Là một thi sĩ trẻ nhưng Hoàng Anh Tú lại thành công trong việc ghi dấu ấn đặc biệt trong lòng bạn đọc. Với ngòi bút tài hoa của mình những thi phẩm của anh được mọi người đánh giá rất cao. Đọc thơ anh chúng ta dễ dàng bắt gặp một tâm hồn của một anh chàng trẻ bước vào thế giới tình yêu đầy sắc màu. Những vần thơ ngọt ngào đầy mơ mộng khiến người đọc ”rung rinh” nhưng lại rất gần gũi với bạn đọc. Phong cách thơ anh đầy độc đáo cùng ngòi bút tả thực nên những cung bậc cảm xúc trong tình yêu của anh trở nên thật chân thành.
Lục bát lục đũa mà nhớ thương em
Khổ chưa vì biết làm thơ
Nên thương nhớ sẽ lơ ngơ ráp vần
Thà trơ trơ hoặc đần đần
Hăm bốn chữ cái đâu vần vò ta
Nhớ em là dính thơ ca
Thơ ca là dính bùa tà ẩm ương
Có mà nằm sấp xuống giường
Cũng không dẹp nổi thơ cương đòi trào
Nhớ em là cất giọng gào
Chửi vung thiên địa thế nào… (lại) thành thơ
Mẹ kiếp! Cái đầu mộng mơ
Người ta đá đít vẫn vờ không tin
Áo phông mặc với quần Jeans
Cái thằng thi sĩ trong tim ồn ào
Thơ ca viết như cào cào
Ngẩn ngơ hát mãi bài “chao, nhớ nàng”
Nhớ chó gì, cứ làm hàng
Khoe nỗi đau họ Chí càng tiểu nông
Gọi rượu nốc từng bi đông
Đếch say nổi, mắt chong chong nhìn trời
Thơ lục bát dễ như chơi
Thơ lục đũa rõ ràng lời phàm ăn
Nhớ em hay nhớ gối chăn?
Mẹ kiếp, quên, sao khó khăn thế này
Thà rằng chẳng biết lại hay
Không thơ có lẽ dăm ngày là quên
Ly cocktail ngày mưa
Không gì buồn hơn một ngày không nắng
Thêm tí chút trời mưa mưa
Thêm tí chút màu đỏ trên tờ lịch
Thêm tí chút người ta để giả sử đang chờ
Thêm tí chút hắt xì hơi để vờ như ai nhắc
Thêm tí chút đồng hồ để giận dỗi đôi câu
Rồi tự send cho mình một message của
Message người ta gửi đã từ lâu
Thêm tí chút sữa cho tách cà phê nâu
Cà phê bắt đầu có màu của mắt
Thêm tí muỗng gõ thành ly lách cách
Tiếng đã bắt đầu có giọng của người ta
Thêm tí chút mưa cho bậc thềm tiếng guốc
Thêm tí chút mưa cho tèm lem mặt người
Ai cũng giống dù chẳng hề ai giống
Thêm tí chút mưa thì cũng một chín một mười
Không gì buồn hơn ngày sinh nhật
Lách tách bấm phím điện thoại ném những message lên trời
Rồi đổ lỗi trời mưa, đổ lỗi ngày chủ nhật
Để rồi tự pha cho mình một cocktail tên: CHỈ CÓ MỘT MÌNH TÔI
Made in… giấc mơ
Khi anh liều lĩnh cầm tay
Mặt trời cũng ngượng đỏ gay mặt trời
Tình yêu vốn chẳng có lời
Bây giờ chứng thực gấp đôi em à!
Khi anh nói gần nói xa
Loanh quanh cái chuyện chúng ta bây giờ
Tự dưng biển lặng như tờ
Dã tràng tựa hạt cát đờ đẫn nghe
Khi anh nói át tiếng ve
Mùa hè giận dỗi bỏ đi một lèo
Phải không hè sợ chữ yêu
Con ve can đảm nghe liều nên… toi
Khi môi anh chạm một môi
Trái tim loạn nhịp hụt hơi chạy dài
Máu dồn lên đỏ cả tai
Trách gì lá ngượng nên vài cái rơi
Khi anh… bỗng có tiếng còi
Cái tên bảo vệ đuổi, đòi phạt anh
Cỏ khuôn viên cứ tái xanh
Mâu mùa thu cứ chòng chành, run run.
