Trái với dáng vẻ mảnh mai, Sim Sim giống như cây xương rồng, nghị lực vươn lên trên sa mạc khô cằn. Tốt nghiệp khoa Văn, trường Đại học Tổng hợp, cô gái đến từ miền Trung nắng gió dấn thân vào một địa hạt vô cùng lạ lẫm, đó là làm phóng viên cho một tờ báo chuyên về kinh tế. Những ngày tháng đầu thật kinh khủng với một nữ nhà thơ mới chỉ hai mấy tuổi đầu, những thuật ngữ về kinh tế, những ma trận số khiến chị chỉ muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi, chị luôn nhủ: “Trời thương nên mới phú cho mình tâm hồn để biết nhìn thấy niềm vui từ những công việc khô cứng”.
Bùi Sim Sim là một nhà thơ lớn của nước ta. Bà có một ngòi bút tài hoa và sắc sảo được người đời ca tụng. Với lòng nhiệt huyết sáng tác thơ ca mà bà sở hữu rất nhiều tác phẩm làm nên tên tuổi của bà.
Nữ thi sĩ với hồn thơ mạnh mẽ, cá tính mà dịu dàng, sâu lắng. Đến với nghề báo như một sự đẩy đưa của số phận. Đừng mặc định rằng phụ nữ “dan díu” với văn chương thì luôn ngơ ngác, mơ màng với thời cuộc. Với ngòi bút, cuốn sổ tay, chiếc máy ảnh, có thể sắc bén, tỉnh táo chẳng hề kém các đấng mày râu. Trái tim thi sĩ đập dồn dập vì tình yêu nhân gian khi cần lại là nguồn khởi sinh để nuôi dưỡng những “cái đầu lạnh”, bản năng nhạy bén thiên phú để làm nghề.
Tập thơ Hai Chiều Thương Nhớ thắm đượm chất trữ tình sâu lắng thể hiện những tâm tư , nỗi lòng cùng những chiêm nghiệm cuốn hút bạn đọc
Hôm nay, tapchivannghe.com mời bạn cùng xem những bài thơ đặc sắc trong tập thơ này của bà nhé!
Ảo giác
Thu mỏng quá tựa hồ vừa chạm tới
Đã tan trong nỗi nhớ dịu êm
Anh thực đấy hay ta ảo giác
Em loay hoay hồi hộp kiếm tìm
Đời thoáng chốc, tuổi nào vừa lộc nhú
Đã heo may, bàng rụng đỏ sân
Lòng có nhau – đủ gọi tên: Hạnh phúc!?
Anh trong em hay ảo giác thật gần…
Bất ngờ đêm mất điện
Bất ngờ đêm mất điện
Bỗng ùa vào vầng trăng
Kỷ niệm xưa thức hiện
Căn phòng căng tuổi rằm
Gặp sớm nào rất trẻ
Ta dắt trâu ra đồng
Sông mơ màng thiếp ngủ
Gọi cổ tích về thăm
Tuổi nào ta tung tăng
Đầy ban mai và gió
Hái được cả vầng trăng
Đem dâng tình… bỏ ngỏ
Ta lỗi về từ đó
Bỏ lên chốn thị thành
Điện sáng cả ngày xanh
Quên con đê thức ngủ
Tóc thề không còn nữa
Bờ tre cũng khuất dần
Bất ngờ đêm mất điện
Trăng chợt về phân thân.
Có một ngày rất trẻ
Bỗng dưng có một ngày rất trẻ
Trái tim ta chưa lạ thế bao giờ
Những con người như vừa mới bước ra
Những thiên đường chưa từng đặt chân tới
Cuộc đời sắc hương bừng tươi mới
Thế giới chẳng còn nghèo đón chiến tranh
Đau khổ tan trong sương sớm mát lành
Lòng nhẹ bỗng niềm vui thơi thới
Anh và em và… đâu như tiếng gọi
Thần ê va cùng quả táo vẫy mời
Khoảnh khắc này… chỉ mình biết riêng thôi!
Kỳ lạ lắm-có một ngày rất trẻ!
Có những lúc
Có những lúc
buồn đến bồn chồn
lang thang không nơi an ủi
Có những lúc
tưởng như không đứng nổi
giữa chơi vơi sóng gió cuộc đời
lòng tê tái đơn côi
mình với bóng – ánh đèn hờ hững
Có những lúc
khát đến cháy bỏng
một niềm tin, một chút sẻ chia
một khoảng trời bình yên sau cơn mưa
anh bất chợt như thiên thần… thoáng hiện
Có những lúc
với bao điều… im lặng
Em một mình
anh đi đâu, nơi đâu!?
Cõi lặng
Thoắt thoáng thôi, mẹ đã thành thiên cổ
Lãng du trôi giữa trốn không màu
Con hụt hơi khản lòng gọi mẹ
Chỉ cánh đồng âm vọng nỗi đơn côi.
Ngược dòng sông về lại tuổi lên mười
Cỏ vẫn lặng xanh mà gió thì chao chát
Mẹ lặn lội dắt tháng ba đói khát
Hoa xoan rơi thảng thốt đến giờ
Chiếc bình vôi không mẹ hoá chơ vơ
Bình vôi bạc hay phận đời mẹ bạc
Lối nhỏ cầu ao hoang dày cỏ mọc
Cá lặng tờ, lục bình tím ngẩn ngơ
Khi con lớn lên cuộc sống đã thay mùa
Tháng bảy ngày ba không còn lo nơm nớp
Lúa mùa đông cũng bớt phần thoi thóp
Trăng thượng tuần như cũng mọng đầy hơn
Thoắt thoáng thôi, mẹ đã hoá sao Hôm
Lặng lẽ sáng bên phía đời con hao khuyết
Con xa mẹ, mẹ xa con biền biệt
Phút giây này chợt bóng mẹ hiển linh…
Điều vô lý
Nhiều khi ngẫm cứ như vô lý
Thoắt thoáng thôi, con lừng lững giữa đời
Ta thoắt thoáng, hai lần thơ bé
Người với người, thoáng đã trùng khơi!
Nhiều khi ngẫm cứ như vô lý
Toà Tháp Đôi sừng sững chọc trời
Niềm kiêu hãnh thoáng thành mây khói
Còn điều chi không thể trên đời?
Nhiều khi ngẫm cứ như vô lý
Trời xứ Tây mây cũng trắng như mình
Cây cũng biếc một màu: Hy vọng
Sao quá nhiều xa cách: Văn minh!?
Nhiều khi ngẫm cứ như vô lý
Ta yêu nhau như chưa thế bao giờ
Tự khi nào-ta hoá người xa lạ
Chỉ Cỏ gầy nhận hết mọi đầy vơi!
Em biết
Chừng nào,
Còn nhiều người yêu em
Em biết
Mình là người sung mãn!
Chừng nào,
Còn mình anh yêu em
Em biết
Mình là người hạnh phúc!
Chừng nào,
Còn mình em yêu em
Em biết
Mình là người bất lực!
Giữa hai chiều quên nhớ
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành người xa lạ
Em ám ảnh anh hai chiều nghiệt ngã
Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đến vây quanh
Trái tim đa mang chở tình yêu tròng trành
Thương với nhớ lắc lư nhịp sóng
Em là gì giữa bốn bề vang vọng
Anh nghẹn lòng khi thốt gọi thành tên.
Góc chiều
Chọn một góc thật bình yên
Ta ngồi ngắm chiều Hà Nội
Nơi đây niềm vun nỗi buồn
Chưa kịp quờ tay chạm tới
Tuổi thơ dâng về ngập lối
Cuống quýt chẳng kịp gọi tên
Vườn xưa cỏ lút hoang thềm
Ủ giữ nỗi niềm Mẹ ấm
Một người đi-một trống vắng
Chuông chùa vọng tiếng Nam mô
Chợt đâu thi tứ vỡ oà
Tím loang hồ chiều sóng sánh
Duyên thơ giữa chừng đứt gánh
Duyên tình chưa thắm đã phai
Chỉ góc chiều này ở lại
Ta nán chờ mà không ai
Hà Nội, sau chuyến đi xa
Hà Nội ơi, ta trở về thôi
Mới mươi bữa hồn đã người xa xứ
Cây Sấu còn đợi ta ở đó
Hoa Sữa thơm rưng rức quê nhà
Lòng mệt nhoài, sau chuyến đi xa
Quay quắt nhớ từng con đường, góc phố
Những gương mặt chớm quen, những ngả đường bớt lạ
Chẳng đủ níu chân ta-lạc bước quay về
Hà Nội trong ta đắng đót câu thề
Có tuổi yêu nào làm ta bớt dại!?
Đây xóm nghèo, kia văn minh đô hội
Tháp Effel không khuất nổi tháp Rùa!
Hà Nội ơi, ta khát trở về nhà
Thèm một chút heo may, thèm nhành Bằng Lăng tím
Ai người mải đua chen, mưu toan, đong đếm
Có kịp không, nắng đã đuổi chân ngày?!
Hà Nội trong ta nhớ lắm bàn tay
Đêm lạnh quá mà phố thì khuya vắng
Tiếng rao đêm khản trong… Hy vọng
Hà Nội ơi! Khát lắm, ngày về!
Khoảng lặng
Con giờ khóc nghẹn vào trong
Bao nhiêu nước mắt lắng lòng… Mẹ ơi!
Thiên thu cao mấy tầng trời
Nén hương khấn mẹ bấy lời cầu mong
Một đời cái Vạc, cái Nông
Chắt chiu lặn lội những trông được mùa
Khoả tay gieo hạt ước mơ
Gặt về bao nỗi tơ vò rối ren
Chợ đời lắm nỗi bon chen
Tính toan đong đếm ưu phiền đầy vơi
Giờ xa lăng lắc cõi người
Tiếng mưa vẳng tiếng ru hời Mẹ xưa
Khóm trầu xanh thuở đón đưa
Bát cơm dâng Mẹ thương trưa nhọc nhằn
Góc vườn cau rụng đầy sân
Bóng ai như bóng Mẹ lần về thăm..
Không đề
Thời gian ai đánh cắp
Thoáng thôi, đã đời người
Thực đơn ngày bề bộn
Bút bất lực buông, lơi!
Có cách gì giữ được
Ngày ơi, sao vội trôi
Có cách gì níu được
Tình ơi, sao vội phôi!
Mỗi sáng mai thức dậy
Lòng dâng bao … đợi chờ
Mỗi đêm về giấc ngủ
Chẳng yên bình câu thơ
Nhìn con cười bi bô
Nhẹ vơi bao buồn, tẻ
Gợn chút gì âu lo
Ngày vóc con sức trẻ
Nhận về mình thấp bé
Cỏ xanh ngát chân trời
Tạ nỗi buồn nhân thế
Dong thuyền ta ra khơi.
Khúc biển
Cuộc đời muốn bình yên
Xin tình đừng náo động
Bờ cát muốn bình yên
Xin biển đừng dậy sóng
Trái đất muốn bình yên
Mà người đầy tham vọng
Thế giới muốn bình yên
Mà văn minh khát súng
Đời quá nhiều cay đắng
Sao còn thêm đắng cay
Tim không già theo tuổi
Ảo tưởng càng bủa vây!
Giá làm được hạt cát
Mặc Dã Tràng mê say
Muôn đời, sóng cứ hát
Thản nhiên mây cứ bay!
Khúc đêm
Ngỡ chưa đêm nào như đêm nay
Ta ngây lạc trong thanh vắng
Đêm dìu ta chìm thăm thẳm
Phút thăng hoa-trời đất-thiên thần
Thôi mà đêm, đừng thế mà đêm
Trăng ngủ đâu, mắt vờ lim dim đấy
Cỏ gai mình… Chạm trăng thức dậy
Một vầng trăng ký ức ngọt ngào
Hoa Sữa thơm gợi khát khao
Đêm lặng thế và thanh sạch thế
Tưởng nơi đây các vương triều đế chế
Và chiến tranh chưa bén gót qua
Thành phố đêm dịu lắng bán mua
Những đứa trẻ ăn xin đủ đầy hơn trong giấc ngủ
Ta cũng thật mình hơn trước cõi lòng bỏ ngỏ
Sẽ thế nào nếu không đêm?
Lẩn thẩn về cũ-mới
Cái gì mới đến đâu rồi cũng thành cũ kỹ
Ta bên nhau. Cũ kỹ đến nhường kia!
Sự cũ kỹ lắm khi làm chúng ta mệt mỏi
Sẽ ra sao khi những giá trị cũ chẳng còn?
Lời tiễn mùa thu
Chiếc lá cuối cùng rồi cũng bỏ Thu đi
Trơ mùa đông với thân bàng gầy guộc
Nắng chầm chậm dìu chân ngày lui bước
Ảo ảnh hồng khép lại trước hoàng hôn
Chiều thu nay có thực thu không ?
Mà thảng thốt cánh chuồn chuồn ớt đỏ
Gió ớn lạnh dọc sống lưng. Thương quá!
Ơi phố dài, heo hút bàn chân
Vẫn còn đây vang vọng chuông chùa ngân
Sáng lấp lóa gương mặt ai thánh thiện
Cháy đam mê hương cúc vàng dâng hiến
Trời xanh ơi! Tiếc nuối đến nao lòng.
Giờ ta về biết có kịp không
Cốm có còn thơm, biết Người còn nhớ ?
Xác pháo rơi bụi mờ tung tỏa
Ta hiểu mùa Thu hẹn ước với Ðông rồi!
Một chiều ngược gió
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – em biết, một mình em…
Mưa buồn, nhớ mẹ
Ngồi đây lắng mưa rơi
Tự ngàn thu vọng lại
Trong mưa có tiếng gì
Gợi cõi lòng buốt nhói
Ngoài hiên gió ù thổi
Mây nặng nặng u buồn
Trời rưng rưng khóc Mẹ
Trọn kiếp đời mưa tuôn
Mẹ giờ nơi đầu nguồn
Hay thẳm xa cuối bể?
Nếu linh thiêng, Mẹ nhé
Rẽ lối về cùng con!
Khói hương nghi ngút thơm
Vẽ nẻo đường đón Mẹ
Con lắng lòng… Se sẽ
Ngóng về mẹ. Trời mưa!
Mưa ngâu tức cảm
Ngồi khóc thương Ngưu Lang-Chức Nữ
Trời bắt xa, năm chỉ gặp một lần
Ngẫm xót mình còn chẳng bằng Ngưu-Chức
Chút tình thoảng có. Lại… Như không!
Trên đây, tapchivannghe.com đã chia sẻ cho bạn những bài thơ đặc sắc trong tập Hai Chiều Nhớ Thương của Bùi Sim Sim. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày không xa nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi