Nguyễn Thế Hoàng Linh sinh năm 1982, anh xuất thân ở Hà nội. Là một gương mặt nổi bật trong tầng lớp thế hệ nhà thơ trẻ Việt Nam. Anh đã viết hàng nghìn bài thơ trên diễn đàn internet. Đã chọn lựa và làm thành các tập thơ sau: Mầm sống, Uống một ngụm nước biển, Em giấu gì ở trong lòng thế, Bé tập tô, Mật thư, Ra vườn nhặt nắng… được đông đảo bạn đọc săn đón. Hãy cùng chúng tôi đi khám phá những bài thơ hay nhất của anh nhé!
Ám ảnh
ám ảnh bởi những dòng máu lạnh
đổ điên cuồng lên thế gian
trong một vẻ nhạt nhẽo
và an nhàn
ám ảnh bởi những dòng máu nóng
ngưng lại như bị chết cóng
đã có những nơi nào đó
chỉ còn toàn bóng với bóng
ám ảnh bởi một bóng dáng
để chở che và được chở che
qua những đêm gầm thét
ngập đầy hồn những xác ve
ám ảnh:
ám khói những ảo ảnh?
vậy mà có lúc muốn uốn mình thật mảnh
thành một sợi khói
đi ám ảnh những kẻ khác
dẫu đang trong quá trình lột xác
dẫu không còn muốn mình dễ dãi
sự ám ảnh ấy cứ ám ảnh mãi
Ảo ảnh
ảo ảnh không đủ cho em sống
chẳng đủ cho tôi dối lừa đời
ảo ảnh như một con cá sấu
chả biết nó khóc hay nó cười
ảo ảnh người ta mua bán được
cần sa, rượu đế, khói thuốc mù…
ảo ảnh khiến người ta lạc mất
những rung động thật trước mùa thu
ảo ảnh với tôi vô nghĩa lắm
tôi ngồi như rạ bám hoang đồng
ảo ảnh nhiều khi không xóa nổi
cầm tay em trắng đắng mùa đông
Hoang mang
cảm hứng nào chẳng trở lại tay
thơ vẫn vơi và nỗi nhớ vẫn đầy
ta chẳng biết ta đang yêu ai cả
im lìm như chiếc lá treo cây
trời xanh vẫn ứ màu vô vọng
chim vẫn bay cho cánh hao gầy
mưa bóng tối nhân gian mờ mịt
ta là sợi én trong mây
dòng chớp lửa thiêu ta rực rỡ
rồi hơi sương dập ta tắt ngấm ngầm
tiếng chồi vỡ gợi nỗi đau giằng xé
cơn mưa khẽ thế mà thâm
cho cả những ngôn từ đang rệu rã
rớt chỏng trơ lên trang giấy khô quằn
thử rưới xuống một dòng lã chã
vỡ thành nguồn ngập ngụa sóng băn khoăn
Lột xác
khi con ve lột xác
nó không biết mình bắt đầu đến với cuộc sống
khi con ong lột xác
nó không biết mình bắt đầu sống có ích
khi con rắn lột xác
nó không biết mình bắt đầu thay đổi cuộc sống
khi một con người
muốn đến với cuộc sống
muốn sống có ích
muốn thay đổi cuộc sống
anh ta không biết mình
phải bắt đầu
lột xác
Than
trời hỡi bao giờ cho tan hết
những ngày phung phí ở trên đời
đêm nay đêm trước tôi đều thấy
những vì sao lóe lả tả rơi
im hết!
than làm gì cho đắng
người xưa than vãn chán chê kìa…
nhưng biết làm gì ngoài than vãn?
chẳng nhẽ nốc rượu với nốc bia?
ta thèm gì sống trong ảo giác
ta thèm sống thật với mình kia
có thể ngày mai ta lại sống
lại phải sống thôi
đời thế mà
cho mi kể lể cho bớt chán
cho mi kể lể với mình ta
Thử
đã bao giờ bạn thử
nghe “How many hours”
đọc “Giời mưa ở Huế”
xem cảnh hoang tàn Afghanixtan
cùng lúc?
