Hoàng Anh Tú sinh ngày 3/10/1978 là một cái tên rất quen thuộc với các độc giả Việt Nam, đặc biệt là độc giả trẻ. Anh từng là bút trưởng (thế hệ thứ ba) của hội bút Hương đầu mùa và giữ mục Công ty Divu với tên gọi Chánh Văn trên tuần báo Hoa học trò từ năm 2000 đến 2010. Anh sở hữu một chùm thơ hay và mang ý nghĩa đặc sắc được mọi người đánh giá cao. Là một nhà thơ trẻ nhưng những bài thơ của anh lại rất xuất sắc được công nhận từ làng thơ ca Việt Nam. Nếu bạn tò mò về nhà thơ này thì hãy theo dõi những thi phẩm của anh để cảm nhận sự tài hoa trong ngòi bút này nhé!
“Tháng 10 sinh nhật anh không có em…”
Tháng 10 sinh nhật anh, không có em
không có cả lời chúc
Đời ta như sân gà chờ đợi mơ hồ nơi xa một tiếng còi tàu rúc
Chiếc lá nào rợp xuống vai ta?
Tháng 10, sinh nhật anh, không có em
không có cánh thiệp
Mùa chớm Đông, cơn gió mùa da diết
Hơi may nào phủ xuống vai ta?
Tháng 10 sinh nhật anh, không có em
không có cả ánh mắt
Chao, thương ngọn đèn vàng héo hắt
Câu hát nào đọng xuống vai ta?
Tháng 10 sinh nhật anh, không có em
không có bất cứ điều gì cả
Con đường khuya vắng rồi, con đường xạc xào rụng lá
Nhớ thương nào đè trĩu vai ta?
Ừ thôi, tháng 10 sinh nhật không có em
Chỉ có nỗi nhớ rộng dài như biển
Mắt nhìn vào đâu cũng vấp hoài kỷ niệm
Nỗi buồn chờ tan ra, chảy qua kẽ bàn tay
Anh chỉ là kẻ bán dạo tình yêu của mình trên net phải không em?
Anh chỉ là kẻ bán dạo tình yêu của mình trên net phải không em?
Kẻ bán dạo đáng thương hại
Bị em nhìn như tên có lòng tự trọng rách rưới
Đáng khinh!
Anh tự biết phận mình
Chẳng có gì cao quý để khoác ra ngoài hãnh diện
Anh cầm trên tay những mảnh rời tình
Nhăn nhúm sau những trận cãi cọ liên miên
Về đi em, phía xa kia đã tối đen
Bão tố
Của rất nhiều đổ vỡ
Đôi ta
Anh có thể cắt tay mình để tự hứa rằng là
Sau những gì nỗ lực
Anh sẽ sống một cuộc đời rất thực
Không có em
Thôi, đã chẳng còn gì để ca thán nỗi niềm
Em cao quý và em sang trọng quá
Tất cả những gì anh có đều chẳng là gì cả
Tình bán ai mua? anh chẳng cần gì
Những cơn nổi điên cũng dịu đi
Chỉ còn lại là nỗi ê chề thất vọng
Chúc em được sống
Với những cửa hàng lộng lẫy khác anh
Anh muốn hôn em nhưng sợ em tỉnh giấc
Anh muốn hôn em nhưng sợ em tỉnh giấc
Nên cứ nằm nghiêng mà ngắm em thôi
Rồi lòng cứ dậy lên những bồi hồi
Thôi thúc trong lòng thơ cho em khi em đang say ngủ
Em đang ngủ thật say và trông thật quyến rũ
Anh cố kìm lòng tránh đụng chạm em
Rất có thể nếu mà em tỉnh giấc
Anh sẽ vờ như đang ngủ mệt mềm
Vì anh biết, em sẽ nhè nhẹ đến
Và sẽ hôn anh cũng rất nhẹ nhàng
Anh sẽ choàng dậy làm em cười ré
Và nụ hôn kia mới thật sự “kinh hoàng”
Em đang ngủ thật say, anh chỉ ngắm khẽ khàng
Kéo chiếc chăn lên che cái cổ
Mùi của em và thế là cũng đủ
Cho anh say đi và giấc mộng ngọt ngào
Khe khẽ chui vào chăn và đợi một chiêm bao
Về ngày hai đứa cầm tay nhau viết lời song hỉ
Anh cưới em cả trong ý nghĩ
Cún Hin yêu!
