Vũ Hoàng Chương (5 tháng 5 1916 – 6 tháng 9 1976) là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam. Ông sinh tại Nam Định, nguyên quán tại làng Phù Ủng, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, nay là huyện Mỹ Hào tỉnh Hưng Yên. Văn phong của ông được cho là sang trọng, có dư vị hoài cổ, giàu chất nhạc, với nhiều sắc thái Đông phương, và ông đỗ tú tài năm 21 tuổi. Đến năm 1938 ông vào trường Luật tuy nhiên chỉ làm được 1 năm thì bỏ đi làm Phó kiểm soát sở hỏa xa.
Tập thơ Mây gồm 25 bài thơ, NXB Đời nay xuất bản tại Hà Nội, 1943. NXB Văn học tái bản các năm 1991, 1995 tại Hà Nội. NXB Hội Nhà văn tái bản năm 1992 tại TP Hồ Chí Minh. Hãy cùng tapchivannghe.com cảm nhận tác phẩm này nhé!
Đời vắng em rồi say với ai
Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu,
Lênh đênh thương nhớ dạt trời Âu.
Thôi rồi, tay nắm tay lần cuối,
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau.
Trai lỡ phong vân gái lỡ tình,
Này đêm tri ngộ xót điêu linh,
Niềm quê sực thức lòng quan ải,
Giây lát dừng chân cuộc viễn trình
Tóc xoã tơ vàng nệm gối nhung
Đây chiều hương ngát lá hoa dung,
Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo,
Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng.
Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay.
Buồn mưa, trăng lạnh: nắng, hoa gầy
Nắng mưa đã trải tình nhân thế
Lưu lạc sầu chung một hướng say.
Gặp gỡ chừng như truyện Liễu Trai.
Ra đi chẳng hứa một ngày mai.
Em ơi! lửa tắt bình khô rượu,
Đời vắng em rồi say với ai?
Phương Âu mờ mịt lối quê Nàng
Trăng nước âm thầm vạn dặm tang
Ghé bến nào đây, người hải ngoại
Chiều sương mặt bể có mơ màng?
Tuyết xuống phương nào, lạnh lắm không?
Mà đây lòng trắng một mùa đông
Tương tư nổi đuốc thâu canh đợi,
Thoảng gió… trà mi động mấy bông
Nửa đêm ca quán
Nẻo bướm rờn tươi lửa cố đô,
Mộng phai ca quán tủi giang hồ
Từ xa kinh khuyết, cây lìa gốc,
Đời chớm vào thu, nhựa đã khô
Tình dứt, men còn say vĩnh biệt,
Tiếng tì đâu vẳng gái Hà Mô…
Nửa đêm, cạnh gối trơ hồng phấn;
Thao thức… vèo trăng một lá ngô.
Một phút ngừng say
Bấc trĩu hoa đèn, nhựa úa nâu
Phai say nằm khóc mộng ban đầu…
Bước chân mong ngóng vòng tay mở,
Dạo ấy, người ơi, xa lắm đâu!
Chớm nụ, tiếc cho tình quá ngát;
Mà thương trời bể quá cao sâu…
Tiếc thương lẻn khói vào tâm trí
Mưa gió tàn đêm lộng quán sầu.
Trăng cũ
Nguyệt lạnh màu sương dãi phố khuya
Hàn quang mơ khói bước say về…
Dưới chân bóng lá đường thêu gợn,
Trên ấy chừng rung nhịp áo nghê!
Nét thuý phai vàng, rêu biếc ngõ;
Trăng nười năm nhạt dáng hoa lê.
Chàng si! Thôi chớ làm duyên nữa!
Khúc Phượng, thanh âm trộn Sở Tề.
Buồn đêm đông
Mây bay mờ thấp lối đông sang,
Hồn lạnh tương tư nẻo gió vàng.
Hương cúc mong manh tà áo lụa,
Tình thu dài mãi chút dư vang.
Hoa gầy lây lứt níu cành xương
Cánh nhỏ đêm qua rụng ngập đường
Gối chiếc nằm nghe sầu bốn mặt
Đều đều mưa nhịp ý thê lương.
Rượu cũ hoàng hoa vị đắng rồi,
Men tàn thêm gợi nhớ nhớ xa xôi
Hương say nhạt với màu thu úa,
Chén lẻ sầu dâng lạnh thấm môi.
Buồng vắng ơ bờ chăn chiếu đơn,
Phên thưa lọt gió buốt từng cơn,
Ngoài xa bàng bạc lên sương khói
Tuyết phủ chiêm bao mộng chập chờn.
Lá thư ngày trước
Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư!
Mộng bâng quơ hò hẹn cũng là hư,
Niềm son sắt ngậm ngùi duyên mỏng mảnh
Rượu chẳng ấm, mưa hoài, chăn chiếu lạnh,
Chút hơi tàn leo lắt ngọn đèn khuya
Giấc cô miên rùng rợn nẻo hôn mê,
Gió âm hưởng bay về quanh nệm gối
Trong mạch máu, chút gì nghe vướng rối,
Như tơ tình thắc mắc buổi chia xa…
Ngón tay run ghì nét chữ phai nhoà,
Hỡi năm tháng, hãy đưa đường giấc điệp!
Yêu mê thế! để mang sầu trọn kiếp!
Tình mười năm còn lại chút này đây.
Lá thư tình xưa nhớ lúc trao tay
Còn e ấp, thuở duyên vừa mới bén.
Ai dám viết yêu đương và hứa hẹn?
Lần đầu tiên ai dám ký: Em anh?
Nét thon mềm run rẩy gắng đưa nhanh,
Lòng tự thú giữa khi tìm chốn nấp.
Mươi hàng chữ đơn sơ, ồ ngượng ngập!
E dè sao mươi hàng chữ đơn sơ!
Màu mực tươi xanh ngát ý mong chờ,
Tình hé nụ hừng thơm trong nếp giấy …
Ôi thân mến! Nhắc làm chi thuở ấy!
Đêm nay đây hồn xế nẻo thu tàn…
Khóc chia lìa, ai níu gọi than van?
Ta chỉ biết nằm nghe tình hấp hối.
Say đã gắng để khuây sầu lẻ gối,
Mưa, mưa hoài! Rượu chẳng ấm, lòng đau.
Gấm the nào từ buổi lạnh lùng nhau?
Vàng son có thay màu đôi mắt biếc!
Tình đã rời đi, riêng mình tưởng biếc,
Thôi rồi, đậy: chiều xuống giấc mơ xưa
Lá lá rơi, nằm bệnh mấy tuần thưa,
Say chẳng ngắn những đêm dằng dặc nhớ
Trăng nào ngọt với duyên nào thắm nở,
áo xiêm nào rực rỡ, ngựa xe ai?
Đây mưa bay, mờ chậm bước đêm dài,
Đêm bất tận, đêm liền đêm kế tiếp…
Yêu sai lỡ để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại chút này thôi,
Lá thư xưa màu mực úa phai rồi,
Duyên hẳn thắm ở phương trời đâu đó.
Mười hai tháng sáu
Riêng gửi Kiều Thu
Trăng của nhà ai trăng một phương?
Nơi đây rượu đắng mưa đêm trường.
Ồ! Đêm tháng sáu mười hai nhỉ!
Tố của Hoàng ơi! Hỡi nhớ thương!
Là thế, là thôi, là thế đó!
Mười năm thôi thế mộng tan tành.
Mười năm trăng cũ ai nguyền ước,
Tố của Hoàng ơi! Tố của Anh.
Tháng sáu mười hai, từ đấy nhé
Chung đôi, từ đấy nhé lìa đôi.
Em xa lạ quá đâu còn phải
Tố của Hoàng xưa, Tố của Tôi.
Men khói đêm nay sầu dựng mộ,
Bia đề tháng sáu ghi mười hai
Tình ta ta tiếc, cuồng ta khóc,
Tố của Hoàng, nay Tố của Ai!
Tay gõ vào bia mười ngón rập
Mười năm theo máu hận trào rơi.
Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp,
Khúc Cổ bồn ca gõ hát chơi.
Kiều Thu hề Tố em ơi!
Ta đang lửa đốt tơi bời Mái Tây,
Hàm ca nhịp gõ khói bay
Hồ Xừ Xang Xế bàn tay điên cuồng.
Kiều Thu hề trọn kiếp thương
Sầu cao ngùn ngụt mấy đường tơ khô.
Xừ Xang Xế Xự Xang Hồ
Bàn tay nhịp gõ điên rồ khói lên.
Kiều Thu hề Tố hỡi em
Nghiêng chân bốn bể mà xem lửa bùng
Xế Hồ Xang khói mờ rung
Nhịp vươn sầu toả năm cung ngút ngàn.
Đời tàn ngõ hẹp
Gối vải mộng phong bầu
Vàng son mờ gác xép,
Bừng tỉnh mưa còn mau,
Chiều tàn trong ngõ hẹp.
Mưa lùa gian gác xép,
Ngày trắng theo nhau qua.
Lá rơi đầy ngõ hẹp:
Đời hiu hiu xế tà.
Ôi! ta đã làm chi đời ta ?
Ai đã làm chi lòng ta ?
Cho đời tàn tạ lòng băng giá
Sương mong manh quạnh chớm thu già.
Mải mê theo sự nghiệp,
Quá trớn, lỡ giàu sang;
Mưa rơi, chiều ngõ hẹp,
Lá vàng bay ngổn ngang…
Dìu vương nhau mươi chiếc lá khô vàng,
Xuân đời chưa hưởng kịp,
Mây mùa thu đã sang.
Giấc hồ nghe phấp phới
Cờ biển nhìn mơ màng,
Đường hoa son phấn đợi,
áo gấm về xênh xang…
Chập chờn kim ốc giai nhân…
Gió lạnh đưa vèo,
Khoa danh trên gối rụng tàn theo!
Nao nao đàn sáo phai dần…
Hạnh phúc tàn theo,
Nửa gối thê nhi lá rụng vèo!
Song hồ lơ lửng khép,
Giường chiếu ấm hơi mưa;
Chiêm bao mờ thoáng hương thừa,
Tan rồi mộng đẹp,
Ôi thời xưa!
Ta đã làm chi đời ta xưa?
Ta đã dùng chi đời ta chưa?
Thiên thu? ngờ sự nghiệp!
Chiều mưa rồi đêm mưa;
Gió lùa gian gác xép,
Đời tàn trong ngõ hẹp.
Ngoài ba mươi tuổi
Nằm say, nhựa toả cánh siêu siêu
Giường thấp, nghe trời xuống tịch liêu,
Sự nghiệp, nào đâu? Trưa nắng xế.
Hoa phai thề ước, lá tàn yêu,
Ngoài ba mươi tuổi, duyên còn hết?
Một ván cờ thua, ngả bóng chiều.
Ai khóc đời ai trên bấc lụi?
Đây mùa thu sớm lửa dần thiêu.
Hờn thặng phấn
Lòng ngát tràng giang, mộng bể hồ.
Sầu ai chuông lên giấc Cô Tô,
Gió thu ngày trắng hương vương giả,
Bạc gãy bồng hoen bụi đế đô.
Nửa kiếp phong lưu hờn thặng phấn,
Một trời sương móc lạnh vi lô.
Cửa trăng, bướm lạc đường chăn gối…
Mặt giếng thêu vàng xác lá ngô.
Qua áng hương trà
Hương biếc tràn quanh nắp đậy bờ
Ấm sành nho nhỏ khói lên tơ
Hồn sen thoảng ngát, trà dâng đượm
Ai biết mình sen rụng xác xơ?
Hoa sống trong bùn thuở trước đây,
Lầu son gia kín nhuỵ vàng hây.
Dễ đâu bướm thoả lòng khao khát,
Trinh bạch toàn thân kiếp đoạ đầy.
Mặt nước đìu hiu, một sớm thu,
Hồng trang vắng vẻ lối hoa cù
Đào phai thắm rụng, tay phàm vín,
Rao bán mười phương chợ xuất phu.
Cánh rã rời theo nhịp ngón thu;
Trắng phau, muôn giọt lệ hương tròn
Lần rơi trên lớp trà khô héo.
Lưu chút thơm thừa gửi nước non…
Nâng chén, mời anh thưởng vị trà,
Đừng quên tan tác mấy đời hoa.
Cạn từng hớp nhỏ cho sen đượm,
Vớt lại trần ai một chút ta.
Tuý hậu cuồng ngâm
Thời bất lợi hề truy bất thệ
(Tây Sở Bá Vương)
Ôi! lòng ta sao buồn không nguôi?
Niềm u uất dâng cao về tháng ngày trôi xuôi.
Há vì cơm áo chẳng no lành?
Há vì đời không ai mắt xanh?
Nhớ thuở xưa chưa có ta hề đường đi thênh thang
Kịp tới khi có ta hề chông gai mông mênh.
Cuồng vọng cả mà thôi, bốn phương hề vướng mắc
Ba mươi năm trên vai hề trống không bình sinh.
Lều nát hề trơ trơ, ngõ mưa lầm lội.
Trăng lạnh đèn mờ, bồn đơn hề le lói;
Đọc truyện cổ nhân hề lòng ta quằn quại đau.
