Kahlil Gibran (1883-1931) sinh tại Bsharre, Li Băng năm 1883. Sáng tác của ông là một kết hợp tuyệt vời giữa nhạc và thơ, ca tụng những vẻ đẹp hữu hình cũng như vô hình. Mỗi câu nói là một lời thiêng. Mỗi đoạn văn là một thánh thư. Mỗi câu chuyện là một dụ ngô trình bày những chân lý cao siêu. Không những là một nhà thơ, Kahlil Gibran còn là một triết gia, một vị tiên tri, một nghệ sĩ. Ông là một trong những tác giả được đọc và sùng bái nhất bởi cả hai nền văn hoá Đông cũng như Tây.

Khúc hát đêm

The night is hushed,
And the dreams hide in silence.
The moon is rising —
She has eyes to watch the day.
Come, daughter of the fields,
And let us go
Into the vineyards
Where the lovers meet.
For it may be
That there we, too, may quench
With love’s good vintage
The drouth of our desire.
Hearken, the nightingale
Pours forth his song
Into the valleys
Which the hills have filled
With the green scent of mint.
Fear not beloved,
The stars will keep the secret of our meeting,
And the soft mist of night
Veil our embrace.
Fear not —
The young bride of the djinns
In her enchanted cave
Lies sleeping, drunk with love,
And well-nigh hidden
From the houri’s eyes.
And even should the king of the djinns pass by,
Then love will turn him back.
For is he not a lover as I am,
And shall he disclose
That which his own heart suffers?

Dịch

Đêm trở nên tịch mịch
Mộng ẩn mình trong lặng yên
Trăng đang lên
Dõi mắt chờ đón ngày
Hỡi người con gái đồng nội, xin em hãy đến
Nào ta cùng
Vào vườn nho
Nơi tình nhân gặp gỡ
Biết đâu ở đó
Với rượu tình nồng thắm
Ta có thể làm nguôi cơn khát tột độ của đam mê
Nào, hãy lắng nghe chim hoa mi
Đang cất vang tiếng hót
Vào thung lũng
Có đồi làm toả ngát hương xanh bạc hà
Đừng sợ nghe em, hỡi người yêu dấu
Sao trời sẽ giữ kín bí mật lần ta gặp gỡ
Và sương đêm mịn màng
Sẽ chẳng để ai thấy đôi mình trong vòng tay nhau
Đừng sợ nghe em
Cô dâu trẻ miền hoan lạc
Đang ngủ trong hang động thần tiên
Say men tình ái
Như lẩn tránh được
Cái nhìn của tiên nga
Giá như vua miền hoan lạc có dạo bước qua đây
Thì tình yêu sẽ khiến Người quay lại
Vì Người chẳng phải là tình nhân như ta sao
Và liệu Người sẽ không tiết lộ những gì
Làm tim mình đau khổ?

Tựa như người Like you

Like you, I have been here since the beginning….
….and I shall be
until the end of days.
There is no ending to my existence.
For the human soul is but a part
of a burning torch….
….which God separated from Himself
at Creation
Thus my soul and your soul
are one….
….and we are one with God.

Dịch

Tựa như người
Ta từng ở chốn đây
kể từ khai thiên lập địa
Và ta sẽ còn
cho đến ngày tận tháng tàn
Đời ta
không hề có giờ phút chót
Linh hồn ta
chẳng qua một mảnh
đuốc cháy bùng
được Chúa tách khỏi Ngài
từ hồi Tạo Lập
Bởi vậy mà
hồn ta hồn người là một
và hai ta
là một
cùng ngài

Tình yêu là đôi mắt người yêu

Love is the lover’s eyes
….and the spirit’s wine
….and the heart’s nourishment.
Love is a rose.
Its heart opens at dawn
and the virgin kisses the blossom
….and places it upon her breast.
Love is the gentle smile
upon the lips of beauty.
When youth overtakes love….
he forgets his toil….
….and his whole life becomes
a reality….
of sweet dreams.

