Trong nền thơ ca Việt Nam, Nguyễn Thế Hoàng Linh được xem là một gương mặt nổi bật bởi lối thơ độc đáo và để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn đọc. Anh thường đăng những thi phẩm của mình lên internet và nhận được sự ca ngợi và hưởng ứng mạnh mẽ. Để tiếp nối phần 4, ngay sau đây chúng tôi xin dành tặng bạn những chùm thơ đặc sắc nhất của anh.

Ai cười mà xinh thế

ai cười mà xinh thế
cho lá úa quên tàn
trái sầu đương lơ lửng
bay lên trời
vỡ tan
ai cười mà xinh thế
mưa đứng sững lưng trời
nắng từ đâu bước lại
tựa vào mưa bồi hồi
ai cười mà xinh thế
cho trái đất yên bình
đến Đường Tăng cũng gật
ừ, xinh thật là xinh
ai cười mà xinh thế
lão chiến tranh cúi gằm
cô bé và cậu bé
bước tới trường tung tăng

Mãi mãi

mãi mãi sẽ là mãi mãi yêu
yêu để được yêu dẫu ít nhiều
mãi mãi sẽ là yêu mãi mãi
dẫu mồ xanh cỏ đá xanh rêu
trên những con đường nắng mới xây
đi với tình yêu lá bay đầy
tình yêu đánh thức tình yêu dậy
bao giờ yêu mới hết yêu đây
qua những vui buồn những đắng cay
tình yêu đang khóc nức đây này
sung sướng khổ đau là tất cả
tình yêu tôi sống đến hôm nay

Luôn luôn

ai mặc cho mùa chiếc áo len
để đông thon thả những hơi mềm
se lạnh ngọt vào theo hơi thở
hít hà nghe tim đập thật êm
thong thả bên hồ những bước chân
sương bay lơ lửng sáng thưa dần
áo ấm ngả đầu bên áo ấm
ước gì một chút mưa lâm thâm…
yên ả nơi này những dấu yêu
dầu đông gieo rắc những hương buồn
ai ở trên cao và cười mỉm
trần gian đẹp quá
luôn luôn…

Vườn

tìm cho tôi một khu vườn nho nhỏ
tôi trồng hoa và những luống rau xanh
sớm dậy tưới chăm nghe chim hót
xem bướm rập rờn bên những cánh mong manh
tìm cho tôi một khu vườn nho nhỏ
nắng mai phớt hồng hoàng hôn cũng thanh thanh
tôi sẽ nằm ườn trên thảo cỏ
tới tận đêm khi sương ướp đẫm mình
tìm cho tôi một khu vườn nho nhỏ
với mỗi sinh linh luôn biết sống thanh bình
và chỉ sống cho cuộc đời thật đẹp
mỗi sinh linh là một khách đa tình
tìm cho tôi một khu vườn nho nhỏ
thế gian này gần gũi biết bao nhiêu
tìm cho tôi một khu vườn hàng xóm
dịu dàng hương sớm sớm chiều chiều
tìm cho tôi những khu vườn nho nhỏ
lớn dần lên trải khắp thế gian này
tìm cho tôi những khu vườn hàng xóm
thật hiền hoà như nối những bàn tay…

Cho mình

sự già đời như khựng lại ở đây
tôi cảm thấy mình không già thêm nữa
sẽ có thêm cảm xúc và có thêm kinh nghiệm
nhưng trí não tôi già thế đủ rồi
tôi biết tôi không thành kẻ lõi đời
tôi đang già hơn họ nhưng khi họ già đi tôi vẫn trẻ
tôi tự giam mình để khi thoát ra tường tận những điều mới mẻ
nhìn sự vật đúng theo bản chất và tâm linh
sống cho nhân gian xong tôi sẽ sống cho mình
tôi sẽ hát hoặc trồng hoa trông con cháu
tôi sẽ không để trẻ em thấy máu
chúng đọc qua sách báo là đủ rồi
có người bảo: “chỉ có đau thì mới lớn khôn thôi”
nhưng tình thương còn nhiệm màu hơn thế
khi chúng ngã, tôi chỉ để chúng đau vài giây rồi bồng bế
và thầm thì: không được để ai đau
khi chúng lớn hơn, tôi để chúng tự mình đứng dậy
rồi mỉm cười và vui vẻ xoa đầu
chúng vẫn sẽ nên người và dũng cảm cho nhau
bài học vỡ lòng là lẽ đúng lẽ sai
dạy chúng cách cười cách khóc trước khi học chữ
và muôn đời phải nâng niu phụ nữ
thế rồi thả cho chúng đi chơi
sẽ không bao giờ để chúng bị bỏ rơi
nhưng sẽ phạt để chúng thấy cô đơn và ăn năn khi phạm lỗi
dạy chúng thứ tha nhiều và ít hờn ít dỗi
cho chúng làm những việc của trẻ con
và luyện rèn đúng sức của trẻ con
sẽ không đứa trẻ nào lớn lên phải héo hon
mục đích sống của tôi là thế
tôi chưa chết khi mà tôi chưa thể
tôi nghĩ, người đàn ông là người không có tuổi sống suông