Bài thơ về sự hớn hở
Hớn hở nói, hớn hở cười
Anh hớn hở trước mùa Xuân đến sớm
Xuân trong anh và Xuân trên môi
Hớn hở từ em đã về rồi
Hà Nội biết gì không mà vàng nắng thế
Thấy hoa nở, chim ca và khắp phố
Trong mắt ai như cũng lấp lánh cười
Những thương yêu như không khí trong tươi
Như có thể khóc oà ra được mất
Như thể đã bước vào mùa đẹp nhất
Đi xuyên qua tất cả những đớn đau
Chân không chạm đất, chim ca váng đầu
Cảm giác lâng lâng không thơ nào tả hết
Muốn hét lên cho mọi người đều biết
Em đã trở về với anh, Cún Hin ơi!
Buổi sáng nhớ
Khi những tia nắng tràn vào qua ô cửa
Trườn qua mặt anh
Như thể buổi sáng nọ
Tầng tư chúng mình
Chia tay có thể tốt hơn cho anh
Cho tương lai của hai đứa
Nhưng trái tim cứ đòi lần lữa
Dùng dằng chưa nguôi
Chúng ta đã có gì nhỉ, cún Hin ơi!
Những buổi sáng em dậy sớm
Trườn như tia nắng trên anh
Nụ hôn ban mai sung mãn
Những buổi sáng cà phê Hà My
Hồ Tây sóng sánh ban mai
Hương khói đền Quán Thánh
Dịu sâu như một nụ hôn dài
Buổi sáng
Anh trở mình ngủ nướng
Bên bàn trang điểm, em cười thật hồn nhiên
Anh he hé mắt nhìn
Mỉm cười. Em làm sao biết
Những tia nắng còn đó mà chúng mình chia biệt
Buổi sáng tỉnh dậy không nhau
Anh cũng chán cái trò ngủ nướng
Trở về Hà My gọi một tách nâu
Sóng sánh Hồ Tây, sóng sánh cà phê
Nhơ nhớ mắt em sóng sánh
Dư hương hoa sữa đậu xuống vòm ngực quánh
Nghẹn lòng thương xưa
Giá có thể chỉ cần một cơn mưa
Xoá đi thương nhớ cũ
Nhưng trái tim bão lũ
Cày xới lên cả những vỉa ngầm ký ức xanh non
Buổi sáng của nhiều năm sau nữa
Anh biết sẽ còn dai dẳng suốt cuộc đời anh
Bởi sẽ chảng có cô gái nào như em
Gọi thành tên riêng: Buổi sáng
Chẳng ngủ được, lên Thăng Long làm thơ
Chẳng ngủ được, lên Thăng Long làm thơ
Chốn văn chương kiếm được dăm thẻo đất
Làm thơ như một người chết khát
Những nhớ thương thiêu rụi ta rồi
Những thương nhớ làm ta nẻ bợt môi
Những kỷ niệm chưa bao giờ thôi khóc
Trước tình yêu ta là tên lười học
Để bây giờ ta đã để vuột em
Chẳng ngủ được, trong tĩnh lặng của đêm
Tiếng bàn phím chậm nhanh theo cảm xúc
Gió thốc qua cửa sổ làm đau nhức
Những câu thơ chớm run rẩy đầu môi
Bật Phú Quang nghe “lãng đãng chiều đông…”
Cẩm Vân hát thấm vào từng mắt ngóng
Em mong manh cho ta lóng ngóng
Những tân toan suốt những ngày xa
Nào có đâu phải đứng giữa ngã ba
Mà sao lòng cứ loay hoay đến thế
Mà sao trắng một đêm dâu bể
Tưởng chừng như vừa chia tay thôi
Chẳng thể quen nổi sống ngày không em
Chẳng thể ngủ nổi khi tình còn thức
Chẳng thể mị mình rằng đời vô thực
Xét cho cùng chỉ như chiêm bao
Tình vẫn như đang ở tuổi dậy thì
Cứ cồn cào xanh vùn vụt lớn
Chỉ có hy vọng hội ngộ già đi
Hương lửa tình hơn hai năm còn đượm
Chẳng thể ngủ, lên Thăng Long làm thơ
Như khoét đất mà hét vào: Anh nhớ!
