Không lâu sau lễ tang Đại tá Trần Quang Khải, phi công lái chiếc máy bay Su-30MK2 số hiệu 8585 hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, và cũng chưa khịp nguôi ngoai những nỗi đau mất mát này, thì đến sáng 30/6, tại Nhà Tang lễ Quốc gia, số 5 Trần Thánh Tông, Hà Nội, lại một lần nữa người ta chứng kiến những hình ảnh đau thương khi Đảng ủy, Bộ Tư lệnh Quân chủng Phòng không – Không quân tổ chức trọng thể Lễ tang cấp cao 9 đồng chí phi công và thành viên tổ bay máy bay CASA-212 mang số hiệu 8983 của Lữ đoàn Không quân 918 hy sinh trong khi làm nhiệm vụ.
Những mất mát to lớn của đất nước, của quân đội và của mỗi gia đình trong những ngày vừa qua thực sự đã tạo nên một sức mạnh gắn kết trong mỗi con người Việt Nam mà không giấy mực nào nói hết được. Trong đau thương, người ta lẳng lặng đứng sát lại bên nhau, lẳng lặng nắm lấy tay nhau để truyền cho nhau chút hơi ấm, chút tri ân của lòng nhân. Lâu nay vẫn thế, tình người Việt Nam là thế, sức mạnh Việt Nam cũng là thế, và rồi trong số những điều giúp cho người ta đứng lên, vượt qua đau thương mất mát, có cả những hơi ấm từ những bàn tay ấy, có cả những giọt nước mắt se sắt nơi khóe mắt những người chưa hề quen biết, những người mà lâu nay trong cuộc sống tất tả hàng ngày người ta thường dễ bỏ qua…
Nhưng bài thơ dưới đây là một phần trong số rất nhiều những bài thơ mà các nhà thơ, những người lính đã âm thầm viết trong sự xúc động đang đầy lên như giục giã trong lòng mình, rồi lặng lẽ đưa lên trang facebook như một nén tâm hương mà họ thành kính thắp lên trong những ngày này. Đến hôm nay, khi các anh đã an nghỉ bình yên trong lòng đất mẹ, những câu thơ đọc lên vẫn nghe như nhói trong lòng, xin được coi là chút thành tâm lắng lại của những người cầm bút với các anh, với nhân tình và với cả đất nước mình…
Văn nghệ