Nguyễn Trung Kiên sinh ngày 28/4/1973 tại Hà Nội, hiện ở 218/23 Phú Thọ Hoà, quận Tân Phú, TP Hồ Chí Minh. Anh từng là sinh viên khoa ngữ văn khoá 23 (1997-2001) Trường Đại học Sư phạm TP Hồ Chí Minh, chủ nhiệm CLB Thơ văn của trường, từng tham gia CLB Sáng tác trẻ của Nhà văn hoá Thanh niên.

Anh là một nhà thơ tuy không sáng tác nhiều bài thơ nhưng những tác phẩm của anh luôn để lại dấu ấn không nhỏ trong lòng độc giả. Những bài thơ của anh mang đậm phong cách độc đáo. Những bài thơ hay mang những ý nghĩa sâu sắc thắm đượm chất trữ tình mộc mạc

Hôm nay, tapchivannghe.com sẽ giới thiệu đến các bạn những bài thơ đặc sắc nhất của anh.

Chạy trốn tình yêu

Con van xin người – thần Vệ nữ!
Tha cho con kẻ chạy trốn tình yêu
Bởi tình yêu rối rắm trăm điều
Con không thể biết đâu là sự thật
Con chạy trốn người đã yêu con nhất
Trao cho con tất thảy sự dại khờ
Để từng đêm trong những giấc mơ
Con tội lỗi khóc thầm cho số phận
Thời gian ơi trôi đi chầm chậm
Cho con yên những giây phút không tình
Cho con tường, sáng suốt anh minh
Cho con hiểu đâu là chân lý
Cho con qua khỏi cơn mộng mị
Sâu sắc hơn và nhân ái nhiều hơn
Ai tương tri mới rõ nguồn cơn
Hoa tình yêu phải nuôi bằng thương nhớ

Con nhân sư

Giữa sa mạc hoang sơ
Con nhân sư
Ôm nỗi khát khao bỏ xác thân dã thú
Một ngày kia
Đứng dậy, làm người.
Thời gian nặng nề trôi
Con nhân sư gục chết
Mang nỗi hận vào luân hồi chuyển kiếp.
Ngàn năm thân dã thú chẳng thành người.
… Thế mà con người
Chỉ cần một giây thôi
Đủ để thành… dã thú!

Đôi dép

Bài thơ đầu anh viết tặng cho em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi, cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh, nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia.
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít bước song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải – trái
Như tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

Hồi ức tặng cha mẹ

Không thể nào con quên được ngày xưa
Cha ngồi quạt để Mẹ ru con ngủ.
Cánh võng chao đổ mùa hè ra cửa
Tiếng đàn ve đệm nhạc khúc à ơ…
Con giữ gìn vị ngọt tuổi ấu thơ
Như viên kẹo ngậm cả đời không hết.
Có ai dạy đâu mà con biết
Sẽ chẳng còn gì khi Cha, Mẹ xa nhau .
Rồi một ngày con không hiểu vì đâu
Nước mắt chảy lặng thầm về hai phía.
Long Quân-Âu Cơ, lên rừng-xuống bể.
Để đàn con ngơ ngác giữa Mẹ-Cha.
Con muốn ngã vào cả hai cánh tay Cha
Con muốn uống cả đôi dòng sữa Mẹ.
Tình cảm ấy chẳng thể nào chia sẻ
Như võng đong đưa không chỉ một đầu dây.
Con lớn lên thiếu thốn một vòng tay,
Như dòng sông cả hai bờ đều lở.
Mặt nước rộng đời mênh mông nỗi sợ
Một cánh bèo níu kéo tuổi thơ xa.
Con lớn lên ai cũng bảo giống Cha,
Người yêu con thì lại hiền như Mẹ.
Con chỉ sợ có một ngày như thế,
Phải lau giùm nước mắt trẻ chia hai.
Con đã đi qua những tháng năm dài,
Chân không thể bước ra ngoài nỗi nhớ.
Tuổi ấu thơ vẫn từng ngày nhắc nhở:
Có một thời…
Cha Mẹ đã…
Yêu nhau.

Mẹ và em

Cứ mỗi chiều thứ bảy dắt em đi,
bàn tay nhỏ lại làm anh nhớ mẹ
tay mẹ xưa cũng ấm mềm như thế
nay chai sần vết cứa tháng năm qua.

