Khi nhắc đến những thế hệ thi sĩ trẻ thì chúng ta không thể không nhắc đến nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh. Dù còn trẻ nhưng anh đã sở hữu một kho tàng thơ mới lạ và hiếm có. Ngòi bút chân thực, giàu cảm xúc như gõ cửa trái tim người đọc. Với những vần thơ trữ tình, những thi phẩm của anh luôn được đông đảo bạn đọc yêu thích và ca tụng. Nối tiếp phần đầu, ngay bây giờ mời các bạn đón xem phần cuối nhé!
Lắng nghe cơn đau
lắng nghe cơn đau từ cú ngã
sao bạn đốn ta
pha bóng đẹp
tắt phựt
nói thật lòng
cú đốn của bạn
cú bay và lăn bụi mù của ta
trông cũng đẹp
nhưng nó truyền đi một thông điệp khủng khiếp về luật chơi bị phá hủy trong nỗi hả hê của những người thậm chí không cần kìm tiếng vỗ tay
nó đau đớn hơn những vết xước trầy này
Lén
tình cảm anh dành cho em là cái người ta vẫn gọi nôm na là nhớ
nó khiến anh nôn nao những cảm xúc đại loại như buồn
trong vài khoảnh khắc thời gian có vẻ ngừng di động
và mỗi ngày nó dường như xảy đến nhiều hơn
trong trạng thái tâm hồn nói chung không thể coi là ổn
những nụ cười thiếu vắng và rõ ràng đã méo mó chỏng trơ
nỗi nhớ đến khiến anh quên phải ngủ
lúc ăn cơm, tiếng xoong nồi đũa bát lại vô tình gợi những vần thơ
cho đến một ngày, nỗi nhớ chuyển sang một cấp độ cao hơn là đã thầm yêu
thật ra thì trước đây anh vẫn tưởng nhầm là nỗi cảm
đã trăm ngàn lần anh muốn gọi thành tên nhưng anh không dám
để bây giờ anh cũng chỉ trộm thầm thì:
anh yêu em
Mùa đàn bà
Làn da ái tình đã rách
Em hững hờ kim chỉ ngắm mây trời xa
Chim đã mất hút để lại những tiếng vỗ cánh
Trời đẹp quá
Làm sao trách em được
Những đứa trẻ ngủ trong bình yên
Em nói dối chúng bằng nụ cười
Bông hoa nở ánh nhìn em ve vuốt
Còn mảnh đất chân em đi cằn khô
Ban sớm trăng bị khuất trong ánh nắng
Khúc ca em rướm máu tự do
Tiềm thức em chuẩn bị hành lí
Nỗi cô đơn trong tuýp thuốc đánh răng
Những đứa trẻ
Ôi trái tim quá chật
Làm sao em bồng hết chúng trên tay
Chúng vẫn ngủ dòng sữa chảy qua mắt
Em bóp nỗi buồn khỏi tuýp thuốc đánh răng
Tiếng vỗ cánh đã chết trong gió
Gió không câm nhưng gió kiệm lời
Chỉ huýt sáo hoặc là gào thét
Giá gió biết hồi sinh tiếng chim
Gió có biết đấy nhưng chắc em không biết
Em khép cửa sổ và suýt bật khóc
Tấm áo ái tình bận vướng lồng ngực
Cắn răng em lặng lẽ khâu vá
Lũ trẻ ngủ làm em đỡ đau
Và có lẽ cả tiếng tíc tắc
Nghe như là đừng khóc đừng khóc đừng khóc
Em bị ốm với chiếc áo rách
Cửa sổ chờ đợi đôi bàn tay
Em nằm ước khi một niềm tin nữa tắt
Giá anh bảo em muốn nói gì thế
Thay cười khẩy thôi cô đừng mơ
Cử chỉ mới sẽ giống tiếng vỗ cánh
Nhưng dường anh không hiểu bao giờ
Lũ trẻ cứ ngủ mãi chẳng lớn
Trong bức tranh dần ố trên tường
Anh không ngắm lần nào để nghĩ
Em sẽ nói dù kinh động đến chúng
Hãy thả em ra khỏi bức tranh
Nếu
Nếu tôi là băng giá
tràn trụa thế gian này
người ta có vì lạnh
mà xích gần đôi tay
Nếu tôi là cay đắng
cho đau đớn con người
người ta có khao khác
nâng niu những môi cười?
Nếu tôi là tội ác
băng hoại những linh hồn
người ta có thảng thốt
mà chữa lành trí khôn ?
Nếu tôi là đưa trẻ
trong cuộc sống bình thường
người ta có vì “Nếu…”
mà bắt đầu yêu thương ?
Ngày quốc tế tháo tung buổi sáng
tháo tung cả buổi sáng ra
không phải tháo nắng hay là tháo cây
tháo bao phương tiện giăng đầy
cộ xe điện thoại dép giày tất chân
để lại quần áo nếu cần
rồi ngồi đầy phố tần ngần lắp vô
tưởng là mất mấy triệu đô
thực ra mở được bao ô cửa lòng
Ngứa
cả hai cẳng chân thi nhau ngứa ran
lớp da non bắt đầu khởi nghĩa
anh đã từng đàn áp những sự thay thế ấy bằng những cú gãi rướm máu quá đã
biến sự tươi non thành những vết sẹo
nhưng bi giờ không như xưa được rồi
anh phải tập cảm nhận sự nổi loạn
nhìn ngắm và chịu đựng sự sung mãn của chúng như mùa xuân
giúp chúng cứng cáp không theo hình vết sẹo ngăn cấm những làn da mới khác
bởi bi giờ thì là da thịt mình
chẳng mấy chốc anh sẽ già nua
và da thịt được thay bằng lũ trẻ
Ngửi
tôi ngửi thấy mùi thịt chó
khi vào bếp thấy củ riềng
ngửi thấy mùi thời gian rữa
khi dần mất những thiêng liêng
tôi ngửi thấy mùi ai khóc
khi vô tình nhìn vào gương
ngửi thấy mùi tương lai chín
khi gieo máu xuống con đường
tôi ngửi thấy mùi ánh sáng
khi vò khe khẽ đêm thâu
ngửi thấy mùi mâu thuẫn đắng
khi tôi và tôi khác màu
tôi ngửi thấy mùi tiềm thức
khi không còn thấy mùi gì
nó ứa mùi em thật khẽ
cho dù em đã ra đi…
Nhà thơ
ẩn dụ thì đêm như có gì rơi long lanh
vỡ đầy cảm hứng khiến anh giật mình
người chưa biết gì về anh
đọc: “đêm như có gì rơi long lanh
vỡ đầy cảm hứng khiến anh giật mình”
rất có thể sẽ kết luận đây là một kẻ luôn trong trạng thái mộng du
mà biết rồi khéo vẫn cố tình kết luận thế
đấy là thói thường
ngay cả người trân trọng người làm thơ vẫn quen nhốt họ vào khái niệm thi sỹ “hồn bướm mơ tiên” trong đầu mình
“thi sỹ”, một cái tên hơi láy với âm điệu chưa chi đã gợi nhịp sóng hay mây trong lòng độc giả rồi
nhưng hãy lưu ý những chữ: “ẩn dụ thì”
Định treo biển “ở đây có bán cá tươi” à?
Cớ gì phải nói “phép ẩn dụ này là một phép ẩn dụ”?
cần chứ, để giễu cợt thói thường
anh đủ tỉnh táo để biết anh đang ẩn dụ
nhưng thú thật, “ẩn dụ thì” được viết thêm vào phía trước sau khi câu thơ
“đêm như có gì rơi long lanh
vỡ đầy cảm hứng khiến anh giật mình”
đã hoàn thành
nghĩa là, tiềm thức đã thôi thúc chữ hoá, ở đây gọi là ẩn dụ, trạng thái vừa nắm bắt được. câu thơ đầu được sản xuất theo cách ấy. cực nhanh. bật ra (không dùng “phóng ra”. nhàm, sáo, điệu vớ điệu vẩn. thực tế không sướng đến thế)
nhưng các câu tiếp theo này đâu phải sản xuất theo cách ấy
và đâu phải chúng không hay. hỏi thử các cao thủ xem
hey, có cần diễn dịch các ý trên cho dễ hiểu không:
mời bổ sung vào thói thường thêm một cách đọc mới
lưu ý: bổ sung chứ không phải ghi đè nhé
bởi vì, trong hiện tại, có quá khứ
trong nhà thơ, có thi sỹ
Nhẹ
tôi vẫn luôn nhẹ hơn họ hàng tấn sát na nhận thức. nhẹ ở đây là chả hay ho gì. họ không ít. nhưng không làm tôi thấy vững dạ. tất cả chúng ta đều yếu ớt. khi chưa thể chấm dứt những cuộc chiến. sao thời đại lạ hoắc này rơi vào tôi.
tôi không thể thuyết phục được họ. khi cảm giác của họ không thế. khi cảm giác của họ là thế, nhưng lựa chọn của họ không thế. khi cảm giác của họ là thế, và lựa chọn của họ là thế, nhưng hành động của họ không thế. bởi như thế nghĩa là thâm nhập nỗi thống khổ. và không hứa hẹn một đích đến. đến tôi còn chưa thuyết phục nổi tôi.
nhưng cảm giác của tôi là vậy. cảm giác vẫn là đức tin cuối cùng. nhưng lí trí của tôi vẫn dốt. và cảm giác có thể lây bệnh dốt. và như thế sẽ tái sản xuất dốt. dốt đến nỗi không tin cảm giác nữa. và cuối cùng sẽ sống với vô nghĩa. như một kẻ sớm gục ngã. không phải tận cùng sống là thế.
tôi không hiểu thâm tâm họ có nghĩ. hãy gìn giữ cho thế giới một chút. hay họ là nô lệ các triết thuyết. thuyết phục được họ rằng đời sống đáng chết. tôi không rõ đó là định mệnh họ. hay một tất yếu khoa học của tâm thức hèn nhát. nếu là tôi. tôi chọn vế thứ hai.
tôi đã không định thuyết phục nổi họ. câu vừa rồi lại là một thuyết phục. họ, những kẻ sợ bị bắt vở, chỉ khuất phục khi bị bắt vở, thật ngốc. khi họ không bắt vở nổi mình. kẻ lệ thuộc vào kẻ tạm tài hơn. và mụ mẫm trước tiếng sét đánh. loá mắt bởi ánh chớp. ngộ nhận sấm truyền. và vì thế đánh úa gốc lột xác cảm xúc. trong cuộc bám gót kẻ bị tôn sùng.
tôi muốn biết cách nghĩ thế hệ tới. và đôi lúc cũng muốn không biết. vì nếu biết có lẽ thế hệ tới. chẳng tiến bộ được là bao ư. bỗng muốn nửa biết nửa không biết. biết là họ vẫn biết sống nhân ái. không biết những cộng sinh cực mới.
ngay bây giờ tôi có thể bị giết. thật đấy. tên kẻ trộm núp dưới gậm giường. dao sắc lắm cứa ứa cả không khí. tiếc gì mà không giết kẻ đang viết. tệ hơn nữa có thể hắn mù chữ. nên không giật mình trước trang giấy đẫm máu. một giọt mọng còn đọng sát chữ HẮN. cái chết đánh dấu một sự nghiệp. còn sống thì hừm cứ đợi đấy. sao anh lại bò ra thế trộm. hay anh ngửi được mùi của thơ. nhân thể mời anh cho ý kiến. ngừng ở đây. cho độc giả hẫng.
…
hay mở cửa cho anh ra. về đâu? dứt câu hỏi đã lại sang một ngày. mới hay không mới. sao ngày mai đời chả tử tế luôn. dù rốt cục thì vẫn phải thế. lúc đấy thì lại tiếc chả tốt sớm. phí bao nhiêu là cái không đáng phí. anh định làm gì nếu hoàn lương. đừng bảo chả còn cách nào khác. bắt chước cái kẻ đang làm thơ. anh còn phải cứu cả thế giới. khi mà tôi may mới cứu được tôi thôi. yên tâm. tôi không bắt anh hiểu. vì có thể tôi đang nói điêu. anh có biết anh rung động chỉ bởi. tôi mỉm cười mà không hô hoán. và anh thấy. à thì ra đời cũng có đứa này nọ. không phải tất cả như mình tưởng. tôi đã lay động triết thuyết anh. và anh lay động triết thuyết tôi. khi cứ ngỡ mình là đứa vô dụng.
gã ăn trộm đi lang thang trong trăng. giờ giới nghiêm. với một dao trong người. dù hơi thở không có mùi rượu. vẫn có thể bị bắt. và hỏi. anh cho xem giấy tờ tuỳ thân. không có mà lại có một dao. giữa đêm anh mang dao làm gì. đi giết những tăm tối vô nghĩa. giá mà anh thử trả lời thế. xem anh công an buồn hay vui. mà có thể anh không thể bị bắt. rất nhiều người đi lang thang trong trăng. mãi trong múi giờ thứ 25. tìm lại tâm thức bị ăn trộm.