Dịch

Tình yêu
là đôi mắt người yêu
là rượu bồ đào tâm tưởng
là gạo thơm nuôi nấng trái tim
Tình yêu là một đóa hồng
có trái tim
mở ra khi trời rạng
Có người đồng trinh
đặt môi vào đóa hoa
rồi đặt
hoa
lên ngực
Tình yêu là nụ cười hiền lành
đặt trên đôi môi cái đẹp
Khi tuổi xanh
chiếm được tình yêu
Mọi cơ cực quên biến hết
Và cả cuộc đời
hiện ra
ngọt ngào những giấc mơ xa

Đời vắng tình yêu

Life without Love
is like a tree without blossoms
and fruit….
….and Love without Beauty
is like flowers without scents
and fruits without seeds.

Dịch

Đời vắng tình yêu
như cây vắng hoa
và trái
Và tình yêu vắng cái đẹp
cũng như hoa vắng hương
và trái cây
vắng hạt

Ơi những kẻ kiếm tìm

Oh seekers….
Love is Truth
….beseeching Truth….
and your Truth is seeking
….and receiving
….and protecting Love
shall determine its behaviour

Dịch

Ơi những kẻ kiếm tìm!
Tình yêu
là Sự thật
đi tìm Chân Lý
Và Chân Lý nơi anh
lúc kiếm tìm
khi đón nhận
khi chở che
Tình yêu
sẽ định đoạt tấc yêu

Đã bắt đầu hôn nhân 

Marriage begins
with the first look
….and the first kiss.
The first look
between lover and beloved
divides the intoxication of Life….
….from the awakening.
It is the first flame
that lights up the inner domain
of the heart….
….it is the first magic note
plucked on the silver string
of the heart….
….it is that brief moment
which unfolds before the soul
the chronicles of time,
and reveals to the eyes
….the deeds of the night
….and the works of conscience.
It opens Eternity’s secret of the future.

Dịch

Đã bắt đầu hôn nhân
Kể từ lần đầu đưa khóe mắt
Và lần thứ nhất kề môi
Lần đầu mắt gửi mắt
giữa kẻ yêu và kẻ được yêu
thức tỉnh đời
và xé tan
nỗi đời suy biến
Là ngọn lửa lần đầu
sáng soi cõi sâu lắng
con tim
Là tiếng thánh thót diệu huyền lần đầu
nảy vào sợi tơ đàn
con tim
Lát giây ngắn ngủi ban đầu ấy
mở cho hồn ta
mọi tình tiết mỗi thời qua
và hiện ra trước mắt ta
những gì đã làm trong tăm tối
những gì đã hoàn tất trong lương tri
Nó mở ra mọi bí ẩn vị lai
chứa đựng trong Vĩnh Hằng

Hôn nhân là một lời cất lên

Marriage is a word uttered
by four lips
proclaiming the heart a throne….
….Love a king….
….and fidelity a crown.
It is the beginning
of that magic vibration….
….that carries the lovers
from the world of weights and measures….
….into the world of dreams
….and revelations.

Dịch

Hôn nhân là một lời cất lên
bằng hai cặp môi
tuyên ngôn rằng
trái tim thành ngai vàng
tình yêu là hoàng đế
và Thủy chung là vương miện đức vua
là phút ban đầu
cái rung động như bả như bùa
dắt dẫn lứa đôi
từ cuộc đời cân đong đo đếm
tới thế giới
mộng mơ
và phát hiện