khi ấy
sẽ ra sao nhỉ?
tôi chưa thử bao giờ
vì tôi sợ
phát hiện ra mình
vô cảm
nhưng tôi nghĩ
bạn sẽ tìm thấy khoảng lặng trong hồn mình
khi gặm nhấm những nỗi đau ấy từ cuộc sống
thay vì
uống cà phê
pha ớt
và chanh
Uất
sao tôi không được sống cống hiến
sao mãi không ra khỏi chốn này
tại tôi nhu nhược nên tôi lại
đập đầu cho tóe máu bàn tay
cuộc sống đang cần tôi lắm lắm
cuộc sống đang cần được đổi thay
bao giờ được sống cho và nhận
bao giờ vứt hết sự trả-vay
bay giờ cay đắng đơn giản hóa:
cà phê thì đắng rượu thì cay
cuộc sống giờ như bông hoa gỗ
mọi sắc hương kia ảo lạ lùng
từng bầy ong giấy bay lầm lạc
hàng đàn bướm nhựa đỗ lung tung
làm sao luyện thép cho đôi cánh
để vút bay xuyên đống bùng nhùng
làm sao để nọc kia như lửa
đốt toang chừa lại đúng bộ khung
bộ khung cuộc sống như hồn trẻ
ngây thơ láu lỉnh lại bao dung
Chợ đớn đau
những nỗi đau từ tốn lại qua
không cãi vã không thù hận
im lìm cho nhận
trong tiếc quang quác của gà vịt
những con vật định nghĩa:
đau là phải rống lên
ở đây
người ta không nhận ra nhau bằng những cái tên
khi nhớ khi thương
người ta cầm tay nhau lâu hơn một chút
trong những khoảnh khắc ấy
nỗi đau mất hút
dường như đây là mảnh không gian
con người góp chung những niềm thương cảm
người ta sẽ chẳng còn hít vào những gì hôi hám
khi thở ra thật khẽ thật êm
chợ kéo dài xuyên suốt màn đêm
không ngủ được tôi cũng đi vào chợ
chia sớt với mọi người nỗi nhớ
và mắt ai cũng ướt
ướt trầm ngâm
chúng tôi là những sinh vật lặng câm
mỉm cười với nhau bằng ánh mắt
khi đều biết tạo hóa là khe khắt
chẳng ai làm ai đớn đau thêm
Rừng mặt trời
rừng mặt trời
ánh sáng ngấm vào máu lá
con hổ vằn nứt ra từ trong đá
màn đêm tụ lại thành con báo đen
bay xuyên qua thác nước không mảy may gợn ướt
thác nước là mái tóc
nàng tiên rừng gối đầu lên đỉnh núi hở em?
rừng mặt trời
gió đưa về đám khỉ bụi đời
đàn dơi bay ra tắm nắng
sói non nhoẻn cười trong trắng…
rừng mặt trời
chàng Tác Dăng đã về ở với loài người
hít thở không khí nhuốm mùi toan tính
gò má chàng đã dần phúng phính
biểu hiện sự biếng lười của vật lạ được nuôi trong tủ kính
biểu tượng của mẫu người chân chính?
chỉ trong một phần trăm ác mộng
chàng mới gặp lại tiếng hú mãnh sư ngọt buốt của mình
rừng mặt trời
lâu lâu muông thú quên Tác Dăng rồi
rừng mặt trời
muông thú xếp hàng tập thể dục buổi sáng
sư tử đứng cạnh thỏ non
chẳng nhịn nổi
nó bỏ tọt thỏ non vào miệng
lặng im
lặng im
lặng im
nhà khỉ ngắm mây trôi
nhà cáo nghía lộc chồi
thiên hạ dần giải tán
có một con chồn hôi?
rừng mặt trời
đã thuộc về loài người?
