Bùi Sim Sim được biết đến là một nhà thơ chuyên viết về tình yêu. Tập thơ ” giữa hai chiều thương nhớ” chính là sự thăng hoa trong tình yêu của cô. Nguồn cảm hứng của nhà thơ để viết nên những vần thơ ân tình này chính là có được một khám phá mới, một trải nghiệm mới khi gọi cái tên cảm xúc ” chưa đủ nhớ, chưa đủ quên”. Những bài thơ của bà luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng quý độc giả. Bà sở hữu một kho tàng thơ ca được mọi người ngưỡng mộ.
Hôm nay, tapchivannghe.com sẽ giới thiệu đến các bạn những bài thơ đặc sắc trong tập thơ này nhé!
Năm 2000 với chiếc lá đổi màu
Rồi cũng đến. Năm 2000 đã đến
Khoảnh khắc này hẹn đợi từ lâu
Tuổi 30 như chiếc lá đổi màu
Nửa vàng, nửa xanh dùng dằng níu giữ
Năm 2000 gợi gì thiêng liêng quá
Đất nước qua bao gian khó ngọt ngào
Trống hội Thăng Long-hồn thiêng chất chứa
Phút giao thừa âm vọng tiếng trăm năm
Ta may mắn sống đôi bờ thiên kỷ
Khúc xuân sang Người lỗi hẹn không về
Thời trẻ trai Mẹ ta nâng đỡ
Phần đời còn… Ai đợi phía xa kia!?
Chợt thảng thốt gặp cây Bàng lá đỏ
Sặc sỡ dâng-dự cảm tuổi Đông tàn
Thế kỷ XX ơi, xin chào Người nhé!
Năm 2000-lịch sử báo sang trang…
Ta thơ thẩn nhặt nắng vàng roi lại
Run trên tay chiếc lá đổi màu
Đã từng xanh, từng sặc sỡ lo âu
Lại phấp phỏng trước mỗi ngày Xuân mới!
Nghịch lý
Cùng một lúc tôi yêu hai người đàn ông
Một cuồng nhiệt một đằm thắm
Một đa tình một chung tình
Một mạnh mẽ một yếu đuối
Giữa hai người – một sự bù trừ không gì thể nổi
Và tôi yêu cả hai
Và tôi cần cả hai
Nhưng sự đời thật oái oăm thay
Ai lấy được hai người một lúc!?
Lòng tôi buồn đến khóc
Đành phải chọn một thôi
Chọn rút thăm – đấy cách của tôi
Xin đừng trách! Nếu thăm kia không thuộc
phần may mắn!
Những bông hoa bật khóc
Em mang những bông hoa mừng sinh nhật anh
Một bông, hai bông… Em đếm tuổi kết niềm vui rạng rỡ
Chợt nhận ra trên tóc anh màu thời gian nghiệt ngã
Đếm tuổi hoa, chạnh nghĩ tuổi buồn!
Bông hoa này là tuổi nhớ, tuổi thương
Bông hoa này là tuổi hờn, tuổi dỗi
Bông hoa này… gọi tên, sao bối rối
Thời gian ơi, Người nhé, xin đừng!
Thuở tóc xanh anh gửi lại Trường Sơn
Giờ tóc so đo, muộn màng em xin nhận
Hồn phiêu diêu lạc vào vô tận
Màu tóc mây hư ảo phía em chờ
Run một ánh nhìn, đằm thắm một giấc mơ
Và anh đến tình yêu thành cổ tích
Ta trẻ lại trước đất trời ngây ngất
Những bông hoa bật khóc giữa tay cầm!
Những mảnh vỡ
Một gương mặt không sớm không trưa
Một nụ cười không nắng không mưa
Một cõi lòng không chiều không tối
Ký ức xanh lạc giữa chiều xanh
Con đê xanh lạc giữa phố xanh
Nỗi buồn mầu gì không biết nữa
Sấu Hà Nội mùa này chua dịu thế
Thương bát canh xưa suông nhạt với gió Lào
Nỗi nhọc nhằn liếm láp cả chiêm bao
Mẹ không còn. Quê giờ thành quá khứ
Chợt giật mình, Tây Hồ trăng sáng quá
Phố vẫn đông cây vẫn thản nhiên xanh
Một chút gì the thắt phía mong manh
Trước cao rộng bầu trời, sau vòm lá…
Ta lại lớn sau mỗi lần đổ vỡ!
Ở chợ cóc
Ta mặc cả từng đồng cho kỳ thích
Chợt ngước sang nhìn người bán… giật mình!
Tay bà cụ run nhận từng bạc lẻ
Suýt nữa ta mua cả sự… vô tình!
Phép nghĩ
Thiên kỷ qua đi
Vắt ngang trời
Dải ngân hà
Còn xanh ngắt!?
Bốn mùa qua đi
In dấu cuộc đời
Những buồn vui
Còn, mất
Kiếp người qua đi
Những giật mình ngủ yên
Chợt nhói thức…
Và anh bỏ đi
Em không biết phải làm gì
Nếu không có những câu thơ
Vẩn vơ, góp nhặt
Nhưng khi thơ bỏ đi!?
Nhưng khi thơ bỏ đi!?
Âm vọng tiếng mình
Hiu hắt!
Quán vắng
Nhớ nhau tìm về quán vắng
Ghế xưa còn ấm hội Người
Cà phê chưa tan vị đắng
Giọt buồn đã mặn đau môi
Người yên bề chốn êm trôi
Ta với chiều này ở lại
Đâu trách thế nhân bạc tình
Chỉ tiếc cúc vàng đắm đuối!