Tàu đến

Almustafa, the chosen and the beloved, who was a dawn onto his own day, had waited twelve years in the city of Orphalese for his ship that was to return and bear him back to the isle of his birth.
And in the twelfth year, on the seventh day of Ielool, the month of reaping, he climbed the hill without the city walls and looked seaward; and he beheld the ship coming with the mist.
Then the gates of his heart were flung open, and his joy flew far over the sea. And he closed his eyes and prayed in the silences of his soul.
But he descended the hill, a sadness came upon him, and he thought in his heart: How shall I go in peace and without sorrow? Nay, not without a wound in the spirit shall I leave this city.
Long were the days of pain I have spent within its walls, and long were the nights of aloneness; and who can depart from his pain and his aloneness without regret?
Too many fragments of the spirit have I scatterd in these streets, and too many are the children of my longing that walk naked among these hills, and I cannot withdraw from them without a bruden and an ache.
It is not a garment I cast off this day, but a skin that I tear with my own hands.
Nor is it a thought I leave behind me, but a heart made sweet with hunger and with thirst.
Yet I cannot tarry longer.
The sea that calls all things unto her calls me, and I must embark.
For to stay, though the hours burn in the night, is to freeze and crystallize and be bound in a mould.
Fain would I take with me all that is here. But how shall I?
A voice cannot carry the tongue and the lips that give it wings. Alone must it seek the ether.
And alone and without his nest shall the eagle fly across the sun.
Now when he reached the foot of the hill, he turned again towards the sea, and he saw his ship approaching the
harbour, and upon her prow the mariners, the men of his own land.
And his soul cried out to them, and he said:
Sons of my ancient mother, you riders of the tides, How often have you sailed in my dreams. And now you come in my awakening, which is my deeper dream.
Ready am I to go, and my eagerness with sails full set awaits the wind.
Only another breath will I breathe in this still air, only another loving look cast backward,
Then I shall stand among you, a seafarer among seafarers.
And you, vast sea, sleepless mother,
Who alone are peace and freedom to the river and the stream,
Only another winding will this stream make, only another murmur in this glade,
And then shall I come to you, a boundless drop to a boundless ocean.
And as he walked he saw from afar men and women leaving their fields and their vineyards and hastening towards the city gates.
And he heard their voices calling his name, and shouting from the field to field telling one another of the coming of the ship.
And he said to himself:
Shall the day of parting be the day of gathering?
And shall it be said that my eve was in truth my dawn?
And what shall I give unto him who has left his plough in midfurrow, or to him who has stopped the wheel of his winepress?
Shall my heart become a tree heavy-laden with fruit that I may gather and give unto them?
And shall my desires flow like a fountain that I may fill their cups?
Am I a harp that the hand of the mighty may touch me, or a flute that his breath may pass through me?
A seeker of silences am I, and what treasure have I found in silences that I may dispense with confidence?
If this is my day of harvest, in what fields have I sowed the seed, and in what unrembered seasons?
If this indeed be the our in which I lift up my lantern, it is not my flame that shall burn therein.
Empty and dark shall I raise my lantern,
And the guardian of the night shall fill it with oil and he shall light it also.
These things he said in words. But much in his heart remained unsaid. For he himself could not speak his deeper secret.
And when he entered into the city all the people came to meet him, and they were crying out to him as with one voice.
And the elders of the city stood forth and said:
Go not yet away from us.
A noontide have you been in our twilight, and your youth has given us dreams to dream.
No stranger are you among us, nor a guest, but our son and our dearly beloved.
Suffer not yet our eyes to hunger for your face.
And the priests and the priestesses said unto him:
Let not the waves of the sea separate us now, and the years you have spent in our midst become a memory.
You have walked among us a spirit, and your shadow has been a light upon our facs.
Much have we loved you. But speechless was our love, and with veils has it been veiled.
Yet now it cries aloud unto you, and would stand revealed before you.
And ever has it been that love knows not its own depth until the hour of separation.
And others came also and entreated him.
But he answered them not. He only bent his head; and those who stood near saw his tears falling upon his breast.
And he and the people proceeded towards the great square before the temple.
And there came out of the sanctuary a woman whose name was Almitra. And she was a seeress.
And he looked upon her with exceeding tenderness, for it was she who had first sought and believed in him when he had been but a day in their city.
And she hailed him, saying:
Prophet of God, in quest for the uttermost, long have you searched the distances for your ship.
And now your ship has come, and you must needs go.
Deep is your longing for the land of your memories and the dwelling place of your greater desires; and our love would not bind you nor our needs hold you.
Yet this we ask ere you leave us, that you speak to us and give us of your truth.
And we will give it unto our children, and they unto their children, and it shall not perish.
In your aloneness you have watched with our days, and in your wakefulness you have listened to the weeping and the laughter of our sleep.
Now therefore disclose us to ourselves, and tell us all that has been shown you of that which is between birth and death.
And he answered,
People of Orphalese, of what can I speak save of that which is even now moving your souls?

Dịch

Almustapha, đấng được chọn, được yêu, và là bình minh ngay đương thời, mười hai năm ở trong thành Ô-Phan đợi con tàu trở lại đón về hòn đảo nơi người chào đời
Vào năm thứ mười hai, ngày mồng bảy tháng gặt hái, người leo lên ngọn đồi mé ngoài tường thành ngóng ra biển; và thấy tàu mình tiến vào giữa màn sương
Bấy giờ các cánh cửa lòng người rộng mở, niềm vui bay xa tít ngoài khơi. Người nhắm mắt và nguyện cầu trong hồn im lặng
Nhưng khi xuống đồi, một mối sầu chợt đến, người thầm nghĩ:
Làm sao ra đi thanh thản chẳng sầu não? Không đâu, ta sẽ rời thành phố này với một vết thương trong hồn
Dài sao những ngày đớn đau ta đã sống giữa những bức tường thành, và dài sao là những đêm cô đơn; ai đành tâm rời niềm đau và nỗi cô đơn của mình mà chẳng luyến thương?
Bao mảnh hồn ta đã vãi trên những đường phố này, bao đứa con khát vọng ta đã trần truồng đi giữa những đồi này, ta không thể lìa chúng mà không nặng lòng và đau nhức
Không phải một bộ y trang hôm nay ta vứt bỏ mà là một lớp da ta tự lột bằng tay
Không phải một ý nghĩ ta để lại đằng sau mà là một trái tim đói khát đã làm cho dịu ngọt
Nhưng ta không thể chần chờ nữa
Đại dương thường gọi mọi vật trở về đang vời ta, và ta phải lên tàu
Vì ở lại, cho dù thời gian nồng cháy trong đêm, sẽ là đông giá, kết tinh và chịu ràng buộc vào khuôn thước
Ta hẳn sẵn lòng đem theo mọi thứ ở đây
Nhưng biết làm sao?
Giọng nói không chở nổi lưỡi và môi đã chắp cánh cho nó. Một mình nó phải kiếm vòm trời
Và một mình không tổ ấm, chim ó bay ngang thái dương
Bấy giờ khi tới chân đồi, người lại hướng về biển, và thấy con tàu đang tiến vào cảng, trên mũi tàu là những thuỷ thủ, những kẻ đồng hương của người
Hồn người cất tiếng gọi họ, người nói:
Hỡi các con trai của mẹ ta xưa, những người cưỡi hải triều
Đã bao lần các ngươi giong buồm trong những giấc ta mơ. Và bây giờ các ngươi đến lúc ta tỉnh thức, đấy là giấc mơ sâu thẳm hơn
Ta đã sẵn sàng lên đường, nỗi hăng say của ta trương hết buồm đón gió
Ta chỉ thở một hơi nữa trong bầu không khí lắng đọng này, chỉ gởi lại mé sau một thoáng nhìn thân ái nữa thôi
Rồi ta sẽ đứng giữa các ngươi, một thuỷ thủ giữa những thuỷ thủ
Và ngươi nữa, hỡi đại dương bao la, người mẹ chẳng hề yên ngủ
Chỉ mình người là an bình, tự do cho sông suối
Dòng suối này chỉ uốn một khúc nữa thôi, chỉ thì thào một lần cuối trong khoảng vắng này
Và rồi ta sẽ đến với ngươi, một giọt nước vô biên hoà trong một đại dương vô biên
Vừa cất bước, người thấy từ xa đàn ông đàn bà rời những cánh đồng và vườn nho, hối hả tuôn về cổng thành
Người nghe tiếng họ gọi tên mình, réo khắp các cánh đồng, bảo nhau rằng tàu đã đến
Và người tự nhủ:
Có lẽ nào ngày chia tay lại là ngày họp mặt?
Có lẽ nào xế chiều ta lại là bình minh ta?
Ta có gì đem cho người buông tay cày giữa luống, cho người dừng bánh xe ép nho?
Chớ chi tim ta thành một cây trĩu trái để ta hái tặng họ?
Và khát vọng ta chảy như suối để ta rót đầy chén họ?
Ta há là đàn phụ cầm để bàn tay đấng cao cả chạm đến, hay một ống sáo để hơi thở của ngài luồn qua?
Là một kẻ kiếm tìm im lặng, ta đã thấy kho báu nào trong im lặng để có thể vững lòng đem phân phát?
Nếu đây là ngày mùa của ta, thì ta đã gieo mạ trong ruộng nào, vào mùa nào chẳng nhớ vậy?
Nếu đây quả là giờ cho ta dâng đèn lên thì ngọn lửa ta chẳng cháy trong ấy
Ta sẽ nâng lên ngọn đèn tối tăm trống rỗng
Và người canh đêm sẽ rót dầu, châm lửa cho đèn
Người nói những điều trên thành lời. Nhưng phần lớn lòng người vô ngôn. Vì chính người cũng chẳng thể nói lên nỗi bí ẩn sâu kín của mình
Khi người vào thành, mọi người tìm đến và đồng thanh kêu người
Những bậc cao niên trong thành đứng dậy nói:
Xin chớ vội rời xa chúng tôi
Người từng là ánh ngọ của chúng tôi giữa buổi tranh tối tranh sáng, và tuổi trẻ người đã cho chúng tôi những giấc mộng để nằm mơ
Người không là kẻ xa lạ giữa chúng tôi, cũng chẳng phải khách, mà là con trai, kẻ rất đỗi yêu dấu của chúng tôi
Xin chớ để mắt chúng tôi phải đói khát khuôn mặt người
Những thầy tế lễ và các nữ tăng đều thưa cùng người:
Xin chớ để sóng biển chia cách ta lúc này, và những năm tháng người đã sống giữa chúng tôi trở thành kỷ niệm
Người đã đi giữa chúng tôi như một thần linh, bóng người là ánh sáng soi mặt chúng tôi
Chúng tôi rất đỗi yêu người. Nhưng tình yêu chúng tôi câm lặng và bị mạng che
Nay tình yêu ấy lớn tiếng gọi và muốn bộc lộ trước người
Đã từ bao giờ tình yêu chẳng dò nổi bề sâu của chính mình cho đến lúc chia tay
Và những người khác đứng lên cầu khẩn, nài người
Nhưng người không đáp lời họ. Người chỉ cúi đầu, và những kẻ đứng gần thấy nước mắt rơi xuống ngực người. Người và dân cùng đi tới vuông đất lớn trước đền thờ
Từ trong đền bước ra một thiếu phụ tên Almitra. Nàng là một nữ tiên tri
Người nhìn nàng rất đỗi dịu dàng vì chính nàng là kẻ đầu tiên tìm đến tin cậy nơi người khi người mới đến thành phố họ được một ngày
Nàng cất tiếng chào mừng người:
Hỡi tiên tri của Thượng Đế, mãi tìm kiếm sự vô cùng, tự lâu người tìm tàu mình nơi chốn xa
Nay tàu đã tới, người cần phải lên đường
Sâu thẳm sao lòng người hoài vọng về miền đất ký ức, nơi cư trú những khát khao vĩ đại hơn của người, tình yêu chúng tôi chẳng nên ràng buộc người cũng như sự cần thiết của chúng tôi chẳng nên cầm giữ người
Tuy nhiên trước khi rời bỏ chúng tôi, xin hãy nói và ban cho chúng tôi chân lý người
Chúng tôi sẽ giao lại cho con cái, và chúng sẽ truyền lại cho con cháu chúng, sẽ chẳng thể hư mất
Trong cô đơn người đã ngắm nhìn với những ngày ở cùng chúng tôi, trong tỉnh táo người đã lắng nghe giọng chúng tôi cười khóc trong mơ
Bởi thế, giờ đây xin tiết lộ chúng tôi cho chính chúng tôi, và xin nói hết những gì đã vạch cho người giữa sự sinh và tử
Người đáp lời:
Hỡi dân thành Ô-Phan, ta biết nói về gì ngoài những điều ngay lúc này đang di động trong hồn các ngươi?