không giết tôi anh có giết người khác. khi sắp giết anh có nghĩ mình sẽ. có thể giết béng một thi sỹ. giết thì dễ làm sống lại mới khó. chết tôi vui thế giới có buồn không.
gã ăn trộm nghe âm thanh nơi thơ. ngủ như trẻ con dưới gậm giường. tôi rất bực như thế có nghĩa là. ý anh bảo thơ tôi dễ ru ngủ. nhưng không hẳn tôi nhỏ nhen thế. tôi bực là bực anh cứ ngáy. ngáy to thế cả phố dậy mất. bực thì bực mà không nỡ đánh thức. một giọt dãi vương trên mạng nhện. bức ảnh gần đẹp nhất quả đất. mà chả có máy ảnh để chụp.
giấc ngủ sẽ làm anh quên nhiều. sáng ngày ra còn muốn cắt tiết tôi? liệu tôi còn nhớ phỏng vấn anh định trộm gì? không sửng sốt. khi anh bảo mộng du nên đi lạc. trong đời sống anh là kẻ lương thiện. còn con dao. à. đang gọt một nỗi buồn thì bỗng thiếp đi.
tôi đã không thuyết phục được tên trộm. rằng ít nhất hắn phải sống chân thật. và như thế làm sao tôi thuyết phục. những kẻ đỡ bi đát hơn tên trộm. và sao tôi lại cứ phải thuyết phục. khi trình tôi không thuyết nổi tên trộm. rằng ừ thì tôi không thuyết nổi. nhưng anh sẽ bị thuyết phục bởi họ. kẻ hơn tôi hàng tấn sát na nhận thức. nhưng khi họ đếch chịu thuyết phục. tôi cảm giác có thể tôi ngộ nhận. những tấn sát na kia chỉ dán mác nhận thức. ruột bên trong là lằng nhằng thông tin hâm.
tôi lại sợ tôi chẳng hiểu họ. tôi, tên trộm, họ. đều tha nhân. sống thì sống đếch cần can thiệp. lúc sắp bị giết lại chả sợ quắn đít: cô dì chú bác anh em tha nhân làm ơncan thiệp chống bất công này đi, sống là cuộc chia sẻ định mệnh, tôi chết thì nhân loại sống với ai.
tôi đã cấm lá ngoài phố chửi bậy. biết đâu chúng vẫn chửi sau lưng tôi. khi đời quá lệ thuộc vào gió. hì, dù sao thì cũng tiến bộ. cả bài thơ bây giờ mới em.
Nhớ
(tặng G.)
thị thơm mà chẳng thấy thơm
bánh mỳ cơm phở như rơm một loài
người thân cũng thể người ngoài
nhớ em anh đến mệt nhoài giác quan
lòng chưa kịp biết hân hoan
chưa từng lắng dịu lo toan thường ngày
chưa từng nếm vị ngất ngây
lại đau vì não ứ đầy hoang mang
liệu em có phải là nàng?
liệu anh có phải là chàng trong em?
thế gian chóng chán cả thèm
liệu mình có nhiễm nhập nhèm thế không?
bao giờ em tiếc mùa đông
để anh đến tặng hoa hồng tái xanh
bao giờ em thấy mong manh
để ôm anh chòng chành nỗi đau
những ngày qua đến là mau
triền miên giấc ngủ dìm sâu cái buồn
không cho lòng nhớ em luôn
trước khi khơi được những nguồn kín sâu
đã giam em ở trong đầu
mà không kết án cho sầu đôi bên
đêm đêm nỗi nhớ trồi lên
đếm cừu mà cứ đếm tên một người
bao giờ nỗi nhớ được nguôi
mùa thu giấc ngủ lịm xuôi tím dòng
bao giờ em thật lòng mong
để trong những lúc long đong
anh cười.
Như vậy đi em
sao chẳng một ai
phát hiện ra điều đó
nếu phát hiện rồi
sao chẳng nói cho ta
nói đi em
dù mãi là ngộ nhận
anh mơn nhịp chân thành
khái niệm để lúc khác hẵng hay
nói đi em
biết đâu giây lát tới
giữa chúng ta là chân không
âm thanh từ môi em
không làm mật trên tai anh nữa
bay hoang hoài trong tiềm thức chông chênh
nói đi em
dù là qua điện thoại
qua một rừng người hò hét hân hoan
qua một đại dương hoàng hôn bật khóc
giọng nói làm anh khẽ giật mình
như chiếc bóng đêm rơi
nói đi em
véo anh khỏi im lặng
đổi mùa xuân lấy một tiếng cười trong
nói đi em
những bài thơ cấm khẩu
nói đi em
ngôn ngữ yếu lắm rồi
Olympic lần này đặt ở Trung Hoa
Trung Hoa như một cái gì. vừa muốn cưỡng lại nó vừa bị hấp dẫn bởi nó. nhiều người đã nói vậy
họ cũng nói vậy về Mỹ. căn bản bởi thế giới là sự xáo trộn. triết lý Mỹ chắt lọc xáo trộn, kết nối với những cái hấp dẫn nhất. Ps: Bush là con rối của những kẻ đếch phải Mỹ
rõ ràng thế giới là sự xáo trộn. cho mọi người vào một cái hộp và lắc. con của kẻ thù cũng trở thành người yêu nhau. kẻ không hiểu sự xáo trộn cố cưỡng lại nó và biến nó thành bi kịch. Shakespeare và nhiều người trước đó đã biết đã viết từ lâu
không chỉ biết chỉ viết còn thực hành. gần đây nhất, những cô dâu buồn hoặc vui xuất khẩu. con của họ thuộc hãng nào? những người thích phân biệt vỡ đầu mà phân biệt
Olympic hấp dẫn. Eddie cưỡng lại vì nó ở Trung Hoa rẻ rúng Đạt Lai Lạt Ma
Trương Nghệ Mưu show hàng hấp dẫn. Nam Cường cưỡng lại vì Mưu là hàng Trung Quốc, hàng Mưu show có lịch sử Trung Quốc, lịch sử Trung Quốc no hảo. có người hỏi Nam Cường: sao không tính nốt Mưu dùng kỹ xảo Mỹ, trong những người phát minh ra kỹ xảo Mỹ có cả gốc Việt Nam?
nhẹ nhàng hơn, Tetzuka Ozawa nói: dù sao ảnh làm “Cao lương đỏ”, “Đèn lồng đỏ treo cao”, “Đường về nhà”, “Thu Cúc đi kiện”, “Sống” quá sâu sắc và và gần gũi nhân sinh đi; làm “Thập diện mai phục”, “Anh hùng” giải trí trộn hội hoạ văn học quá đã đi. sau một hồi tranh đấu nội tâm, Ozawa chốt hạ: show lần này của ảnh nhiều ý tưởng, tận dụng và nhấn mạnh thêm nhiều chiêu đã thành danh trong giang hồ điện ảnh, tổng đạo diễn một khối việc khổng lồ vậy, ảnh quả là một bộ óc lớn luôn muốn thử sức; nhưng hay thì hay tài thì tài mà phục vụ chính trị phô trương là sụp đổ thần tượng của em rồi, huhu, cưỡng
và có rất nhiều ý kiến khác
bởi thế giới là sự xáo trộn
Olympic là mô hình của nó
ở đó những sắc màu vẫn muốn xây một tiếng nói chung
là những sự tranh giành vinh quang nhưng có luật không sát thương kẻ khác
là những giá trị khắp nơi được cống hiến, nuôi dưỡng làm khoẻ trái đất
Babel không còn là sự trừng phạt, được chuyển hoá thành niềm vui phong phú và cộng hưởng
giải trí cho thế giới
bởi thế giới là sự xáo trộn. hãy cứ kể về mục đích thương mại, những trò gian lận, thói ganh ghét, những âm mưu, hãy cứ kể chán chê, cái còn lại ở Olympic vẫn là một kỳ quan
một kỳ quan di động được đặt khắp nơi trong thế giới xáo trộn này. để những nguyên thủ chứng kiến nhìn rõ một giấc mơ lớn hơn giấc mơ thống trị của nước Mỹ tí hon hay nước Trung Hoa nhỏ xíu
mỗi chính trị gia cũng cần có fairplay Olympic của mình (có lẽ, Trương Nghệ Mưu đã vì thế nhận lời làm đạo diễn, chấp nhận đính vào những sợi dây rối trên vai)
và biết đâu, khi các nguyên thủ ngộ ra sự chuyển hoá của Babel, chỉ còn lại những thần dân chậm nghĩ
Râu tóc mọc dài
này râu tóc xoa dịu nỗi thèm kiếp thú
hú thường xuyên vợi trật tự ngu xuẩn
những người độc ác kia
sao các người hèn hạ hơn cả kẻ hèn hạ như ta
nào đi với câu thơ
ta sẽ chỉ cho các người thượng nguồn
Tặng em
tặng em chiếc lá sắp vàng
tôi đà đánh dấu trên hàng cây xanh
tặng em chút ít lòng lành
tôi bao năm tháng để dành không tiêu
tặng em một sợi dây diều
giữ hồn tôi khỏi đánh liều lên mây
còn gì để tặng em đây?
