Những trang thơ của Đinh Hùng luôn để lại ấn tượng đặc biệt trong lòng độc giả yêu thơ. Ông là cây bút với phong cách thơ đầy bí hiểm. Chặng đường thơ ca của ông đã rất thành công với hai tập thơ ” Mê Hồn Ca ” cùng ” Đường Vào Tình Sử” vang danh. Ông luôn là chủ đề bàn tán của dư luận bởi những nỗi niềm cùng những suy tưởng kỳ lạ trong thơ.

Hờn giận

Em đến hôm nào như hoa bay
Tình không độc dược mà đắng cay
Mùa thu tàn nhẫn từ đôi mắt
Mùi hương sát nhân từng ngón tay
Em đến hôm nào như mây bay
Gió mưa triền miên từ nét mày
Đường vào lòng nhau toàn sạn đạo
Bước chân tha hương từ dấu giầy
Anh rỏ đôi dòng nước mắt say
Trao em, không ướt trọn vòng tay
Chiều đi, vai thấm đầy sương núi
Lệ cũng phai hương tự lúc này
Anh tiễn em sang giấc mộng nào?
Giận lây tà áo cưới chiêm bao
Lời nguyền không buộc vào mây sớm
Em có nghe tình khóc dưới sao?
Em đến, trăng rằm xanh bóng mây
Em đi, trăng hờn cong nét mày
Chiều qua, má hồng còn thơ ngây
Chiều nay, hàng mi sương xuống đầy
Thương nhau, gói trọn hồn trong áo
Mất nhau từ trong tà lụa bay
Mắt ngại nhìn nhau từng đêm dài
Nhoà hương kỷ niệm, tóc thu phai
Dòng sông bơ vơ tìm dĩ vãng
Thuyền trôi bâng khuâng về tương lai
Anh hận bình minh, ngờ nắng hồng
Hờn ghen bao nhiêu hoa mùa xuân
Sánh vai nhưng không là vợ chồng
Kề môi vẫn không là tình nhân
Cười vỡ giấc mê đêm hợp cẩn
Vò nhàu mái tóc đêm tân hôn
Sính lễ không hoà đôi linh hồn
Đính ước không chung lòng cô đơn
Thầm trách vầng trăng không biết sầu
Ngàn sao theo em bay về đâu?
Oán cả không gian, thù cả mộng
Ghen cả trời xanh trong mắt nhau
Em đến hôm nào, mưa trên vai
Chiều thu, sương đượm nét mi dài
Nụ cười rung cánh hoa hờn giận
Trong mắt em còn bóng dáng ai?

Cánh chim dĩ vãng

Anh trở lại con đường lên núi biếc
Thương mây bay từ đó vẫn cô đơn
Những bông hoa còn có nửa linh hồn
Những lá cỏ nghiêng vai tìm mộng ảo
Ôi nắng cũ nhạt mùi hương dã thảo!
Lạnh màu rêu, tảng đá nhớ chân đi
Những cánh chim từ quá khứ bay về
Tà áo mỏng chập chờn phai sắc bướm
Bài thơ nhỏ hôm xưa hồng nắng sớm
Trêm môi em, gió núi đã gieo vần
Mùa hạ nào thơm mái tóc hoài xuân?
Hơi phấn thoảng còn ướp say hình bóng
Giấc em ngủ, thơ anh về báo mộng
Nhắn sao khuya soi lén nụ hôn đầu
Ôi sườn non, mây lụa quấn vai nhau!
Mỗi bậc đá nâng cao từng ước vọng
Em chuyển bước, trùng dương nào cuộn sóng
Dưới bàn chân? – Hồi hộp biển cây xanh
Hương phất phơ chùm hoa mộng đầu cành
Gò má thẹn một màu hồng hợp cẩn
Hãy dừng lại hỡi mùa hoa hồng phấn!
Mấy hoàng hôn, mái tóc đã sang thu?
Trĩu hàng mi, lá úa rụng tình cờ
Tờ thư lạnh, gió sương bay dòng chữ
Thương tâm sự, mưa sa vành nón cũ
Anh ngờ em mang cả núi non đi
Hoa qua đầu, cánh bướm cũng vu quy
Nhoà nắng xế, nụ cười mây khói toả
Ai trao gửi lời thề trên xác lá
Để vầng trăng tìm mãi dấu chân xưa?
Ngôi sao buồn lên đỉnh núi bơ vơ
Cành trinh nữ, thu xanh màu tóc lạ
Lời ước hẹn dư âm truyền vách đá
Em vội đi, hờn giận tiếng non cao
Em đi rồi! Then khoá cả chiêm bao
Gầy vóc mộng, gói tròn manh áo nhớ
Nhắc làm chi? Ôi! nhắc làm chi nữa?
Em đi rồi, mưa gió suốt trang thơ
Mây lìa ngàn, e lệ cánh chim thu
Con bướm ép thoát hồn mơ giấc ngủ
Anh trở gót, hương đưa về núi cũ
Theo mây bay, tìm mãi hướng trăng thề
Nhắc làm chi? Còn nhắc nữa làm chi…!

Tâm tình cuối năm

Từng cơn mưa lạnh đến dần
Đời chưa trang điểm, mà xuân đã về!
Hững hờ để nước trôi đi
Giấc chiêm bao hết, lấy gì mà say?
Quê ai đầm ấm đâu đây
Cho tôi về sống mấy ngày trẻ thơ
Ước gì trăng gió đón đưa
Mắt chờ gặp mắt, tay chờ cầm tay
Cảm lòng, nhận chút hương bay
Tình thương đất bạn, cỏ cây là người
Quê nhà ai sẵn nụ cười
Núi sông hồn hậu, mà trời bao dung?
Cho tôi về hưởng xuân cùng
Bao giờ hoa nở thì lòng cũng nguôi

Thảo dã xuân tình

Tiếng trống làng xa dồn mặt nước
Tháng giêng, quê bạn, hội đêm rằm
Hương đồng tỉnh giấc, ta ngồi dậy
Nhìn ánh trăng xuân đẹp chỗ nằm
Trắng xoá vườn cam động bước ai?
Bờ ao lấp lánh đoá sao cài
Thơm thơm hoa bưởi như hò hẹn
Yểu điệu hồn quê tóc chẩy dài
Thu nhỏ trời xanh, nét lá vờn
Ngoài kia chim giọt móc cô đơn
Đi đi mái tóc đầy sao rụng
Có thấy lời hoa cũng đượm buồn?
Đây lúc hồ ao khẽ chuyển mình
Chập chờn sương phủ miếu thần linh
Mang mang tiếng ếch từ thiên cổ
Nhớ một quê xưa thoáng chút tình
Nửa gối hoàng lan sực nức hương
Ngờ như thảo mộc hiện quanh tường
Long lanh cặp mắt sầu thôn nữ
Nghiêng cả vườn trăng xuống mé giường
Nhịp võng nào đưa chĩu lá cành?
Ôi màu thiên lý, sắc thiên thanh!
Vàng mưa dưới gót tầm xuân lượn
Quấn quít tơ hồng, em với anh…
Trăng lên phơi phới ngọn xoan đào
Lòng giếng chừng nghiêng sóng mắt trao?
Nửa khép vòng tay, vầng nguyệt thẹn
Mây nhàu nếp lụa, rối chiêm bao
Mùi lửa, hương cau vẹn tiết trinh
Mến thương, ôi nhịp thở chung tình!
Ba giăng, hẹn một mùa giăng tỏ
Thao thức, lòng ta lại nhớ mình
Lả ngọn tre vàng ngất ngất say
Nhớ nhung dâng sóng lúa vơi đầy
Suốt đêm trăng đẹp vào chung gối
Mộng thấy hồn hoa thấp thoáng bay

Hoa bay về ngàn

Em đi, rừng núi vào Xuân
Áo thiên thanh dệt trắng ngần hoa bay
Búp lan dài mướt ngón tay
Cả lâm tuyền nhớ gót giầy phong hương
Nghe như đàn lả cung thương
Bầy chim bên suối soi gương tự tình
Cỏ thơm nếp lụa đồng trinh
Mây giăng cánh bướm cho mình lên non
Sông rừng uốn khúc lưng thon
Nụ cười hoa dại nét son não nùng
Tình vương xóm Mán trập trùng
Lòng như xuân toả hồn rừng hoang vu
Cầu treo nối nhịp tương tư
Lắng trong cây lá, giấc mơ về ngàn
Nắng soi ấm mái nhà sàn
Hơi xuân ủ cánh phong lan nõn nà
Óng vàng mái tóc tiên sa
Cỏ đồi chải phớt lược ngà buông lơi
Nhớ về Bản nhỏ lưng trời
Xuân đi, còn lẩn nụ cười trong mây

Xuân ấm hương rừng

Thương em, trăng xế nửa vầng
Mùa xuân thở ấm hương rừng trên vai
Giang tay ôm bóng núi dài
Đá thiên sơn có hồn ai tạc hình?
Tiếng vang chim lạ gọi mình
Huyền âm chín cõi u minh truyền về
Sao chìm đáy mắt sơn khê
Màu đêm dã thú hôn mê tóc rừng
Lửa sàn linh loạn hoa dung
Núi nghiêng vai áo cẩm nhung đổi màu
Hồn nào ngủ thiếp bông lau
Bạc thời gian, cánh bướm sầu ngàn xưa
Chập chờn khe liếp trăng mưa
Bên Em, mùi phấn giao mùa còn say?
Nửa vầng trăng, nét xuân gầy
Ta mơ giấc ngủ còn ngây hồn rừng
Em đi, sầu núi chất từng
Gót chân từ thạch buông trùng sóng hoa
Mây bay ánh mắt trăng tà
Nồng hương cỏ dại, sương pha áo ngàn
Người đi vào giấc mơ tan
Ta soi dòng suối đêm tàn tìm nhau

Tình lại mới

Đã bao mùa xuân xa tôi rồi
Em mới về đây ngồi cạnh tôi
Đôi mắt, đôi môi ngày hạ ấy
Có cười vui nữa chẳng là vui!
Đâu biết lòng em còn trẻ thơ?
Em không hờn giận để tôi ngờ…
Cuộc đời đi hết – tôi ngồi lại
Ngắm mặt buồn quen, hoa thuở xưa
Chao ôi! Lời nói được bao nhiêu!
Em ngủ đi em! Xuân mộng chiều…
Tỉnh giấc nhìn nhau, tình lại mới
Mà lòng yêu thế có là yêu?

Hy vọng chiều xuân

Vì em cho phép buổi giao thân
Hy vọng ngày xưa lại sắp gần
Màu tím hoa xoan – ôi hứa hẹn!
Cành tơ, lá ngọc, nắng chiều xuân
Em nhớ làm chi hờn giận qua?
Hôm nay hội ý, nắng sang nhà
Xuân kia để lỡ mươi ngày trước
Đã sắp xa lòng hai chúng ta
Giấc mộng chiều nao vắng bóng anh
Mắt em như nắng giãi hoang thành
Hồng lên má phấn, hoa bừng tỉnh
Xuân với em vừa lả tóc xanh
Em hãy cười như thuở mới quen
Trời xanh trao khoé mắt như thuyền
Hàm răng hé nửa chiều hy vọng
Xuân cũng nghiêng vai ước mộng hiền
Thấp thoáng linh hồn nắng viễn du
Nắng thơm hôn mái tóc tình cờ
Chiều vương từng cánh hoa e lệ
Gió bướm tung màu áo trẻ thơ
Em hãy nhìn như thuở mới say
Màu xuân tô vệt nắng đôi mày
Rung rung vai nhỏ gầy thương nhớ
Ta vẫn còn nguyên hiện tại này
Cành tơ, lá ngọc cũng tương thân
Hạnh phúc ngày xưa đã tới gần
Đầu ngọn cây xoan, con bướm lượn
Hoa màu hy vọng, nắng chiều xuân

Bướm xuân

Em trở về đây với bướm xuân
Cho tôi mơ ước một đôi lần
Em là người của ngày xa lắm
Lòng cũ hai ta cũng chẳng gần
Em trở về đây để nắng hồng
Hồn xưa còn đẹp ý xưa không?
Trăng tình chưa nguyện lời hoa bướm
Em chẳng về đây để ngỏ lòng
Một thời mây biếc đã trôi qua
Nay tưởng cây vàng lại nở hoa
Em chẳng mơ gì, tôi chẳng nói
Đôi hồn không biết có nhìn xa?
Tôi vẫn chiêm bao rất nhẹ nhàng
Đèn khuya xanh biếc, mộng thường sang
Nhưng rồi em rõ lòng tôi khổ
Em sẽ đi xa trước giấc vàng

Thanh sắc

Đầu xuân có rừng xuân đẹp
Suối bạc, ngấn vàng long lanh
Con hươu sao quỳ khép nép
Uống ngọc bên hòn đá xanh
Đầu xuân có dòng sông trắng
Thuyền ai chờ khách nằm đây
Con chim nhạn biếc theo mây
Trên bến cát hồng xa vắng
Đầu xuân có hội đua hồng
Có cuộc thi tà áo lá
Đầu xuân này cỏ thêu nhung
Bướm với hoa đồng lơi lả
Đầu xuân có tiệc xuân tình
Núi xanh và trời xanh biếc
Mây đào có má đào xinh
Em chớ để tình xưa chết

Âm hưởng

Hôm nay chim yến vui ca
Ran ríu bên sườn núi trắng
Xuân này có nắng gieo hoa
Ta sẽ cùng ra biển lặng
Hôm nay gió bảo cùng mây
Rời xa những miền tuyết trắng
Tôi từ biển vắng về đây
Mừng hội xuân này đẹp nắng
Hôm nay cây quế trong rừng
Bỗng nhủ cùng làn suối bạc
Xuân này tôi khoác áo nhung
Mà bác vang lừng tiếng nhạc
Hôm nay chim nhạn sang sông
Tìm sợi rong vàng làm tổ
Tôi đan những sợi thơ hồng
Nhờ chim gửi người viễn phố
Hôm nay hoa bướm hẹn thề
Hương có bay về phương ấy?
Mưa phùn lả ngọn tường vi
Mái tóc em còn suối chẩy?
Em là công chúa si mê
Ngủ giữa ngàn hoa lửa cháy
Bao giờ lại trắng hoa lê
Em tỉnh giấc mơ bừng dậy?

Tiếc bướm [Linh hồn Hoài Điệp]

Độ em còn trèo cây khế
Vin hái quả xanh bên tường
Có phải chúng mình còn bé
Cho nên đời rất thơm hương
Nắng vàng năm xưa đã tắt
Cô bé ngày xưa lớn rồi
Hoa hồng vừa nở trên môi
Và một trời thu trong mắt
Ngày xưa: bướm trắng, mây vàng
Ta sống trong vườn tiên giới
Bây giờ lạc xuống trần gian
Tôi đi tìm Bồng Lai mới
Em là tiên nữ diễm kiều
Vin hái hoa trong vườn quý
Dò theo những bước thương yêu
Còn tôi đi làm thi sĩ
Ngày mai giấc mộng tan vàng
Em cứ giữ lòng xuân đẹp
Nếu hoa ngày cũ phai hương
Đã có linh hồn Hoài Điệp

Trên đây, uct.edu.vn đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ hay nhất của nhà thơ Đinh Hùng trong tập thơ Đường Vào Tình Sử. Đừng chần chừ gì mà không chia sẻ và cùng nhau cảm nhận những ý nghĩa cũng như giá trị của những trang thơ này. 

Tagged: