Nhắc đến tập thơ vang danh, chúng ta liền nghĩ đến nhà thơ Đinh Hùng. Với một phong cách thơ mới mẻ và thu hút, ông đã chinh phục được hàng triệu trái tim bạn đọc yêu thơ. Đến nay, những thi phẩm của ông vẫn có độ lan tỏa và được săn đón mạnh mẽ. Nếu bạn là một người có thú vui sưu tầm thơ thì đây chắc hẳn sẽ là một điểm đến tuyệt vời dành cho bạn.

Chớp bể mưa nguồn

Có kẻ nghe mưa, chạnh mối sầu
Vắt tay chờ mộng suốt đêm thâu
Gió từ sông lại, mưa từ biển
Không biết người yêu nay ở đâu?
Tôi ngủ bâng khuâng một gối buồn
Giường lênh đênh nổi giữa băng sơn
Xoay mình, giận mảnh chăn hờ hững
Tuyết phủ, sương dâng một nửa hồn
Người ta xa lánh cả tôi rồi!
Trở gối, nghe hồn động biển khơi
Xa bạn, xa lòng, xa mắt đẹp
Gió mưa dòng tóc đắng vành môi
Dĩ vãng dầm mưa lén bước về
Áo trùng, mây toả, mặt sầu che
Run tay ấp nửa bàn chân lạnh
Thương những con đường mưa cuốn đi
Gió táp ba canh mộng thở dài
Lùa mây bên gối, suối bên vai
Cô đơn, tay níu trời khung cửa
Đèn phố nhoà trong nước mắt ai?
Lác đác trong mê rụng tiếng đàn
Hồn ai khóc rợn bốn giây oan?
Gót chân thuở ấy vào mưa gió
Còn thoảng hơi sương đậu cánh màn
Có lẽ Tình đi lạc mất nhà
Lặng nằm tưởng đến một tên hoa
Ngẩn ngơ thương mãi vầng trăng lặn
Hoài vọng nghe rung một tiếng gà
Ai đến đây buồn chơi với ta?
Ngọn đèn tâm sự thắp trong nhà
Trời gần mái ngói hay xa nhỉ?
Truyện nở ân tình, đêm nở hoa

Vào thu

Giữa đêm lòng bỗng hoang vu
Gối chăn nghe cũng tình cờ quan san
Bước thu chừng sớm lìa ngàn
Nhớ giây nguyệt lạnh, cung đàn thương hoa
Em về rũ tóc mưa sa
Năm canh chuốt ngón tì bà khói sương
Rời tay nhịp phách đoạn trường
Hồn đêm nay thấm mùi hương năm nào?
Sầu che nửa mặt chiêm bao
Dòng mưa thu lệ chìm vào phấn son
Nét mày cong vút núi non
Mông mênh xiêm trắng linh hồn vào thu

Ấm cúng

Mưa bay! Mưa bay!
Bão táp suốt ngày
Ta buồn, ta lạnh
Ta nhớ ai đây?
Ngoài trời sương bạc
Gió lùa cành cây
Cửa phòng ta khép
Quạnh hiu trong này
Tôi chờ giấc mộng
Tôi chẳng chờ em
Thì em chợt đến
Tiếng chân ngoài thềm…
Mưa bay! Mưa bay!
Một hôm trời bão
Em đến chơi đây
Nước đầm vạt áo
Lạnh lùng lắm thay!
Em vào cùng gió
Em đến cùng mưa
Chiều tối bao giờ?
Bóng vào cửa sổ
Lòng em để ngỏ
Lọt câu hững hờ
Em bớt lạnh chưa?
Lòng tôi kề đó
Một ngọn đèn đỏ
Đôi lòng đêm xưa
Em ngồi em nhớ
Tôi ngồi tôi mơ:
Một đời nho nhỏ
Một phòng xinh xinh
Cảnh trời mưa gió
Và hai chúng mình…
Mưa bay! Mưa bay!
Ấm cúng trong này
Một hôm trời bão
Em vào chơi đây

Giáp mặt phù dung

Trong im lặng, tôi rùng mình nín thở
Cầm tay em, nâng từng ngón tay hoa
Tình yêu tràn trong thớ thịt, làn da
Tình yêu rợn tự đầu mày, chân tóc
Thoáng nét sương, nụ cười in khuôn ngọc
Em bâng khuâng hé nửa cặp môi hồng
Mắt nhắm nghiền, và sóng ngực rung rung
Hơi thở ấm não nùng hương phấn dại
Mặt giáp mặt để hai lòng tê tái
Tôi điên rồ uống hết vị hoài nghi
Trên môi em – Hai dòng lệ đầm đìa
Hai ngực ép tới vô cùng đau đớn
Tôi e ngại từ nét mi sầu gợn
Tôi xót thương từ sợi tóc thơm nồng
Em lả người như một cánh hoa rung
Tôi khăng khít – ôi cõi đời tiêu tán!
Khi tỉnh lại, trông thấy trời sáng lạn
Con đường đi bừng nở ánh muôn hồng
Em tuyệt trần đã mở lối thiên cung
Tôi sửng sốt hái nụ tình phong nhụỵ
Từ buổi ấy, mê một làn hương quý
Tôi ra đi, chưa biết sẽ về đâu?
Thấy quanh đây toàn xác thịt âu sầu
Toàn những dáng hoa phai buồn ủ rũ
Ôi hương sắc một thân hình nương tử!
Cặp mắt thu và đôi má mùa xuân
Ôi áng thiên hương một buổi yêu gần!