Gió bụi xôn xao hề thương vay người sau
Càng xót thân mình vô dụng
Thiên hạ chê bai hề lạc nẻo sang giàu.
Ta chỉ tiếc cho thân hề vô duyên bấy lâu.
Bá Nhạc đời không ai hề ngẩn ngơ vó câu
Gươm sắc uổng cho gươm hề Phong Hồ có đâu!
Ai đó mách giùm ta với!
Quấn gót thế nhân hề như đàn quạ kia chăng?
Hay như mây cao đơn chiếc hề cánh chim băng?
ấp úng cân đai hề trói giam tài năng?
Vỡ ruộng buông câu hề kho trời gió giăng?
Ôi đường gai góc là bao hề sóng cồn mặt bể!
Thương cho tay lái non hề thuyền lao đao.
Tiếc cho cơ hội muộn hề chặt gai được sao!
Lá úa cành khô, thu đông hề nối gót,
Chuếnh choang giang san hề còn say hát ngao.
Mây hồng tím phương tây hề tà huy thoi thóp.
Đời sắp tàn chăng hề bấc lu dầu bao?
Ngõ hẹp giường tre, giấc mơ hề chới với.
Thôi hết mùa thu tươi,
Hết thôi chờ đợi!
Rượu hề rượu hề! Giùm quên nhé ngươi!
Sao lòng ta đêm nay buồn không thể nguôi?
Niềm u uất dâng cao hề tháng ngày trôi xuôi.
Bài hát cuồng
Y thị hà nhân ngã thị thuỳ
(Trang Tử)
Xuân có sang mà hoa không tươi.
Ý ngát hoài chăng hề tuổi chớm ba mươi?
Nằm say ngõ lạnh
Buồn nghe mưa rơi
Chiều xuống chênh song hề gió lên đầy trời.
Ta đợi bóng hoa nào hiện?
Ta lắng tin hương nào đến?
Duyên kiếp gì đâu hề ta có chờ ai!
Hương một sớm đã tan hề hoa đa phai.
Đời họ bỏ ta hề riêng gì kẻ ấy.
Tình trót lầm trao hề ta hỡi ta ơi!
Đốt lửa mà lên hề về đâu chẳng vậy.
Chới với hư vô hề ném xa hồn người.
A ha! dập cho nát vụn;
Tuôn châu oà bật lên cười;
Ta có là ta chăng hề ai chứ là ngươi!
Chậu sành tiếng đập nghìn năm cũ
Hoạ điệu chiều nay xác rã rời,
Hoạ điều chiều naylòng rạn vỡ,
Bi thương chưa hề đột nhập hồn tan tác rơi.
Ta đã say hề men chuếch choáng
Ta đã mê hề khói chơi vơi
Sao chiều xuống chênh song hề còn đau thân thế?
Còn tủi bình sinh hề khi gió lên đầy trời?
Một giấc mơ hề dìm trong đáy chén
Bảy dây tình hề thiêu trên lửa ngời.
Xuân đã lại rồi ư? Mùa xuân nào đấy nhỉ?
Mà ta cũng mang mang lòng hoa úa hoa tươi.
Khoáng dã hề thâm lâm, ngự viên hề u cốc.
Đây với đấy chắc đâu hề ý ngát không hoài thôi.
Mà lo lắng ngày qua xanh tóc về bạc.
E mộng héo thiên thu hề tuổi chín ba mươi.
Say gắng say lên hề lên tận độ:
Gắng say hề cho tỉnh nhé ai ơi!
Điên đảo thời gian hề linh đài vụt sáng.
Lẫn lộn không gian hề trần tâm sẽ vơi.
Sụp đổ bóng đêm hề năm đường cảm giác,
Tiềm thức bừng lên hề muôn ánh Sao Mai.
Đâu đó tà dương hề treo ngọn bấc.
Đâu đó cuồng phong hề reo đáy chai.
Mùa chi ngày chi hề tuổi bao rồi nhỉ?
Quanh chiều rộn tang thương hề tinh anh ngoài đời.
Xác bỏ trống trơ hề trí vào mê loạn
Say tới Vô Vi hề ta đó ta ơi!
Trên đây là những bài thơ Vũ Hoàng Chương viết trong tập Mây mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn. Đây là một tập thơ hay và trong đó có một số sáng tác ông viết cho Nguyễn Du. Đó đều là những sáng tác rất hay và độc đáo. Đừng quên đón đọc những tác phẩm tiếp theo của nhà thơ Vũ Hoàng Chương bạn nhé!