Được coi là nhà thơ tượng trưng trong phong trào thơ mới. Thơ Đinh Hùng trau chuốt, gọt giũa đem đến những trang thơ ấn tượng. Đọc thơ ông, ta dễ dàng nhận thấy được một thế giới siêu thoát, kinh dị, đầy sự chết chóc, lạnh lẽo của chốn âm ty. Đó là thế giới của nỗi đau, niềm tuyệt vọng, sự cô đơn đang gặm nhấm xác thịt lẫn tâm hồn.

Đường khuya trở bước

Tôi đến đêm xưa, Em vắng nhà
Trăng vàng, mây bạc, sầu như hoa
Tôi từ viễn phố rời chân lại
Chỉ thấy sương nhiều như lệ sa
Ở cũng bâng khuâng, đi chẳng đành
Đêm trời, sao cũ sáng long lanh
Lòng ta ngẫm truyện mười phương vậy:
Người gái khuê phòng kia mắt xanh?
Tôi cũng chưa đi hết dặm đường
Đời dài, mới đến nửa sầu thương
Một đêm trở bước cho lòng nghĩ
Sao biếc rơi tàn mộng phấn hương

Tiếng dương cầm

Chiều nắng say, con bướm vàng thơ thẩn
Bên nhà em hiu hắt tiếng dương cầm
Hồn ai xưa khóc lại giữa thanh âm?
Mối sầu ấy biết em còn tưởng nhớ?
Tôi nghe rõ buổi chiều hoa nức nở
Ôi tay buồn em để tiếng vàng rơi!
Vô tình sao! Em rung phím lòng người
Bao thương nhớ chiều nay về quá khứ
Nhớ từ đâu, có một chiều khách lữ
Trong hương đàn vương mãi ánh hương ai
Ôi mắt xanh, mày lặng, ánh mi dài
Người khuê nữ tóc buồn như suối chẩy
Và tay trắng trên phím ngà run rẩy
Và hồn sầu tan rụng với hồng sa
Anh van em ngừng lại khúc đàn hoa
Nương tay nhẹ, gieo một lời vĩnh biệt
Anh van em chớ sầu trong mắt biếc
Cho hồn ai thôi nhớ chút ly hương
Chiều hôm nay thổn thức nắng bên tường
Và lời gió cũng run bằng cánh bướm
Em không thấy u hoài như sóng gợn
Tự lòng anh rung lại mấy thanh âm?
Bên nhà em hiu hắt tiếng dương cầm

Dạ hội

Đèn quanh Thuỷ tạ, hội đêm hè
Em đến phương nào? Đây ngựa xe
Đáy nước hoa chìm, trăng ẩn hiện
Thơ phòng Khánh Tiết, nhạc Schubert
Mời các cô em trang điểm vào
Má hồng gợn chút mới thanh tao
Thuyền thơ anh đợi nghiêng tình tứ
Nghìn chiếc hôn bay, thoảng phấn đào
Khiêu vũ đêm nay, Mộng trá hình
Trong vườn Quên Lãng, áo ai xanh?
Lòng ai hoá bướm Phù Tang nhỉ?
Ta chọn nhầm hoa, lẫn Ái Tình
Tha thướt trời Tây, gái đẹp về
Phương này ta hẹn với Tây Thi
Thẹn đâu trinh bạch bàn tay phấn?
Tuyết nguyệt dài chăng, phải đợi kỳ?
Tuổi hạ trăng tròn, em vẫn si
Lẳng lơ, ai nép mặt hoa quỳ?
Phượng Liên nàng ấy điên vì mộng
Lạc gió thần tiên: kịch Shakespeare…