Như trải lòng mình cho vơi khổ sở
Như thoát khỏi mình thương nhớ một người xưa
Chẳng thể ngủ, lên Thăng Long và làm thơ
Thơ online mới là thơ chân thật
Thơ online tức là thơ viết tất
Ý nghĩ của mình chỉ tính bằng giây
Là không edit, là không đọc lại
Là nghĩ gì viết thế mà thôi
Là yêu em chẳng biết đất trời
Là nhắm mắt không định kỳ sẽ thức
Rất có thể đêm nào đó, không xa
Anh sẽ ngủ đượcvà thơ cũng cạn
Không còn em thì thơ sẽ chán
Anh sẽ không còn ký Bao Biện cho thương nhớ trong anh
Sẽ thành ai đó khác, sẽ chẳng còn là anh
Cho một người tên Bông
Như tung messages xuống vực thẳm
Không một tiếng vọng hồi âm
Không một chút nào rất Bông
Hồi đáp
Hơi lạnh trườn qua ô cửa hờ khép
Xây xẩm mặt mày anh
Nhói đau trong tim những đợi chờ messages
Phải vì đêm nên lặng thinh?
Anh cấu vào tim mình
Ước mong Bông nơi ấy sẽ giật mình nóng ruột
Nhưng trái tim anh đã không còn chỗ nào để xước
Mà màn hình vẫn trống toang“
Trống như lòng anh, trống lạnh như căn phòng
Đã lâu không còn hoa hồng nữa
Không còn Bông sắc hồng đào và chiếc mũ đỏ
Gió vẫn cồn cào muốn xước màn đêm
Như bắt đầu thấy những cơn đau triền miên
Trở về trên vết thương ngày cũ
Như bắt đầu thấy những điều thiêng liêng
Đang trôi dần ra khỏi vòm ngực hở
Chín messages chìm trôi không ngoái lại
Tình yêu hơn hai năm đang gục lịm như là…
Cái lạnh làm anh sởn hết da gà
Hay sự cạn dầu của ngọn đèn tình yêu trước gió
Trong mắt anh bắt đầu mọc lên loài cỏ
Xanh đau anh và biếc buốt anh
Mùi nước hoa Halloween lại dội vào trí nhớ
Sắc hồng đào làm bật khóc tim anh
Có thể em sẽ ra đi sau thời gian dài nỗ lực
Cứu một tình yêu chết mòn
Có thể sớm mai anh tỉnh giấc
Lại thấy em trong chăn ôm anh ngủ ngon
Ngoài phố chỉ còn tiếng lốp xe nghiến nước
Tiếng những chiếc xe container lao vào bóng đêm
Tiếng type bàn phím ngắc ngứ đầy ẩn ức
Và tiếng “chồng à” trong trí nhớ rất em
Chút lãng mạn với chớm mùa đông
Chạnh lòng Hà Nội chớm đông
Hàng cây chơ khấc tay cầm cong queo
Cúc vàng đốt phía cuối chiều
Nếp âm dương đốt mảng rêu trên mình.
Ta đi qua thảm cỏ xanh
Vấp giọt suông chót chòng chành câu thơ
Bám vào đâu cũng thấy khờ
Trái tim rung những cơn mưa gặp người
Ta đi vấp phải tiếng cười
Mùa đông nỗi nhớ rong chơi qua lòng
Thường nhiều nên mới đợi mong
Lẽ nào sương phố để không thấy người.
Tháng năm bến lở bến bồi
Sông Hồng nhắc mãi cái thời chưa xa
Gió mùa Đông Bắc thổi qua
Chợt hay tiếng hát người ta vọng về
“Chiều nay bỗng bỏ ta đi”
Người ta hát có nghĩa gì không đây?
Ừ chiều bỏ người hôm nay
Thì còn ta – Người có hay không người?
Mùa đông run nẻ bờ môi
Chao dưng thèm quá tên người gọi lên
Tên người như loại sáp kem
Bôi vào hết nẻ, Dĩ nhiên! Nhỉ người?
Có thể thấy em không?
Có thể thấy em không hở cún?
Phố chớm sang thu, dễ chạnh lòng
Nỗi buồn rất biết nuôi nhanh lớn
Những tưởng tượng đau xóc tim mong
Có thể thấy em không hở cún?
Lang thang hết quán của mình rồi
Nỗi nhớ quá lên thành hờn giận
Hờn giận rồi mới thấy dở hơi
Có thể thấy em ở đâu, cún?
Phố ngược xuôi xe vạn con người
Thấy ai cũng giống như thể cún
Khiến anh mấy phen đuổi hụt hơi
Có thể thấy em chưa hở cún?
Anh sợ đường đông chẳng kịp nhìn
(Mấy lần quành lại con đường cũ
Ngóng mắt nhìn mà thót cả tim)
Có thể thấy mà vờ không thấy
Em kia mà chẳng phải cún xưa
Anh vẫn tìm em trên phố vậy
Em kia mà chẳng phải cún xưa
Dưới chân cầu thang hát lời tạm biệt
Anh phải về thôi
Bố mẹ vừa gọi điện
Mai anh lại đến
Ngốn ngấu em
Buổi tối ở nhà mình
Như là ở trọ
Ngó bên nào cũng thấy lặng thinh
Suốt một đêm lọ mọ
Quen có em gối trên tay rồi
Anh đặt sách lên tay anh
Sách không đủ nặng
Anh đặt gối lên tay anh
Gối không đủ nặng
Anh đặt lần lượt từng vật dụng có trong căn phòng
Chẳng gì đủ để anh nguôi nỗi nhớ em trong
Quen ngồi ngắm em khi em đang ngủ say
Trở giấc, anh lồm cồm mắt kiếm
Rồi chẳng thể dỗ dành cơn nhớ nín
Thức tiếp một đêm
Không có em ở bên
Giấc ngủ nghiêng về phía nào cũng lạnh
Chắc ở nhà không có anh, em cũng sẽ chẳng quen
Nhớ muốn xé ngang lưng để mọc ra đôi cánh
Dưới chân cầu thang lúc trước anh về
Mình hôn bù hơn hai mươi mấy cái
Chỉ đủ tiêu hết trên đường anh về
Chạm cửa nhà anh là thèm trở lại
Em đã mặc áo anh cho áo đượm nức mùi
Bây giờ anh ôm ngủ
Bớt được tí ti chứ làm sao đủ
Nằm sấp và làm thơ
Thôi, dỗ dành giấc ngủ
Cho đốt nhanh đêm
Để bình minh lên sớm
Anh lại về với em
Đêm ca
Trở gió xuống phố chở em
Qua băm sáu phố một đêm vòng vèo
Trời xui một ngọn gió theo
Lùa anh vào nỗi yêu yêu đứ đừ
Xin em, thật khẽ đêm Thu
Mắt em cười, tim ta mù loà tim
Xin em, thật khẽ, thật đêm
Cái hôn tai mới thật mềm nhũn anh
Qua Hàng Đào, chẳng đi nhanh
Sợ đèn đường chẳng kịp lành vết xe
Qua Hồ Gươm, chẳng muốn về
Sợ xanh biếc ấy khiến nhoè mắt nhau
Cứ yên bình thế đằng sau
Lưng anh em cứ ngả đầu, thương ơi!
