Vũ Hoàng Chương là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam. Ông sinh tại Nam Định, nguyên quán tại làng Phù Ủng, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, nay là huyện Mỹ Hào tỉnh Hưng Yên. Thơ Vũ Hoàng Chương rất hay và độc đáo. Trong đó không thể không nhắc tới tập thơ Đời vắng em rồi say với ai. Đây là tập gồm có hai phần là Tuổi học trò là các sáng tác được viết trước năm 1940. Và phần thứ hai là Từ đấy về sau đều là những sáng tác được viết sau năm 1954. Hãy cùng tapchivannghe.com tìm hiểu các bài thơ Vũ Hoàng Chương viết trong tập thơ này bạn nhé!
Đỉnh chót vót
Theo gió xuân lên đường Ngọc-hà
Nẻo về tươi nắng Trại Hàng-hoa
Đến vườn Bách-thảo anh reo khẽ:
“Thượng-Uyển này riêng của chúng ta!”
Em bĩu môi xinh: “Làm như vua!”
Rồi không dưng chợt buồn vu vơ.
Hỏi, em ngoảnh mặt đi nơi khác
Như giấu tâm tình đang gió mưa.
Anh hiểu rồi; em đã giận hờn.
Làm vua, em chẳng ghét gì hơn!
Ba cung sáu viện đầy nhan sắc,
Hoàng hậu nào xưa tủi bóng đơn!
Em giận mà em chẳng bắt đền
Anh đành nói lại: “Đây Hoa-viên
Của chàng thi sĩ yêu em đấy,
Chỉ một mình em thôi, chớ ghen!”
Nguôi rồi em vẫn còn rưng rưng
Chậm bước theo anh vào giữa rừng
Ai hay phút chốc em quên giận:
“Anh ạ, bầy hươu đẹp quá chừng!”
Chiều xuống cỏ non mơn mởn xanh
Hươu sao nghển gặm lá trên cành.
Bỗng nghe cọp hú vang trong gió
Em riễu: “Kìa ông bạn gọi anh!”
Đúng rồi… ông bạn ở sau đền
Chỉ cách phòng anh một mái hiên
Chuồng cọp phòng văn hai giấc mộng
Đi về chung một nẻo cô miên.
Bạn gọi, nhưng anh còn có em,
Nắng chưa tắt hẳn, chiều xuân êm.
Chúng ta phải tới non Nùng chứ?
Líu ríu vừa nghe lọt tiếng chim.
Thoăn thoắt trèo lên, miệng mỉm cười:
“Núi chi mà thấp quá anh ơi!
Đứng trên đỉnh vẫn không nhìn thấy
Mặt nước hồ Gươm biếc ánh trời.”
Anh nhủ: “Non Nùng chẳng mấy cao;
Gần đây còn có núi Trông-Sao
Nhưng sườn đá dốc đầy nguy hiểm
Trần tục chưa ai tới được nào.”
Em ngờ vực, hỏi: “Còn hai ta?”
Anh cười: “May được đấy! nhưng mà
Em và anh phải giàu tin tưởng
Tránh hết bùn nhơ dưới gót pha.”
Níu vai anh xuống, em nghiêng đầu:
“Chớ tưởng em còn bé nữa đâu!
Em hiểu những lời anh nói lắm…
Thôi, ta về nhé! Mợ chờ lâu.”
Đưa em về phố, tạm chia tay
Trở lạ vườn khuya anh vẫn say
Trên đỉnh Tình-Yêu hồn chót vót
Tha hồ cọp hú lộng hơi may…
Nhớ thu
Những đêm đông buồn trăng vắng
từ nơi vô hình yên lặng
Muôn tiếng than dài đưa vẳng
tung bay rẽ đám mây mù
Lướt qua hồ rộng
mà bờ khuya đã chìm trong sương trắng
Hay vờn rung bóng tối
nơi rừng sâu hồn gió vi vu…
Phải chăng anh
phải chăng điệu sầu thương theo gió vi vu
Của nước non yêu nhớ mùa thu?
Nhớ tiếc những ngày thu lại
mang theo vẻ buồn tê tái
Nhưng thật dịu dàng êm ái
như chuông chiều thoảng mây qua
Như giòng suối mơ hồ
ẩn hiện bên sườn non, mê mải
Rừng cây xanh bờ cỏ biếc,
véo von cùng tiếng chim ca;
Vẻ buồn bông lông kín đáo
não nùng như khúc bi ca
Của khách phiêu linh dưới bóng tà!