Xuôi dòng mộng ảo

Chim hồng về khu rừng cũ
Xuân ấy hai lòng mới yêu
Cùng hoa, bướm trắng sang nhiều
Nắng thơm những chiều tình tự
Xin em ngồi trên nhung cỏ
Nghe suối ca vui nhịp nhàng
Anh ru cho hồn em ngủ
Bằng điệu ca sang dịu dàng
Chim xanh về khu rừng cũ
Hè tới, hai lòng còn yêu
Cỏ thơm mọc đã cao nhiều
Cành mộng bao nhiêu hoa đỏ
Nếu bước chân ngà có mỏi
Xin em dựa sát lòng anh
Ta đi vào tận rừng xanh
Vớt cánh rong vàng bên suối
Lá đỏ rơi trong rừng cũ
Thu về, hai lòng còn yêu
Đường tình trải một làn rêu
Ngơ ngẩn hồn chiều tư lự
Em có lên sườn núi biếc
Nhặt cánh hoa mơ gài đầu
Này đôi nai vàng xa nhau
Có tiếng gọi sầu thảm thiết
Chim buồn xa khu rừng cũ
Đồi núi trập trùng cỏ rêu
Hai lòng nay đã thôi yêu
Có tiếng suối chiều nức nở
Em không nghe mùa thu hết?
Em không xem nắng thu tàn?
Trời ơi! Giọt lệ này tan
Là lúc linh hồn anh chết!

Liên tưởng

Ý chiều ngây ngất màu hoàng cúc
Sao mắt thu buồn dáng hạ xa
Ta nhớ mà thương người sử nữ
Áo mùa thu đọng sắc kiều hoa
Nước cũ rưng rưng màu ngọc trắng
Mây ngày xưa tỏ, nguyệt xua trong
Người xưa lẫn dáng tình sương tuyết
Riêng cặp môi kia ánh nét hồng
Ta nhớ giăng hoa ngày hạ trước
Nhớ hồn thảo mộc lẫn mùi hương
Nhớ màu xiêm áo người thay đổi
Những cánh hồng chen với cánh sương
Người đẹp ngày xưa tên giống hoa
Mùa xuân cây cỏ biếc quanh nhà
Thuỳ hương phảng phất sen đầu hạ
Lén bước trang đài tới gặp ta
Yểu điệu phương đông lướt dưới đèn
Ta nằm mộng đẹp đêm thần tiên
Dáng xuân nghiêng mặt cười không tiếng
Lửa hạ lên rồi – ô ý liên!

Hoài niệm

Chiều mùa đông
Đốt ngọn lửa hồng
Ta đọc tập thơ sầu, cười với bóng
Khói thuốc xanh bay về hư không
Trăng lên đầu phố vắng
Ồ bóng ta say!
Bóng với ta cùng im lặng
Cốc rượu ngọt uống cay nồng
Bạn là người bạn chung tình
Gần nhau không hẹn
Lòng giữ nguyên hương hoa bình minh
Bên đèn tâm sự
Bạn với tôi như đôi hồn viễn xứ
Đôi bóng phù du
Không dưng mà thương nhớ
Không đâu mà ngẩn ngơ
Rủ bướm chim theo vào giấc ngủ
Thả sầu trên con thuyền mây đưa
Trời giăng sao tỏ
Đêm mùa thu
Cửa phòng tôi bỏ ngỏ
Giấc mộng tôi hững hờ
Ta biết giăng buồn ngày ta còn nhỏ
Ai biết ta buồn vì lòng ngây thơ?
Nhìn cuộc đời
Tin rằng hạnh ngộ
Bạn yêu giăng và tôi yêu gió
Cười nụ cười đơn sơ
Bạn với tôi xưa
Đứng bên hồ
Nằm chung mộng
Ân ái cùng Thơ
Đêm hoa cành nguyệt
Gió giăng xao động ngoài màn
Bạn hát bài ca phóng đãng
Cười lên trăng xanh, tôi dạo đàn
Xuân đến giấc mơ đầy thiếu nữ
Ta nằm ta ngủ
Lệ đa tình chứa chan
Ôi thời gian! thời gian tình tự
Mặc nỗi lòng người bi hoan
Mộng cung tần
Xoay nghiêng mặt gối
Ai cười? Ai nói? Ai xênh ca?
Lênh đênh nước biển trăng nhoà
Những vì sao lạ đã sa xuống gần
Trời buồn giáng điệu giai nhân
Trái đất xoay vần đứng lặng mà nghe:
Rạt rào sóng nhạc pha lê
Đêm tàn, núi đổ, ra đi một mình
Ra đi! Ra đi! Đời ngủ cả
Vào cuộc luân chuyển ân cần của các hành tinh
Ôi những trời sao mùa hạ!
Về đâu? Về đâu những mảnh sao sa?
Về đâu nữa cả bóng hai ta
Lạc vào tục phố
Nhịp bước giang hồ ca?
Ánh hoa đêm hay tàn đèn rụng
Trong những ca lâu đầy huyền ảnh với đàn bà?
Lòng đã đi qua
Biết bao quán trọ là nhà
Ta tiếc thương gì quê hương đã mất?
Giang sơn đây
Trong buổi chiều tà
Gọi hồn ta về cười ngây ngất
Rung sắc hồng pha
Xây Đô Kỳ Nghệ Thuật
Ôi những phố trường sầu đi mất về đâu?
Ngày tàn, gió thổi
Tôi mất Tình Yêu
Tôi mất người yêu
Bên sông hoa rụng từng chiều
Lòng tôi không nói
Thương vì trái đất cô liêu
Tôi nói làm chi?
Anh nhớ làm chi?
Lòng tôi đây và lòng anh đó
Nghe câu chuyện sầu dài sao chẳng điên mê?
Một buổi anh về
Trúc gầy, liễu rủ
Ôi câu chuyện huyền vi
Trong lòng nấm mộ
Tôi muốn nghe
Và anh muốn nghe!
Ôi những bước u hồn về ảo phố
Anh đã đi và tôi sẽ đi!

Lạnh mùa đông cũ

Thu hết rồi đây, thu sắp hết!
Ngoài kia cành rụng – Em nghe không?
Sông vàng đổi gió đìu hiu cũ
Bụi cuốn dâu xanh, bãi cát hồng
Em đã nghe lòng lạnh lắm chưa
Khi con chim biếc cúi bên hồ
Lửng lơ đáy nước, cành rong gợn
Thuyền lá tre vàng trôi ngẩn ngơ?
Em đã cho lòng thương nhớ chưa?
Khi chiều sương bạc, ánh sao thưa
Một đàn chim nhỏ bay về tổ
Có tiếng chuông chùa rung cõi xưa
Em đã buồn thêm được chút nào?
Mà lòng tôi rộng biết là bao!
Nghe trong xác lá hồn tôi rụng
Mưa nấc từng cơn tưởng lệ trào
Em có vì thu gieo lệ không?
Tôi về, sớm gặp bóng sang đông
Chiều xưa nắng hạ, chiều nay lạnh
Mà chửa yêu thêm đã chết lòng

Gặp nhau lần cuối

Khi tôi ngồi xuống ở bên em
Giở tập thư xưa đọc trước đèn
Vẫn ngọn đèn mờ, trang giấy lạnh
Tiếng mùa thu động, tiếng mưa đêm
Gần nhau, còn lạ nét môi cười
Em đến như người bạn cũ thôi
Trận gió năm nào chưa ngớt thổi
Mà nghe hồn gió lạc xa khơi
Em hãy ngồi im – khuya đã lâu
Phút giây tâm niệm tưởng như sầu
Ngón tay não nuột tàn nhung bướm
Gỡ cánh hoa phai lả mái đầu
Đèn nhỏ, sương pha lạnh mặt người
Lạnh vương từ sợi tóc buông lơi
Lìa vai, kỷ niệm bay mùi phấn
Nép mặt hờn nghiêng lá hổ ngươi
Mắt lặng nhìn nhau từ dĩ vãng
Chợt xanh màu áo nhớ thương xưa
Bóng em khoảnh khắc thành hư ảo
Buồn lướt hàng mi thấp thoáng mưa
Từng nhớ, từng thương, từng chụm đầu
Từng chung dòng lệ thấm vai nhau
Mà trong mắt liếc ngờ non ải
Nhịp thở ân tình cũng biến đâu
Sương xuống nhiều thêm, thôi biệt ly!
Nhìn em lần cuối, tiễn em về
Mưa buồn nỡ để đường thu lạnh?
Đây áo quàng vai, em hãy che

Bao giờ em lấy chồng

Tôi hiểu rồi đây em cũng đi
Như bao người gái đến xuân thì
Mỗi đêm say tỉnh vài cơn mộng
Trở giấc, lòng ơi! buồn làm chi?
Ôi biết bao giờ em lấy chồng?
Đầu thu hay cuối một mùa đông?
Bên người có ánh trăng, đèn mới
Em nhận thơ lòng tôi nữa không?
Hoa nở cô đơn, bóng động thềm
Vườn xưa còn thoảng chút hương em
Xót xa lá cỏ vương mùi tóc
Tà áo bay về, nhớ suốt đêm
Em cũng như làn hương phấn kia
Gió về rồi đến buổi chia ly
Nhớ trong khung cửa, mong ngoài ngõ
Như kẻ xưa buồn lối phượng đi
Nhớ buổi người yêu, kẻ hững hờ
Em là thục nữ, chỉ mê thơ
Còn lòng tôi đấy, em không rõ
Chẳng đến dò thăm, chẳng muốn ngờ
Mà chẳng tình chung cũng hẹn nhiều
Lời em bay bướm, tưởng rằng yêu
Vì ai làm đẹp mây trời thế?
Tôi đợi tin thu sớm lại chiều
Em ướp hương vào những giấy thư
Tôi hôn lên chữ một đôi tờ
Nghĩ rằng: Em gửi hồn thơm đấy
Là bởi lòng kia đã ước mơ
Mơ ước hiền như truyện trẻ thơ
Hoài nghi từng nét mực phai mờ
Chữ Yêu lượn nét hoa kiều diễm
Tưởng thấy nghìn đuôi mắt hẹn hò
Vầng trăng vừa ngả bóng chung đôi
Em đã xa như dĩ vãng rồi
Tình cũng quan san từ đáy mắt
Một hàng mi lặng, mấy trùng khơi
Nghe động bàn chân, nắng toả hương
Mong manh từng gợn phấn còn vương
Em đi, nửa gối hoa tàn mộng
Thương nhớ bay cùng mây viễn phương

Lời thề trên gối

Tôi đã gục đầu trên vai em
Tìm trong dòng lệ chút hương chìm
Mộng in sắc trắng bàn tay nhỏ
Hồn vẫn e dè nép cánh xiêm
Tôi đã nhìn sâu trong mắt em
Soi màu trăng cũ lẫn vào đêm
Thương nhau, sợ thấy trăng hờn tủi
Nước mắt không khi hết nổi niềm
Nghi hoặc chiêm bao, đợi giấc sầu
Bướm bay vào mộng gặp hồn nhau
Lời thề trên gối như sao rụng
Sao có tan trong giọt lệ đầu?
Tôi đã nghe từng thoáng giận hờn
Nửa hàm răng thẹn lướt môi hôn
Chiều mưa đỉnh núi, vai nào lạnh?
Sóng gió vòng tay bỗng nổi cồn
Hơi thở gieo hoa quấn gót giầy
Không gian chìm ánh mắt mây bay
Hương thơm những nụ cười vô tội
Còn đọng làn môi chút nắng say
*
Em biết mùa hoa nở tận đâu?
Hè sang trong một chiếc hôn đầu
Rồi mai em khóc và anh khóc
Thu sẽ về trên mái tóc sầu
Anh vẽ cho em những giấc mê
Chiêm bao nho nhỏ: lối đi về
Đường khuya thuỷ mặc nhoà chân bước
Áp má chia đôi mặt gối thề
Tâm sự đêm nào thơm tóc nhau
Cánh tay vờn mộng gối chung đầu
Em ơi! Mấy kiếp qua rồi nhỉ?
Tỉnh giấc, thời gian có đổi màu?
Em gọi tên anh, khấn nguyện thầm
Nét buồn khuôn mặt tạc trăm năm
Tương lai nín lặng, thương vầng trán
Lời nghẹn trên môi, tắt vọng âm
Từng buổi chiều đi, nắng thoát hồn
Mắt em ngây ngất khói hoàng hôn
Mùa thu mái tóc xa vời vợi
Em cũng hao gầy vóc áo đơn
Khát vọng còn nguyên lửa cháy rừng
Ôi hồn lãnh các, mắt thâm cung!
Hờn ghen, nghiến nát môi trào hận
Nép bóng nghe mưa đổ trập trùng
Tình lẩn mùi hương vạt áo đêm
Nhớ em, nhờ cả gió giăng tìm
Bao giờ trăng tới chia nguồn lệ?
Và gió phương nào vẫn gọi em?

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những tuyệt phẩm trong tập thơ Đường Vào Tình Sử của nhà thơ Đinh Hùng. Đọc thơ ta nhận thấy một lối thơ khác lạ và đầy độc đáo, một thế giới thơ đầy cô đơn lạnh lẽo của ông. Mời các bạn đón xem phần 4 vào một ngày gần nhất nhé! Thân Ái!

Xem Thêm: Nhà thơ Đinh Hùng cùng tập thơ Đường Vào Tình Sử hấp dẫn nhất phần 2

 

Tagged: