Những trang thơ của Nguyễn Tất Nhiên luôn đậm chất trữ tình sâu lắng làm xao xuyến trái tim người đọc. Ông là một cây bút nổi bật của làng thơ Việt nam, gây chấn động văn đàn bởi những tuyệt phẩm mang những ý nghĩa sâu sắc mà chỉ khi suy ngẫm thì mới nhận ra được. Nối tiếp phần 1, mình cùng nhau đón xem phần 2 ngay bây giờ nhé!
Đám đông
1.
cô Bắc Kỳ nho nhỏ
tóc “demi-garçon”
chiều vui thương đón gió
có thương thầm anh không?
cô Bắc Kỳ nho nhỏ
tóc “demi-garçon”
cười ngày thơ hết nụ
tình cờ thấy anh trông
khi không đường nín gió
bụi hết thời bay rong
khi không đường nín gió
anh lấy gì lang thang?
cô Bắc Kỳ nho nhỏ
tóc “demi-garçon”
chiều đạp xe vô chợ
mắt như trời bao dung
anh vì mê mải ngó
nên quên thù đám đông!
2.
đời chia muôn nhánh khổ
anh tận gốc gian nan
cửa chùa tuy rộng mở
tà đạo khó nương thân
anh đành xưng quỷ sứ
lãnh đủ ngọn dao trần!
qua giáo đường kiếm Chúa
xin được làm chiên ngoan
Chúa cười rung thánh giá
bảo: đầu ngươi có sừng!
đời chia muôn nhánh khổ
anh tận gốc gian nan
cô Bắc Kỳ nho nhỏ
mắt như trời bao dung
hãy nhìn anh thật rõ
trước khi nhìn đám đông
hãy nhìn sâu chút nữa
trước khi vào đám đông!
Đố chút
trong nỗi nhớ
anh thương từng chớp mắt
né nhìn nhau kẻo tim bị phơi bày
(né là giấu làm chi vô ích
hay giấu làm duyên?
ừ nhỉ, cũng nên thay!)
trong nỗi nhớ
anh thơm từng hơi thở
là ngồi gần thêm chút nữa chỉ đụng thôi!
anh muốn đố em tìm đâu khắp đất
thứ mỹ phẩm nào bằng hương con gái tự nhiên, ôi!
trong nỗi nhớ
có bàn tay nắm ẩu
mà kể ra cũng… không ẩu lắm đâu!
anh muốn đố em lần khẽ tay thứ nhất
là hết hồn hay chiếu lệ với tình yêu?
Đôi mắt nào linh hiển
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ
Đồng bằng miền nam trở trời trái gió
Anh chợt nghe hồn thánh thót tiếng chuông
Vừa đủ hồi sinh miền giáo đường buồn
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ
Anh mặc áo len quấn khăn quàng cổ
Bồng ẵm tim mình đi lễ tình yêu
Đồng bằng miền nam dù chẳng lạnh bao nhiêu
Nhưng cũng phải ra cái điều rét mướt
Làm chiên ngoan, cả đời, tôn vinh hạnh phúc
Cả đời tin sự thật có, thiên đàng
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
Bóng tôi ngã hướng thâm cùng đời sống khó
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ
Phúc âm mừng ngân vọng được bao lâu ?
Tôi cả tin, nên rất dễ nghi ngờ
Tôi vụng tính, nên vẫn thường do dự
Tình chảy xiết qua đời như, thác lũ
Tội thân tôi bầm dập, mủn, như bùn
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
Có soi thấu tận cùng miền u uẩn ?
Đôi mắt nào sáng như trời quang đãng
Hay ân cần chuyên chở lụy phiền tôi
Chẳng bao giờ thần thánh chịu hở môi
Tôi cũng thế nên sầu say lúy túy
Tôi cũng thế nên hờn cao ngất núi
Chờ em qua, rồi, để qua luôn …
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
Hãy phán đoán tâm hồn tôi, thánh thiện
Đôi mắt nào tuyệt vời linh hiển
Hãy tò mò thêm chút nữa, tình tôi !
Chẳng bao giờ thần thánh chịu lià ngôi
Tôi cũng thế nên tượng hình rêu phủ
Tôi cũng thế nên xương tàn cốt rũ
Nơi miếu đền hoang rợn cánh dơi bay
(Hãy một lần định bụng đến thăm tôi
Thần thánh cô đơn rất sã(n sàng đãi ngộ !)
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ
Anh lặng mình thấm thía tiếng chuông
Làm cây thông già đứng lặng hưởng mù sương
Còn bao nhiêu đèn và bao nhiêu nến
Hãy một lần mang ra thắp hết
Hãy một lần khôi phục lại, niềm vui
Đôi mắt nào của Chúa ở lòng tôi
Nhỏ ơi, ơi nhỏ, và nhỏ ơi …
Đông khúc
Tình đã theo em về dĩ vãng
Buồn tôi như lá thẩn thờ bay
Ví dù lá rụng đầy thu ướt
Lá cũng xin đừng bận gót aị.
Tình đã theo em về dĩ vãng
Buồn tôi như bóng lặng lờ in
Ví dù bóng đẳng đeo nghìn thuở
Bóng cũng xin người cứ … thản nhiên
Tình đã theo em về dĩ vãng
Buồn tôi như bụi khắp không gian
Ví dù bụi ố hoen màu trắng
Bụi cũng xin đừng vương mắt xanh
Tình đã theo em về dĩ vãng
Buồn tôi như lịch nhẩn nha rơi
Mỗi ngày thiên hạ nhuần tay xé
Lịch mới, như tờ-thương-nhớ-tôi
Gia phả
quê hương gốc tích ngàn năm
sao nhìn gia phả… ôi! toàn câu kinh?
ông tôi đi lính triều đình
giáo gươm thất thủ nơi thành quách xưa
cha tôi kháng chiến đánh Chà
tầm vong gẫy dưới chiến xa năm nào
anh tôi áo trận hoa màu
một ngày con khóc, vợ đau mất chồng
tôi, sinh viên dở học hành
AK nón cối – chiến trường Cao Miên
chừng nào xứ Việt bình yên?
tôi ngu ngơ hỏi hoài trên xác người
Giữa trần gian tuyệt vọng
Ta làm chim tuyệt vọng bỏ quên trời
Nên cánh vỗ như tay chào vĩnh biệt
Nên hót điệu khàn khàn thống thiết
Em có chiêm bao thấy ngậm ngùi?
Ta phải khổ cho đời ta phải khổ
Phải ê chề cho tóc bạc với thời gian
Phải đau theo từng hớp rượu tàn
Phải khép mắt sớm hơn giờ thiền định
(Vì thượng đế từ lâu kiêu hãnh
Cầm trong tay sinh tử muôn loài
Tình ta vừa gánh nặng thấu xương vai
Thì em hỡi ngai trời ta đạp xuống)
Thời mới lớn em dễ dàng xao động
Buồn thay ta không bắt nổi hồn nàng
Nên mật tình đắng giọng ngàn năm
Thôi, phận bạc hãy nhuộm giùm tóc bạc
Ta vẫn nhớ trưa nào em ngồi hát
Ta vẫn thèm hôn lên mắt tiểu thơ buồn
Ta vẫn thèm ăn năn những lúc đón đường
(Em khó chịu… mà thư nào em cũng nhận)
Ta cất tiếng rủ ren người tuyệt vọng
Hết còn ai can đảm đợi thư tình
Để ta đành một kiếp ngóng tin em…
Ta muốn riêng ta – người bất hạnh
Để em còn mím lệ chảy ngang tôi
Tay run run vuốt mặt kẻ qua đời
Và sau đó… em nên cười ta dại dột!
Hai hàng me ở đường Gia Long
Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại?
Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan?
Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác
Mỗi đời tình, có một thú, chia ly
Chiều nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
Lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần
Em bắt đầu thấy ân hận, chưa em?
Vì lỡ nói thương anh, cái thằng quanh năm túng thiếu
Ân hận, có, thì hãy nên, ráng chịu
Hãy xem như cảnh ngộ đã an bài
Như địa cầu không thể ngược vòng quay
Như Chúa, Phật phải gay go trước giờ lên ngôi Phật, Chúa
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Nên mới yêu, mà cư xử rất vợ chồng
Rất thiệt tình khi lựa quán bình dân
Khi nói thẳng: “Anh gọi cà phê đen bởi hụt tiền uống cà phê đá”
Mỗi cuộc sống thăng trầm, phải mua bằng nhục nhã
Mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn
Đêm, chẳng còn cách khác tối tăm hơn
Nên mặt mũi ta đây, bùn cứ tạt
Môi thâm tím bận nào tươi tắn, hát
Em nhớ vờ hoan hỉ vỗ tay khen
Để anh còn cao hứng cười duyên
Còn tin tưởng nụ hôn mình, vẫn ngọt
Khăn tăm tối hãy ngang đầu quấn nốt
Quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên
Vòng sau cùng sẽ gặp quỷ Sa Tăng
Bởi hạnh phúc mơ hồ như, Thượng Đế
Đời, vốn không nương người thất thế
Thì thôi, ô nhục cũng là danh
Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm
Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần
Hai năm tình lận đận
1.
hai năm tình lận đận
hai đứa cùng xanh xao
mùa đông, hai đứa lạnh
cùng thở dài như nhau
hai năm tình lận đận
hai đứa cùng hư hao
(em không còn thắt bím
nuôi dưỡng thời ngây thơ
anh không còn lính quýnh
giữa sân trường trao thư)
hai năm tình lận đận
hai đứa đành xa nhau
em vẫn còn mắt liếc
anh vẫn còn nôn nao
ngoài đường em bước chậm
trong quán chiều anh ngóng cổ cao
2.
em bây giờ có lẽ
toan tính chuyện lọc lừa
anh bây giờ có lẽ
xin làm người tình thua
chuông nhà thờ đổ mệt
tượng Chúa gầy hơn xưa
Chúa bây giờ có lẽ
rơi xuống trần gian mưa
(dù sao thì Chúa cũng
một thời làm trai tơ
dù sao thì Chúa cũng
là đàn ông… dại khờ)
anh bây giờ có lẽ
thiết tha hơn tín đồ
nguyện làm cây thánh giá
trên chót đỉnh nhà thờ
cô đơn nhìn bụi bậm
làm phân bón rêu xanh
(dù sao cây thánh giá
cũng được người nhân danh)
3.
hai năm tình lận đận
em đã già hơn xưa!
Hỏi chút
này em, đôi mắt bâng khuâng nắng
có chở đời anh lên ngát xanh?
này em đôi má tiền duyên dáng
có lúm giùm anh một mối tình?
này em, tóc cúp thon thon cổ
có giữ cho lòng thơm ngón tay?
này em, vai nhẹ như hơi thở
buồn anh sao nặng thế – ô hay!
Hối chút
dán con tem hình đôi chim và trái tim
em nhận thư chắc sẽ cười anh quê một cục!
nhằm nhò chi một cục quê thêm
khi trước đó bị cho quê hàng mấy chục…
dán con tem hình đôi chim và trái tim
góc phong bì chẳng họ tên, địa chỉ
nhất định tình cho đi phải… ép duyên
không thể để thư bị hoàn trả lại!
dán con tem hình đôi chim và trái tim
em khó chịu rồi cũng cười… rán chịu!
Chúa không bắt tội kẻ lạm dụng thánh kinh
đang gõ thúc hối tình yêu hãy mở!
dán con tem hình đôi chim và trái tim
kẻ mơ ước đang muốn thành sự thật
Chúa sẽ khứng nhận lời cầu xin
vì Chúa đang ở cùng với em…
Hôm nay
Khi không tình não nùng buồn
Gót chân ai bỏ con đường nhớ nhung
Gót chân ai nhẹ vô cùng
Dẫm trên xác lá tôi từng tiếng kêu
Gót chân ai bước nhẹ hều
Bước qua tôi, bước, hư nhiều thói quen
Khi không tình não nùng buồn
Nhớ hôm qua vẫy tay ngừng ngập bay
Tóc ai ngắn ngắn, như là
Suốt đời chưa chịu thiệt thà chấm vai
Suốt đời khét nắng rong chơi
Kể như hơi hướm bàn tay tôi, thừa
Mừng em sớm biết lọc lừa
Biết ngây thơ giả, biết đùa với đau
Biệt ly dù ở ga nào
Cho tôi ngồi một toa tàu lãng quên
Khúc du dung
thức dậy, trầm ngâm cùng sự sống
mặt trời bình thản nắng trong veo
cánh hoa cúc mỏng môi em mỏng
sao lại nguyên nhân lượng thuỷ triều?
thức dậy, như bao thức dậy khác
đừng đùa, thức dậy khác nhau xa
đêm qua trăng thấy dòng sinh mệnh
quanh vào hơi thở một nụ hoa…
Lần cuối
Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng
Nên cơn vui thường kéo theo cực hình
Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình
Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội
Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi
Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu?
Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều
Chuyên đội lốt thánh nhân đi… lường gạt
Người mới lớn vung tình ra thẳng tắp
Không so đo cân nhắc phút giây đầu
Như tên bay chưa kịp nhắm bia nào
Khi kiệt sức cam đành… ghim xuống đất
Người mới lớn tiêu hoang tình thứ nhất
Chỉ vì ham đổi được phút danh thơm
Biết đâu ta cong xương sống, cong xương sườn
Dìm uất hận nơi đáy gan lửa rực
Ném nhân cách vào ngàn sâu ký ức
Trát bùn tanh lên mặt đã bao năm
Mới ngoài hai mươi mà trầm trọng chứng đau lưng
Bởi luồn cúi mỗi ngày dăm bảy bận!
Đời chẳng khác tay ma đầu biển lận
Keo kiệt từng phần danh lợi sớt chia
Bước ra đời ai cũng đội mão mang hia
Ai cũng cố nguỵ trang cũng nặng phần trình diễn
Người mới lớn tưởng lầm ta linh hiển
Nên cuối cùng lệ rát má thanh tân
Nên cuối cùng tê tái dạ ăn năn
Ta lúc nào cũng động lòng trắc ẩn
Những nhân đạo càng nhiều càng… chết sớm
Bởi ta từng ngã ngựa rơi thương
Cũng như từng nâng đỡ kẻ dưới chân
Từng thua ngược nhiều phen hơn thắng ngược!
Người mới lớn có buồn, thì, cứ khóc
Kinh nghiệm đời ta tặng đó, cầm đi!
Lá còn xanh trên nhành cánh xuân thì
Đau đớn chỉ như… vài xao xác rụng
Gió còn nổi bạo tàn muôn muôn trận
Hãy tập tành chịu đựng thêm, hơn
Hãy nhớ rằng, không phải sự ghen tuông
Là phương pháp buộc ràng hạnh phúc!
Người mới lớn có buồn, thì, cứ khóc
Bàn tay mình hứng lấy lệ mình rơi
Máu sẽ hoà tan ngàn phiến ngậm ngùi
Sẽ giảm nhiệt… (rất cần cho mai hậu!)
Ta đã đứng thế quay cuồng bông vụ
Trớn theo roi mới giữ được thăng bằng
Lưu vong
Có lẽ em không hay
Đôi cánh chàng, đã gẫy
Chàng cần được ngủ yên
Trong nấm mồ hiện tại
Phải, chính em đang mang
Bão bùng hung hãn tới
Quật mồ chàng lạnh tanh
Bỗng thành tang tóc, mới
Em buộc chàng hồi sinh
Sống, bằng đôi cánh gẫy
Định mệnh vút như tên
Cắm ngập từng thân phận
Phải, chính em giương cung
Hồn chàng đành rơi rụng
Hồn chàng đành rơi rụng
Ngoan ngoãn xuống tay ai
Như ngoài khung kiếng cửa
Chiếc lá khẽ qua đời…
Bây giờ vốn liếng anh
Chỉ còn đôi mắt dại
Trông vời hướng cố hương
(Tinh anh nào sót lại
Đủ xanh màu nhớ nhung?)
Bây giờ trí óc anh
Vang vang hoài sóng bạc
Cách chi thơ thành vần
Tặng em mừng, chớp mắt
Ôi những chiều bên nhau
Hai đứa cười chung nụ
Gìn giữ được bao lâu?
Chút sương tình óng ả?
Ôi, những chiều bên nhau
Hát chung bài hát cũ
Dăm nụ cười nít nhỏ
Chén vơi sầu vong lưu
Những trang thơ của Nguyễn Tất Nhiên luôn được đông đảo bạn đọc săn đón và ca ngợi. Ông là người nặng tình cùng một tâm hồn đầy mơ mộng nên những trang thơ của ông mang đậm chất trữ tình sâu sắc. Mời các bạn đón xem phần 3 cùng những bài thơ giá trị nhé!
Xem Thêm: Nguyễn Tất Nhiên cùng những trang thơ ấn tượng nhất phần 1