Viết về niềm vui

có người không dám viết về niềm vui
vì coi đó là những câu chuyện kinh dị
cũng như khi phân vân:
cảm xúc và vô cảm ai nhạy cảm hơn?
tôi đã tìm được câu trả lời
cho một câu đố trên báo
còn vấn đề này thì… chưa
nó chẳng phải câu đố
cũng không có giải thưởng
và hơn hết
nó chỉ làm mất thời gian vô ích
nếu nhận ra điều này sớm hơn
chắc tôi đã chẳng nghĩ đến nó
hãy trở lại với người không dám viết về niềm vui
đợi lâu quá anh ta đi mất rồi
thì ra lí do là:
anh ta không thích đợi
mà biết đau
con người ấy đang đi phân phát niềm vui
với sự ngộ nhận
đó chỉ là một công việc thường nhật
có lẽ chẳng người nào ngớ ngẩn thế
nên cũng chẳng có người nào
không dám viết về niềm vui

Phép màu

bạn ạ
hôm nay tôi rất vui
thôi không tiếc bạn một nụ cười
tôi biết bầu trời trong dịu lắm
khi tôi lạc tới mắt một người
tay thơm hơn nhánh lúa còn xuân
giọng nói êm hơn mắt mưa ngần
hơi thở mịn hơn mưa lắc rắc
tóc nẫu nà hơn mưa lâm thâm
tôi không cho phép tôi lặng câm
tôi hát cho tan những âm thầm
những gió, chim, hoa đang đáp lại
thôi
trái tim tôi đã rực mầm
non tươi hôn nhẹ những ngày qua
nỗi nhớ trẻ ra sáng hiền hòa
vỡ nhẹ phím cười ai trong trẻo
tự nhiên tôi nhả tiếng cười ra

Yêu nghiêm túc

không yêu nghiêm túc được ư
răng tôi hổng biết bao chừ là yêu
yêu không nổi cũng phải liều
yêu cho hơn kém ít nhiều anh em
yêu cho nó bớt nhập nhèm
có cơm ăn mãi chả thèm phở suông
yêu cho bớt bớt quay cuồng
yêu cho cái lũ thuồng luồng trốn ra
yêu cho nó trẻ cái già
cho thơ lục bát cũng là thơ điên
cho thơ điên cũng dịu hiền
ngắm trăng xong liếc bạc tiền mà khinh
yêu cho cái một bỏ mình
cái tim biết hát tỉnh tình tính tang
yêu còn cưới cái đa mang
soạn dăm mâm cỗ đền làng trước khi…
yêu cho biết cái nhu mì
ngắm nhau cười hỉ cười hì, no cơm
yêu cho cái má biết thơm
cái răng biết nhớ tóc chờm qua vai
yêu cho những đoá hoa nhài
mong manh đỡ cắm phí hoài chỗ kia
khóc cho ra khóc, ô kìa
ốm đau cũng có cái thìa bón ăn
yêu cho thơ cũng thành văn
cấm ca cấm cảu, cằn nhằn, lại xin…
đền em một đĩa sủi dìn
lang thang em giả mẹ mìn bắt anh
mà thôi, chẳng vội làm lành
giận nhau để mọc rêu xanh đầy nhà
trượt chân, anh ngã, úi dà…
chao ôi nước mắt nóng là nóng chưa
ngọt bùi hơn nước cốt dừa!
ối chao, lườm nguýt: “anh lừa tôi sao!”
khẽ thôi, hàng xóm…, thôi nào
ai đem áo rách ra rào thưa phơi
hai tay nâng bát cơm mời
em xơi để bớt chút nhời được không?
nhớ hồi em chửa có chồng
hỏi thì cứ mím đến hồng cả môi
biết là thời thế khác rồi
nhưng sao thời ấy, sao tôi nhớ nàng…
nhớ khi nàng bước xuống hàng
lướt qua phú quí, nhẹ nhàng chớp mi
nàng yêu tôi bởi lẽ gì
hoá ra là tại lầm lì, dễ nuôi!
nàng nuôi tôi đến chín muồi
để trưng làm cảnh cho ruồi nó bâu?
anh nào có ý thế đâu
chẳng qua là ghép mấy câu cho vần
nhẹ bàn chân, nhẹ bàn chân
đá đau rồi lại ân cần bóp xoa
ngày mai khảo sát giá hoa
cố mua một nụ gọi là giả ơn
mẹ ơi, cái miệng lại hờn
hàm răng lại sắp dạo đờn tôi nghe
vợ! ôi! một lứa cá mè
nào anh có rượu có chè đâu cơ
đùa thôi, ối, oái, hờ hờ…
thì anh đã bảo làm thơ thôi mà
kìa, sao em đẩy anh ra
ừ, anh đã hứa, nhưng mà… ừ! thôi!
nam nhi nói phải giữ lời
dầu em có mỡi có mời cũng… không!
nhưng này, gió mát triền sông
cho anh thơm nhé, má hồng, phớt thôi…