Câm tay ta trốn truy lùng
Của tuổi hai mốt chưa từng yêu ai
Trốn trong một giấc ngủ dài
Để khi dậy bỗng tiếc hoài giấc mơ
Gặp em, em vẫn làm ngơ
Ước gì cứ được như thơ vừa làm
Một hôm tình thức
Em ngồi ngay ngắn trong trí nhớ
Mạng đã nhện quanh chỗ xưa mình
Chợt có một hôm hoa đào nở
Lại khiến anh ngồi nghĩ linh tinh
Hoa đào nhắc nhở áo em vậy
Đỏ như môi chưa một lần hôn
Đạp bỏ ngay ngắn em đứng dậy
Trí nhớ làm anh hóa mất hồn
Trí nhớ chiết nguyên một lộc cười
Nhớ tuột mắt anh kiếm khắp nơi
Nắng mới vừa lên thơm nhắc áo
Chợt nghe tên họ cũ trên môi
Trời ạ! Em ngồi ngay ngắn lại
Phùn mưa anh mượn giấu giếm giùm
Một hôm tình thức quên hiện tại
Anh trở lại anh “tuổi lôm côm”.
Trừ rõ sáu năm còn mười tám
Anh núp bên kia đợi trường tan
Thuở ấy tình mong như Nguyên đán
Tỉnh lại mới hay đã hết rằm
Van em ngồi lại cho ngay ngắn
Trí nhớ trời ơi khép mắt vào
Cà phê chưa nhấp môi đã đắng
Đã hồi hộp run cả chiêm bao…
Mơ xuân
Anh mơ đến một mùa xuân xanh ngát
Nghe búp xanh vang khúc hát gọi mùa
Phố choàng khăn bằng lạt mềm mưa bụi
Mùa xuân thơm vào cả những trái mơ…
Ba sáu phố phường – ba sáu câu thơ
Chuyện chúng mình là câu thơ ba bảy
Anh mơ đến khi hoa đào rớm cháy
Trong tim vừa chồi biếc một cái tên.
Trống hội đổ dồn như nhịp của con tim
Lúc bắt gặp mắt người mười tám
Tết lì xì cho anh lòng can đảm
Chẳng trách gì anh bất chợt cầm tay.
Trói chân nhau bằng những giọt mưa bay
Đừng trách nhé nếu trưa nay tan học
Có một kẻ quấn đằng sau chân nhóc
Anh chép vội vào gió mấy vần thơ
Này tóc ngắn, nhóc nhé đừng chun mũi
Chờ mùa xuân cho anh ra thú tội
Khi trái tim mình đã trót vu vơ…
Mưa suốt nhiều hôm Hà Nội
Mưa suốt nhiều hôm Hà Nội nhiều hôm mưa suốt
Mưa dễ làm nhớ nhau
Mưa có làm nhạt mắt em nâu
Nhớ chiếc mũ lưỡi trai sùm sụp cuối chiều mưa ướt
Cả con đường đê Yên Phụ – đèn vàng chạy suốt
Bóng em một mình nghiêng xuống phía không tôi
Mưa suốt nhiều hôm, nhớ quá trời ơi
Phố ngập nước mưa, phố hoá sông rồi
Tôi lấy những bài thơ ngày xưa viết cho em gập thuyền giấy
Thả xuống cho dòng nước gió cuốn trôi
Để thấy mưa rây, chữ nhoè, run rẩy
Tho co người cóng nhớ bợt môi
Mưa suốt nhiều hôm mưa suốt trời ơi
Mưa nối đất với trời, mưa trắng phố
Tôi lặng lẽ buồn như cốc vỡ
Nằm chỏng chơ như một kẻ tật nguyền
Trước em, dù biết mãi chẳng thể thành điểm đỗ
Và vẫn giỏng tai nghe, đợi em sẽ gọi: “Tú ơi! Em…”
Mười hai con giáp, em và thơ
-1-
Tí Sửu Dần Mão Thìn Tỵ Ngọ Mùi
Thân Dậu Tuất Hợi, Mười Hai con giáp
Đã cuống cuồng yêu, tưởng hết đường lui
Muốn cầm tù nhau cho hết cuộc đời
-2-
Tí để nhắc anh cọt kẹt thang gác
Căn xép ổ chuột buổi chiều Chủ Nhật
Sửu để nhắc anh con trâu lá đa
Còn trên bậu cửa xơ xác như là…
-3-
Dần là con Hổ trên đường Yên Phụ
Đã gọi đùa em: Hổ cầm tinh… vợ.