Con cái Children

And a woman who held a babe against her bosom said, “Speak to us of Children.”
And he said:
Your children are not your children.
They are the sons and daughters of Life’s longing for itself.
They come through you but not from you,
And though they are with you, yet they belong not to you.
You may give them your love but not your thoughts.
For they have their own thoughts.
You may house their bodies but not their souls,
For their souls dwell in the house of tomorrow, which you cannot visit, not even in your dreams.
You may strive to be like them, but seek not to make them like you.
For life goes not backward nor tarries with yesterday.
You are the bows from which your children as living arrows are sent forth.
The archer sees the mark upon the path of the infinite, and He bends you with His might that His arrows may go swift and far.
Let your bending in the archer’s hand be for gladness;
For even as he loves the arrow that flies, so He loves also the bow that is stable.

Dịch

Một người đàn bà ôm hài nhi trước ngực thưa:
Xin người dạy chúng tôi về CON CÁI
Người nói:
Con cái các ngươi chẳng phải là con cái các ngươi
Chúng là con trai, con gái Đời tự khao khát bản thân
Chúng đến qua các ngươi nhưng chẳng từ các ngươi
Và dẫu ở cùng các ngươi, cũng chẳng thuộc về các ngươi
Các ngươi có thể cho chúng tình yêu nhưng không thể cho chúng tư tưởng mình
Vì chúng có tư tưởng riêng
Các ngươi có thể nuôi thân xác chúng trong nhà nhưng linh hồn chúng thì không
Vì hồn chúng ở nhà của ngày mai, nơi các ngươi không thể thăm viếng dù trong mơ
Các ngươi có thể gắng sức trở nên giống chúng, nhưng chớ tìm cách làm chúng giống mình
Vì đời sống không đi lui, cũng chẳng lần lữa với ngày qua
Các ngươi là những cây cung từ đấy con cái các ngươi tựa những mũi tên sống được bắn đi
Người bắn cung thấy đích trên đường vô cùng
Ngài uốn các ngươi bằng sức mạnh để những mũi tên Ngài được bắn đi mau và xa
Hãy hoan hỉ uốn mình trong tay người bắn cung
Vì dẫu yêu mũi tên bay đi, Ngài cũng yêu cây cung vững

Quần áo

And the weaver said, “Speak to us of Clothes.”
And he answered:
Your clothes conceal much of your beauty, yet they hide not the unbeautiful.
And though you seek in garments the freedom of privacy you may find in them a harness and a chain.
Would that you could meet the sun and the wind with more of your skin and less of your raiment,
For the breath of life is in the sunlight and the hand of life is in the wind.
Some of you say, “It is the north wind who has woven the clothes to wear.”
But shame was his loom, and the softening of the sinews was his thread.
And when his work was done he laughed in the forest.
Forget not that modesty is for a shield against the eye of the unclean.
And when the unclean shall be no more, what were modesty but a fetter and a fouling of the mind?
And forget not that the earth delights to feel your bare feet and the winds long to play with your hair.

Dịch

Người thợ dệt thưa: Xin hãy nói về QUẦN ÁO
Người đáp:
Quần áo che đậy nhiều vẻ đẹp các ngươi nhưng chẳng dấu nổi cái không đẹp
Dẫu tìm trong y phục sự tự do riêng tư, các ngươi sẽ thấy nơi chúng yên cương và xiềng xích
Chớ chi da các ngươi được gặp nắng gió nhiều hơn quần áo
Vì hơi thở đời ở trong nắng và tay đời nằm trong gió
Vài kẻ trong bọn ngươi nói “Gió bấc dệt nên áo quần ta mặc”
Còn ta bảo, Phải, chính gió bấc
Nhưng nhục nhã là khung cửi hắn và nhu nhược của những đường gân là tơ sợi hắn
Khi việc đã xong, hắn cười vang trong rừng
Chớ quên khiêm tốn là tấm mộc ngăn mắt kẻ ô uế
Khi kẻ ô uế không còn thì khiêm tốn là chi hay cái còng và sự đồi bại của tâm hồn?
Chớ quên rằng đất sung sướng đón chân trần các ngươi và gió khao khát được đùa cùng tóc các ngươi

Lý trí và đam mê

And the priestess spoke again and said: “Speak to us of Reason and Passion.”
And he answered saying:
Your soul is oftentimes a battlefield, upon which your reason and your judgment wage war against passion and your appetite.
Would that I could be the peacemaker in your soul, that I might turn the discord and the rivalry of your elements into oneness and melody.
But how shall I, unless you yourselves be also the peacemakers, nay, the lovers of all your elements?
Your reason and your passion are the rudder and the sails of your seafaring soul.
If either your sails or our rudder be broken, you can but toss and drift, or else be held at a standstill in mid-seas.
For reason, ruling alone, is a force confining; and passion, unattended, is a flame that burns to its own destruction.
Therefore let your soul exalt your reason to the height of passion; that it may sing;
And let it direct your passion with reason, that your passion may live through its own daily resurrection, and like the phoenix rise above its own ashes.
I would have you consider your judgment and your appetite even as you would two loved guests in your house.
Surely you would not honour one guest above the other; for he who is more mindful of one loses the love and the faith of both.
Among the hills, when you sit in the cool shade of the white poplars, sharing the peace and serenity of distant fields and meadows – then let your heart say in silence, “God rests in reason.”
And when the storm comes, and the mighty wind shakes the forest, and thunder and lightning proclaim the majesty of the sky, – then let your heart say in awe, “God moves in passion.”
And since you are a breath In God’s sphere, and a leaf in God’s forest, you too should rest in reason and move in passion.