Trong khu vườn của đớn đau
trong khu vườn của đớn đau
những bông bạch hồng rướm máu
những con họa mi hót rock
những con dế chơi ghi-ta điện
với cái đầu chớp nháy làm ổ cắm
trong khu vườn của đớn đau
có những cây thất tình
ra quả hình trái tim bị hồng đỏ xuyên qua
có những cây nhớ vô vọng
lá vô hình như những đôi mắt trong đêm phụt tắt
trong khu vườn của đớn đau
những bông hướng dương xuyên đầu vào đất đen
những đóa hoa đá chảy tan như vừa sinh ra trong tủ lạnh
những con ong hút mật từ đôi cánh
những quả xanh oằn oại trong bụng loài sâu
những con bươm bướm mặt diều hâu…
trong khu vườn của đớn đau
những cơn mưa dội lên từ mặt đất
bão giằng ra từ bản thể các sinh linh
dành hết sức để dội và giằng
nên tất cả đều yếu ớt
và rơi trở lại
xoáy vào vực thẳm vừa thoát ra
nhễ nhại
trong khu vườn của đớn đau
có một người tôi
và một người em
đi tìm nhau
qua những hố sâu bản ngã trong gang tấc
trái tim tôi còn treo mãi trên cây thất tình
còn mắt em mất hút trong cây vô vọng
hai thân xác lướt qua nhau chết cóng
vẫn mải miết tìm
con họa mi kia
im!
trong khu vườn của đớn đau
tất cả sự kì dị được tô điểm thêm bởi trò ú tim
hai linh hồn lần mò quanh quẩn
làm bật tung những vết thương hồng ửng da non
trong khu vườn của đớn đau
hai linh hồn kiệt sức rạp vào nhau
rỉ thấm vào đất
nơi ấy mọc lên một cánh tay
cánh tay của một người vừa rụng mất
trong một vụ tai nạn giao thông
trên đường đến với người yêu
Xếp gốm
tôi không tài nào ngủ được
không có cái mệt nhoài của người lao động
không có sự vô lo của đứa trẻ được phép vô lo
tôi ngồi khoanh chân
xếp gốm
vào hộp các-tông
những hình thể tròn trịa hoặc méo mó một cách hoàn hảo
với lớp men chau chuốt hoặc hoang dã một cách bí ẩn
(dù được sản xuất hàng loạt theo đơn đặt hàng)
đen xanh nâu trắng
và màu cánh gián
như một đôi mắt thâm quầng
chứa hình ảnh một con dế mèn xoè bay vụt khỏi tán cây
trong một đêm mây xám
chỉ có trăng
và xao xác sao
một chiếc hộp các-tông không nhỏ không to
chứa hơn một chục sinh linh gốm nằm im
sự tĩnh tại bình thản và nhẫn nhục
một sự an phận có hồn
không vô tâm
loài gốm đè lên nhau
bằng những cạnh xương xẩu
hoặc sự thon lẳn
hoặc những điểm gá hờ chênh vênh
tôi rút gốm ra
chậm rãi
từng chiếc
như trò rút que thủa trẻ thơ xa xôi nào
nhưng những chiếc que bé bỏng
khi rút trượt sẽ không biết vỡ
sẽ không bật lên một tiếng…
choang!
như não con chim trong hốc
thảng thốt tiếng trái cây đập mặt vào đất từ hun hút độ cao
choang!
sự vỡ toang của màn đêm
rồi tức khắc tự gắn lại
chỉ còn những giấc nồng bị dội nước vô vọng hong khô
choang!
nó không giống tiếng còi ô tô
một con vật thô kệch xuất hiện theo giờ
bị khuất phục trước sự nhàm chán và chai lì của phản ứng:
“biết rồi khổ lắm nói mãi!”
choang!
nó không phải tiếng mèo tru tréo rồi khóc nức
không phải tiếng chó cằn nhằn rồi thở dài
không phải tiếng mưa rào đục mái tôn
không phải tiếng trái tim thuỷ tinh vỡ
trong khoảnh khắc đầu tiên trao một nụ hôn
choang!
tiếng kêu vĩnh biệt
hay tiếng kêu xé vỏ
của gốm?
không!
tôi chưa từng để gốm vỡ
vì tôn trọng sự đêm với vỏ bọc yên bình
nhưng tiếng
choang!