Tia sáng mùa thu mờ dịu
thoảng lướt rừng khô gió yếu
Man mác nhẹ nhàng như liễu
buồn như hơi thở cuối cùng.
Ôi sắc đẹp gợi hồn Thơ
bao vẻ thanh cao huyền diệu!
Cho nên lòng Cảnh-vật
vì thu say đắm đã từng rung
Như lòng ai kia
dưới ngón tay hồng người ngọc từng rung
Xa chìm nơi biển mộng Tình-chung.
Nhưng tiếc mùa thu năm ấy
cũng vì non sông đã thấy
một nàng tươi xinh lộng lẫy
với rèm thơ ấu mờ che
Buông nhẹ gót đào non
trên thảm cỏ sương đầm gió chạy
Hay trên đường lau sóng lượn
rồi bên bờ suối pha lê
Thoắt dừng chân
nàng múc trong tay ngà muôn hạt pha lê
Tưới cảnh chiều hôm ánh sáng về.
Hay lúc tà huy lưu luyến
nơi ngàn cây xa gió chuyển
Như tiên nga vườn Thượng-uyển
tả tơi làn tóc đưa hương
Lóng lánh áo hồng nâu
như thêu gợn muôn đường kim tuyến
Dưới khe lá rừng thu vắng
hoàng hôn hấp hối còn vương
Nàng thơ ngây ngồi nhặt lá
trên đồi cỏ úa còn vương
Giữa rừng thu dịu trắng hơi sương…
Ngày nay phía ngàn trơ trọi
hoa cỏ âu sầu than gọi
Cùng bóng chiều hôm thăm hỏi:
nàng tiên thu trước giờ đâu?
Để riêng hiu quạnh non sông
suối bạc mây hồng mong mỏi.
Thu đi nàng vắng bóng
ngày đông lạnh lẽo chảy càng lâu.
Biết chăng, nàng tuyệt sắc,
cảnh yêu người tình thắm dài lâu
Vì nàng đi mang vết thương sâu?
Thi sĩ buồn chung với cảnh
nên khi đêm tàn sao lạnh
Ngắm khoảng xa vời hiu quạnh
xót cho thân thế phù du
Mến tiếc nơi lầu cũ người xưa
mà nay tôi phải lánh
Tôi thường vẳng tiếng than dài
trong hồn gió vi vu.
Phải chăng anh
phải chăng điệu sầu thương theo gió vi vu
Của lòng tôi yêu nhớ Kiều-Thu?
Ba chữ mê hoặc
Kèm cho cả nhà học
Đã có thày giáo riêng.
Anh qua lại khuya sớm
Chỉ vì: “Anh yêu em.”
Nhà đông người vui nhộn
Chẳng ai còn nhớ ra
Nơi này anh có mặt
Vì đâu? từ bao giờ?
Em là gái lớn nhất
Mà chưa lớn bao nhiêu
Cậu mợ so đôi tuổi
Thì anh hơn em nhiều
Một Tết, hai, ba Tết,
Thời gian như rượu say
Tình yêu như mật ngọt
Thấm bao giờ không hay…
Bài toán khó, em hỏi,
Trêu cợt, anh lắc đầu:
“Em hỏi thày giáo chứ;
Anh biết làm toán đâu!”
Em giận không cười nữa:
“Thôi thế anh về đi!”
“Trời! anh về sao được,
Bên ngoài đêm đã khuya!”
“Ờ nhỉ!” em hốt hoảng
Trông ra phía hàng hiên…
Mây trời như nín thở,
Trăng hạ tuần vừa lên.
Bên này phía bàn học
Anh không nhìn thấy trăng
Nhưng mắt em vời vợi
Chứa cả mấy cung Hằng.
Thẫn thờ anh đứng dậy
Đến gần em, dỗ dành.
Hiểu ý người trong cuộc
Mây ngoài trời bay nhanh.
Trăng vơi mà vẫn tỏ,
Giận nhau càng yêu thêm.
Run rẩy, anh ngâm khẽ
Rằng: Hăm mốt nửa đêm!
Chuông đồng hồ phụ hoạ
Thành bản nhạc Tình-si.
Hai đứa lại ngồi học
Nay mai rồi sắp thi.
Chẳng bài toán nào khó
Hơn bài toán đôi ta:
Nhân lên hay cộng lại
Cho đêm dài mãi ra?
Sao không đêm bất tận?
Để anh ngồi luôn đây
Nhìn em và vuốt tóc
Chờ môi dâng rượu đầy!
Anh đặt lại con số
Em vẽ lại góc vuông…
“Xong rồi!” Anh ném bút,
Cười vui như điên cuồng.
“Này nhé, anh hăm mốt;
Em cũng tròn mười lăm.
Chỉ có mỗi một cách:
Từ đây duyên trăm năm.”
“Trăm năm!” em hỏi lại;
“Đêm dài đến thế sao?”
Đồng hồ điểm hai tiếng
Giữa hai bàn tay trao…
Giòng đời rót hạnh phúc,
Bao nhiêu đêm ngồi kề
Bấy nhiêu vòng khăng khít
Buộc đôi hồn si mê.
Rất nhiều sớm chủ nhật
Anh xuống phố lang thang
Rồi đến chiều, đến tối
Cũng không về “rừng hoang”.
Ôi, khu rừng Bách thảo,
Quán trọ đời thư sinh,
Hươu nai hoa cỏ đẹp
Nhưng bằng đâu Quê Tình!
Những trưa hè nóng bức
Cả nhà đều ngủ yên
Phòng học mênh mang quá,
Chỉ còn anh với em.
Những chiều đông rét mướt
Cả nhà ngồi vây quanh
Bàn ăn khói nghi ngút,
Gần em vẫn có anh.
Những tối đi coi hát
Cải lương từ Nam ra,
Hẹn hò nhau hai đứa
Cùng đi với cả nhà.
Hà Nội sân khấu lớn
Tuồng diễn “Bàng quý phi”.
Bao giọt lệ đa cảm,
Lòng xuân tuổi dậy thì!
Hết lời anh khuyên giải
Em vẫn chẳng nguôi cho
Từ đây em hờn giận
Nhiều hơn, làm anh lo.
Nhưng anh rất tin tưởng
Nơi tình yêu nhiệm mầu.
Lòng em càng lắng xuống
Hình anh càng khắc sâu!
Gánh hát dời xứ Bắc
Cơn khủng hoảng tan dần
Chỉ còn một thiếu nữ
Yêu anh chàng thi nhân!
Coi chàng hơn bạn thiết
Coi chàng hơn anh trai
Từ lúc còn thơ ấu
Thoắt đã bốn năm rồi.
Chàng vẫn như chiếc bóng
Qua lại bước êm ru.
Thịt da nào gợn sóng
Vang dội tên: Kiều Thu!
Kiều Thu ơi, thơ viết
Trăm ngàn vần cho em
Cũng chỉ là tiếng đập
Từ sâu thẳm trái tim.
Cho đến ngày Tận thế
Tình ta như Buổi đầu
“Anh yêu em” ba chữ
Cùng trời đất dài lâu.
Gọi lòng kiêu
Tự nhủ sống là quên, anh vẫn muốn
Đem tháng ngày khâu kín vết chia ly
Nhưng mỗi phút Thời-gian đưa thép nhọn
Máu thầm rơi mỗi phút đáy tim si.
Anh cũng muốn thiêu hồn trong lửa đỏ
Lượm tàn tro vang bóng gửi xa đem
Nhưng mỗi lúc buông tay liều mặc gió
Anh nhớ ngày thơ mộng sống bên em.
Anh lại muốn đằm trong đời trác táng
Giữa mê ly đầy xác thịt kiêu sa
Nhưng mỗi lúc đêm tan trời hửng sáng
Anh khóc mùa trinh bạch sớm tiêu ma.
Nên anh đến xin em lời hắt hủi
Để chiều nay khi gió gọi trăng lên
Anh sẽ với rừng khuya san nỗi tủi
Gọi lòng kiêu mau tới giúp anh quên.
Quay về
Đêm xe lửa ghé Na Sầm
Lũng sâu chợt hiểu gõ lầm ải quan
Núi vây lòng chảo mê man
Khói sương đè nặng lá gan cây rừng.
Lạc loài thôn bản rưng rưng
Kiều Thu, Hà Nội… mấy từng xa xưa!
Bấy lâu xuôi ngược đường Nam Bắc
Đầu máy vô tình mặc đẩy đưa.
Tuần trước ga Thanh còn ruổi nắng
Chiều nay xứ Lạng đã giong mưa.
Vui chi phố chợ Kỳ Lừa
Nằm đây nung nấu lòng dưa héo ròn…
Chẳng toa nào chở rượu ngon
Song song đường sắt nỉ non canh dài.
Làm sao quên được tình ai
Chàng Lưu còn nẻo Thiên Thai còn tìm!
Mai anh bỏ kiếp giang hồ lại.
Đáy biển vừa rung động mũi kim.
Phải gắng thêu xong đường chỉ dở
Uyên ương liền cánh mãi đôi chim!
