Hôm vợ mất, ông Ngân xỉu đến mấy lần. Đất dưới chân như sụt xuống, tất cả với ông đều trở thành vô nghĩa. Mấy mươi năm hai vợ chồng sống thuận hòa, đầm ấm, chung lưng đấu cật vượt mọi khó khăn trắc trở, thậm chí vợ chồng còn phải ăn đói, nhịn khát nuôi dạy con cái lớn khôn. Thế mà bây giờ bà nỡ bỏ ông mà đi, để ông bơ vơ trên cõi đời này. Chẳng biết thế giới bên kia có cái gì hay ho mà bà vội vàng làm vậy. Tiếng kèn, tiếng trống não nề săm khoan vào đầu óc khiến ông đơ người, mụ mẫm. Xong việc ma chay cho bà, ông lăn ra ốm. Ông muốn đi theo bà. Mệt mỏi, chán chường một phần, nhưng mà cái nghĩa vợ chồng nó sâu sắc lắm. Nó níu kéo, hụt hẫng, thương cảm đến khôn cùng. Ông chắc cái tố chất quý giá này được hình thành từ thời mông sơ mà phát triển cho tới ngày nay. Người ta thường quan niệm: Thời gian như một liều thuốc hữu hiệu chữa lành các vết thương lòng. Người khác thì không biết chứ với ông quả đúng như vậy. Ba năm trôi qua, ông lo chú đáo cúng tuần tứ cửu cho bà, lo giỗ đầu, giỗ hết và cũng đưa bà dậy, tắm rửa, sang cát cẩn trọng. Đó là những phần việc cuối cùng ông có thể làm để yên lòng người đã khuất. Các con ông trưởng thành, yên bề gia thất. Chúng nó thật tốt, nhưng mà ông vẫn cảm thấy trống vắng vô cùng.
Mùa hè năm nay ông theo đồng đội xuống biển hơi muộn. Biển đã qua thời kỳ chộn rộn khách đến, khách đi, giờ chỉ thỉnh thoảng có dăm ba tốp các cụ ít tiền “đi vào cuối vụ cho rẻ”.
Ăn sáng xong, ông Ngân thong dong thả bộ dọc bờ biển. Nước triều đang dâng. Những con sóng xô bờ hôn hoài lên bãi cát trắng mịn màng buông thả. Chẳng còn những dấu chân. Chẳng còn những chú dã tràng chạy đua vo những viên cát tròn lăn hối hả. Chỉ sót lại tiếng reo ầm ào theo từng con sóng vụng về.
– Bác! Dạ hi.hi… Em xin lỗi. Anh có đi chợ mua đồ làm quà, xin mời lên xe em đèo.
Giọng trẻ trung, trong trẻo ấy đến từ sau lưng ông cùng với tiếng phanh xe máy ken két.
– Cháu! À … em chạy xe ôm à?
– Vâng! Có sao không anh?
– À … à … là anh nghĩ con gái chạy xe ôm thì vất vả lắm.
– Anh hơi bị coi thường phụ nữ đấy! Cũng do hoàn cảnh đẩy đưa thôi mà anh.
Ông Ngân ngồi sau xe, hai tay ôm hờ eo người phụ nữ. Cái áo sơ mi thường màu hạt dẻ ôm gọn khuôn ong chắc lẳn của chị. Hương bồ kết thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc vấn gọn nằm dưới mũ bảo hiểm.
– Xin lỗi em tên gì?
– Dạ! Biển ạ
– Biên hay Biển.
– Nó mênh mông ở bên tay phải của anh đấy.
– À! Anh rõ rồi! Biển.
Câu chuyện giữa hai người càng lúc càng thân mật. Chị bộc bạch: Em vốn là nữ chiến sĩ thông tin, đóng quân bên Hải Phòng, do hoàn cảnh gia đình nên không đăng ký trở thành quân nhân chuyên nghiệp. Phục viên về nhà được vài năm thì lấy chồng. Chồng em là thương binh chống Mỹ hạng 2/4, cữ tháng này năm kia, vết thương tái phát, anh ấy đã về với tiên tổ, để lại cho em hai cháu gái. Đứa lớn mười tám vừa vào đại học năm thứ nhất. Đứa nhỏ mười lăm đang học lớp mười trường huyện. Vất vả lắm anh à!
– Ồ! Không ngờ gia cảnh em lại là vậy. Anh xin lỗi! Vào chợ với anh đi. Anh mua tặng con nhỏ nhà em mấy bộ quần áo.
– Thế thì phiền anh quá.
– Không sao mà em. Cùng cảnh ngộ với nhau mà.
– Thế chị nhà cũng…
– Vợ anh qua đời được vài ba năm rồi (tự nhiên ông Ngân thấy cay cay khóe mắt).
– Em xin lỗi anh! Em không biết.
Đường quay trở về khách sạn thật ngắn.