Cô gái Tây

cô gái Tây ơi em rất Tây
Tây trong tóc nắng trong mũi gầy
Tây cả trong tôi trong trời đất
vừa gặp em đà muốn hôn ngay
cô gái Tây ơi em rất Ta
nhìn tôi e ấp rất chi là
và khi gặp mắt đầy “đen tối”
em vội quay đầu muốn lánh xa

Một ngày

rồi một ngày ta rón rén lớn lên
không ai biết ta cũng không hay biết
cuộc sống nới chút chút vòng dây xiết
ta cho mình tí xíu tự do
ta tách mình giây lát khỏi âu lo
mở toang cũi thả nỗi buồn cớm nắng
khi ta nhìn vào đôi bàn tay trắng
ta thấy mình mạnh mẽ sạch trong
ta thấy mình vượt thoát khỏi rêu phong
về tìm lại những niềm tin đã mất
về tìm lại những điều chân thật nhất
về trái tim
rồi một ngày ta cù sự lặng im
như nách lá cựa mình khúc khích
ta muôn sống như một người có ích
trong một ngày ta trẻ lại đời ta

Vòm sáng

tôi muốn ngắm khuôn mặt em
ô cửa sáng giữa kinh thành bóng tối
tôi như kẻ tội đồ sám hối
được chút nắng hồng ân xá của bình minh
hạnh phúc và nỗi đau
khuôn mặt em không tái hiện
nhưng sự vẩn đục trong tôi tan biến
chẳng hiểu vì sao
giá lúc này tôi nằm dưới ngọn đao
để được ngắm em trào nước mắt
dòng máu phun sẽ hoài trong vắt
máu tình yêu
khuôn mặt em
là cảm hứng cho chúa trời tạo nên ánh sáng
tôi là Leonardo de Vinci choáng váng
ơ kìa… Monalisa
cho tôi làm họa mi nhé
để hoan ca
những vũ khúc trái tim mách nước
dù họng và mắt tôi trầy xước
và xanh xao
thì có sao…
dẫu mưa là giọt hoa đào
cũng đừng hoen má hồng ngào trắng trong

Nụ cười thu

một ngày gió mùa thu tập làm mùa đông
chỉ hơ lạnh những trái tim vốn lạnh
không nhận được tiếng sữa hoa run rỉ
nghĩ thoảng qua kí ức đã ngào thơm
nụ cười em như hoa sữa vừa đơm
tôi chẳng muốn giải thích thêm gì nữa
nụ cười em như dòng sông hoa sữa
như bàn tay hoa sữa nụ cười em
nụ cười em như ban mai trùm ấm màn đêm
như trời trong chan nắng lên sông băng
như giọt mi gõ cửa đôi mắt khép
như hương trăng cho riêng mình tôi
nụ cười em như gió tơ quệt ấm làn môi
vậy ra đất trời ngọt ngào đến thế
tôi như trẻ thơ giữa vòng tay bồng bế
từng nhịp tim kết mật đổ luyênh loang
nụ cười em như màn mưa mọc lên tự ngọn đồi hoang
một vườn nắng rủ mi lướt thướt
tôi róc rách qua từng luống vui đang cuộn lên rộn rĩ trong vườn ươm nhân gian
nơi một ngày gió mùa thu tập làm mùa xuân

