Vũ Hoàng Chương là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam. Ông sinh tại Nam Định, nguyên quán tại làng Phù Ủng, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, nay là huyện Mỹ Hào tỉnh Hưng Yên. Ông có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng trong đó Ngồi quán là một trong những sáng tác hay và độc đáo của nhà thơ Vũ Hoàng Chương. Trong tập thơ này có 3 phần là Thi phẩm, Nhị thập bát tú và phần Chúng ta mất hết chỉ còn nhau. Đây đều là những bài thơ hay đặc sắc và ghi đậm dấu ấn phong cách của nhà thơ này. Dưới đây, tapchivannghe.com sẽ giới thiệu tới bạn các bài thơ Vũ Hoàng Chương viết trong phần Nhị thập bát tú.
Đáng tiếc cho ai
Tỉ phú, vương hầu, với mỹ nhân;
Thơ hay cũng uổng những câu thần.
Bên kia lăng kính Giàu, Sang, Đẹp,
Nhận diện làm sao được giả, chân!
Bảng đen thời đại
Thày chăm dạy Toán, dạy Văn chương;
Mỗi buổi trò ngoan ngoãn tới trường.
Đâu biết chợ hoa quanh lớp học,
Lời chim phấn bướm dạy yêu đương!
Bao năm hơi tiếng
Đã quen giọng nói thuở cầu thân,
Quen khúc mê hồn, điệu giật gân.
Quen cả vòng tay, quen nhịp bước.
Hơi bom tiếng súng cũng quen dần…
Trò vui thế kỷ
Trận đánh không người được kẻ thua.
Biết ai là giặc, ai là vua!
Chiều hôm Thế kỷ trò vui mới:
Tiếp máu triền miên cuộc chạy đua
Một kiếp phù dung
Vừa da trắng nõn, áo nâu non,
Đã chuyển màu sang yếm đỏ son.
Bóng xế, đời hoa ngăn ngắt tím
Bay theo huyền hạc cánh chon von.
Sự thật hiển nhiên
Hỏi lòng tay, hỏi gan bàn chân,
Và hỏi lên đôi má, rất gần!
Chưa lạnh thấm da, chưa đổi tiết,
Làm sao đã có được mùa xuân?
Di tích loài người
Tháp sắt nào đây? Trụ dẫn đầu
Đẩy lên sức lửa đốt năm châu!
Đằng kia: tháp chữ Kim, từng đã
Vùi lửa tham tàn xuống đáy sâu.
Sứ mạng phi thuyền
Non trăm dặm cách mặt trăng già,
Sao chịu về không, hỡi bộ ba?
Nếu phải người thơ này, nhất định
Mang về bến cũ gốc cây đa!
Hương mầu tri âm
Biết nhau từ nhuốm rừng phong,
Trắng cành mai chẳng phai giòng thơ xưa.
Mai còn giáng bút, hương đưa,
Màu thăng hoa, tuyết còn thưa cuối trời.
Tiền kiếp ai đây
Cậu Bảy Phù Dung trên bến sao
Lưng dài nghe mỏi thú nằm cao
Giường mây bước xuống nơi bùn bụi
Lê kiếp người Thơ mộng suối Đào.
Mẹ mèo dạy con
Truyền nóc nhà lên đỉnh khói sương,
Mẹ con lầm lũi chuyến hành hương…
Còng lưng mài tiếng gào quê cũ
Đâm thẳng ra ngoài hệ Thái Dương.
Ác mộng nào hơn
Ôi kiếp người trong giấc ngủ ngày
Bùn ngâm sặc óc máu loang tay!
Đêm đêm vẽ lại vòng hương phấn,
Chưa ngớt màu run cánh bướm say.
Giọt lệ sao ngưu
Búa nện vang vang lò sát sinh;
Lắng tai, mừng tủi, trâu nghiêng mình.
Quê trời sấm gọi ta về hẳn?
Lệ rỏ, ngôi xưa vụt hiện hình.
Cái nhục làm người
Chỉ giống người trên mặt địa cầu
Đang tâm hành hạ dập vùi nhau.
Bỏ xa rắn, rết, hùm, beo, sói…
Nhân loại: điều ô nhục đứng đầu!
Mẹ gà con vịt
Đàn con thèm nước chạy Đông Đoài,
Mẹ chúng quanh sân bới, bới hoài…
Đêm xuống về nằm chung một ổ,
Ao bèo cối thóc mộng chia hai.
Hình đó người đây
Màn nhựa đầy vơi sóng điện truyền,
Đùi phô ngực hở nét trinh nguyên.
Từ thâu đến phát… hình ai đó
Liệu có già đi một chút duyên?
