Vũ Hoàng Chương (5 tháng 5 1916 – 6 tháng 9 1976) là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam. Ông sinh tại Nam Định, nguyên quán tại làng Phù Ủng, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, nay là huyện Mỹ Hào tỉnh Hưng Yên.

Thơ Vũ Hoàng Chương được đánh giá là chứa đựng các giá trị mang tính chất hoài cổ và giày chất nhạc. Và cũng ghi lại nhiều nét đặc sắc của Đông Phương. Mặc dù ông lớn lên trong phong trào Thơ Mới nhưng thơ ông lại được xem là “tiếng thở dài của phương Đông trầm mặc”. Tập thơ Mây gồm 25 bài thơ, NXB Đời nay xuất bản tại Hà Nội, 1943. NXB Văn học tái bản các năm 1991, 1995 tại Hà Nội. NXB Hội Nhà văn tái bản năm 1992 tại TP Hồ Chí Minh. Hãy cùng tapchivannghe.com cảm nhận tác phẩm này nhé!

Cảm thông

Tri ngã dả, kỳ tại thanh lâm hắc tái giang hồ
(Bồ Tùng Linh)

Đã lâu trăng cứ tuần trăng sáng
Hoa cứ mùa hoa dậy sắc hương
Phai, thắm, đầy, vơi, hờ hững nhịp;
Vô tình lui tới lớp tang thương

Triều đại hưng vong, đều tiếng cuốc
Duyên tình quên nhớ, giỡn hoàng ly
Trắng đen thề nguyện, trầm lên vút
Cao thấp sầu vui, phẳng trúc ly.

Ai thấy não nề trên lá thắm
Buồn ai cung nữ lạnh chia phôi?
Nào ai linh cảm màu sông trắng
Hận kẻ ôm thuyền khóc lứa đôi?

Khi thiêng chừng sớm lìa nhân thế
Dương thịnh rồi chăng? Âm đã suy?
Quạnh quẽ thu phần thơ bặt tiếng,
Lầu hoang chìm cỏ dấu bồ ly.

Còn đâu thuở ấy niềm khăng khít!
Quỷ với người chung một mái nhà,
Trăng bạn, hoa em, trầm mối lái,
Đèn khuya dìu dặt bóng yêu ma.

Dăm ngã thư sinh vừa lạc đệ,
Mươi nàng xuân nữ sớm chìm châu,
Cảm thông một phút bừng ân ái,
Miếu nguyệt vườn sương gặp gỡ nhau.

Âm Dương kề sát đôi bờ suối,
Vạn dịp cầu tơ chắp ý duyên
Xao xuyến muôn loài thơm nhạc sống
Gỗ nào danh sĩ? đá, thuyền quyên?

Tương tư có nghĩa gì non ải?
Gác trọ buồng khuê một nỗi bàn
Trang sách chập chờn, run lửa nến,
Hài thêu nâng gọi, ngắn không gian.

Hỡi ơi! dâu bể mòn thương nhớ
Gỗ đá còn trơ gỗ đá thôi!
Lớp lớp biên cương, tình chật hẹp,
Mùa xưa thông cảm đã qua rồi.

Qua rồi thuở ấy tình sâu nặng
Trăng mới cuồng si nụ bán khai
Ta nhớ tiền thân, phòng lại ngỏ…
Giấc bồ thơm tóc gái Liêu Trai.

Đậm nhạt

Da thịt đìu hiu rợp bóng mây.
Sương lam mờ cỏ gió vàng cây
Song sa nắng xế dần ân ái,
Lạnh cả mùa xưa nguyệt mái Tây.

Nẻo ngắt chiêm bao: nhịp rụng đều:
Tâm tư ngờ chạm bước hài thêu,
Tiền thân nửa gối, vường mưa lá,
Vết cũ phong sầu đậm nhạt rêu.

Tình chủng bơ vơ, độc viễn hành.
Nàng Thôi thôi đã…! Hết Oanh Oanh!
Gót sen chùa cổ đêm trăng ấy
Vọng thấu luân hồi nhạc mỏng manh.

Mùa nhớ thương sang, mộng nõn nà,
Tình anh nghìn kiếp thoáng dư ba,
Hồn ai xác mới nghe thoi thóp
Vang bóng hài xiêm chuyển thớ da.

Xem truyện quỷ

Ngõ nhớ hoa vàng gác nhớ trăng
Chiêm bao giợn tuyết gối ngờ băng
Sương vây bể xám lòng hoang đảo
Nằm hấng thơ mưa độc vận bằng
Phới gót mùa say về ẩn hiện
Giữa đôi hàng chữ sách Khiêu Đăng
Xôn xao vò nậm bừng hương cúc
Thu nhập hồn men cựa đó chăng

Nửa truyện hồ ly

Dàn dưa mưa lất phất
Mênh mông sầu xứ đêm dài…
Hư vô, động tiếng giầy ai?

Mình ta buồn dặc dặc,
Say giữa hai tờ Liêu Trai!
Rún rẩy hoa đèn rung ngọn bấc
Không gian dàn mãi tiếng giầy ai!

Dầu cạn lưng chừng phao,
Sợ nhỏ thon mềm dáng liễu;
Hài son phơi phới lửa đào,
Khói biếc màu xiêm yểu điệu…

Ai đó? Phải chăng hồn Cỏ Cây?
Bấc thơm dầu quánh nhựa hây hây,
Dầu vơi bấc mỏng manh gầy,
Bước chân nào bợ ngợ?
Hoa đèn lung lay.

Ai đó? Phải chăng hồn Cỏ Cây

Mộ vắng lầu hoang, ngơ ngác sợ,
Cùng đêm nương về đây,
Cùng mưa vương về đây,
Nửa truyện Hồ Ly trang sách dở,
Lung linh tiếng giầy.

Tình liêu trai

Liệu ưng yếm tác nhân gian ngữ
Ái thính thu phần quỷ xướng thi
(Vương Ngư Dương)

Quê nàng xa lắm, tận phương Đông,
Mãi xóm bình minh dậy lửa hồng;
Vóc liễu, y thường hoa phấp phới,
Trùng dương ngàn dặm nhớ mênh mông.

Chưa gặp bao giờ ta đã mê!
Này đêm trăng thiếu, rượu xa về…
Có ai ngăn bước cầm tay nhủ:
“Xá muội tình sầu, chớ lỗi thề!”

Lời nói như làn hương thoảng đưa,
Sóng trăng gờn gợn chút âm thừa:
Liêu Trai nghi hoặc người trong truyện,
Hay đó tình duyên một kiếp xưa?

Rượu ngấm, say nằm dưới gốc mai
… Khói sương tha thướt áo bay dài…
Đê mê, trở gối…, ồ trăng lặn!
Rêu biếc còn ghi nhẹ dầu hài.

Nẻo mặt trời lên thoảng dáng mây,
Xiêm y mờ nhạt vóc hoa gầy…
Bể Đông nàng đã dần lui gót,
Kỷ niệm chừng lưu một chút đây

Gạn giấc chiêm bao với mảnh bình
Tóc xoà buông rỉ, má tròn xinh
Hoa mai thêu trắng nền xiêm lụa,
Đôi mắt ngời sao, miệng đẫm tình.

Lòng cháy yêu đương tự bấy giờ,
Sá chi ngoài thực với trong mơ!
… Đêm đêm, ảo ảnh thơm chăn gối,
Tình hướng về Đông, dạ lắng chờ.

Giang Nam người cũ

Thác là thể phách, còn là tinh anh
(Nguyễn Du)

Ai phụ tình ai, lỗi tóc tơ!
Đèn khuya truyện cũ hận dâng mờ
Giang Nam…! Mực động sầu trên giấy;
Chữ đảo điên rồi, thánh thót mơ

Ý tóc niềm da lượm kiếp nào
Đọng về mây tuyết nửa chiêm bao,
Đông A bừng thắm môi hàm tiếu,
Trăng phới bài ngân, liễu vướn cao.

Sương bay giải áo mướt rờn nhung
Sao ánh xiêm thêu ngọc rủ chùng,
Thưa thớt không gian, chìm tiếng nói,
Âm thanh huyền hoặc thoáng mờ rung.

Tính qua giọng suối ngợ tai phàm
Nhạc thấp cung Hồ, mộng phớt lam
Hơi gió xa khơi lời nhỏ nhẹ,

Em nghìn thu cũ gái Giang Nam?

Bừng thức tiền nhân choàng cảm giác,

Ai nghìn thu cũ gái Giang Nam?

Ta nhớ rồi! Em: hồn lẫn xác,
Em nghìn thu cũ gái Giang Nam.

Cô hàng xóm nhỏ chớm si mê,
Trầm lạn. Tây Sương lỡ dở thề,
Kiếp trước đời sau tình vẫn một,
Thời gian xuôi gửi tiếc thương về.

U uất không tan nẻo dạ đài,
Hồn trinh phiêu dạt lánh phàm thai
Sắc hương lơ lửng trôi dằng dặc,
Kết nhớ dồn yêu vọng với ai.

Ai đó là ta một kiếp nào,
Trầm luân, hồn tỉnh giữa chiêm bao.
Giác quan vụt chảy niềm run rẩy
Xưa đã nghìn thu gửi má đào

Cặp má đào xưa vừa độ chín,
Ôi nghìn thu cũ gái Giang Nam!

Đổi xác bao lần, ta lỗi hẹn.
Em nghìn thu vẫn gái Giang Nam.

Dâng tình

Bốn trời sương lạnh.
Đường xanh bóng trăng,
Lửa đào lung lay phấp phới.
Thi nhân ơi! Xin dừng bước lại!
Đây Hàng Châu thường mơ ước… đêm Hoa Đăng!
Đêm Hoa Đăng đường xanh bóng trăng,
Đêm Hoa Đăng đèn quanh lối xóm.
Đây cầm ca người mộng, gái xưa Kim Lăng.

Hãy dừng đây, chàng say!
Mà điên cuồng lơi lả,
Đón muôn đời thanh sắc ngã trong vòng tay,
Nhịp trúc buông khoang,
Sóng tơ dồn chậm,
Môi nồng tươi, da mịn ấm.
Liễu xinh xinh thon dáng, liễu cong cong đôi nét mày.

Lũ chúng em chờ chàng qua chín kiếp.
Tình giang hồ phong nhuỵ vẫn nguyên hương.
Rượu dâng nồng đây son phấn mười phương.
Khói lên biếc, và đây hồn tứ xứ…
Trên cánh nhạc đê mê chàng hãy ngự,
Đàn tơ mây theo phách gỗ trầm hương.
Nhịp lời ca lơi lả bóng Nghê Thường,
Âm điệu sẽ ru chàng say đến cuối.

Lũ chúng em ca nhi,
Đón dâng chàng, một buổi,
Nỗi yêu mê cuồng dại nén từ lâu.
Rồi mai đây chàng rong ruổi,
Thuyền buộc sông mưa,
Ngựa dừng trăng khuyết,
Tình nhân thế chua cay người lịch duyệt,
Niềm giang hồ tan tác lệ Giang Châu,

Xin bẻ thuyền quay hướng
Xin giục ngựa quay đầu
Về cùng chúng em.
Buồng xuân chờ, cửa ngõ,
Khóm trúc đợi, xanh màu.
Họp cùng chúng em,
Có nàng tiên, má hồng nâu,
Giúp đôi cánh biếc dâng sầu lên khơi.

Hãy dừng đây chàng ơi!
“Cùng lận đận bên trời một lứa”.
Đêm Hoa Đăng vắng chàng thoi thóp lửa.

Tiếng đàn sênh rời rạc khúc Thiên Thai!

Hãy dừng đây. Sương gió lạnh bên ngoài…

Dựng

Tay tiên gió táp mưa sa
(Nguyễn Du)

Đàn rưng rưng lệ phách dồn mưa
Tiếng hát tàn rơi hận thuở xưa
Bụi nhuốm Thiên Thai nhoà hứng rượu;
Đời sau say giúp mấy cho vừa!
Cô đơn, men đắng sầu trăng bến
Đất trích Tầm Dương quạnh tiễn đưa,
Nhịp đổ càng mau nghe ríu rít
Tê rời tay ngọc lúc buông thưa.

Đào nguyên lạc lối

Chiều đã tím ở lưng chừng dãy núi.
Sắc thu mờ lơ đãng dáng hoàng hôn
Lặng nằm nghe bốc tự đáy linh hồn
Nỗi thương mến xa khơi tình kiếp trước…

Sóng ngu dưới chân thuyền, im gió nước
Đã ai say lạc bước tới vô cùng
Sương đầy khoang nghe thấp thoáng bao dung
Mà lối ngát đào nguyên chừng hé mở
Trời cũ với hồn nay còn bỡ ngỡ,
Thuyền đã nghiêng và nghiêng hẳn dòng sông
Trên dốc say vùn vụt hướng về Đông.