Họ chia tay nhau. Có cái gì đó khó biểu tả trong ánh nhìn của họ. Sự đồng cảm ư? Chắc rồi. Còn sự ham muốn sắc dục? Hay tiền, hay là tất cả cộng lại. Thật khó tìm được câu trả lời. Hãy đợi và kiên nhẫn chờ xem vị thần tình ái sắp đặt thế nào…
Những đợt gió mùa đông bắc tràn về. Trời xám ngoét màu chì với vô vàn hạt mưa râm ri lạnh ngắt. Biển động, từng đợt sóng nối nhau táp vào bờ bọt tung trắng xóa. Bãi tắm vắng lặng. Nhà nghỉ, khách sạn, cửa đóng im ỉm. Bên bờ đê chắn sóng, đơn côi bóng người đàn ông trung niên chầm chậm bước. Chợt ông nghe tiếng chuông điện thoại reo háo hức:
– A lô.
– Anh điên à, gió lạnh thế này. Để em ra đón…
Vài năm góa vợ, ông Ngân tưởng như đã quen với cuộc sống lẻ loi đơn chiếc. Trên cái giường trải ga trắng muốt, nằm gối đầu lên cánh tay trần ấm nóng của Biển, ông như được trở về tuổi đôi mươi. Họ đã đến với nhau thật nhanh, nhanh hơn cả bước chạy của thời gian. Đâu phải chỉ là vì thèm khát những cảm giác hoan lạc trần tục. Cái gì đó rất riêng nhưng nhân từ, thánh thiện đã ra hoa kết trái. Họ tìm đến nhau. Hai con người cô quả hợp lại, đời có thêm một cuộc tình muộn mà đẹp như vầng trăng rằm tháng tám
– Em bắt đền anh đấy.
– Tại sao?
– Em lo kiếm tiền nuôi con ăn học, nên gần như đã quên hết mọi chuyện. Bây giờ anh lại đánh thức nó dậy.
– Anh xin lỗi! Chúng mình cùng chia sẻ mà.
– Anh cái gì cũng xin lỗi…
Nói rằng: ở cái tuổi ngót nghét sáu mươi mà ông Ngân vẫn xốn xang mỗi lần xuống biển kể cũng có hơi ngoa một chút. Nhưng mà của đáng tội, từ ngày ông gặp Biển rồi yêu, rồi thương, ông như đang sống lại thì trai trẻ. Lúc nào cũng mong, lúc nào cũng nhớ.
Hạ về – Biển sôi động trở lại như những gì nó vẫn có. Nhà nghỉ, khách sạn, bãi tắm rùng rùng chuyển động. Cửa bến mở toang đón chào du khách. Trởi xanh, sóng xanh, những đôi mắt cũng xanh hướng ra nơi ngút ngàn con nước. Vui! Ông thả hồn về với biển, về với những ái ân, những giận hờn vô lối mà tình yêu mới mang lại. Ông khoan khoái ngồi ngả người ra sau ghế. Giấc ngủ mơ mơ, màng màng chợt đến. Chiếc xe khách hai mươi chín chỗ chạy tuyến Hà Nội – Cửa Lò lao phăm phăm về đích. Bỗng một tiếng rầm khô khốc của hai khối kim loại va đập vào nhau, kế theo là chùm âm thanh rin rít của bánh xe ô tô miết xuống mặt đường. Hành khách đổ người về phía trước. Ông Ngân tỉnh giấc ngơ ngác. Cái xe khách chồm lên rồi khựng lại, nó chỉ cách vụ va chạm non nửa thước. Dưới mặt đường, ô tô 4 chỗ đâm trực diện vào cái xe máy. Đầu xe máy méo mó, dúm dó nằm chềnh ềnh ngay ngã tư đường vào phố biển. Người lái xe bất động. Tiếng la hét thất thanh: Bà con! Thằng ô tô con bỏ chạy rồi… đuổi theo… đuổi theo. Không kịp đâu! Ghi lấy cái biển số của thằng xe con đi. Những khuôn mặt tái mét nhưng lại hiếu kỳ xuống xe vây kín vụ tai nạn.
– Khiếp quá!
– Chắc chết cả hai rồi?
– Cú đâm mạnh thế làm sao mà sống nổi.
– Xem kìa! Cái chị kia mấy đầu ngón tay vẫn cử động.
Ông Ngân len vào. Trời ơi! Cái áo cánh màu hạt rẻ, chiếc xe Tàu đỏ, cả cái mũ bảo hiểm nữa…
– Biển! Biển! Ông cuống quýt gọi.
Rồi bằng phản xạ tự nhiên của người lính từng vào sống, ra chết trong chiến trường, ông bế thốc Biển lên, chạy ra giữa đường chặn xe đưa người yêu vào bệnh viện cấp cứu.
… Biển từ từ mở mắt. Những khuôn hình lờ mờ hiện ra chừng như đang chuyển động, thoắt ẩn, thoắt hiện trên cái nền trắng toát sặc mùi cồn, long lão. Cơn đau dữ dội toàn thân, nhất là trên vùng mặt lại đưa chị vào trạng thái hôn mê. Tiếng gọi: Mẹ ơi nghe xa, xa lắm nhưng thật là kỳ diệu, nó đủ để người đàn bà tỉnh lại. Ba con người: Một già, hai trẻ hiện rõ dần với những giọt nước mắt nóng hổi trên má:
– Ôi! Mẹ ơi!
– Em tỉnh rồi à? Ông Ngân mừng rỡ. Biển nén đau nhìn hai con, nhìn ông với cặp mắt ngơ ngác. Chừng như hiểu được ý mẹ, Hà vội vã thưa:
– Mẹ bị tông xe. Bác đây đưa mẹ vào bệnh viện cấp cứu.
– Anh lần trong máy điện thoại của em, may quá lại gọi được hai đứa.
– Mẹ hôn mê hơn một ngày rồi (con Giang mếu máo xen vào). Bác sỹ bảo: Chỉ bị thương nặng vùng mặt, còn đầu thì không sao.
Cái đầu với khuôn mặt băng kín khẽ ngúc ngoắc. Chỉ còn đôi mắt, đôi mắt hướng về phía ba người buồn thăm thẳm…
Những cơn gió Lào ngàn ngạt mang theo hơi nóng tràn xuống, làm bỏng da, cháy thịt đã ngưng hẳn. Chiều muộn – Thị xã tắm mình trong không gian mát rượi ngập tràn hương biển. Trên cảng cá, những con tàu đầy ắp hải sản cập bến. Mùi tanh tanh đặc trưng lẫn trong không khí sôi động báo hiệu một mùa đánh bắt bội thu trên chốn trùng khơi. Họ ngồi bên nhau thủ thỉ như cặp trai gái trẻ mới yêu. Người đàn bà có khuôn mặt biến dạng thoảng lại đưa tay vuốt nhẹ mái tóc suôn dài thơm hương bồ kết.
– Biển này!
– Dạ! Tiếng dạ ngọt như mía lùi của người đàn bà xứ Nghệ làm ông Ngân nôn nao. Ông nắm chặt tay Biển, hít một hơi thật dài để thêm dũng khí rồi nhỏ nhẹ:
– Anh có chuyện hệ trọng muốn bàn với em.
– Anh cứ nói đi ạ!
– Tuần tới anh xuống gia đình em để thưa chuyện, xin với các cụ cho chúng mình nên vợ nên chồng.
Đôi mắt Biển nhướng lên rồi vội vã cụp xuống rất nhanh. Những vết sẹo dọc ngang, chằng chịt trên khuôn mặt vốn rất xinh xắn của chị giật giật. Chị thực sự xúc động, mãi sau mới nói được vài câu trong hơi thở gấp.
– Nỏ được mô anh! Em giờ đã thành phế nhân rồi, lẽ nào anh không thấy sao.
– Em có hóa thành Thị Nở thì anh vẫn lấy em làm vợ.
– Đừng anh! Em không cần đến sự thương hại…
– Không! Anh thực lòng yêu thương em mà. Người ta sống với nhau cốt ở cái tình. Cái nghĩa em ạ.
Biển yên lặng, chỉ có đôi vai nhỏ nhắn rung lên. Chị đang nức nở cho phận mình hay đang ngập tràn hạnh phúc bởi tình yêu vô bờ mà ông Ngân mang lại. Liệu rằng cái sự mặc cảm cố hữu của đời có mãi là hố sâu ngăn cách hai người. Trăng nhô lên từ đường viền chân biển. Những con sóng nhuốm vàng lung linh từng đợt, từng đợt xô bờ
*
Ấy vậy mà chỉ là một giấc mơ, ông Ngân hoàn toàn không thể minh định được. Ông tự bấm vào đùi mình, vẫn còn tỉnh táo đây mà… Thật giả đan xen, cuộc đời này mới chỉ có vài năm mà với ông đầy biến cố. Trong chiến tranh sống chết cận kề, nhưng với người lính phía trước ông chỉ có một con đường. Chiến tranh kết thúc ông trở về, những tưởng cuộc sống sẽ xuôi chèo mát mái… Ông đâu có ngờ lại có một kết cục như ngày hôm nay, cuộc đời với muôn vàn ngã rẽ mà không ai có thể ngờ trước được. Ông Ngân yêu thương người vợ đã chờ đợi ông đằng đẵng gần chục năm trời. Hai người đã đi chung một đoạn đời đời có thể nói là viên mãn… Thế mà nay con cái đã đành là phương trưởng, chúng hết sức kính trọng cha và chăm lo cho ông không thiếu một thứ gì. Song, càng như thế ông càng thấy trống vắng. Từ trong sâu thẳm lòng mình từ sau chuyến đi nghỉ mát năm ấy, trong ông luôn có tiếng sóng biển vọng về. Nhất định ông sẽ đi về nơi ấy, nơi ấy là biển với những cồn cào đang vẫy gọi. Chẳng biết ông có vượt qua được những thành kiến, định kiến của cuộc đời này đã giàng buộc biết bao thân phận. Và có lẽ đây là cuộc vượt dốc với ông có lẽ là lớn nhất đời mình…
Nguồn Văn nghệ số 51/2018