Thơ tình cho cuộc sống

tôi yêu em lắm em nhỏ ạ
giúp mẹ dọn hàng bày ra cả ban mai
tôi yêu chị lắm người mẹ ạ
gánh gia đình trên mềm mại đôi vai
con yêu ông lắm ông cụ ạ
dạo khắp phố phường cho dẻo lại đôi chân
đôi mắt lấp lánh màu cuộc sống
sao con thèm được như ông
tôi yêu anh lắm người thợ ạ
xây tổ cho đời, ai xây tổ cho anh?
anh đứng giữa trời hun hút gió
cơn bão nào xô được ngực phong phanh?
tôi yêu anh lắm người tù ạ
những lúc anh buồn, những lúc anh đau
khi anh trăn trở, anh ân hận
gieo lại cuộc đời lên những luống xanh rau
tôi thương anh lắm người say rượu
xin lỗi anh, tôi chẳng thể yêu
hay thử ngồi xuống
tôi và anh trò chuyện
biết đâu anh có thể giúp tôi nhiều…
tôi thương cô lắm cô gái nhảy
những lúc thu lu ngồi
khói thuốc ảo thần kinh
hay cô thử lau son xoá phấn
nếu như cô còn có một gia đình…
hay dâng hiến tình thương cho những mồ côi trẻ
nếu như cô còn biết hy sinh…
tôi thương bác lắm người hàng xóm
bác khắt khe với đời nhưng tôi biết
bác tủi thân
hay bác thử nuôi một con cún nhỏ
nó biết thương yêu và cũng biết ân cần
ta thương mi lắm dư luận ạ
ta biết mi dại rồ cũng tại mi đau
nhưng ta cấm mi được cản
những con người muốn sống cho nhau

Không yêu sao em lại…

không yêu sao em lại để
trong tim thoảng một bông hồng
không yêu sao em chẳng cản
mùa xuân về lại mùa đông
không yêu sao em cầm lược
tìm nơ lau lại gương mờ
không yêu sao em vùi tóc
một mình len lén
viết tình thơ
không yêu sao em chẳng đập
muỗi say khướt máu tay ngà
không yêu sao em mở cửa
cho nắng
trong lòng
tan ra…
không yêu sao em lại để
tim tôi reo mãi thế này
không yêu tôi?
thôi
đành vậy
nhưng em
đừng khép
bàn tay

Mùa thu

mùa thu về trên chiếc áo bạc màu của anh tôi
mùi hoa sữa quyện mùi vôi nồng ấm
trong những giọt mồ hôi lấm tấm
những hạt mưa tung bụi mong manh
tôi ngỡ ngàng khi mẹ vuốt tóc anh
trong mắt mẹ
cả mùa thu lặng khóc
anh mỉm cười
nụ cười không mệt nhọc
tôi ngoảnh đi và gặp mắt mùa thu
anh ngủ yên trong tiếng lá khẽ ru
gió se lại vết nhăn nơi khóe mắt
tôi bỗng hiểu sao thu buồn hiu hắt
cho tâm hồn ai nấy cũng sạch trong
anh dậy rồi
mâm cơm đã bày xong
tôi lấy nước mùa thu cho anh rửa
cả nhà rạng lên khi bố về bên cửa
thu nhấp nhánh cười trên mái tóc vương sương

Súng và hoa

có cần phải đấu súng
giữa thiện và ác không
một khi cái ác khóc
nếu được tặng hoa hồng
có cần phải cắt tiết
những kẻ còn máu không
một khi máu biết sưởi
những tâm hồn mùa đông
có cần phải tranh đấu
cho cuộc sống này không
bạn ạ, cần, cần lắm
một khi bạn nói KHÔNG

Mưa ngọt

cơn mưa ngọt quá mưa mát quá
dạo nhạc trên muôn phím lá ngần
hiếm hoi những làn mưa rộn rã
như hồn tươi mới của nhân dân
uống mắt của mưa tôi muốn khóc
tôi yêu cuộc sống
đúng thế rồi
tôi yêu những người yêu cuộc sống
những người đang sống để yêu tôi
tôi muốn nói với em, em ạ
rằng tôi đang sống sống rất Người
tôi không hèn nhát không độc ác
có cần tôi cắn bật máu tươi?
em hãy nắm tay tôi em nhé
đừng bao giờ bắt tôi dối lòng
và em cũng thế em yêu nhé
đừng bao giờ héo mắt trắng trong
và bạn của tôi ơi bạn nhé
đừng cuồng khi phải sống long đong
nếu tôi còn sống tôi còn đến
nơi nào còn có những người mong
dẫu tôi không phải là súng ống
nhưng nếu bạn đau vết roi lằn
tôi sẽ xù lên như sư tử
gầm cho long óc lũ thợ săn
bạn nhé đừng thù dai cuộc sống
vết thương của bạn sẽ chớm lành
xin chịu đớn đau thêm một chút
mỗi người góp một cánh tay xanh…

Đê vồ

trước khi tôi bị đê vồ
xin “trăng trối” lại vài câu vô đề:
nếu là tiên tôi xin thề
không để ai sống ê chề nữa đâu
nếu tôi làm kiếp ngựa trâu
cũng xin đá húc trụi râu cường hào
có ai húc với tôi nào
gãy sừng vẫn húc, đồng bào ta ơi
đồng bào ta ới ta ời
ta đem xây lại cuộc đời cho nhau
đồng bào ta nhé cùng đau
hôm nay và những mai sau cùng cười
chém cha cái thói biếng lười
chém cha cái thói tính người về mo
chém cho cái thói vô lo
chém cha cái thói reo hò thét suông
hãy yêu cuộc sống điên cuồng
gióng lên đi những hồi chuông bụi mờ
bằng tim bằng máu bằng thơ
bằng tay trắng bằng đơn sơ lòng mình
bằng bao dung bằng hy sinh
góp công góp của góp tình. Vậy thôi…
chuột chù chê khỉ rằng hôi
khỉ ta liền đáp: “Biết rồi. Bỏ qua
xin tặng anh chuột bó hoa”
chuột ta sượng sịu, khóc oà: “Sorry”
người ta sống bởi lẽ gì
thứ tha-ân hận, từ bi-mềm lòng
tôi yêu người lúc trắng trong
cả khi vẩn đục hằng mong đường về
tôi yêu cả những anh hề
và tôi yêu cả những nghề lặng câm
yêu nhưng chẳng để yêu nhầm
hợt hời cao ngạo hiểm thâm đớn hèn
tôi yêu người lấm đất đen
tôi khinh những kẻ hơi men ngập mồm
tôi yêu những giọng ồm ồm
tôi khinh lưỡi dẻo ngọt đờm phát nôn
trên đời còn lũ ác ôn
nghĩa là còn kẻ bám trôn ăn tàn
trên đời còn kẻ dã man
nghĩa là còn kẻ bàng quan với đời
trên đời còn kẻ hợt hời
nghĩa là còn kẻ buông lơi, sáo mòn
trên đời còn kẻ héo hon
nghĩa là còn kẻ béo tròn túi tham
khó chi giữa nói và làm
một khi lòng đã chẳng ham sống thừa
Dã Tràng đâu phải thân lừa
một khi lấp bể phòng ngừa bão dông
Đankô đâu phải cạn nông
một khi cháy để sưởi hồng nhân gian
làm sao sống được an nhàn
một khi diều quạ từng đàn bâu quanh?
làm sao cười ngắm trăng thanh
một khi con trẻ tái xanh lề đường?
cao siêu rồi cũng tầm thường
một khi đã tắt tình thương ngóm ngóm
thắp lên lẽ sống tối om
trước khi máu chảy đỏ lòm nhân gian…

Cho riêng tôi

hoặc tôi chết hoặc là tôi bất tử
tôi viết riêng một lời sấm cho mình
khi đã bắt đầu là mầm sống
mi có bị đê vồ không Linh?
tôi muốn viết cho xong
cho xong hết đau buồn đi

Nguyễn Thế Hoàng Linh là một cây bút trẻ của nền thơ ca Việt Nam. Nhà thơ này được sự yêu thích và săn đón mạnh mẽ của độc giả yêu thơ. Ở anh luôn có những đổi mới trong thơ hiếm có.