Ta nghe rõ con thuyền trôi phấp phới
Non động hoang mang, tình xưa bạn mới.
Hoa chờ, tươi: mây đợi, thắm lưng đèo.
Suối quanh co bờ đá dựng cheo leo
Sườn bích lập nâng cao trần thạch nhũ.
Vòm nho nhỏ còn ghi thương nhớ cũ,
Lệ chia phôi ngàn thuở đọng lưng chừng.

Lối vào sâu mấy khoá nẻo sau lưng,
Khe nước hẹp khép dần sau bánh lái.
Đôi bờ gấm chập chờn xê xích lại,
Nóc rêu nhung buông rủ sát ngang đầu.
Hồn phiêu dao tưởng cõi chiếc thuyền câu
Lách hang đá bay về non nước Tấn.

Sương khói bânh khuâng, sông cùng núi tận.
Thời xa xôi dìu dặt áng hương mơ.
Đất Vũ Lăng chàng đánh cá năm xưa,
Mê sắc thắm tơi bời khe suối rụng,
Ven giải đào nguyên, buộc thuyền cửa động.
Dẫn bước xem trời mở cuối hang sâu.
Ôi thời gian! Sông núi vẫn tươi mầu

Thuở Tần loạn, xưa kia, tìm chốn tránh
Dắt díu nhau lạc vào nơi tuyệt cảnh,
Mười lăm nhà riêng chiếm một Thiên Thai
Nỗi hưng vong chi sá việc bên ngoài.

Khát Cô Đơn, chập chờn đôi cánh mộng
Tưởng đâu đây xóm làng xưa vẫn sống
Ôi lòng ta khao khát tới đào nguyên!
Hới xứ thanh tao, thế giới hư huyền,
Xin thu lấy một linh hồn trốn xác,
Trong da thịt sắn dieo mầm tội ác,
Chiều nay nghe vang gọi tiếng quê hương.
Chút thiêng liêng sót lại của thiên đường
Gỡ dây chói sơ sinh cùng thể phách,

Trên nẻo hư vô mơ hồ chiếc bách
Khói dìu đi, men đẩy phía sau khoang
Dần chơi vơi trong huyễn mộng huy hoàng.
Tưởng bay tới nơi hoa đào phô sắc
Tưởng bay tới nơi dân Tần trốn giặc
Hỡi người xưa ngư phủ, hỡi Đào Nguyên!
Ta đêm nay, say, cũng lạc con thuyền

Ghé bến trần gian

Người say muôn thuở ghe qua chơi,
Nhựa níu, men chào, tóc lả lơi,
Trau chuốt, ân cần… thôi uổng quá!
Dạ phàm đâu buộc cánh chơi vơi.
Cuộc đi: khói, rượu, thơ, tình, mộng,
Ăm ắp đầy then, chẳng mượn đời,
Hưng sẵn, neo thuyền ghi chút cảm,
Buông về Cao Rộng mấy trung khơi.

Nhắn về thiên cổ

Nậm sứ, be sành, cũng đến say
Lưng ong nào chẳng khít vòng tay!
Tuềnh toàng son phấn, bừa chai cốc,
Ai chọn mà quen với Đổi Thay!
Vạn thuở tiền thân lòng vốn khép,
Hoa đừng rụng nữa, bướm đừng bay.
Hát ngao nhắn vọng về thiên cổ;
Tình vẫn nguyên hương, rượu vẫn đầy.

Em là công chúa

Bồng bềnh mun chảy óng lưng thon
Nhạc tía đền vua chuyển gót son
Yểu điệu Hương Giang mềm nếp áo,
Trầm bay sóng mỏng vạt trăng non.

Công chúa! – Là đây mộng ngự thuyền.
Bài thơ mờ tỏ nón nghiêng duyên.
Hàng mi ánh phới tình thanh liễu
Gợn gợn dòng thu mắt ngọc tuyền.

Môi trĩu mùa nho ngọt ý thương.
Má thơm hồng hạnh kín tin hương
Lòng ơi! Nghe đã niềm xưa động
Nắng quái bờ mây, gấm tịch dương

Kề song, nguyệt chếch ngủ chung giường
Kinh khuyết trời xa trán tuyết sương.

Trên đây là các bài thơ Vũ Hoàng Chương hay đặc sắc mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ cùng với bạn. Thông qua các bài thơ này bạn có thể hiểu thêm về phong cách sáng tác của nhà thơ này. Cũng như các dấu ấn trong các sáng tác của ông. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật các bài thơ hay bạn nhé!