Đinh Vũ Hoàng Nguyên (1975-2012). Ông là một người vốn là dân mỹ thuật nhưng lại rất yêu thích và đam mê văn chương. Với căn bệnh rối loạn điều tiết ông đã tìm đến với văn chương. Và cho đến trước khi mất vẫn ông vẫn chưa đăng tải một bài thơ nào trên báo. Tuy nhiên ông vẫn được đánh giá là một cây bút tài hoa. Dưới đây là những bài thơ lẻ của Đinh Vũ Hoàng Nguyên mà tapchivannghe.com muốn giới thiệu với bạn.

Chút tự sự, và em

Cho H.

Những cơn bão xiêu đêm. Những cơn bão dịu dàng
Những ga lá nhắc nửa đời tôi lỗi hẹn.
Gió hấp hổi suốt một thời cửa biển
Có bao giờ biết lặng trước mùa thu.

Em!
Đang nghĩ gì khi anh ôm bàn tay?
Đôi mắt muộn, ngóng vì sao lẻ!

Em đừng bâng khuâng điều xa xôi quá
Một cơn mau cũng tạo nên mùa
Bởi ta đến bên nhau đâu phải từ sóng mắt
Mà bởi lòng lắng lại mới thành nhau.

Và điều không dễ mất trong nhau
Như cuối nắng còn trăng lưu bóng nắng
Ta thấm qua nhau những niềm chưa hết nỗi…
Đôi mắt muộn, ngôi sao bay chớp vội
Em ủ cánh buồm, câu ước, sao băng.

Khi anh lắng nghe tiếng trái tim em
Nghe khoảng lặng nửa đời anh, chợt đập
Nghe bao điều riêng đau, ta không kể
Bởi một điều trong nhịp nhịp đồng rung
Là điều chẳng dễ gọi thành tên
Nước mắt vẫn không màu,
Khi lăn qua nỗi đau và hạnh phúc.
Đôi mắt muộn, một vì sao rụng
Giọt nước mắt này anh muốn gọi thành tên.

Trời rộng đất dài ta đến tìm nhau
Đất trời gọn trong làn hơi nhau thở.
Em nhận nhé nửa đời chưa hết gió
Để cánh buồm… câu ước, sao băng…

Có một phố vừa đi qua phố

Có bao người vừa đi qua phố
Có một phố vừa đi qua phố
Có chút lòng khẽ chạm… làn rêu.

Phố, kẹo lạc kẹo vừng
Con dế thơ ngây gáy vào cơn ngủ
Nắng câu Kiều thơm gió những vòm đêm
Cánh cò lạc bờ đê
Cò dò trên ngói
Bỗng gặp cái cò trong tiếng à ơi…

Phố, làng lúa làng hoa
Người trong phố về quê trong phố
Ngã tư lòng
Vương
Ngát sen hương…

Phiên chợ đầu hôm
Sông Hồng cong mình trên bờ vai thành phố
Người quang gánh gánh làng về phố
Mùa nước đỏ mắt người cũng đỏ
Mỗi mảnh trăng phôi trên mỗi mảnh đời…

Cửa ô
Im lìm
Đoàn quân
Chuyển mình lên biên giới
Những giọt máu hai mươi hợp dòng xa phố
Ngọn đèn – Tim
Cháy thâu sương…
Có người cha tiễn con,
Mắng vợ mình mau nước mắt
Nhưng đêm ấy là đêm
Mờ mưa, sao tắt
Gò má người cha
Mọng
Thắp
Ánh sao…

Vỉa hè
Lang thang
Đứa trẻ không nhà
Trèo sấu trèo me đi bán
Sau cơn mưa
Gãy rắc
Cành me…
Người đàn ông
Nước mắt không rơi suốt thời chinh chiến
Bỗng mặn mòi se giọt giữa vành môi

Khúc ơ khúc ơ…
Đêm qua
Tiếng rao cũ lạc người trên gác cũ
Có cụ già cô đơn bỏ phố
Chị hàng rong
Đặt tấm bánh trên bàn thờ, hương đỏ
Những mảnh lòng chưa thành quen trong phố
Khóc ngậm ngùi tiễn tưởng một người thân.

Bình minh bay từ khung cửa sổ
Dòng sông trôi từ khung cửa sổ
Đa nuýp
Xanh
Sắc cốm Vòng
Những mảng trầm thiêm thiếp giấc đông
Bỗng mở mắt cài hoa lên tháng
Có người con gái
Dịu dàng đưa tháng qua môi

Ta bên nhau trên phố của bao người
Bao ân tình vừa đi qua phố
Có một phố vừa đi qua phố!
Có một người lắng phố, bên em.

Em hồn nhiên cho phố hồn nhiên
Tóc phả mái bên chiều
Phai phai nắng ngói…
Thân thương quá!
Lòng sao chợt hỏi
Phố của mình có nối… phố trong em?

Hoa đầu nôi

Em sinh
Vài ngày sau, mẹ mất.
Bà ru em ngủ
Cái cò cái vạc
Đậu vành tang nôi.

Mẹ chắt cho em cuộc đời
Mà chẳng kịp
chắt
cho em
dòng sữa.
Khói hương trắng mảnh
Chẳng bay về trời
Làn hương thở nhẹ
Quanh vầng trăng nôi.

Bà hái cho em chùm hoa
Em nắm rung rinh
một chùm chuông nụ
Môi non bập bẹ:
“Là hoa cho mẹ!”

Em à em ơi…
Hoa treo đầu nôi
Em ngoan em ngủ
Từng bông chuông nở…

Nụ cười mẹ đặt
Trong chùm hoa nôi.

Hoàng hương

Anh đừng ngắt hoàng lan khi hoa còn xanh
Màu áo ấy,
Là thời hoa trinh nữ!
Em nhặt nàng tiên chết trẻ
Hồn hoa run ngón tay thon.

Đêm hoàng hoa tóc đẫm hoàng hương
Đêm đen thẳm
Môi tìm em trong tóc
Đo tóc em dài vì hương-đêm-bay.

Cánh e ấp, xanh hoàng lan trinh nữ
Trinh nữ mùa thu chưa se gió đông pha
Buông vạt trắng mây ngời trinh nữ
Một giọt hồng em đọng lại mùa hoa.

Hoàng lan ửng màu khi em vấn lại đêm
Làn hương trinh nguyên
Vẫn nằm mơ trong nếp tóc
Em náu hoàng hoa từ muôn kiếp trước
Nên kiếp này em ủ một làn hương
Để kiếp này anh nợ một loài hương.

…!

Anh vừa lại tiễn thêm mùa thu trinh nữ
Dấu yêu xưa!!!
Hoa rụng, xác còn thơm
Tóc em dài đo bao năm cho hết?
Tóc em dài… bởi nối mỗi mùa hương.

Những huyết cầu Tổ quốc

Xin lỗi con! Khi hôm qua ôm con
Có một phút giây, ba chợt xiết con vào lòng hơi mạnh
Ba làm con đau!

Bởi hôm qua
Ba đọc câu chuyện về đồng bào mình – những huyết cầu Tổ quốc.
Máu lại tuôn… xô dập, mảnh ván tàu…

Con ơi
Ba sẽ kể con nghe
Câu chuyện những ngư dân
Đang hoá thân thành hồng cầu
Để Trường Sa, Hoàng Sa
Vẫn là thịt trong huyết hình Tổ quốc.

Con phải khắc tâm
Câu chuyện những bạch cầu:
Là 58 người lính Việt Nam chết giữa Hoàng Sa.
Là 64 người lính Việt Nam chết giữa Trường Sa.
Những con số sẽ không là con số
Khi ngẩng đầu: Tổ quốc 4000 năm.

Mỗi con đường – mạch máu đất nước mình
Vết thương đạn bom vừa yên trong đất
Vọng phu còn trên nét mặt mồ côi.
Nhưng những mũi tàu vẫn xẻ trùng khơi
Nơi sóng rẽ cũng là nơi máu chuyển

Và trong mỗi người Việt mình có mạch máu nối liền với biển
Mạch máu này con phải thấy bằng tim
Nếu một ngày sóng nộ, cường lên
Giữa lòng Việt bốn nghìn năm cũng dậy.

Thứ lỗi cho ba
Khi bài thơ đầu đời cho con, không thể bình yên!
Kẻ thù lăm le cướp biển nước mình
Đất nước bốn nghìn năm trên sóng
Đừng quên: sau lời thề, lông ngỗng…
Giai nhân, huyết ngọc đổ bên trời.

Một ngày
Khi con nếm trên môi,
Con sẽ thấy máu mình vị mặn.
Bởi trong máu luôn có phần nước mắt
Ta hiểu căm thù, ta biết yêu thương.

Con sinh ra rạng rỡ một huyết cầu
Của đất nước bốn nghìn năm không ngủ
Để điều này lớn lên con hiểu
Bây giờ, ba phải kể cùng con.

Những nốt mùa đông

Quàng khăn đi em…
Tuổi mùa cũ đã dày theo nếp lá
Tiếng khúc khích em cười không tan trong cơn giá
Như nốt vút dương cầm lơ lửng vỡ chùm hoa.

Anđecxen – trang sách cũ mở ra
Cô bé bán diêm
Chết đêm mùa đông xứ tuyết.
Giọt nước mắt tuổi thơ anh lau vội quá
Giờ soi mình trong giọt nước mắt em.

Cũng một góc mùa đông khi thành phố giăng đêm
Có người đàn bà xếp mình trong bóng tối
Ánh đèn cao áp sáng
Nỗi bẽ bàng lặng thêm.

Nghe đi em!
Bài ca người đàn bà hát
Về những tình yêu đàn ông
Mà mới sau đêm chỉ còn tro ấm hổi
Về những lời thề chẳng bao giờ phải gỡ
Khi mảnh lòng ai buộc bởi nhánh mưa.
Trong bài ca không có ngày xưa
Và ngày mai là mùa đông kéo cửa
Nốt nhạc gầy
Nốt nhạc không bay
Nốt nhạc mắc vào trong tóc

Người đàn bà tự khi nào… thôi hát
Nốt lặng chúng mình bên khoảng lặng bài ca

Em lau đi!
Giọt long lanh dâng mắt
Trang sách cũ trao em
Que diêm cuối đã chẳng bao giờ tắt
Nhưng em ơi!
Chỉ những đốm diêm
Có sưởi ấm được không
Đời người đàn bà hát?!

Nghe mùa đông đi em!
Hàng cây gầy gò rạp mình kéo vĩ
Nốt lá cuối cùng không vọng

tiếng rơi…

Trắng

Anh trút lòng nơi những bến mây
Nhưng mây trắng, nên mây chưa biết khóc
Anh đứng bên trời
Lấp lánh mây trôi…

Em áo trắng, môi nở cùng hoa trắng
Em bên hoa nở trắng bên lòng
Anh bỗng muốn gọi em là mây trắng
Chợt ngại ngần, em rất trắng… nên trôi…

Trên đây là những bài thơ hay của Đinh Vũ Hoàng Nguyên mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Thông qua những bài thơ này bạn có thể hiểu thêm về con người của ông. đó là một cây bút tài hoa và rất nghiêm túc với chữ nghĩa. Đằng sau những câu chuyện tưởng như bông đùa ấy lại làm người ta phải suy ngẫm sâu sắc.