Cánh mũi phập phồng, mắt trái em nheo
Bước đi rất nhẹ là ra con Mèo
-4-
Ba sáu phố phường thành phố Rồng Bay
Những ngõ ngoắt nghéo như là con Rắn
Chỉ cần hai đứa tay nắm chặt tay
Xe cuốc như bay, Ngựa thua chắc chắn
-5-
Căng cứng ngực anh là Mùi của tóc
Nhớ để trái tim như là Khỉ nhóc
Sau cửa thấp thoáng mái tóc đuôi Gà
Tiếng cười trong veo năm tháng chưa xa
-6-
“Cún ơi!” anh gọi sao em chưa đáp?
Messages đã send mà sao lặng ngắt
Tim hét “help me!!!” Tay trống trơn chiều
Thì thôi khép cửa thương tình đã rêu
-7-
Tí Sửu Dần Mão Thìn Tỵ Ngọ Mùi
Thân Dậu Tuất Hợi Mười Hai con giáp
Thôi tình cũ hoa hồng giờ xứ khác
Sẽ coi xưa: con giáp thứ Mười Ba!
Này em
Này em phố đã chớm đông
Kính thưa các loại áo bông ra đường
Này em nhớ đã chớm thương
Kính thưa các loại ẩm ương thơ tình
Này em nhạc rock xập xình
Còn thua tim của thí sinh vào phòng
Này em ta nói lòng vòng
Cũng vì ta rét phải lòng em thôi
Nếu chẳng may có mỉm cười
Van em, quay mặt kẻo hoài công ta
Sinh ra đã xính thi ca
Giàu hoang tưởng, lắm á à như chơi
Này em ví dụ đã đời
Sao không ví dụ ta, người em thương?
Mùa đông vun vén mọn sương
Phủ đầu nhau để dọn đường mộng mơ
Ngày kỷ niệm trở về quán cũ
Quán gọi tình ơi sao nhớ quá
Muỗng gõ thành ly đã đắng môi
Giọt cà phê thức bao mắt lá
Mắt lá gió qua như lả lơi
Mình về quán cũ, ngồi chỗ cũ
Ngày này năm xưa… nhớ điếng người
Hôm nay báo gió mùa đông bắc
Cái nhớ cuồng lên … toát mồ hôi
Châm thuốc hát “Chiều” như Hồ Dzếnh
Theo Trịnh rao: “Cho đời chút ơn”
Quán vẫn cũ mà người chẳng đến
Hát thế nào cũng ra cô đơn
Thèm được giật mạnh em vào ngực
Tới tấp lên môi, tới tấp hôn
Thế nào em cũng phải thổn thức
Thế nào ngực anh cũng dập dồn
Cà phê rớt vào tim thành nhớ
Nhớ rớt vào nhau sẽ thành yêu
Em rớt vào anh như cánh diều
Tiếc nỗi cà phê rớt nhầm áo
Áo rớt chẳng còn em cầm về
Em chẳng phải diều khi trời bão
Em là chim, và chim di cư
Quán cũ anh ngồi vào ghế cũ
Tưởng thêm chút gió sẽ bổ nhào
Nửa mông chạm ghế, nửa mông cứ
Nghiêng sang bên ghế em hôm nao
Châm thuốc điếu này sang điếu khác
Ngỡ đốt bay chiều nhung nhớ đi
Chiều nay, lại một mười lăm nữa
Mười lăm tháng nào anh cũng suy
Phủi đít đứng lên gọi thanh toán
Mắt ngây như đứa trẻ mất tiền
Anh mất em giờ chỉ còn quán
Rời quán rồi đời tối như đêm
Gọi điện cho một người yêu cũ
(Cô gái trước khi anh gặp em)
Thấy lòng bỗng dưng lạnh lẽo quá
Tưởng chừng em là tình đầu tiên
Gọi điện cho một cô gái khác
(Một cô có thể thay thế và…)
Thấy lòng bỗng dưng hơi độc ác
Trong tim anh em chưa hề xa
Thì thôi messages cho em nhé
Biết rằng em sẽ chẳng trả lời
Report báo về cho thêm nữa
Một ngày mười lăm nữa rơi…. rơi..
Ngồi yên nhé, cho anh ngắm em
Ngồi yên nhé, cho anh ngắm em
Cho anh nhốt anh vào trong đôi mắt ấy
Cho anh dùng tình yêu của mình để nhen cháy
Những thương yêu trong nhau
Xa cách bao ngày mây ngợp trong đầu
Giờ trở lại, nhìn nhau như nuốt chửng
Chúng ta nói với nhau những ngôn ngữ như mê chướng
Chẳng thành câu mà cũng hiểu hết thật là…
Những nụ hôn sau nhiều ngày cách xa
Tưởng không thể cuồng điên hơn nữa
Những thương yêu trút vào nhau cho thoả
49 ngày không nhau
Ngồi yên nhé, chỉ cần em ngồi yên
Anh sẽ hát nhớ thương từ xa cách
Cứ ngồi yên nghe hết trọn đêm
Khắp không gian chỉ tràn hơi thở gấp
Ngồi yên nhé, cho anh ngắm em
Nhận phone ngày Tết
Có một giọng nói
Bên kia đầu dây
“Chúc mừng năm mới.”
Xao động bên này
Ta châm ngọn nến
Sao bừng trên tay
Tết rồi. Tết rồi.
Nhớ nhà quắt quay.
Nhớ nhà quắt quay
Hai miền xa lắc
Ngày Tết bên này
Thót mình oà khóc
Ở nhà ai hay
Bên này nước Úc
Chỉ có một ngày
Ðể mà nhắm Tết
Ðể mà nhắm Tết
Nhận phone của nhà
Vô tình hát khẽ
“Lòng người phương xa…”
“Lòng người phương xa…
…Mơ khói chiều tà…
…Khúc ca Quan họ…
…Bến đò cây đa…”
Nhận phone ngày Tết
Khóc mừng mùa Xuân
Ở đây nước Úc…
Nhất định sẽ quên
Nhất định sẽ quên em
Như chưa bao giờ nhớ
Dẫu trong tim ngọn lửa
Thiêu đốt mình mỗi hôm
Nhất định sẽ thôi buồn
Như đời vui biết mấy
Dẫu nụ cười rất chảy
Mặt dài hơn cái bơm
Nhất định sẽ thôi luôn
Tự cancle ánh mắt
Dẫu đôi lần se sắt
Khi thấy em thoáng qua
Nhất định, nhất định là…
Nhất định, nhất định xa
Nhất định và nhất định
Úp mặt khóc cái oà
Quên thế nào cho nổi
Trừ phi mất trí rồi
Nhớ để đâu cho hết
Nẻ bợt cả bờ môi
Thì gục đầu vào gối
Thì kéo thuốc hết ngày
Thì vào ngồi quán cũ
Khói thuốc se mắt cay
Nhớ
Có một phương trình NHỚ
Ẩn x: tên một người
Chuyển vế và đổi dấu
Trời! Nhớ đên…dở hơi!
Ẩn x 17 tuổi
Căn bậc tim hoa hồng
“Ẩn” lắc đầu quầy quậy
“Hoa hồng” nhân “cô đơn”
Trị tuyệt đối trái tim
Chỉ có tên ẩn x
Ơi dấu trừ tự tin
Anh hoá tên chết nhát
Anh vắt cho óc nát
Anh tính đến già đầu
Cố tìm ra lời đáp
Lời đáp nằm ở đâu?
Ẩn x! Trời, khó giải!
Chuyên Toán còn bó tay
Huống chi dân chuyên….Nhớ
Không tài liệu để quay
Nào chỉ giùm anh chứ
Ma trận nào tới tim
Anh đạo hàm anh đó
Nghiệm ở đâu? Anh tìm
A! tìm ra rồi nhé
Anh trị tuyệt đối anh
Luỹ thừa lên quà tặng
Mũ “n” cộng chân thành
Rồi cộng thêm một tháng
Ẩn thi đại học xong
Anh “bằng” cho một phát
Nghiệm ra: Oa! Hoa Hồng
Những ngọn đèn không tắt suốt một đêm
Những ngọn đèn không tắt suốt một đêm
Nối ngày dài thêm và không cần đêm nữa
Bên kia là mái Tóc Dài nghiêng nghiêng một mùa thi cử
Bên này là Đầu đinh thức nhìn sang
Tóc Dài mùa thi ngọn đèn quên ngủ
Đầu Đinh mùa… thương quên ngủ ngọn đèn
Đầu Đinh thương tóc dài vất vả
Chợt thèm trở mình thành ngọn gió ru êm
Những tim tím bằng lăng –
Tiếng ve giòn giã gọi
Hoa phượng nở đỏ bừng – trang vở đợi mùa thi
Tóc Dài thức trắng đêm. Đầu Đinh chờ tới sáng
Chỉ hai ánh đèn ko tắt. Qua khuya
Đầu Đinh mùa thương Tóc Dài vất vả
Tóc Dài mùa thi Đầu Đinh thương quá
Những tờ lịch cứ luống cuống rơi…
Tháng sáu mùa thi – Tháng sáu trời ơi
Mùa hoa phượng mắt lúc nào cũng rưng rưng muốn khóc.
Tóc Dài nhé! Đầu Đinh chờ trước cổng trường đại học
Để hai ngọn đèn gọi dậy một ban mai
Cho Đầu Đinh được gọi Tóc Dài:
“Sinh viên chào Sinh viên thân ái!”
Ơi em!
Hà Nội nhỏ như bàn tay con gái
Nhỏ như tay em trong tay anh
Dù cách nhau hai đầu thành phố
Chỉ một cú phone, anh hiện nguyên hình.
Em hãy là Alađanh nghe em
Miết tay qua vài con số
Ở đầu kia thành phố,
Anh: Thần Đèn, hiện ra.
Xe cuốc của anh nhãn hiệu Hon-Da,
Chữ mất dấu của danh xưng Hòn Đá,
Ngày tuột xích lẻ trăm tám lần,
Vành con đảo trái tim hình chiếc lá.
Em đừng lo, cứ tuỳ tiện lên ngồi
Xe có nhạc “Hai-Tai” loại xịn
Anh sẽ hát “Áo lụa Hà…Thành”
Và tóc ngắn sẽ làm nhau bịn rịn.
Hà Nội nhỏ, xe cuốc thì nhanh
Vòng vèo một chút hết veo các phố
Thì em ạ, cứ rẽ vào nỗi nhớ
Sự rộng dài của anh lúc không em.
Hà Nội nhỏ như bàn tay con gái
Nhỏ như tay em trong tay anh
Chiều nay Hồ Gươm biếc xanh
Cứ nhắc anh hoài về một thời để mất
Một thời của biết bao điều rất thật
Thật như là em đã yêu anh…
Phác hoạ mùa
….Cho người không ở Việt Nam…..
Những vỉa hè nghẹn hương hoa sữa
Những tiếng rao ướt sũng hơi sương
Những hoàng hôn nhốt trong dãy đèn đường
Những tiếng hót loài chim nhỡ quên đường về tổ
Những mảng tường rêu loang lổ
Những người đang nhắm mắt suy tư
Luân đôn – Pari – Menbơn…
Xa lắc còn nghe hơi lạnh mùa thu quê nhà
Mùa thu trong trí nhớ người đi xa
Là những mùa thu không bao giờ trở lại
Như tiếng leng keng tàu điện đi xa mãi
Như tiếng rao “bánh khúc nóng đê”
Như tiếng xuýt xoa một chén nước chè
Người hoạ sĩ loay hoay nét cọ
Một mùa thu vàng cây bàng lá đỏ
Ngọn cỏ lá xanh hoa mua cánh tím
Chẳng chọn được màu heo may bịn rịn
Những người xa quê khóc không thành tiếng
Pari mùa thu – Luân đôn mùa hè
Menbơn mùa xuân – ở đâu mùa thu?
Những vỉa hè nghẹn hương hoa sữa
Những tiếng rao ướt sũng hơi sương
…..
Họ nhớ và họ tưởng tượng
Một mùa thu cho ấm lại lòng
Những Hoài Anh – những Hoa – những Long
Những người không còn Hà Nội trong mắt
Hình dung mùa thu bằng tim…
Hình dung mùa thu bằng nhớ…
Nhưng không tài nào nhớ nổi mùi hương hoa sữa
Men theo trí nhớ
Họ đi tìm màu để phác hoạ mùa thu….
Rượu nói
Chỉ là bởi rượu nói thôi
Chứ anh, thề, chẳng mở lời gì đâu
Rượu rằng: Em đẹp ngất trời
Chưa chạm môi cũng đã bồi hồi say
Rượu rằng: Cho mượn cái tay
Chạm vào anh để anh bay là là
Rượu rằng: Cho mượn cổ ngà
Đặt nụ hôn tới là oà vỡ anh
Rượu rằng: Làm vợ của anh
Mình trăng mật hạnh phúc quanh năm và
Rượu rằng: Không thể rời xa
Dù ít phút cách cũng là đau anh
Rằng em, rượu nói, chúng mình
Không chỉ yêu, nếu đã tình, cần thương
Từ tóc xanh đến tóc sương
Từ nay đến hết con đường đời nhau
Sau Tết
Hoa đã hương một ngày ko yên nổi
Lòng đã reo nhớ qúa vệt bùn khô
Còi tàu vọng chưa khi nào vui thế
Chiều sân ga hồi hộp chật ba lô
Cành mai vàng tựa cửa sân ga Huế
Phu Văn Lâu tiếng hát đón ta về
Sông Hương mắt biếc người áo tím
Xuýt xoa một vị ớt, ơi quê!
Chao mưa nhé! Để nỗi buồn thật Huế
Câu Nam Ai vắt vẻo nhịp Tràng Tiền
Một tháng Tết – một tháng về thơ bé
Đánh chìm mình trong một lúm tiền duyên
Ngồi bên mẹ nghịch que cời bếp lửa
Mắt lửa vui reo ấm khắc giao thừa
Để sáng sớm ngồi quán và lại nhớ
Mùi cà phê quen sáng sớm Hà thành
Chí làm trai xốc ba lô lên vai
Chưa tròn tháng đã chào từ biệt mẹ
Để cô bé mắt sông Hương khẽ…
rơi bâng khuâng một hạt mưa phùn
Sâu trong tim một sắc mai vàng
Mùi bánh tét và sương chiều Đại Nội
Còi tàu rúc một hồi dài xin lỗi
Phía cuối trời trăng cuối tháng cài then
Tàu lăn chậm vào giữa màn đêm
Văng vẳng lại chút sót còn giọng Huế
Và ngày mai, và nhiều ngày như thế
Nửa đêm giật mình hát khẽ
“Huế thương!”.
Sinh nhật trên vỉa hè
Đêm vẫn không thôi khóc
Gió vẫn đòi nhảy dây
Cây nến hơn một lần đã cháy
Lại thêm lần khêu lên
Màu tím thay hoa đính trên đôi môi mềm
Tà áo phong phanh đựng quà của gió
Mưa vẫn rơi đầy phố
Nóng gò má lọ lem
Không mặt trăng cũng chẳng có bánh kém
Chỉ có nhạc
Loong coong
Loảng xoảng
Những ống bơ bên hè
Hỡi Lọ Lem nhỏ bé
Không nhà
Không cha
Không mẹ
Sinh nhật này ai khêu nến giùm em
Tạm biệt
Tạm biệt ngôi nhà ấm áp thương yêu
Tạm biệt cầu thang sớm tối mình liều
Tạm biệt bậc thềm và thanh sắt chặn
Rất nhiều lần anh vấp, em kêu
Tạm biệt những chiều thứ 6 hai ta
Tan sở cùng nhau hai đứa về nhà
Anh đi chợ như một ông chồng thật
Em thổi cơm trong lúc ấy anh “oà!”
Cả tuổi trẻ căng tràn thành cơ bắp
Cuốn em mê đi trong mỗi góc nhà
Tình yêu mạnh đến độ không ngưng được
Dồn em vào tường cho thương nhớ nở hoa
Tạm biệt em yêu là tạm biệt nhà bên
Ô cửa sổ những chiều ta nhìn thấy
Ta cứ chép miệng kêu người ta quậy
Còn thua xa mình. Rồi hai đứa mê đi
Tạm biệt em yêu, tạm biệt tay yêu
Trời lạnh thế mà luồn tay vào ngực
Miệng chép chép mắt căng tràn lấy sức
Mùi của nhau quyến luyến đến khi về
Tạm biệt cả trò chơi số đề
Trên 50 hay dưới 50
Anh biết sẽ hỏi ai bây giờ nữa
Thôi đành về nẻ bợt bờ môi
Tạm biệt những cuộc điện thoại đêm
Chỉ để báo ta an toàn và hạnh phúc
Cái hạnh phúc tưởng chừng như không thực
Cứ ngân nga đến buốt đau mình
Tạm biệt môi mềm, tạm biệt lưỡi thơm
Tạm biệt những nụ hôn khêu gợi
Tạm biệt cả thời gian ăn gian tuổi
Giữa ngày sinh anh với ngày sinh em
Tạm biệt mỗi lần phù được chúc phởn phơ
Tạm biệt những tờ lịch ghi ngày mùng 7
Tạm biệt cả những ngày 15. Tháng nào cũng vậy
Tạm biệt em yêu, tạm biệt yêu em
Tạm biệt những chú cá vàng mắt lồi lắm chuyện
Tạm biệt những dự định cho con của chúng ta
Chìa khoá nhà mình, và ngàn kỉ niệm
Tạm biệt em yêu thương nhớ ngôi nhà
Anh trở về mà tim vẫn thiết tha
Mà hy vọng vẫn cháy giòn trên ngực
Lời tạm biệt rõ ràng là có thực
Sao cứ như là bão táp phương xa
Sao cứ như là sống giữa hôm qua
Chiều bao dung sao chiều không độ lượng
Hoa cúc cứ vàng và nắng còn nồng đượm
Chỉ còn mình anh…
….mình anh …
…. mình anh….
Những trang thơ của Hoàng Anh Tú đều chứa đựng những suy tư, tình cảm của anh nên rất là chân thành, gợi ấn tượng mạnh trong lòng độc giả. Anh là một cây bút trẻ trong làng thơ ca Việt Nam nhưng lại được sự hâm mộ nồng nhiệt của độc giả. Ở thơ anh có một ma lực nào đó hấp dẫn độc giả đến vậy.