Dịch

Và người nữ tăng lại cất tiếng nói: Xin hãy dạy chúng tôi về LÝ TRÍ VÀ ĐAM MÊ
Người nói:
Hồn các ngươi thường là một chiến trường, trên đó lý trí và phán đoán các ngươi giao tranh cùng đam mê và khát vọng
Chớ chi ta là kẻ hoà giải trong hồn các ngươi, để đổi mối bất hoà và tranh cạnh giữa những phần tử thành một mối, một hoà điệu
Nhưng làm sao ta có thể, trừ khi chính các ngươi cũng là những kẻ hoà giải, hay đúng hơn những tình nhân của mọi phần tử mình?
Lý trí và đam mê là bánh lái và những cánh buồm cho linh hồn vượt biển của các ngươi
Nếu những cánh buồm hay bánh lái gãy vỡ, các ngươi chỉ có thể lắc lư trôi dạt, hay đứng lặng chỗ giữa biển khơi
Vì lý trí, cai quản đơn độc là một quyền năng hạn chế, và đam mê, không được canh chừng, là một ngọn lửa tự huỷ
Vậy hãy để linh hồn các ngươi kích thích lý trí tới cao độ của đam mê, cất lên tiếng hát
Và hãy để linh hồn các ngươi hướng dẫn đam mê bằng lý trí, khiến đam mê ấy được sống qua sự phục sinh thường nhật như chim phượng hoàng trỗi dậy trên đám tro tàn
Ta muốn các ngươi coi phán đoán và khát vọng như hai khách quý trong nhà
Chắc chắn các ngươi sẽ không tôn người khách này hơn người kia; vì ai lưu tâm đến một người sẽ mất tình yêu và lòng tin của cả hai
Giữa những ngọn đồi, khi các ngươi ngồi trong bóng mát những cây bạch dương, chung an lành và êm đềm với những đồng ruộng xa – hãy để lòng mình nói trong im lặng “Thượng Đế an ngự trong lý trí”
Khi giông bão tới, gió lớn rung rừng cây, sấm chớp công bố oai trời – hãy để lòng các ngươi nói trong kinh sợ “Thượng Đế di động trong đam mê”
Và vì các ngươi là một hơi thở trong tinh cầu của Thượng Đế, một chiếc lá trong rừng ngài, các ngươi cũng sẽ an ngự trong lý trí và di động trong đam mê

Đau đớn Pain

And a woman spoke, saying, “Tell us of Pain.”
And he said:
Your pain is the breaking of the shell that encloses your understanding.
Even as the stone of the fruit must break, that its heart may stand in the sun, so must you know pain.
And could you keep your heart in wonder at the daily miracles of your life, your pain would not seem less wondrous than your joy;
And you would accept the seasons of your heart, even as you have always accepted the seasons that pass over your fields.
And you would watch with serenity through the winters of your grief.
Much of your pain is self-chosen.
It is the bitter potion by which the physician within you heals your sick self.
Therefore trust the physician, and drink his remedy in silence and tranquillity:
For his hand, though heavy and hard, is guided by the tender hand of the Unseen,
And the cup he brings, though it burn your lips, has been fashioned of the clay which the Potter has moistened with His own sacred tears.

Dịch

Có một người đàn bà thưa: Xin hãy nói về ĐAU ĐỚN
Người đáp:
Đau đơn là sự đập vỡ lớp vỏ bao quanh hiểu biết của các ngươi
Như hạt phải vỡ để nhân ra ngoài nắng, các ngươi cũng phải biết đớn đau
Nếu các ngươi có thể giữ lòng kinh ngạc trước những phép màu thường nhật trong đời mình, đau đớn sẽ không kém vẻ kỳ diệu của hoan lạc
Các ngươi sẽ chấp nhận những mùa của lòng mình, như vẫn thường chấp nhận mọi mùa qua trên đồng
Và các ngươi sẽ thanh thản ngắm suốt những mùa đông của sầu đau mình
Phần lớn những đau đớn các ngươi là tự chọn
Nó là liều thuốc đắng vị lương y trong các ngươi chữa lành thân xác đau ốm của các ngươi
Do đó hãy tin cậy vị lương y và uống thuốc ông trong yên lặng và trầm tĩnh
Vì tay ông dẫu nặng nề và cứng rắn, đã được hướng dẫn bởi chính bàn tay dịu dàng của Đấng Vô Hình
Và chén ông mang tới, dẫu bỏng môi các ngươi đã được làm bằng đất sét mà Thợ Tạo đã thấm ướt với chính những giọt lệ thiêng của Ngài

Kahlil Gibran là một nhà thơ nổi tiếng nước Li Băng. Ông mất năm 1931 tại New York. Những tác phẩm chính của ông là: Nhà tiên tri (The prophet), Tiếng thầy (The voice of the master), Đôi cánh gãy (The broken wings), Tự truyện (A selfportrat), Lời thiêng (The spiritual sayings). Tất cả tác phẩm của ông đều sáng tác bằng tiếng Anh. Thật cảm phục tài năng sáng tác thơ của ông.