Thảm kịch bất ngờ
Con gà ăn hết bạc trên sông
Vỗ cánh về cung nguyệt rỉa lông
Tiện mỏ nuốt phăng thuyền hạ giới
Mắt thần chưa kịp báo phi công.
Không làm nhân chứng
Lần cuối cùng Em hẹn gặp Anh,
Con đường quen thuộc bỗng vô danh.
Đá bưng tai mắt cây bưng mặt,
Ai giết đời ai biết lấy mình.
Cung dâu người ngọc
Thạch Sanh thời đại – vẫn thơ ngây –
Cười chiếc lồng chim vút tới mây…
Công chúa bị giam, nàng chớ sợ,
Cung dâu ta bắn đại bằng đây!
Nhắm mắt đưa chân
Kèn rung vặn nát tấm thân tơ
Đèn chuyển màu quanh vệt khói mờ…
Ai biết rồi đây ngừng nhịp điệu,
Xác phàm thương nữ chỉ còn trơ?
Đâu mùa thơ mộng
Lối mòn xe nát hướng Tây Đông,
Mũi đánh hơi chưa gặp cỏ đồng,
Chú ngựa kéo lê đời giữa khoảng
Mùi tanh Chợ Cá ngát Lăng Ông.
Cũng một đời say
Nằm trong bao, đợi tới phiên mình,
Cậu ấm nào không áo mới tinh!
Thân xác lửa thiêu, tàn trắng xoá,
Hương thừa đậm nhạt lấy làm vinh.
Vỡ mộng liêu trai
Ma sợ cung vôi chạy vọt lên,
Người thơ giữa lúc mở bầu men.
Khai Xuân chưa kịp vui cùng khách
Đạn rót trời cao đã nổ rền.
Đường về đỉnh giác
Đi hết đường Gươm, sẽ hiện ra
Đường Tơ cao thấp gió mưa sa…
Bên kia rừng biển đường Tu đấy;
Vượt dốc Thơ về đỉnh Thích Ca.
Mở bút ghi điềm
Tin xuân gà gáy rách trời đêm
Tuổi nửa trăm vừa nửa chục thêm.
Đủ thấy điềm lành hai nửa nước
Một nhà trong ấm với ngoài êm.
Hồn đẹp ai thâu
Cuốn phim ngày cưới chiếu lên
Xa hoa tiệc ngọc pháo rền người xinh…
Ngồi xem, chú rể bất bình:
Hồn ai đâu? Chỉ có hình bên ta!
Giới hạn con người
Thịt xa xương máu nhốt hồn oan
Như bốn bề vây tấm áo quan.
Vượt xuống… vùng lên chăng, Nghiệp dĩ?
Đáy Thời gian đó, nắp Không gian!
Thiếu phụ soi gương
Đòi tập thư về em đốt đi
Cho thành than nhé mảnh tình si…
Lạ thay giòng chữ càng in đậm
Mỗi lúc em tô lại nét chì.
Đá vọng giai nhân
Đứng mãi đây chờ cô gái xinh;
Hai mươi mấy đợt gió vô tình…
Hẳn không đợi đến trà mi nở
Người mới vong thân… đá hiện hình!
Hạnh phúc nào hơn
Chữ lựa vần gieo đắc ý rồi
Đèn khêu vừa tỏ nước vừa sôi.
Nhựa say trà ngát thơ cao giọng
Hỏi Chúa Xuân rằng: ai có ngôi?
Chữ ký thẳng hàng
“Hậu phương mãy hãy đợi xem thư”.
Anh dặn tôi trong buổi tạ từ.
Đâu biết tin anh về quá sớm;
Đen ngòm nhật báo góc trang tư.”
Kỷ Dậu hồi thanh
Kê minh nhật thướng cựu sơn xuyên,
Hồi ức Quang Trung vũ hịch truyền.
Sơn vĩ sơn đầu hoa giải ngữ,
Hòa âm xuân thảo nhiễu bình nguyên.
Thời gian ở đây
Máu mặt trời loang mặt biển chiều,
Một ngày thương tích đã trôi theo…
Trăng lên nữa đó! trăng vàng vọt
Đối diện cùng đêm bệnh hiểm nghèo.
Trên đây là những bài thơ Vũ Hoàng Chương viết trong phần Nhị thập bát tú của tập Ngồi quán mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn. Đây là một tập thơ hay và độc đáo đọc nó ta có cảm giác hơi xót xa. Bởi nhà thơ Vũ Hoàng Chương luôn cảm nhận mọi thứ có chút gì đó chiêm nghiệm và cũng có phần u buồn. Đừng quên đón đọc các phần tiếp theo của tập thơ này bạn nhé!