Dừng trước Ô Quan Chưởng rồi
Tựa vào thành cổ nói lời xưa xa
Rẽ tay trái vào Thanh Hà
Đi thêm chút nữa là ra chợ rồi
Câu yêu mới chạm lên môi
Thì băm sáu phố đã đòi ban mai
Không thơm cũng thể hoa nhài
Chưa nói yêu cũng đã…. hai chúng mình
Đêm thật đêm. Tình thật tình
Cảm ơn trở gió cho xinh má hường
Đêm thật đêm. Yêu và Thương
Chẳng thề hẹn… bởi phố phường làm tin
Đêm thật đêm. Im thật Êm
Là thương nhớ hết trọn em và mình.
….Nhớ đêm 7/11/2002 với Cún
Hoàng Anh Tú
Đối diện
Sau những ngày uốn éo với câu thơ
Và thả trí trong những trang truyện ngắn
Đi qua ngày không gánh nặng
Chợt đêm về tỉnh giấc trước mẹ ta
Ta đã quen với những gì rất xa
Mà quên mất những điều thân thuộc
Mẹ ta đêm kìm tiếng ho trong ngực
Mắt cha nhìn ngut ngút sắc âu lo
Ta lãng phí tâm hồn với thơ ca
Với những hình tượng anh anh nhóc nhóc
Vội để quên những tiếng cười lộc ngộc
Khi mẹ cha ta ngồi đọc thơ ta
Chao cơn gió heo may hôm nay làm ta nổi da gà
Chao ánh nắng thu hôm nay làm ta đói khát
Chiếc lá trên cành chông chênh nhìn đất
Cha mẹ ơi, câu thơ nao ta viết dâng người
Không chỉ có thơ đâu. Chỉ có ta thôi!
Đôi mắt quen mớ màng bây giờ đổ chớp
Ta nhìn ta sau mỗi giờ tan học
Lại thấy lêu đêu, lại thấy khật khừ
Đi giữa một mùa thu
Ta kéo lê tuổi ta hăm mốt
Để hiểu những ngày qua quá nhạt
quá vô vị và quá vô tâm
“Cha mẹ ơi! Thơ viết cũng phân vân…”
Hạnh phúc có tên: Cún Hin
Trời đã sáng sau một đêm thức trắng
Ngồi ngắm em và lòng nở toang hương
Hạnh phúc đôi khi từ chuyện bình thường
Anh chẳng thể ngủ, chỉ e nhắm mắt
Em như tiên nữ sẽ bay về trời
Anh sợ em sẽ bỏ anh thôi
“Làm vợ anh nhé” một câu rất nhỏ
Thì thầm tai em suốt lẻ trăm lần
Trong giấc mơ em gật cả trăm
Thì em nhé, đã sang ngày thứ bảy
Ngày cuối tuần này của đôi ta
Em sẽ nấu cơm, anh sẽ dọn nhà
Khi em thức, hãy tìm trong các góc
Những tin nhắn anh giấu ở khắp nơi
Em sẽ đi tìm, và ta sẽ đọc, rồi…
Anh cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng
Chúng mình sẽ ăn ngay ở trên giường
Và bữa ăn gọi là tiệc yêu thương
Trọn một đêm không tài nào ngủ được
Hạnh phúc xiết bao, hạnh phúc mang tên
Hạnh phúc ngọt ngào mang tên Cún Hin
Hãy giấu tôi vào nỗi nhớ của em đi
Giấu tôi vào nỗi nhớ của em đi
Để tránh cái nhìn nghi ngờ của bố
Để mẹ ko dò hỏi về những bông hông đỏ…
Giấu tôi vào nỗi nhớ của em nhé
Để tôi biết những ngày ko được khoẻ
Vai của tôi cứ tựa mái đầu
Tôi sẽ chẳng quậy phá em đâu
Những buổi tối khi em vào bàn học
Tôi sẽ làm khăn mỗi khi em khóc
Thấm khô những nỗi buồn em mang
Rồi tôi sẽ hát khe khẽ cùng em
Những bài hát cả hai mình cùng thích
Rồi mỉm cười vu vơ trên môi em
Chàng hoàng tử bước ra từ cổ tích
Trong nỗi nhớ của em tôi đẹp hơn tôi thật
Bởi ngoài đời áo hoàng tử chưa may
Bởi bụi phố và nhiều lo lắng quá!
Tôi ngoài đời thật – một gã ăn mày!
Hãy giấu tôi trong nỗi nhớ em nghe
Đừng nói với ai rằng tôi trong đó
Như cách em giấu một bông hồng đỏ
Của một tôi ko dám tỏ bày
Giấu tôi vào nỗi nhớ của em đi
Đừng để tôi lang thang hoài trên phố
Cho tôi chết thiêu trong màu áo đỏ
Cho tôi dám chặn em trước ngõ
Cướp em đi mỗi buổi tới trường
Cho tôi dám hét lên giưa phố
Hỏi vay
Mùa thu…
Cho tôi hỏi vay chút xíu sương mù
Những bâng khuâng da diết
Cho tôi hỏi vay tiếng trống vừa dứt tiết
Chút hân hoan gấp sách vở xuống sân
Cho tôi hỏi vay cả những ngại ngần
Khi qua lớp cô nương tóc ngắn
(Cái cô nương luôn đưa chân ra ngáng
Tôi ngã sóng xoài trong cả mỗi giấc mơ)
Cho tôi hỏi vay một chút dại khờ
Khẽ bấm số phone, reo một tiếng, rồi vội vàng cúp máy
Rồi trống ngực rung lên muốn nhảy
Rồi ngẩn ngơ và rất rất dại khờ
Cho tôi hỏi vay cả những bâng quơ
Thả hồn mình theo mây đậu đầy cửa lớp
Cô bé chống cằm nhìn mây khẽ ước
Chàng hoàng tử hiện ra…
Tôi cứ hỏi vay một cách thật thà
Một chút nheo mắt mỗi ngày bám gót
Để giữa đêm tôi giật mình thảng thốt
Tôi đã nợ đầy năm tháng tuổi em…
Khát !
Khát một đêm không nhau
Gương mặt thoắt đã nhàu
Nụ cười chảy xệ
Thơ nhíu bạn mà cau
Cỏ ú ớ xa
Xanh ú ớ biệt
Khát một đêm không nhau
Đan vào mắt những loang lổ màu
Nhoè xót
Ẩm ương đau
Một đêm thôi mà, một đêm lạc giấc nhau
tiếng ngáy khô rang rơi vào hun hút trống
Môi nứt ruộng mùa Đông
Khát vồ răng lưỡi
Một đêm mà dài vời vợi
Trở mình rơi vào hố không đáy: Rơi! Rơi!
Thơ bẻ vụn mình rắc hòng nguôi cơn khát
Nhớ vắt kiệt mình hòng cơn khát nguôi
Báo động đỏ trên mắt….
… mũi…
…. miệng…
… tai…
…tay…
… và khắp cùng người….
Máu sôi trào
nhớ sôi trào
muốn sôi trào
khát sôi trào
Úp mình nằm sấp
Sóng cồn
Quay quắt
Ngoa ngoắt
Khát
Em!
Một đêm không nhau, một đêm thôi, một đêm
Lồng ngực rỗng rệu rã
Phía nhìn trắng xoá
Tay trống trơn
Toang hoác
Tơ hơ
Khát!
Dồn hết sức xếp lại vun chữ vụn
Chuyệch choạc vần
Chấp chới điệu
Bảng chữ lôm côm
Tập làm Phu chữ
Dỗ mình ngủ sâu
Cho qua cơn khát
Một đêm không nhau
Khi con trai Hà Nội giận
Ừ thì nhóc cứ đi đi
Hà Thành đâu dám so bì Pháp đâu
Con trai ở đấy to cao
Hơn trai Hà Nội cái đầu, chẳng chơi
Con trai ở đấy nhất rồi
Cái tên gọi cũng méo môi toác mồm
Nhóc đi đi – nhóc đi luôn
Đừng quay lại ái ngại buồn cho anh
Con trai nước Pháp mắt xanh
Đúng màu nhóc thích nhé! Anh cóc cần
Ở nhà – Hà Nội vui hơn
Một ngàn cô gái vẫn còn thương anh
Các cô gái ghét màu xanh
Ghét mũi lõ thích Hà Thành mà thôi
Dù đôi lúc lỡ: nhóc ơi!
Bật lên thành tiếng buồn người cạnh bên
Dù đôi lúc gọi nhầm tên
Dù đôi lúc sẽ nhớ mềm mắt tay
Câu thơ viết chẳng còn hay
Khi tim đặt vé máy bay Pháp rồi
…
Anh thương Hà Nội mồ côi
Cây bàng lá đỏ của thời còn nhau
Nên hồn chẳng đi được đâu
Hình như nhóc ở bên cầu đợi anh
Ừ con gái của Hà Thành
Dù đi lòng vẫn loanh quanh quê nhà
Dù Paris ở rất xa
Nhưng anh vẫn thấy như là gần đây…
Heo may cho anh vịn tay
Để còn nguyên cảm giác ngày xưa ta
Khi nhóc khóc
Tôi sẽ đổi mà cóc cần mặc cả
Nếu thơ tôi đổi lại tiếng nhóc cười
Bởi xin thề tôi chẳng là sỏi đá
Cầm lòng thế nào khi nhóc khóc? Nhóc ơi!
Đôi mắt nâu tôi quen thấy nụ cười
Giờ nhóc khóc mắt nâu màu ẩm ướt
Như một thanh chôcôlết nhúng nước
Và eo ơi…Nhóc hiểu đấy! Tôi…
Nhóc mà khóc lòng tôi chẳng thể cười
Nhìn nhóc khóc tôi hết lời để nói
Tôi như lạc giữa một vùng sương khói
Câu thơ buồn như một kẻ hỏng thi
Thôi mà nhóc, nhóc cười lên đi
Tôi đã nói “Konica” rồi nhóc
Nếu cố tình, nhóc cố tình vẫn khóc
Đừng trách tôi…Tôi oà khóc theo luôn
Có gì đâu mà cứ phải khóc, buồn
Cho mặn chát cái tuổi mình hở nhóc?
Cứ như tôi biến buồn thành tiếng hát
Cứ ca lên rồi cứ phớ lớ cười
Nào nhóc ơi! Cười lên nào nhóc ơi
Cười lên nào nhóc ơi…ơi nhóc!…
Khi tớ có bồ
Khi tớ có bồ, tớ thành người bận bịu
Quên hẹn hò hai đứa thủa cô đơn
Những bữa đẹp trời mùa thu mát dịu
Cậu lại một mình quán cũ buồn hơn
Khi có bồ tớ vắng mặt luôn luôn
Đường đi học cậu khom mình xe cuốc
Không có tớ ngồi gióng ngang
Chia nhau mà đạp
Nên cậu lái một mình và cũng đạp một mình luôn
Cái xe cuốc thủa hai đứa cô đơn
Trở nên nặng nề khi mình cậu đạp
Con đường vốn gần thủa mình đi chung
Giờ mình cậu con đường xa tắp
Anh ấy của tớ hình như rất giống cậu
Anh ấy cũng có lúc bơ vơ
Khi cô bạn thân anh ấy có bồ
Nên bảo tớ rảnh rang qua với cậu
Những người con trai hình như như nhau
Rất biết nghĩ cho những người con trai khác
Và tớ hiểu vì sao cậu khóc
Khi tớ bỗng hiện ra trong quán cũ tụi mình
Rồi thì cậu cũng như anh ấy
Sẽ có một người bạn gái như tớ đây và
Lúc đó tớ biết cậu sẽ nói
“Ngày xưa anh cũng giống cậu ta”
Xin cảm ơn những tình yêu tay ba
Cái tay ba bạn bè và người yêu dấu…
Khúc sám hối
Rất nhiều lúc anh không nghe lời vợ
Tính đàn ông nên ngang bướng vô cùng
Thêm cái vụ anh cầm tinh con ngựa
Nên nhiều khi anh sải vó lung tung
Ham thơ phú, ngẫm lại thấy cũng khùng
Vợ đẹp thế không làm thơ mà cứ…
Ngẩn ngơ theo những bóng áo hồng
Đêm về đau quằn quại một bên hông
Anh tuổi ngựa, ô kê là rong ruổi
Quen lang thang đây đó suốt cả ngày
Vợ bao dung nên vợ không thèm gọi
Không biết điều anh lại cứ mà bay
Để vợ đợi bao hôm, và vợ khóc
Nước mắt kia nhỏ xuống chỗ yếu tim
Chỗ yếu tim biến anh thành cậu nhóc
Cậu nhóc ngẩn ngơ, cậu nhóc đứng nhìn
Xin tạ lỗi cùng em và tuổi trẻ
Những tháng năm nông nổi đã vô tình
Thơ anh đấy, cứ thẳng tay em xé
Xin yêu em trọn hết cả cuống tim
Xin gọi em âu yếm, vợ hiền
Ngủ ngoan nhé, anh làm màn chống muỗi
Đêm nay thức nhìn em và sám hối
Đừng giật mình khi sám hối chạm môi.
Lên Thăng Long cùng vợ làm thơ
Anh login vào Thăng Long bằng tên của con mình
Em giành vào Văn chương Thi phú
Anh thì khoái ngồi xem bài cũ
Chí choé giật giành oẳn tù tì chia nhau
Anh nhìn em type bàn phím bằng cả sự yêu thương
Cứ tưởng tượng khi hai mái đầu bạc trắng
Nhất định nhé, chúng mình không xa vắng
Lúc nào bên em cũng sẽ có anh
Nhất định nhé, Cún Hin mãi là em
Và chỉ có thể anh trở thành Cún Bự
Khi chúng mình thuộc về nhau đầy đủ
Có em bên anh thành một gia đình
Lời rao
Nhóc ơi anh bán nỗi buồn
Mua không? Tính rẻ lại còn tặng thêm
Tặng nhóc câu thơ về đêm
Câu thơ về những mêm mềm tìm nhau
Trái tim không ủi để nhàu
Nhớ nhung như tóc trên đầu nhóc thôi
Nỗi buồn! Mua nhé nhóc ơi
Mua, anh khuyến mãi cho đôi mắt này
Đôi mắt chỉ nhìn điều hay
Biết coi khinh kẻ mặt mày trơ trơ
Đôi mắt còn biết làm ngơ
Với mọi điều chỉ trừ thơ anh làm
Đôi mắt không biết hoang mang
Tự tin đôi mắt sẵn sàng mở to
Nỗi buồn! Mua nhé đừng lo
Đôi khi cũng phải buồn cho thật người
Đôi khi, phải, đôi khi thôi
Tim đừng để đá sỏi rồi vô tâm
Mỗi người phải có nỗi buồn
Mà như nhóc lẽ phải buồn gấp ba
Mua đi anh bán rẻ mà
Có buồn mới có nhớ xa nhớ gần
Biết đâu nhóc hết vô tâm
Khi mà nhóc hiểu nỗi buồn của anh
Và có khi hai chúng mình…
Qua bài viết này chúng ta cũng đã có thể bắt gặp một tâm hồn trẻ đang lạc vào thế giới của tình yêu đầy cảm xúc. Lúc thì buồn man mác khi thì ngọt ngào thiết ta, tất cả làm nên một nhà thơ Hoàng Anh Tú đầy xúc cảm. Những bài thơ của anh được nhiều bạn trẻ yêu thích bởi nó gần gũi, chạm đến trái tim của bạn đọc một cách tự nhiên nhất. Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!