửi sắc hoa thành phố.
Người lữ thứ có hay chăng mưa đổ
Trái tim sầu hoa đồng nội cỏ may.
Không hương sắc ong bướm chẳng đắm say
Ôm buồn tủi cả một đời mơ mộng
Trên đây là Bài thơ Sáng tháng bảy mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Trong một ngày đẹp trời với khung cảnh như mơ sao ta lại thấy lòng mình như đang ủy mị. Nhớ người ấy nhiều lắm người có hay chăng?