Mẹ ngày xưa có mái tóc kiêu xa
dài như thời gian vắt qua nỗi nhớ
trăng sóng sánh rung theo từng nhịp thở
rũ vào dêm lóng lánh những giọt sương.

Mẹ ngày xưa có dôi mắt kim cương
trong như mắt em dang nhìn anh đăm đắm
cha anh nói mắt mẹ xưa đẹp lắm
nay gằm gò soi mãi một chân kim

Mẹ ngày xưa môi cũng mọng như em
trao cuồng nhiệt và nhận về vụng dại
đôi môi ngọt dâng hết thời con gái
cho tuổi già len lỏi tới chân răng

Mẹ ngày xưa gò ngực cũng tròn căng
nay cạn sữa chảy như hai giọt lệ
niềm kiêu hãnh của một thời son trẻ
nhỏ xuống bụ hồng dôi má con thơ

Em bây giờ cũng như mẹ ngày xưa
em đang có những gì mẹ mất
nguyện bù dắp bao hy sinh mất mát
để em về làm mẹ những ngày sau.

Sợi dây và cánh diều

Chẳng thể nào mình được gọi là “đôi”
Ai cũng thấy mình khác nhau nhiều thế,
(Duy chỉ có một điểm chung nhỏ bé
Là tình cờ, mình được buộc vào nhau).
Cánh diều anh, rực rỡ sắc màu
Tiếng sáo ngân nga giữa trời cao rộng
Lướt khoan thai trên tầm cao khát vọng
Dệt thảm mây cùng bè bạn muôn phương.
Sợi dây em, đơn giản giữa đời thường
Cuống quýt với những căng, chùng, cuốn, rối,
Cố những việc tưởng chừng không cố nổi
Với sức thường yếu đuối, mỏng manh.
Em căng mình bám lấy trái đất xanh
Mong giữ anh trên tầng trời kiêu hãnh
(Một tầm cao dẫu chưa từng vỗ cánh
Vẫn vượt trên sức mỏi các loài chim)
Nếu tình yêu được nuôi dưỡng trong tim
Sẽ chẳng có tình yêu nào hơn thế
Tim sợi dây suốt chiều dài thân thể
Không chỗ nào không chất chứa yêu thương.
Mong được bên anh, nhỏ bé, bình thường
Không bóng, không thanh, giữa đời giông gió
Dẫu sau này không một ai hỏi nhỏ:
Sợi dây đâu? (khi tiếc cánh diều rơi)
Em không mong mình được gọi là “đôi”
Bởi chữ “đôi” vẫn mang mầm chia cắt
Quên bản thân, cho tình thành “duy nhất”
Hoá thân dây cho khát vọng cánh diều….

Tự kiểm

Tặng các bạn khoa ngữ văn khóa 23 – Trường ĐHSP TP.HCM
Những tiếng “chào thầy” tươi tắn dọc hành lang
Ôi những đứa học trò trong lớp em thực tập
Lần đầu tiên, tiếng “thầy” sao mà ấm
Hạnh phúc biết bao, nhưng chợt bàng hoàng.
Ở trường mình cũng có những hành lang
Mỗi sớm chiều thầy bước qua rất vội
Lũ chúng em, những sinh viên năm cuối
Có đứa nào thốt được tiếng chào đâu?
Lũ chúng em gặp thầy đều bước mau
Mặt cúi xuống như một lời thú tội
Tiếng “chào thầy” giảm dần theo số tuổi
Chợt thấy mình có lỗi với tuổi thơ.
Đâu tiếng chào tròn miệng những ngày xưa
Hai tay khoanh và mái đầu cúi nhẹ?
Càng lớn lên, tiếng “chào thầy” càng khẽ
Giờ lặng im khi sắp được làm thầy.
Mai làm sao dạy bảo học trò đây
Khi lễ phép chính mình đánh mất?
Nếu được chào bằng những lời rất thật
Nghĩ về thầy sao khỏi ăn năn?
Ôi! Chúng em là sinh viên khoa văn
Không hiểu được những điều đơn giản ấy
Lớp học chưa tan đã ồn ào đứng dậy
Mai làm thầy, hối hận biết bao nhiêu!

Trên đây, tapchivannghe.com đã dành tặng bạn những bài thơ hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Trung Kiên. Hy vọng bạn sẽ yêu thích thích thơ và bài viết của chúng tôi. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này!