Nguyễn Thế Hoàng Linh là một cái tên quen thuộc của làng thơ ca Việt Nam. Là một nhà trẻ xuất thân từ Hà Nội nhưng anh lại có được những thành tựu vang danh hiếm có nhà thơ nào có được. Nguyễn Thế Hoàng Linh đã viết hàng nghìn bài thơ trên diễn đàn internet. Nhà thơ đã chọn lựa và làm thành các tập thơ sau: Mầm sống, Uống một ngụm nước biển, Em giấu gì ở trong lòng thế, Bé tập tô, Mật thư, Ra vườn nhặt nắng,… Hãy cùng nhau cảm nhận và đón xem những trang thơ hấp dẫn của anh nhé!
Cảm ơn
cảm ơn những rung động bồng bột
đã không đuổi tôi ra khỏi tôi
những ngộ nhận thường làm thơ mềm hơn
sống là cuộc bóc vỏ ngộ nhận
ngộ nhận là vỏ tái tạo vĩnh cửu
những ngộ nhận làm anh đau xót
kể làm gì nào ai trách được đâu
cái cơn đang rơi ngoài cửa sổ
đứa trẻ vạch chim đái xuống đường
đâu ai biết đấy chẳng phải mưa
có người hít hà như làn hương
ai giúp anh cai nghiện ngôn ngữ
ngoài giọng nói khoả thân của em
ngày dài lắm như độ ngân dấu chấm
nỗi buồn ư
sự ngộ nhận sau cùng
cả vị ngọt khi anh nghe em khóc
cũng khó lòng giác ngộ mắt đại dương
xăm nỗi nhớ của tôi lên bóng tối
mà bình minh thanh thản lột da hoài
may chiếc áo dịu dàng bí hiểm
khoác lên em của quá khứ về sau
dập chấn động bằng cách đóng phố lại
tôi trở về làm tôi nhà quê
không hiểu cái đang làm tôi lạnh lẽo
khi bâng quơ nhìn nắng chết trên đồng
không
chỉ ngã gẫy xương thôi chứ
thoi thóp và châu chấu xoãi cánh nâng
Chiều quan san
Tặng quê hương tôi
Ngồi trên thuyền khoả chân xuống nước
Nước quê hương da diết vỗ về
Nước tứa tuôn trong từng thớ da thớ thịt
Tựa lòng ưa ứa nỗi đam mê
Muốn dựa vào em trong bình yên sông núi
Giờ em làm chi giữa chốn thị thành
Gió ở đây gió không vẩn bụi
Người ở đây người chẳng đua tranh
Chẳng cớ gì để thấy mong manh
Lá xanh là lá thẳm xanh ngút trời
Ở đâu đời chẳng là đời
Nhưng đâu dễ kiếm thảnh thơi dế mèn?
Thò tay ve vuốt lá sen
Lấy đâu ra ố mà hoen hỡi Người?
Mấy khi được phép biếng lười
Mấy khi được nói được cười trong tâm
Đố ai giữ được lặng câm
Đố ai cầm được không cầm nước lên
Trời ở dưới, đất ở trên
Con người bỗng ở hai bên, diệu kỳ
Con mời các cụ một ly
Con xin chúc rượu một hy hữu lần
Một hơi rượu ấm tẩy trần
Khi lòng thanh bạch mới cần đến nhau
Một vài thời lắng thương đau
Giữa đời
miếng cá
sợi rau
và
Thiền
Nào đâu thua kém gì tiên
Người quê chân chất, lành hiền mà sâu
Bao năm tìm đẩu tìm đâu
Hoá ra nhịn khóc bao lâu để cười
…
Mời ông, mời bố, mời các cô chú, mời bé Bi một ly mới
Đàn ông không hơn nhau ở cái tài rượu
Nhưng cứ thấy ngon thì uống thôi
Uống tới chừng nào còn uống được
Miễn sao vẫn giữ được cái thằng Người
Cứ say một lại tỉnh mười
Tự nhiên muốn khóc rượi rười trong vui
Tẹo về lòng lại ngùi ngùi
Cay cay ngọt ngọt bùi bùi thơm thơm
Thèm thiêm thiếp giữa ổ rơm
Ban mai thoả giấc hoa đơm trên đầu
Tiếng chim vắt vẻo nơi đâu
Run lên muốn vót một câu thật trầm
…
Trẻ con lũn tũn như mầm
Mà dai dẻo tựa nhân sâm ngàn đời
…
Con xin ly nữa được mời
Cái gì rơi cứ để rơi tận cùng
Cái gì chung vẫn của chung
Cái gì riêng vẫn ung dung mà mình
Rượu chưa ngấm đời đã xinh
Đạm điềm mà vẫn vung vinh vẫy vùng
Con đường
Con đường
Còn đương…
Nằm gai cũng phải tắm sương gột bùn
Gan không nhụt chí chẳng cùn
Rảnh rang rồi lại run run tìm về
Một trăm giọt máu ăn thề
Chẳng bằng lời nhủ vỗ về trong tâm
Con đường
Con đường
Còn đương…
Rực như một ngọn hướng dương
Cứ theo nguồn sáng quê hương ngóc hồn
Để xem ai dại ai khôn
…
Con đường
Con đường
Còn đương…
Cứ theo lẽ sống yêu thương mà lần
Dầu cho toé máu bàn chân…
…
Con đường
Con đường
Còn đương…
Bỗng dưng thèm sao thèm thế
Được nằm xuống giữa quê hương
Chuộc
cầm tiền đi chuộc lại tiền
cầm yêu thương chuộc dịu hiền cho ai
cầm hôm nay chuộc ngày mai
cầm cơn mơ ngắn chuộc dài cơn mơ
cầm bơ vơ chuộc bài thơ
cầm đêm chuộc một sợi tơ đầu ngày
cầm đen đủi chuộc cơ may
cầm hay chuộc dở trắng tay bạc lòng
cầm lệ đục chuộc nước trong
cầm hồi sinh chuộc tử vong lạ kỳ
cầm gì đi chuộc lại gì
không cầm được máu rầm rì nơi tim
cầm nhân gian đốt soi tìm
một nhân gian khác im chìm trong tâm
cầm trên môi sự lặng câm
để rồi rỉ xuống tím bầm câu thơ
dè chừng nhau đến bao giờ
cầm gì để chuộc dại khờ cho nhau
cầm gì để chuộc nỗi đau
sẽ còn theo đến ngàn sau với đời
nếu như sống giống cuộc chơi
thì ai sẽ chuộc máu rơi lệ hờn
nếu như lũ trẻ cô đơn
thì ai có thể khổ hơn loài người?
Có những lúc…
nhiều lúc bỗng lúc quên mất
nàng đang ở phía sau xe
triền miên những dòng suy nghĩ
nghư lang thang giữa vỉa hè
sực nhớ. vội vàng phanh gấp
để đầu nàng ngã vào vai
để nàng dịu dàng trách móc
trước khi nàng kịp thở dài
neo lại một nhành hơi ấm
giữa chốn hoang lạnh tanh người
em vẫn luôn là bến đỗ
anh xin lỗi nhé em ơi
mà rồi cái vòng cơm áo
cứ lơ lửng mãi trên đầu
cứ chập chờn hoài trong mắt
liệu trong sạch được bao lâu?
hay tại mình tham lam quá
cứ vun vén mãi làm gì
khổ cho nàng và cho cả
mối tình chỉ chực teo đi
hay cứ sống bừa đi nhỉ
một hai lần chịu hạ mình
buồn quá. cái sự cắn xé
cần không hỡi các sinh linh?
sực nhớ, sực quên, sực nhớ
mình đang viết dở thơ tình
và lại vội vàng phanh gấp
để nhìn
vào mắt
im thinh
Con dậy bố
sao hoa được uống nước lã
mà con phải uống nước sôi
vì hoa không biết đau bụng
chỉ đau khi bị hái thôi
thế sao ngày xưa bố lại
hái hoa tặng mẹ bao lần
hìhì mỗi khi mẹ muốn
bố đâu có được phân vân
sao mẹ lại muốn hư thế
ngày xưa bố mẹ đều khờ
mà khi bông hoa được tặng
chắc là nó đỡ bơ vơ
ứ ừ bố toàn nói dối
hái hoa là sai là sai
ừ bố xin nhận khuyết điểm
mời con của bố véo tai
nhưng chắc bông hoa bị hái
đã tha thứ cho bố rồi
bởi vì bông hoa nhân hậu
như con bướng bỉnh của tôi.
Công viên
một bà già đánh cầu lông
chừng bảy mươi tuổi
mà không thấy buồn
cô con dâu trẻ luôn luôn
phải di chuyển để đỡ muôn miếng đòn
thế mà cái thằng bé con
đừng nhìn khoái chí lại còn nhe răng
bà già mãi chưa hết xăng
cô con dâu mệt
vẫn hăng như thường
một bầy đá bóng gần đường
sút như nã đạn chẳng thương dân tình
một cái xe đổ đánh ruỳnh
chúng ù té chạy
họ trình công an
bà già tranh thủ thở than
mấy lần chúng đá vào bàn tay/toạ tôi
công an hỏi han một hồi
cô con dâu trẻ bảo thôi anh à
chẳng may quả bóng lăn ra
chẳng may chẹt phải
may mà không sao
chỉ vì không có chỗ nào
để chơi
chúng mới đá vào người dân
anh công an trẻ phân vân
trước bà mẹ trẻ thiên thần to cao
bạn thì xử lí ra sao
còn anh ta cứ đi vào đi ra
sau rồi anh ta bảo à
mỗi ngày tôi sẽ la cà quanh đây
vẫn phải cấm thôi kẻo đầy
người đi đường bị vạ lây thì phiền
thằng bé con vẫn hồn nhiên
tung tăng trong cái công viên kín người
vẫn ngây ngô vẫn toét cười
vẫn như những cái cây tươi quanh hồ
trái tim của nó hiền khô
lúc nào cũng muốn nói
ô! cuộc đời
trái bóng vừa bị bỏ rơi
buồn cho tuổi trẻ hèn ơi là hèn
buồn cho người lớn nhỏ nhen
tham nhà tham đất mà chèn chúng ra
trăm năm trong cõi người ta
một người tham tạo ra ba người hèn
muôn năm trong cõi đất đen
tham hèn đều được một phen nhạt phèo
tôi đi trong tiếng lá reo
còn ai ớn những hiểm nghèo thả rông
một cô ăn bún hở mông
tôi nhìn
nhìn mãi
mà không
hết buồn.
Cứu thế giới
tôi rửa bát thì ai cứu thế giới
anh rửa bát chính là cứu thế giới
khi đàn ông trên toàn thế giới
coi rửa bát là một thế giới
chắc chắn sẽ cứu được thế giới
Đàn cá voi trong cơn bão
như một khối hình trụ đầy răng cưa lia tròn
cơn bão lạnh lùng tiến vào đất liền
giữa biển bỗng xuất hiện mười lăm cá voi đủ loại đủ màu da
đứng kề nhau như xe vào bãi
gồng mình dàn hàng thành một con đê
đồng loạt phun nước kháng cự những cột sóng khủng bố
nhưng lập tức kế hoạch bị phá sản
những tấm thân lực lưỡng bị đàn áp
sự khổng lồ của cá voi bỗng trở nên nhỏ bé
những răng cưa ngoạm vào những da thịt
ứa nước mắt vì bất lực
khi cơn bão thoả tiếng gào
lờ lững tan đi
bờ bãi tan hoang
lòng người cũng vậy
quanh những đội cứu hộ hối hả
quanh những nuối tiếc
quanh những niềm vui sống sót
quanh những lời kể chuyện hùng hồn trước ống kính
từng đợt người lang thang vô hồn trên sa mạc cát ẩm
giữa rác thải sắt gỗ sinh vật chết cơn bão bỏ lại
những ảo tưởng về sự thấu suốt
về sức mạnh làm chủ vũ trụ
tan đi cùng cơn bão
chỉ còn con người trần trụi với nhau
như một sự tình cờ
cũng như một định mệnh
những đôi mắt rỗng không vấp phải
những xác cá voi biển gửi cho bờ
những cái xác rách tươm mùi mặn mòi hơn thường lệ
không ai hiểu tại sao lại thế
không ai hiểu tại sao lại thế
mùi cá voi làm lòng người ấm lên
thèm sống thèm ăn thèm làm người
thèm sử dụng những sức mạnh còn lại
dù đã hiểu
chúng nhỏ
rất nhỏ
Đàn ông đan
người đàn ông ngồi đan
đi tìm sự hiểu đàn bà
bắt đầu từ những ngón tay lóng ngóng chạm vào sự thật
người đàn ông ngồi đan
bỡ ngỡ như lần đầu nấu một bữa ăn
tâm hồn lạc vào một thế giới mới
người đàn ông ngồi đan
khẽ bật cười
khi con mèo chẳng buồn nghịch cuộn len
người đàn ông ngồi vô thức đan
chiếc lồng nhốt định kiến
từ những sợi buồn luồn sợi nhớ
người đàn bà mệt mỏi.
Đòn bẩy
tôi muốn nghe lại tiếng Việt
với cảm quan của người không biết thứ tiếng này
tôi muốn nghe nó như âm nhạc
vô nghĩa
ô
sao những người kia lại hiểu nhau
rồi tôi học lại tiếng Việt
như chưa học bao giờ
những thứ bậc của nó
những lễ phép của nó
tôi vâng dạ ạ với tất cả mọi người
nghĩa là với cả từng đứa trẻ
từng tên tội phạm
từng người độc ác
biết đâu họ tôn trọng người khác hơn khi được tôn trọng
và những người ưa người khác phải tuân theo thứ bậc
những người ưa người khác phải lễ phép với mình
có thể không ưa tôi làm như vậy
bởi họ sống với sự diễn dịch
họ suy diễn tôi coi họ ngang bằng
trẻ con
tội phạm
người độc ác
họ yêu cầu tôi phải xưng hô khác
nhưng tôi tiếp tục vâng dạ ạ với tất cả mọi người
những đứa trẻ cũng bắt chước tôi
(như tôi bắt chước nhiều người già)
cho đến khi họ (để không bị ngang bằng)
quyết định nói trống không với nhau
họ quy ước đó không phải là vô học
mà để phân biệt với quy ước “vâng dạ ạ là hạ đẳng”
(họ tốn rất nhiều tiền cho phong trào đó)
rồi một hôm
khi con người ai cũng không muốn mình là hạ đẳng
để đứng vào tầng lớp tinh hoa
ai cũng nói trống không
cũng gọi nhau theo cách tiếng Anh dùng you/i
tiếng Trung Quốc dùng wo/ni
những người cuồng diễn dịch không tài nào cản được sự huỷ diễn dịch
cũng không tài nào ngờ được
chính họ đã thúc đẩy sự bình đằng trong ngôn ngữ
bằng nhiệt tình diễn dịch của họ
Em về trong mùa xa vắng
Em về trong mùa xa vắng
Nắng run rẩy mãi khung trời
Đổ lên môi cười chênh chếch
Một làn hơi lạnh lả lơi
Em về trong mùa xa vắng
Như con chim én lạc đường
Tôi ước mình là pho tượng
Nằm trong vòm cánh du dương
Em về trong mùa xa vắng
Nhỏ nhoi như hạt bụi hồng
Tôi ước mình là chiếc lá
Hứng em kẻo sóng rợp sông
Em về trong mùa xa vắng
Trái cam chẳng ửng nổi vàng
Không cay và không thấy đắng
Chỉ như tôi lúc lang thang
Giá mà được chết đi một lúc
Giá mà được chết đi một lúc
chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
lên thiên đường sợ chả gặp ai
Giá mà được chết đi một lúc
tỉnh dậy xem người ta khóc hay cười
và xem thử mình sẽ cười hay khóc
làm ma có sướng hơn làm người?
Giá mà được chết đi một lúc
nằm im cho cuộc sống nhỏ tuôn trào
nếu người ta tống ngay vào nhà xác
cứ thế mà chết cóng cũng chẳng sao.
Giá tình yêu save được…
giá tình yêu save được
error thì load lại chẳng bận lòng
giá tình yêu delete được
chán
hắt xì một cái
thế là xong
tôi chỉ xin kể một câu chuyện nhỏ
có một lần tôi làm thơ trên máy tính
và đặt tên file là “tinhyeu”
khi không hài lòng tôi định xoá
cái máy tính bị coi là muôn đời vô cảm
hỏi tôi:
“are you sure you want to delete
‘tinhyeu’?”
tôi đã rùng mình
bạn ạ.
Giữa hai hàng cây
đó là những thời khắc
anh sống giữa hai hàng cây
cơn mưa giận dữ suốt đêm cào cấu mọi vật
anh sợ hãi như một đứa trẻ giữa trận bom
không
làm sao sợ hãi như một đứa trẻ giữa trận bom
hãy đứng giữa hai hàng cây
trong một đêm giá lạnh mưa rền rĩ
chiến tranh tra tấn gấp ba tỷ lần như thế
Khoảnh khắc nào đó
công sức bao năm ta tu luyện thờ ơ
cuối cùng đổ xuống sông xuống biển vì
một tiếng kêu
không phải của con chim mất tổ
không phải của con phố mất hồn
không phải của con đại dương mất sóng
không phải của những con đường không bao giờ có bóng
dù quanh năm bị bóng muôn loài dẫm
không phải của ta – thằng câm
không phải của em – con điếc
không phải của chúng ta – đang chân không
không phải của họ – người hành tinh khác
không phải của vô thức
không phải của cố ý
không phải của cái còn sót lại sau mọi phép loại trừ
không phải của cái nằm ngoài tưởng tượng
không phải của sự sống của cái chết
không phải của cái chưa được sáng tạo
không phải của cái tuyệt chủng mà không ai biết
không phải của mùa xuân chảy máu cam
không phải của cơn gió va vào cái hắt hơi
không phải của làn mây trôi mơn trớn bầu trời
không phải của một dòng dữ liệu cào xước màn hình
không phải của tổng hợp những liệt kê
không phải của hốc mắt cuộc chiến
không phải của cánh hoa bị rứt
không phải của những cô gái điếm
không phải của một cuộc đánh ghen
của người nghệ sỹ với nhạt nhẽo nhân loại
của người đàn ông với ẽo ợt đồng chủng
của lò thiêu người với một chiều mưa
(mưa ngọt, chưa phải mưa acid)
không phải của tiếng vọng của tiếng vọng
không phải của dây đàn đứt, cây cọ gẫy, hai bàn tay ngã sấp trên mặt, hai bàn chân vuông góc với con đường, lồng ngực rỉ ra những đoá hoa xấu hổ càng chạm vào càng kiêu hãnh ngửng lên
không phải của cộng hưởng nhịp nước mắt hành quân thuộc về đoàn người nuối tiếc
không phải của nhân bản môi cười dăm đứa trẻ ngây thơ ngắm chuyến đi cái chết xanh đường
không phải của một dấu chấm lửng
không phải của một phi lí nữa
không phải của một điều không ai hiểu
không phải của không phải, có lẽ
không phải của một bắt chước
bạn bước lại vào vòi rồng
vì một tiếng kêu
thơ
Trên đây, chúng tôi đã dành tặng đến quý độc giả những bài thơ hay và đặc sắc của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh. Ở anh có một hồn thơ chứa đựng nhiều cảm xúc, đánh thức tâm hồn bạn đọc mạnh mẽ. Chỉ khi bạn đọc thơ và suy ngẫm mới có thể cảm nhận được nét hay và xuất sắc của những trang thơ anh. Mời các bạn đón xem phần 2 với những trang thơ ấn tượng và độc đáo vào một ngày không xa.