ám ảnh trí tưởng tượng
như đứa trẻ mồ côi
khát thèm tiếng
mẹ ơi!
tôi bế gốm ra
với một trạng thái tinh thần đã tràn qua ngưỡng ngái ngủ
những đứa trẻ gốm bát nháo tị nạn trên sàn lãnh lẽo
và chiếc hộp rỗng không
tôi hài lòng như lập được kỳ công…
rồi chợt cảm thấy mọi sự rời rạc và dang dở khủng khiếp
sự hỗn độn hoang mang sau khi thoát khỏi cái trật tự vô sự
như đám trẻ lần đầu tiên đi học
nghe chuông reo ùa ra trước cổng trường
mà bố mẹ vẫn chưa hề đến…
tôi như một kẻ ngờ nghệch chơi lêgô
thử ráp một kiến trúc gốm mới
một chiếc hai chiếc ba bốn chiếc
không gian hẹp dần…
rồi chợt nhận ra
gốm dày phải đặt bên dưới
gốm mỏng nương bên trên
gốm nhỏ ken vào giữa
gốm lớn đỡ hai bên
bế ra lắp lại
năm chiếc sáu chiếc bảy tám chiếc
như bài thơ đếm hoa trong phim Lưu Dung
những chiếc gốm lẳng thẳng
những chiếc gốm gù gờ
những chiếc gốm bụng lép
những chiếc gốm bụng mang dạ chửa
hay bụng bia?
chín chiếc mười chiếc mười một chiếc
đơn giản chỉ là một sự chồng chất lẫn lộn
chiếc thùng ứ đầy
mà vẫn lẻ loi dăm chiếc gốm
tôi vụng về
không khác một kẻ xé nát tình thơ rồi lúi húi ghép lại
hộp gốm kia
bàn tay từng trải và khéo léo nào đã tạo nên?
phải chăng
thùng gốm kia
như hạnh phúc loài người
bị dỡ ra để mưu cầu những gì nhiều hơn thế
trong những bàn tay lóng ngóng
hạnh phúc san đều bỗng hoá bon chen?
phải chăng
thùng gốm kia
như cuộc sống con người
sẽ vô nghĩa nếu không tự tìm và định nghĩa?
phải chăng
thùng gốm kia
không nghĩa gì ngoài cái tên thùng gốm
chỉ để tôi hiểu ra ý nghĩa của sự nâng niu?
thùng gốm kia
đổi lấy một đêm
đáng lắm!
Ai…
tôi đói những vần thơ ngọt
tôi khát những niềm vui xinh
tôi héo dần trong sa mạc
ai mang cho tôi ái tình?
tôi ngán những ngày lang bạt
tôi ngấy những lời ca điên
tôi nát nhòa trong hư ảo
ai đến bên tôi dịu hiền?
tôi bỗng thấy mình ngu dại
tôi bỗng thấy mình thơ ngây
tôi úa tàn trong thực tại
ai yêu con thú lạc bầy?
Chìm
tôi chưa từng đi lạc
nên chẳng ai tìm thấy tôi?
có phải trong bóng tối
tôi đã hóa đêm rồi?
Hoài nghi
nắng sớm em từ đâu tới
sao em đẹp đến nghi ngờ?
sao em dừng chân trước cửa
ngôi nhà quen sáng lơ xơ?
đừng cợt trái tim ta nữa
đi đi
về với dối lừa
ta không còn tin ai cả
đừng chờ ta đến đón đưa
ta cũng xin em đừng trách
đừng khinh ta sống vô hồn
ta không muốn em đánh thức
những gì ta đã vùi chôn…
Khi ấy…
lang thang lang thang lang thang
chàng dế hát bài ca phiêu lãng
từng giờ từng ngày từng tháng
những nốt nhạc cô đơn cứ úa về
chàng dế mong manh một mái nhà
không dám ước cỏ mật và sương đẫm
chỉ mong sao tạo vật đừng lạ lẫm
để trái tim chàng đập tiếp nhịp yêu thương
chàng vẫn phải đi khắp bốn phương
không dừng được dù biết mình mệt mỏi
bởi nơi nao cũng thấy mình trơ trọi
chàng tự hỏi lòng:
hay mình quá khắt khe?
không đáp nổi chàng đi hỏi lũ ve
nhưng chúng chỉ mãi hát lời ủ não
chúng bảo chàng chỉ mơ mộng hão
thế rồi hát tiếp khúc sầu bi
biết làm gì?
chàng dế lại ra đi
đi cho hết cả một vòng quả đất
và khi ấy nếu niềm tin bị mất
chàng sẽ cất cánh bay
bay khỏi vũ trụ này…
Mặt nạ
trong góc khuất của nỗi đau tình yêu thút thít
như bông hoa lạc loài nở cuối vườn
sống hắt hiu trong lệ
tim và não chảy
song song
trong nơi thầm kín của tình yêu nỗi nhớ rực lên trong đêm
như tia mắt đại bàng thao thức
buổi sáng
nhìn mặt mình ráo hoảnh trong gương
tự hỏi:
những xúc cảm ấy là hư hay thực?
Rơi
trong giấc ngủ trong đêm nào ai thấy
có tiếng chuông thánh thót của linh hồn
trên quầng mắt đã hiu hiu khép
đã vô tình rực rỡ ánh hoàng hôn…
tôi vẫn thấy anh nằm im ở đó
không đớn đau mà cũng chẳng yên bình
linh hồn anh chỉ một mình anh hiểu
khi cười môi trong ấy rất xinh…
rồi ngày mai tự nhiên anh tỉnh giấc
như người ta đem buôn bán cuộc đời
tôi nhặt được một linh hồn thoi thóp
mà chẳng ai thừa nhận đã đánh rơi…
Thừa?
vùng đất này không hoang vu
chỉ có mắt em là thế
sao mắt em không vỡ lệ
hở em?
có cần buồn đến nhũn tim không?
tôi chán lắm
thế gian buồn em lắm
chẳng còn gì để say đắm
chìm đắm thôi
tôi nào cần em phải yêu tôi
thì ít ra em hãy hôn lên lá
thì ít ra hãy chạm tay vào má
để hồng lên
tôi đâu cần em phải đến bên
cứ vùi vụi trong khoảng trời riêng giấu
cứ xé nát hoa việc gì phải cào cấu
con tim
nếu vỡ mình thành một cánh chim
tôi đã hót cho em nghe rồi đấy
cười khẽ thôi cho trái tim sưng tấy
dịu đau
có lẽ chẳng bao giờ ta biết đến nhau
những lời ấy tôi dành cho ai chứ
thừa thãi quá những sẻ chia dền dứ…
thừa thãi quá những sẻ chia dền dứ…
thừa thãi quá những sẻ chia dền dứ…
Vô phương
ta đang đi về đâu
xơ xác gió trên đầu
đất kiệt cằn mỗi bước
xa xa úa một màu…
ta đang đi làm chi
ngừng lại để làm gì
ta đi như vô vọng
ta đi ta lại đi…
ta đang đi tìm ai
sợi nhớ cứ kéo dài
phải chăng tìm quá khứ
trở về từ tương lai…
Xin
niềm tin vào ngày mai
mà ngày mai đã mất
ngày hôm nay đã chật
không còn chỗ cho ta
về lại ngày hôm qua
cũng chẳng còn chỗ trú
mình ta và vũ trụ
chẳng biết trôi nơi nào
vũ trụ không thét gào
cùng với ta câm lặng
ôi trời
sao yên ắng
xin một chiếc lá rơi
mà bão táp lả lơi
vẫy vùng và vùng vẫy
cứu!
tôi không biết bơi
giữa dòng đời trơn nhẫy
con thú ta sập bẫy
con người ta dửng dưng
con thú ta thù hận
xin đừng thế
xin đừng
xin bước chân biết dừng
cho dòng đời chậm lại
cho ngày mai xa ngái
sống lại dù một giây
Ám ảnh
ám ảnh bởi những dòng máu lạnh
đổ điên cuồng lên thế gian
trong một vẻ nhạt nhẽo
và an nhàn
ám ảnh bởi những dòng máu nóng
ngưng lại như bị chết cóng
đã có những nơi nào đó
chỉ còn toàn bóng với bóng
ám ảnh bởi một bóng dáng
để chở che và được chở che
qua những đêm gầm thét
ngập đầy hồn những xác ve
ám ảnh:
ám khói những ảo ảnh?
vậy mà có lúc muốn uốn mình thật mảnh
thành một sợi khói
đi ám ảnh những kẻ khác
dẫu đang trong quá trình lột xác
dẫu không còn muốn mình dễ dãi
sự ám ảnh ấy cứ ám ảnh mãi
Ảo ảnh
ảo ảnh không đủ cho em sống
chẳng đủ cho tôi dối lừa đời
ảo ảnh như một con cá sấu
chả biết nó khóc hay nó cười
ảo ảnh người ta mua bán được
cần sa, rượu đế, khói thuốc mù…
ảo ảnh khiến người ta lạc mất
những rung động thật trước mùa thu
ảo ảnh với tôi vô nghĩa lắm
tôi ngồi như rạ bám hoang đồng
ảo ảnh nhiều khi không xóa nổi
cầm tay em trắng đắng mùa đông
Hoang mang
cảm hứng nào chẳng trở lại tay
thơ vẫn vơi và nỗi nhớ vẫn đầy
ta chẳng biết ta đang yêu ai cả
im lìm như chiếc lá treo cây
trời xanh vẫn ứ màu vô vọng
chim vẫn bay cho cánh hao gầy
mưa bóng tối nhân gian mờ mịt
ta là sợi én trong mây
dòng chớp lửa thiêu ta rực rỡ
rồi hơi sương dập ta tắt ngấm ngầm
tiếng chồi vỡ gợi nỗi đau giằng xé
cơn mưa khẽ thế mà thâm
cho cả những ngôn từ đang rệu rã
rớt chỏng trơ lên trang giấy khô quằn
thử rưới xuống một dòng lã chã
vỡ thành nguồn ngập ngụa sóng băn khoăn
Lột xác
khi con ve lột xác
nó không biết mình bắt đầu đến với cuộc sống
khi con ong lột xác
nó không biết mình bắt đầu sống có ích
khi con rắn lột xác
nó không biết mình bắt đầu thay đổi cuộc sống
khi một con người
muốn đến với cuộc sống
muốn sống có ích
muốn thay đổi cuộc sống
anh ta không biết mình
phải bắt đầu
lột xác
Than
trời hỡi bao giờ cho tan hết
những ngày phung phí ở trên đời
đêm nay đêm trước tôi đều thấy
những vì sao lóe lả tả rơi
im hết!
than làm gì cho đắng
người xưa than vãn chán chê kìa…
nhưng biết làm gì ngoài than vãn?
chẳng nhẽ nốc rượu với nốc bia?
ta thèm gì sống trong ảo giác
ta thèm sống thật với mình kia
có thể ngày mai ta lại sống
lại phải sống thôi
đời thế mà
cho mi kể lể cho bớt chán
cho mi kể lể với mình ta
Thử
đã bao giờ bạn thử
nghe “How many hours”
đọc “Giời mưa ở Huế”
xem cảnh hoang tàn Afghanixtan
cùng lúc?
khi ấy
sẽ ra sao nhỉ?
tôi chưa thử bao giờ
vì tôi sợ
phát hiện ra mình
vô cảm
nhưng tôi nghĩ
bạn sẽ tìm thấy khoảng lặng trong hồn mình
khi gặm nhấm những nỗi đau ấy từ cuộc sống
thay vì
uống cà phê
pha ớt
và chanh
Uất
sao tôi không được sống cống hiến
sao mãi không ra khỏi chốn này
tại tôi nhu nhược nên tôi lại
đập đầu cho tóe máu bàn tay
cuộc sống đang cần tôi lắm lắm
cuộc sống đang cần được đổi thay
bao giờ được sống cho và nhận
bao giờ vứt hết sự trả-vay
bay giờ cay đắng đơn giản hóa:
cà phê thì đắng rượu thì cay
cuộc sống giờ như bông hoa gỗ
mọi sắc hương kia ảo lạ lùng
từng bầy ong giấy bay lầm lạc
hàng đàn bướm nhựa đỗ lung tung
làm sao luyện thép cho đôi cánh
để vút bay xuyên đống bùng nhùng
làm sao để nọc kia như lửa
đốt toang chừa lại đúng bộ khung
bộ khung cuộc sống như hồn trẻ
ngây thơ láu lỉnh lại bao dung
Chợ đớn đau
những nỗi đau từ tốn lại qua
không cãi vã không thù hận
im lìm cho nhận
trong tiếc quang quác của gà vịt
những con vật định nghĩa:
đau là phải rống lên
ở đây
người ta không nhận ra nhau bằng những cái tên
khi nhớ khi thương
người ta cầm tay nhau lâu hơn một chút
trong những khoảnh khắc ấy
nỗi đau mất hút
dường như đây là mảnh không gian
con người góp chung những niềm thương cảm
người ta sẽ chẳng còn hít vào những gì hôi hám
khi thở ra thật khẽ thật êm
chợ kéo dài xuyên suốt màn đêm
không ngủ được tôi cũng đi vào chợ
chia sớt với mọi người nỗi nhớ
và mắt ai cũng ướt
ướt trầm ngâm
chúng tôi là những sinh vật lặng câm
mỉm cười với nhau bằng ánh mắt
khi đều biết tạo hóa là khe khắt
chẳng ai làm ai đớn đau thêm
Rừng mặt trời
rừng mặt trời
ánh sáng ngấm vào máu lá
con hổ vằn nứt ra từ trong đá
màn đêm tụ lại thành con báo đen
bay xuyên qua thác nước không mảy may gợn ướt
thác nước là mái tóc
nàng tiên rừng gối đầu lên đỉnh núi hở em?
rừng mặt trời
gió đưa về đám khỉ bụi đời
đàn dơi bay ra tắm nắng
sói non nhoẻn cười trong trắng…
rừng mặt trời
chàng Tác Dăng đã về ở với loài người
hít thở không khí nhuốm mùi toan tính
gò má chàng đã dần phúng phính
biểu hiện sự biếng lười của vật lạ được nuôi trong tủ kính
biểu tượng của mẫu người chân chính?
chỉ trong một phần trăm ác mộng
chàng mới gặp lại tiếng hú mãnh sư ngọt buốt của mình
rừng mặt trời
lâu lâu muông thú quên Tác Dăng rồi
rừng mặt trời
muông thú xếp hàng tập thể dục buổi sáng
sư tử đứng cạnh thỏ non
chẳng nhịn nổi
nó bỏ tọt thỏ non vào miệng
lặng im
lặng im
lặng im
nhà khỉ ngắm mây trôi
nhà cáo nghía lộc chồi
thiên hạ dần giải tán
có một con chồn hôi?
rừng mặt trời
đã thuộc về loài người?
Nguyễn Thế Hoàng Linh là một nhà thơ trẻ tài năng và một lòng đam mê lớn đối với sáng tác thơ ca. Với những vần thơ trữ tình đặc sắc những thi phẩm của anh luôn để lại ấn tượng mạnh mẽ đối với bạn đọc yêu thơ.