Dư âm Hà Nội chưa chìm
Kiều Thu còn vẹn trái tim đa tình.
Giấc mộng đầu
Có một ngày xuân cuối
Anh đến ngỏ tình yêu
Những bài thơ anh đọc
Tha thiết là bao nhiêu!
Em, anh, cùng cảm động
Cùng bối rối như nhau
Điên cuồng anh gạn hỏi
Im lặng em cúi đầu…
Hai ta cùng bẽn lẽn
Nhưng từ đấy về sau
Bao nhiêu là chuyện thần tiên quá
Nhẩy múa thi trong giấc mộng đầu.
Một hôm anh trêu tức
Em đuổi đánh vào vai
Vò đầu cho rối tóc
Và mím chặt môi cười.
Bao nhiêu cử chỉ làm duyên ấy
Đã mách tình em đủ lắm rồi!…
Em còn giấu sao được
Anh hiểu hết, em ơi
Em đừng chối vô ích
“Làm duyên” là “yêu” rồi.
Anh bảo: em cố học
Rồi mai chung một nghề
Đôi ta ngày bốn buổi
Dắt tay cùng đi về.
Bao giờ mùa hạ đến
Ta cùng được nghỉ ngơi
Chapa rừng núi đẹp
Là chỗ ta đi chơi.
Em reo: thích nhỉ!… như vừa được
Sống trước say sưa một quãng đời…
Em còn giấu chi nữa
Anh hiểu hết, em ơi
Cũng đừng chối, vô ích
“Thích nhỉ” là “yêu” rồi!
Một lá thư nhỏ nhắn
Chữ tươi màu mực xanh
Của cô nào không biết
Nhưng đề rõ tên anh
Anh cất trong túi áo
Ngồi bên em đánh rơi
Em vô tình bắt được
Hờn dỗi mấy hôm trời.
Nhưng đâu có phải anh lơ đãng,
Anh muốn thử lòng em đấy thôi…
Thôi em đừng giấu nữa
Em đã yêu anh rồi
Càng chối càng vô ích
“Hờn dỗi” là “yêu” rồi!
Bao nhiêu năm gần gũi
Bao nhiêu ngày bên nhau
Anh không phải là sắt
Em có là gỗ đâu!
Nụ cười đuôi mắt say sưa ấy
Đã hẹn yêu anh đến bạc đầu…
Nhưng em không chịu nói
Không thú nhận rằng yêu
Chỉ vì chưa bỏ được
Tính trẻ với lòng kiêu.
Vả lại em thường bảo:
Hương nhẹ vẫn thơm lâu
Tình yêu rõ rệt quá
Chỉ sợ không bền đâu.
Không cần phải hẹn hứa
Không cần nói yêu nhau
Không yêu mà vẫn là yêu đấy
Êm đẹp làm sao giấc mộng đầu!
Bàn tay vần điệu
Nàng mong manh nhớ gã ôm sầu
Rèm nhớ đìu hiu lẻ gối sầu
Tình buộc mãi sầu khơi mãi nhớ
Thư xem trong nhớ viết trong sầu
Dâng sầu bủa kín đêm ngày nhớ
Nghe nhớ lây sang gỗ đá sầu
Vần điệu nở hoa xin hãy vuốt
Cho nàng nguôi nhớ gã nguôi sầu.
Rằng thực rằng hư
Kiếp nào Mỵ-Nương Trương-Chi
Kiếp này đôi lứa tình si đã liều
Chén thề hoa ngát men yêu
Tự ngàn xưa bỗng một chiều lại say.
Kiếp xưa đèn tỏ chiều nay
Môi đào kia, má nhung này: cố nhân!
Sánh vai ngâm xuống cõi trần
Muôn đời xa, phút giây gần, dễ chi!
Ngâm rằng đôi lứa tình si
Một yêu, thôi có sá gì biển dâu!
Tiếng rung vẽ giấc mơ đầu
Qua thời-gian; vẫn nguyên màu chưa phai.
Nòi Tình sau trước hỡi ai,
Tin nhau há chỉ “một vài phần” ư?
Thuyền trôi, rằng thực rằng hư
Gái Lầu-Tây với Chàng Ngư-Phủ nào?
Trên đây là những bài thơ Vũ Hoàng Chương viết trong tập Đời vắng em rồi say với ai. Đây là một tập thơ rất hay và độc đáo. Để rồi chỉ cần qua phần đầu tiên thôi ta đều sẽ có những cảm nhận hoài niệm về những ngày đầu mới biết yêu. Đừng quên đón đọc các phần tiếp theo của tập thơ này bạn nhé!