Sắc xuân
Xuân chừng gom hết trong lộc biếc
Nên mới dâng dâng những búp bàng
Chim Én nhớ mùa về chao lượn
Đất trời nhoà một sắc mang mang
Lớp lớp người đi, hội mới sang
Lẫn trong náo nức, áo em vàng
Mưa xuân giăng mắc, tình thơ thới
Chưa hẹn, lòng yêu đã xốn xang…
Thơ đổi mùa
Anh ạ! Hôm nay trời trở gió
Phố so vai, chớm lạnh, ớn buồn
Nghe mơ hồ muôn kiếp xa xăm
Chạm hồn thiêng khuất lấp…
Anh ạ! Sao em nghe buốt thắt
Trong heo may, trong thăm thẳm mây trời
Trút đời thường. Thu trễ nải, buông lơi
Bủa vây và xâm chiếm…
Anh ạ! mùi đêm dâng đặc quánh
Thơm vô tư như thể vô tình
Em bần thần trước ngọn nến tâm linh
Thơ lạc giọng, khản tình ai lạc giọng.
Tiếng chiều
Phố Chiều về đâu vội vã
Sấp ngửa dòng đời ngược xuôi
Nhọc nhằn âu lo toan tính
Hằn trĩu trên gương mặt người
Lướt vèo mô, xe máy
Xênh xang áo váy rộn ràng
Ta thành kẻ khờ ngơ ngất
Độc hành vào cõi lang thang
Nắng chừng trót kiếp đa mang
Nên dùng dằng không nỡ tắt
Tan tầm phố đông bội thực
Người dâng những đợt sóng ghềnh!
Biển đời muôn kiếp mong manh
Mưu sinh sáo mòn cũ rích
Chợt nghe tiếng lòng day dứt
Chiều về, lại tiếc ngày đi!
Trái tim kẻ không nhà
Mùa thu đi hoang trước ngõ
Trái tim ta kẻ không nhà
Hoa sữa thơm làm gì vậy
Chút tình sót lại bơ vơ!?
Hè về, thoảng đã Đông qua
Xót lòng thời gian ai đốt
Biết cốm Vòng có còn xưa
Sen vẫn xanh màu thảng thốt
Chuyện người thay xe, đổi mốt
Tham vọng xoáy trong vòng xoay
Giật mình: Chiều rụng trên tay
Tỉnh ra, thôi đời đã muộn!
Bất yên tìm về tĩnh lặng
Trái tim ta kẻ không nhà
Hương sữa còn về mỗi độ
Ta còn hoang mộng thi ca!
Và em không anh
Em yêu anh, anh chẳng biết đâu
Lòng hồi hộp trượt bao điều ngỡ cũ
Em hào phóng và em nghẹt thở
Em đầy anh. Và em… không anh!
Và mỗi ngày anh lại mới trong em
Chợt phát hiện ra mình còn một cõi thẳm riêng
Sau trảng cát khô rang gặp triền sâu hoang dã
Chạm tiếng “Vừng ơi!” bừng thức miền kì lạ
Và mỗi ngày anh lại mới trong em!
Gương lược phấn son trễ nải
Đột nhiên. Náo nức rộn ràng như vào vũ hội
Có gì đang trào dâng có gì không giữ nổi
Và mỗi ngày anh lại mới trong em!
Niềm vui nhân đôi, nỗi buồn nhân đôi
Nước mắt cũng nhân đôi hạnh phúc
Quả tim nhỏ chịu nổi không nhịp đập!?
Và mỗi ngày anh lại mới trong em!
Thiên kỷ sẽ về đâu với sự kiện đầu tiên*
Người Trung Quốc chinh phục không gian,
bình yên trở về trái đất?
Em chẳng bình yên đâu-khi anh nói yêu em,
dù không lần thứ nhất
Và mỗi ngày anh lại mới trong em!
Với biển chiều nay
Chống chếnh quá, biển chiều nay hoang vắng
Một mình ta với vai núi hao gầy
Gió cô liêu mê mải cánh chim bay
Gót chân trần thương ai hằn trên cát
Nét i, tờ chú còng vẽ đơn côi
Lâu đài kia thành ảo giác. Thôi rồi
Chẳng có công chúa đâu mà dã tràng xe cát
Biển không anh chiều nay ngơ ngác
Kiếm tìm ai. Mây dâng cao vời
Nỗi nhớ như là không có thực
Thất thường theo con nước đầy vơi
Chẳng cần xoa dịu đâu. Nếu có ai đó quên rồi
Lời yêu ấy… Biển ơi, thôi đừng nhắc!
Hoàng hôn tím -tái nỗi niềm the thắt
Có chiều nào như với biển chiều nay!?
Vũ điệu đời thường
Khi bố mẹ giận nhau nhà im vắng tiếng cười
Đũa chẳng so đôi, chiếu giường thừa thãi
Con ngơ ngác giữa bốn bề trống trải
Nghiêng bên nào cũng lệch vòng tay!
À ơi con, ngoan nhé ngủ say
Giấc mơ con gọi xuân về gõ cửa
Thôi anh ạ! Nén lòng thêm chút nữa
Con thơ ngây, con bé bỏng nhường này
Vũ điệu đời thường-mòn mỏi đắm say
Xa lăng lắc… Lời dịu dàng buổi ấy
Đôi mắt buồn so le dòng chảy
Xin vì con giữ lấy chút mặn mòi!
Trời vẫn xanh và mây trắng êm trôi…
Vu vơ
Biết nén vào đâu nỗi nhớ này
Màu thu dịu thế mắt sao cay
Heo may run thế lòng sao bão
Có gì náo động cả ngàn mây!?
Trên đây, tapchivannghe.com đã tiếp nối bài viết Bùi Sim Sim cùng tập thơ giữa hai chiều thương nhớ đặc sắc nhất phần 1. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết này của chúng tôi. Cảm ơn các bạn đã theo dõi!