nghĩ nhanh kẻo lá trên cây sắp vàng…
Tim tỉm tìm tim
tìm đâu ra một câu thơ
để mi cảm thấy thờ ơ đủ rồi
và mi chấm dứt sự ngồi
im trong thời đại núi đồi nhấp nhô
một em nào đó mơ hồ
sẽ nai lưng với mi thồ tương lai
dù không sức rộng vai dài
cũng cùng nhau hát một bài tự do
nghĩa là cũng nhận sự cho
mà không phải sốt vó lo đáp đền
hoà bình đến chậm như sên
khiến cho nhân tính trở nên đáng ngờ.
Tôi ăn một phở một bún riêu
tôi ăn một phở một bún riêu
sớm nay có hứng tôi ăn nhiều
nếu không có hứng thì tôi đã
ngủ từ ban nãy đến tận chiều
mới ăn một tí phố đã đông
phố lắm người yêu dễ ế chồng
cứ đông nghìn nghịt và inh ỏi
để rồi qua tối lại nằm không
đêm có một đôi tiếng vù xe
trẻ con vỡ giấc mới khóc nhè
nhưng chỉ thế thôi và thinh lặng
tôi nằm cho phố vuốt
và ve
Tối thứ bảy
tại sao nắng biết ấm
tại sao hoa biết thơm
sao mưa biết rơi chứ
sao bò biết ăn rơm
tại sao người biết hỏi
tại sao biết trả lời
và tại sao biết cả
nói những chuyện dở hơi
sao gà không biết đọc
bát không biết rửa mình
tivi không biết chạy
con dao không biết khinh
sao đứa trẻ lại biết
bảo bông cỏ biết cười
sao Anđécxen biết
cho vạn vật tính người
thôi bố đừng hỏi nữa
để yên con học bài
cô giáo bảo lười học
là không có tương lai
tương lai là gì nhỉ
nó chạy trước mãi thôi
con cười đi sẽ thấy
nó nằm ườn trên môi
không phải đâu bố ạ
tương lai là vila
tương lai là tài khoản
ngân hàng Canađa
thôi được rồi bố hiểu
con cứ học bài đi
buồn ngủ con sẽ biết
tương lai nằm trên mi
Tờ khai chứng minh nhân dân…
tờ khai chứng minh nhân dân
viết vào ban sớm ngày gần gió đông
anh không thích tôn giáo không
mà vẫn phải viết vào mông tờ điền
nghiệp nghề: vừa tỉnh vừa điên
tại nơi khan hiếm dịu hiền bao la
mà anh vẫn phải khai là
kinh doanh nước mía tại ga hàng đường
nguyên quán muốn viết: vô thường
gạch đi
suy nghĩ
viết:
dường đâu đây
tên vợ muốn viết là mây
nhưng mình chưa cưới nên đầy phân vân
hộ khẩu thường trú: tấm thân
sinh ngày: một số người cần
tại: nơi nào đó đang dần lớn khôn
họ tên: KHÔNG QUÁ BUỒN NÔN
tên gọi khác: gã thèm hôn tính người
dân tộc: không quá biếng lười
chiến tranh nhiều quá nên rười rượi đau
trình độ học vấn: nhặt rau
quét nhà, rửa bát, tự lau mặt mình
họ tên cha: thích hòa bình
họ tên mẹ: thích ân tình nơi nơi
dấu vết và dị hình: đời
kí tên rồi nộp…
…trời ơi cậu này
cậu bước ra khỏi đây ngay
nếu không đi đúng đường ray đồ đần
bị chê đến bốn chín lần
khai đi khai lại không dần ngộ ra
thế nào là diện mục ta
trước và sau lúc lìa xa bụi hồng
đành hỏi một không tám không
tuy nhiên
sóng đã sang sông mất rồi
lẽ nào lại nỡ lòng thôi
sẵn sàng bị mắng lại ngồi lại khai
chỉ mong em đừng véo tai
khi anh lơ lửng giữa hai tinh cầu
dù anh giấu diếm đến đâu
đời anh vẫn cứ là câu chuyện cười
đành phơi bày trước loài người
để xem họ có biết cười trong xanh
để cho anh bớt lưu manh
và yên tâm sống vô danh giữa trần.
Tớ sẵn sàng
khi bạn viết bất cứ điều gì
bạn không khỏi liên tưởng đến những người
chắc chắn sẽ đọc nó
B có cái mũi to
và một lòng kiên trì đáng nể
G có một vết sẹo dài ở bắp tay
và một sự nhân hậu tưởng như đã tuyệt chủng
H có một căn nhà lớn
một con chó đốm vừa bị bắt mất
và một cô bạn gái cằm như trái mơ non
cô nàng chỉ lên mạng để check mail và chat
D hay nói dối những điều tốt hơn nói thật
hay khóc một mình
tại sao bạn biết
đó là một bí mật chỉ bạn và Y biết
Y đang ngáy
nhưng bạn không bực bội bị làm mất tập trung
vì bạn đang tập trung vào sự ngáy của Y
nhiều khi Y ngáy như hát
bạn tính sẽ dùng tiếng ngáy của Y cho phần hoà âm
một bài hát về niềm vui của mình
khi Y đọc điều này
Y sẽ cười phá lên
có thể
bạn sẽ dùng thêm cả điệu cười ấy
bầu vú Y như những vòm cây
bàn tay trễ nải của Y trên vầng trán
như là gì nhỉ
như một mảnh dịu dàng của Y
Y sẽ không đồng ý khi đọc điều này về L:
L tàn nhẫn và khéo che giấu
Y sẽ không nói:
L tàn nhẫn và hay giấu diếm mà chả giấu được ai
mà Y sẽ bênh L:
quá khứ của L quá đen tối
thôi được
vì bầu vú và sự dịu dàng của Y
L là một người nấu ăn khéo
dù L có thể nhổ bọt vào món ăn
trước khi tươi cười phục vụ
dù L rình rập Y mọi lúc mọi nơi
dù L đọc những điều này chỉ để tìm điều gì hớ hênh
và cướp đi niềm hạnh phúc của Y
thôi được
L còn là một người xinh đẹp
S, cậu đọc được điều này thì hãy liên lạc với tớ
tớ sẵn sàng nhận một cú đấm của cậu
B, G, H, D rất muốn cậu trở lại
cả Y nữa
và cả L
khi bạn viết bất cứ điều gì
bạn là con thú
độc giả mang một khẩu súng săn
hỡi người đi săn chăm chú
sao không chào con thú sau lưng?
Trong đục
“đời không đục
đời không trong”
tôi ở giữa dòng cũng biết vậy thôi
đời tôi là của đời tôi
đời tôi là của đất trời của ai?
đời tôi không ngắn không dài
đời tôi không đậm không phai dễ dàng
đời tôi ngọn cỏ úa vàng
sẽ xanh trở lại nếu nàng là mưa
đời tôi là một buổi trưa
sẽ trong dịu nắng nếu chưa phải cuồng
tôi không làm ngọn gió suông
ấm lòng bao kẻ à uông tháng ngày
tôi không làm rượu để say
chỉ xin làm lệ để bay bớt buồn
là dao hơ lửa trị thương
là phanh trên những con đường thẳng
Trước mỗi tác phẩm
Trước mỗi tác phẩm
là một sự chờ đợi
tạo bởi ngu dốt, lười biếng, sợ hãi
và cả linh cảm
chỉ khi sự chờ đợi chấm dứt
bạn mới có thể biết cái gì mạnh hơn
linh cảm
hay sự ngu dốt, lười biếng, sợ hãi
Với những trang thơ đầy ấn tượng Nguyễn Thế Hoàng Linh đã và đang dần chiếm vị trí đặc biệt trong lòng độc giả. Hãy cùng nhau cảm nhận ngòi bút tài hoa và đầy tinh tế của nhà thơ trẻ này nhé các bạn!