Xin hãy yêu tôi

Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ!
Tôi chép thơ ca tụng miệng hoa cười
Ôi những nàng như liễu, mắt xa xôi!
Yêu tôi nhé, tôi vốn người mê đắm!
Xin hãy yêu tôi, những lòng hoa thắm!
Xuân đã hồng, thu biếc, tôi làm thơ
Cửa phòng tôi giăng lưới nhện mong chờ
Buồn phơ phất mới trông chiều, ngóng gió
Tôi vẫn ở một phòng sầu bé nhỏ
Riêng một đèn, một gối, một tình yêu
Đời của tôi là giấc mộng ban chiều
Tôi lấy bút vẽ con đường vũ trụ
Em có má hồng dạo lòng qua đó
Bởi vô tình không biết đấy mà thôi
Trời của tôi mà Thu cũng của tôi
Để em tới em làm người khách lạ
Miệng kia xinh sao tình lơ đãng quá!
Tôi không yêu sao có má em hồng?
Tôi không buồn sao có mắt em trong?
Tôi không mộng sao có lòng em đẹp?
Nay đến trước xin yêu, hồn khép nép
Tự trời xanh rơi xuống để gần em
Một tờ hoa đính ước gởi thơ kèm
Si tình thế vậy mà hiu quạnh mãi!
Yêu tôi với! tôi làm thơ ân ái
Để yêu người và cũng để người yêu
Để các em qua từng bước diễm kiều
Trong cảnh nước non tình tôi xếp đặt
Ngày hôm nay cánh bướm vàng phơ phất
Các em đi tha thướt, áo màu hoa
Đời đua vui, tôi buồn ở trong nhà
Tình chép mãi, thơ sầu như châu lệ
Các em dịu dàng sao tàn nhẫn thế?
Mà lòng tôi hoài vọng cứ đa tình!
Hãy yêu tôi vì tôi biết em xinh
Tôi biết khóc để cho Tình cảm động
Hãy yêu tôi vì tôi làm nên mộng
Hãy yêu tôi vì tôi dệt nên trời
Em đi trong trời mộng đó, em ơi!
Theo áo nhẹ, bay cao hồn vũ trụ
Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ!
Một hôm nay Tình ghé bến Thu Hồng
Tôi khổ rồi, em có thấy yêu không?

Tần Hương

Có chàng mang lòng thương
Đi dạo muôn con đường
Một hôm dừng trước mộng
Yêu nàng tên Tần-Hương
Nàng nhìn như ý sớm
Nàng cười như tình xưa
Áo nàng: hoa vẽ bướm
Đẹp cả giấc chàng mơ
Và đêm đêm chàng gọi:
Tần-Hương! Ôi Tần-Hương!
Và ngày ngày chàng nói
Chuyện yêu cùng chuyện thương
Chàng đi ngoài hiên mưa
Cô nàng ngồi trong cửa
Tóc liễu buồn phất phơ
Miệng hoa cười một nửa
Đài gương không e lệ
Giữa kinh thành ngựa xe
Cô Tần-Hương thuỳ mị
Không nấp bóng màn the
Tần-Hương! Ôi Tần-Hương!
Tên nàng như hoa đẹp
Chàng là bướm tơ vương
Nên chàng là Hoài Điệp…
Vâng, chàng làm thơ bướm
Nàng nhẹ lòng như hoa
Chỉ chút tình hôm sớm
Chỉ nụ cười thoáng qua
Xuân nào như xuân mới?
Hương nào như hương xưa?
Lòng chàng không có tuổi
Duyên chàng se tình cờ
Chàng nhặt từng cánh hoa
Giữ từng con bướm ép
Mùa xuân chàng không già
Mùa thơ chàng vẫn đẹp
Gặp nhau rồi mến thương
Tôi không buồn, không nghĩ
Có anh chàng thi sĩ
Tương tư cô Tần-Hương…

Duyên phượng hoa

Một độ tôi ngồi thương khóc hoa
Cửa chiều hiu hắt nắng xuân tà
Nhớ người năm ngoái, năm xưa mãi
Nhớ nụ cười xuân thấp thoáng qua

Lòng gửi sầu theo mây gió bay
Trông thời gian, để bóng hao gầy
Trải bao đêm biếc tàn sao lệ
Trời kết duyên đào: Em tới đây

Tôi thả chim xanh lượn trước nhà
Điểm trang lòng, đợi ái tình qua
Em đi, mắt có thơ mùa hạ
Má phấn hồng in bóng phượng hoa

Tôi mất trời xanh của tuổi thơ
Nên yêu em cũng bởi tình cờ
Gặp mùa hoa cũ trên đôi má
Trong mắt em nhìn gặp bóng xưa

Tôi ngẩn ngơ từng buổi tịch liêu
Con ve hoài cổ thở than nhiều
Điệu trường sầu vọng lên cao vút
Đời sắp về xưa: Em hãy yêu

Em yêu tôi và ta yêu nhau
Tôi lại say như buổi hạ đầu
Cánh phượng hồng cùng tơ nguyệt bạch
Xin em ghi giữ thuở tôi sầu

Sóng Tây Hồ

Gặp buổi cùng em chung một thuyền
Mới hay gần gũi cũng là duyên
Nước Tây Hồ trầm tư mặt ngọc
Chẳng gió giăng nên chửa ước nguyền

Em nói, em cười vẳng tiếng oanh
Hồn tôi bay theo khói kinh thành
Mộng ngoài sơn hải, làm mây trắng
Tưởng bóng hồ như bóng mắt xanh

Em im lời nói lúc hoàng hôn
Vì thấy hồ kia nổi sóng cồn
Trước mắt ta: trời tình, nước bạc
Khuất bờ dương liễu, bóng hoa thôn

Một giang sơn ấy với đôi lòng
Bên cạnh Tây Hồ, thoả ước mong
Tôi bắc cầu hoa, làm thuỷ tạ
Mỗi chiều ngồi ngắm mắt em trong

Sen bạch, sen hồng của chúng ta
Mà bông chưa mở, cánh chưa già
Trong vùng gió đợi, hương chờ ấy
Lòng tưởng cùng ai đã dạo qua

Trăng Tầm Dương cũ, nguyệt Cô Tô…
Tình chẳng xưa, mà cảnh giống xưa
Ta dạo thuyền đây – ai nhớ lại
Đình hoa Yên Phụ, sóng Tây Hồ?

Sâm Thương sầu nhạc

Nhớ đêm qua, nguyệt lên đầu cành
Vàng thưa nhạt, bóng cây lê xanh
Nhớ đêm qua ngắm vì sao rụng
Nên tình cờ biết mộng tàn canh
Buổi ấy, tuy rằng truyện sánh đôi
Người bên hiên mà tưởng bên trời
Dưới hoa, đối mặt nhìn giăng tỏ
Hoa khách tình – ôi nguyệt viễn khơi!
Lời nói trong đêm thấy nghẹn ngào
Ta lây chung buồn của hồ ao
Tiếng côn trùng xót xa ánh nước
Nửa mặt trăng thương khuất lá đào
Người gái ngồi kia cất tiếng ngâm
Một thiên ai oán, mấy câu trầm
Thoáng nghe, chợt tưởng hồn sơn cước
Cảm nỗi tiêu vong, đến khóc thầm
Ấy đêm sầu não được gần em
Để thấy hai lòng cánh biệt thêm
Tiếng ngọc hương không tình, không ý
Nói chi, cho lạnh bóng trăng thềm?
Tôi làm như kẻ nhớ phương nào
Chẳng dám nhìn em, chỉ ngắm sao
Cây ngậm ngùi với người không tiếng
Cùng trông giăng xuống để sầu cao
Tôi đợi giăng về bên phía tôi
Để sầu in bóng chỗ em ngồi
Hai linh hồn vào chung một mộng
Hai bóng người làm một bóng thôi
Em hiểu rằng tôi yêu đến đâu
Khi trăng sơ ý xế ngang đầu
Hồn đêm chợt thoảng qua làn mắt
Tôi ngẩng nhìn em một thoáng mau

Mái tóc viễn phương

Đêm hè ngồi nhớ giăng suông
Nhớ em tà áo nhạt hương chưa về
Cách rừng, cách cả sơn khê
Em ơi! giữ mái tóc thề cho xanh
Thuyền mây từ bỏ kinh thành
Bến vàng hiu quạnh cũng đành tiễn đưa
Biển ngoài: núi cũ, thông xưa
Tịch dương đã trải, nắng mưa đã từng
Sầu lên bến cát rưng rưng
Mây trường sơn lại vượt rừng tới đâu?
Người đi đồi sắn, nương dâu
Buồn quan san, một con tầu về xa
Nhớ xuân từ độ còn hoa
Nhớ em từ độ thướt tha suối thề
Xa trời, lưu lạc hồn quê
Có phai, xin để ngày về hãy phai
Viễn phương mái tóc bay dài
Nghiêng vai sương lạnh, thương hoài vầng trăng

Nhà thơ Đinh Hùng cùng những tuyệt phẩm đặc sắc nhất chắc hẳn các bạn đã có thể cảm nhận được những nỗi niềm và tình cảm của nhà thơ. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết này của chúng tôi!

Tagged: