Đinh Hùng là một cây bút xuất sắc của làng thơ ca Việt Nam. Với một phong cách thơ độc đáo và có phần u uất, bí hiểm mà những thi phẩm của ông. Mặc dù Đinh Hùng có viết văn, viết kịch, nhưng ông nổi tiếng là nhờ thơ. Các thi phẩm Mê hồn ca, Đường vào tình sử là hai thi phẩm nổi trội, đánh dấu hai giai đoạn thơ của ông.

Khi mới nhớn

Khi mới nhớn, tuổi mười lăm, mười bảy
Làm học trò mắt sáng với môi tươi
Ta bước lên chân vẫn dạo bên người
Ngoài cặp sách trần ai xem cũng nhẹ!
Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ bé
Phố phường cuộc sống mới lên hoa
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp
Nắng thuở đó khiến lòng ta hồi hộp
Ta nhìn cao mới rõ bị giam cầm
Ôi tiếng nào vang bốn bức tường câm?
Không khí nặng mơ hồ thầy với bạn
Ta lớn lên, bước đường không giới hạn
Có lẽ đâu kiềm giữ nổi tay người
Tuổi hoa hồng kiêu hãnh của ta ơi!
Tình đã hẹn ở trên đường nắng mới
Ta ném bút dẫm lên sầu một buổi
Xa vở bài, mở rộng sách ham mê
Đã từng phen trèo cổng, bỏ trường về
Xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn
Đời đổi mới từ ngày ta dấy loạn
Sớm như chiều hư thực bóng hoa hương
Ta ra đi tìm lớp học thiên đường
Và khi đó thì mẹ yêu ngồi khóc…
Ôi! khoái lạc những giờ trốn học
Những bình minh xuân đẹp, những chiều thu!
Bao cảnh nước mây đằm thắm hẹn hò
Khi biếng gặp nhớ nhung pha màu áo
Hỡi thành đô với linh hồn bách thảo
Còn nhớ ta chăng, tuổi trẻ tóc bay?
Làm học trò nhưng không sách cầm tay
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ
Riêng ta nhớ những trưa hè sắc đỏ
Đường hoàng lan nắng động lối đi quen
Nhìn bóng cây chen bóng mộng hư huyền
Ta đến đó lần đầu nghe rạo rực…
Thấy phảng phất hình đôi vai, bộ ngực
Làn môi tươi in một nét son hồng
Cặp má đào phơn phớt ánh phù dung
Đầu lả lướt mái tóc dài sóng gợn
Ta ngây ngất cả tấm thân vừa lớn
Bỗng rùng mình thở vội ánh dương qua
Tưởng hương thơm một da thịt đàn bà

Đường về kỷ niệm

Ba năm, về lối cũ
Để mặc lòng nhớ nhung
Cỏ may vàng gọi nhỏ
Đìu hiu lá biếc rung
Tre xanh, rồi tre xanh
Ai chậm bước cho đành?
Ôi rào hoa tím trước
Lũ bướm vàng bay quanh
Tôi nhớ hết làm sao?
Chiếc cổng gỗ xoan đào
Một ít trời mùa hạ
Ngơ ngẩn hàng cây cao
Những bạn rất thân yêu
Lưu lạc mấy phương chiều
Đâu cửa vàng bóng xế
Đâu mái trường gạch xiêu?
Tôi muốn ngược tuổi đào
Trên thuyền hoa dĩ vãng
Đàn chim mộng bay cao
Nắng rơi hồng thấp thoáng
Tôi soi bóng cầu ao
Hỏi thăm từng kỷ niệm
Nước loáng những vì sao
Gương mặt buồn không tiếng
Xa mấy tầng ngói đỏ
Lòng ta – ôi lòng ta!
Bơ vơ từ thuở nọ
Một kiếp sống không nhà!
Ba năm, về lối cũ
Để nhớ ít, thương nhiều
Hỡi mái hồng rêu phủ!
Nhớ thương tôi mấy chiều?

Lạc hướng mây Tần

Từ hôm trông bóng anh lên đường
Tôi cũng mong về thăm cố hương
Những tưởng hồn quê mòn mõi đợi
Mấy tuần trăng khuyết, mấy tà dương?
Tôi từ thơ trẻ biệt lều tranh
Rồi nhớn và yêu giữa thị thành
Gió thổi bâng khuâng hồn cỏ dại
Ngậm ngùi chợt nhớ luỹ tre xanh
Hình như xưa ở xóm quê nhà
Cải cúc bông vàng vẫn nở hoa…
Ngõ gạch, sân rêu, đình ngói cổ
Vui buồn ta có cảnh làng ta
Quê ơi! còn nhớ tới bây giờ
Những buổi trưa hè, tiếng võng xưa
Câu chuyện đêm trường bên giếng nước
Tiếng buồn, ai hát giọng đò đưa?
Đồng lúa ngô kia, cánh ruộng này
Mùi hương thôn dã thế mà say!
Mỗi năm dư vị mùa hoa cỏ
Thoảng gió đưa về, lại đến đây
Ta đã xa quê nửa cuộc đời
Không mong gần nữa, cố hương ơi!
Nhà xưa để mất, dăm người bạn
Mỗi kẻ đi ra một phía trời
Tôi quen hờ hững ở trên đường
Nay mới hay mình không cố hương
Thấy dục hồn quê – quê chẳng thấy
Bạc màu mây trắng khuất ngàn phương

Cặp mắt ngày xưa

gửi hương hồn Thạch Lam
Nhớ xưa, gần bóng Dạ Lan Hương
Anh với tôi nằm mộng canh trường
Giăng kề song cửa, hoa kề gối
Anh truyện sầu, tôi truyện mến thương
Tôi với anh giường chung, mộng chung
Vì duyên thơ, mới có duyên lòng
Anh buồn tự thủa giăng lên núi
Ấy độ tôi hoài ước lại mong
Ai biết lòng anh thương nhớ đâu?
Gần nhau không nói, nói không sầu
Cầm tay hỏi mộng, buồn như tủi
Thầm hiểu anh thôi, lặng cúi đầu
Tôi cảm thương vì hai chúng ta
Tuổi đang xuân mà bóng sang già
Đêm nào tôi mộng buồn riêng gối
Anh đã nằm yên dưới mộ hoa
Anh lánh mùa xuân, nép cửa sầu
Đêm nằm ghê gió lạnh canh thâu
Gặp nhau, nắm chặt tay lần cuối
Anh khép hàng mi, chẳng nguyện câu
Tôi đến tìm anh, vuốt mắt hiền
Đêm sâu chìm đáy mắt vô biên
Vọng thanh nghe rợn hồn cô tịch
Tôi hiểu lòng anh chửa toại nguyền
Tôi lạc hồn Xuân giữa Cố Đô
Hỏi giăng, giăng mọc nước Tây Hồ
Hỏi hoa, hoa vẫn thôn đào liễu
Lòng hỏi riêng lòng: đâu bạn xưa?
Trăng nước vô tình, gió đẩy đưa
Đường tôi muôn vạn ngả tình cờ
Chiêm bao phảng phất, tôi thường gặp
Cặp mắt anh nhìn, như trẻ thơ

Dặm trường

Vì ai giăng lưới để hồn vương?
Hỡi những lòng xa muôn dặm trường
Mấy buổi nhiều hoa, tôi nhớ lại
Không sầu cách biệt cũng yêu thương
Người ở bên trời cách núi sông
Một vườn cây mát có hoa hồng
Khói chiều chắc hẳn đang mong nhớ
Cả mái tranh vàng cũng nhớ mong
Người ở bên trời, cách nước mây
Trải bao hiu quạnh bóng hoa gầy?
Cửa buồn chắc nhạt màu son cũ?
Hỏi mấy tầng rêu phủ dấu giầy?
Người ở bao xa, cách mấy trời?
Đoá linh hồn mỏng vẫn còn tươi?
Ngày xưa tôi chở lòng qua đó
Đã thấy xuân hoa nở trắng rồi
Có lẽ người quên, tôi cũng đi
Bến sông còn nhớ buổi phân kỳ
Chiều kia, mây lại về man mác
Người đã nhìn xa, chẳng nghĩ gì
Không sầu cách biệt cũng yêu thương
Hỡi những lòng xa muôn dặm trường
Bốn biển lênh đênh màu tưởng nhớ
Chẳng thề giăng gió cũng tơ vương

Buồn Á Đông xưa

Khép áo hoàng hôn em lên đường
Buồn xưa Đông Á về muôn phương
Mắt ta loạn dáng mây hồ hải
Mộng ngát lâm tuyền mái tóc hương
Xưa Á Đông buồn xuôi đại dương
Chiều tha phương đến ngủ bên nàng
Tóc ai thả lướt con thuyền mộng
Nghiêng xuống đôi vai chút phấn vàng
Nắng nhỏ phiêu lưu rợn cánh sầu
Vòng tay non biển thoắt lìa nhau
Giang biên thoảng ướt mùi hương lạ
Hồn lạc sân ga, lỡ chuyến tầu
Nếp áo trường sơn, tóc suối ngàn
Nụ cười phiêu lãng giữa không gian
Người đi, mây cũng làm du khách
Nắng chuyển hương theo nhịp gió đàn
Mộng ơi! thuyền có trao đầu sóng
Xin nở tươi mầu hoa đại dương
Biển biếc, cù lao dài ánh mắt
Ngàn khơi, mơ bóng nguyệt hoang đường
Ta khát cuồng lưu vị biển đông
Dìu em trên lá cỏ thu bồng
Cơn say thấm tận lòng thương hải
Chìm nổi vầng dương đáy thuỷ cung
Hoàng hôn khép áo em lên đường
Buồn Á Đông xưa về viễn phương
Đảo tuyết, rừng hoang, mây lữ thứ
Hồn ơi! xin hẹn cánh chim sương

Du thuyền

Ta ra đi cùng trăng thiên thu
Mây trắng phiêu diêu ngoài bốn phương sông hồ
Ánh mắt xa khơi biếc đôi bờ ảo mộng
Gió lộng thu xanh bồng mái tóc hoang vu
Ta đi nhịp nhàng theo bóng núi
Lòng ngập trăng sao hoà ý ngát xuân thu
Ôi cõi bụi vàng phơi phới
Thoảng màu hoa lạ tiêu sơ
Sớm vượt trường sơn, chiều băng miền duyên hải
Ta hẹn mây ngàn cùng sánh bước ngao du
Thuyền ơi!
Uyển chuyển bóng dừa xanh
Mênh mang cồn cát trắng
Thuyền hồn ta lênh đênh
Giấc mơ dài hoe nắng
Nghe động hơi ngàn xa
Ánh sao chiều rớt ngọc
Ta lạc vào bóng hoa
Hương rừng thơm mái tóc
Ta ra đi cùng mây phiêu du
Áo dệt trăng xanh, thiên thu từng hẹn hò
Du thuyền ơi!
Phong vũ lắng dần trong khoé mắt
Là ngọn gió si tình, bay vạt áo Tân Đô
Ta đi nhịp nhàng theo tiếng suối
Lòng đất xôn xao cùng thảo mộc trầm tư
Nghe nắng rung tà lụa mới
Dặt dìu cánh bướm đề thơ
Sớm biệt quê hương, chiều mê đường viễn xứ
Ta hẹn tình ai cùng áng mây đưa
Thuyền ơi!
Đâu bến ước mơ?
Mênh mang cồn cát, bóng dừa xanh xanh

Tình ở miền sông núi tự do

Cảm khái quê xanh vẫn đợi chờ
Ta về chung bóng nguyệt ban sơ
Hôn mê lần dáng chiều pha máu
Đỏ rực ân tình vạt áo thơ
Ơi hỡi thiên nhiên! lòng bốn bể
Đã nguôi tâm sự giữa sông hồ
Đất yêu, gửi đất niềm hoan lạc
Tình đẹp hoa vàng hát tự do
Ta hát trăng ngàn, mê cỏ dại
Loạn ly nào cản gió phiêu du
Xuân thu yểu điệu, tình muôn ý
Xuân thắm bao lần? Thu hỡi Thu!
Sông xuân thuyền có hẹn hò
Giấc mơ lộng gió, đôi bờ cảm thông?
Thuyền đi
Ôi bóng chèo rung!
Bến vàng thơm nắng
Hương bay cánh đồng
Nửa âm đàn rụng đáy sông
Bài ca trầm lắng
Trao duyên chiều hồng
Nhìn lên hướng núi thương mong
Hồn ai xa vắng
Hoài xuân mênh mông
Vào thu hoa trắng
Ta say núi rừng
Nước ngọc rưng rưng
Thuyền ơi! sóng lặng
Thuyền đi, thu vẫn thanh bình
Ý thu xưa có xanh tình trường giang?
Ta mê trống trận đêm vàng
Tiếng ca đầu súng còn vang cõi nào?
Gần nhau rồi, hỡi trăng sao!
Mộng đao binh thoáng chiêm bao ngọc ngà
Nghìn sau ai gặp hồn ta?
Sông hồ trác tuyệt
Núi non chưa già
Người ôi! tình động can qua
Lòng người chửa khép
Giang sơn kìa nguyệt bao la
Ôi nguồn yêu vô lượng!
Ai gót hồng bay hoa?
Niềm quê lửa cháy sơn hà
Mắt em vẫn đẹp
Hàng mi phong ba
Trăng gió phiêu lưu vạt áo là
Tình đi có mỏi gót kiêu sa?
Tóc bay ngát một phương hoài vọng
Mái tóc kinh thành trắng bụi pha
Thư bướm phân vân dòng chữ loạn
Chờ mây viễn xứ hỏi tin nhà
Em ơi! em của mùa chinh chiến
Mộng của sông hồ – Thơ của ta!
Đường dài, thu quạnh
Hai ngả mưa hoa
Bụi hồng cuộn lớp trường sa
Hồn ai bạc mảnh trăng tà viễn phương
Chiều nào
Mây trắng biên cương
Rợn hồn đất lạ
Ôi lòng gỗ đá
Bừng máu quê hương!
Hỡi người em nhỏ
Mắt gợn trùng dương!
Thoảng tình hoa cỏ
Nét mày đượm sương
Hương rừng đọng tóc thuỳ dương
Áo bay tà lửa, lạc đường khói hoa
Tương tư cuộn nước giang hà
Nước bao nhiêu mạch phù sa thắm tình?
Đôi ta cầu nguyện bình minh
Gọi nhau nghe đất chuyển mình xót thương
Biển hồ ơi! hỡi cố hương!
Lòng muôn dân cũng trùng dương sóng cồn
Huyết thề rợn áo tân hôn
Ta đi, tình cũng theo hồn viễn chinh
Em nhỉ! tình mơ ngoài trận địa
Ta say màu lửa má băng thanh
Vượt qua chiến luỹ tìm giao cảm
Lòng phá trang đài, hẹn tuyết trinh
Quan ải sầu xanh đôi mắt ngọc
Cỏ hoa muôn dặm cũng đăng trình
Viễn phương thoảng gió vàng non biển
Đất Tự Do ơi! có gặp Tình?

Hướng dương lòng nguyện

Ôi những người em đi viễn phương
Phong ba làn tóc, em lên đường
Mắt thơ có gợn sầu sông núi?
Ta mở lòng say đón chút hương
Tình hỡi! ra đi gặp chiến trường
Dặm hồng e thẹn áo băng sương
Lệ ta rỏ xuống bài thơ máu
Lòng nhớ sông hồ gởi đại dương
Chẳng hẹn gặp nhau vượt chiến hào
Ta lòng như lửa, mắt như dao
Muôn năm hồn đất bao dung hỡi
Thương lấy người em nhạt má đào
Em đến giang san, khép tuổi ngà
Hướng dương lòng nguyện nước non hoa
Mộng chiều mây động hoàng hôn mới
Lại biếc thu sang nhịp thái hoà
Nao nức thu kề, trăng hạnh phúc
Núi sông đoàn tụ kết vòng tay
Hỡi người em nhỏ, lòng như bướm
Đọi bóng hồng hoa, chắp cánh bay

Thuỷ mặc 1 (Hoa rơi yên ngựa)

Một con đường nhỏ đất hồng
Bâng khuâng vó ngựa men dòng suối xanh
Mấy chùm hoa trắng mong manh
Qua tàn lá biếc, trời thanh chập chờn
Quạnh hiu cũng chẳng cô đơn
Người đi trong bóng linh hồn rừng sâu
Mênh mang tiếng vượn gọi sầu
Giật mình hoa rụng trắng màu tóc bay
Non xa thương bóng ngựa gầy
Sương gieo vạt áo thấm đầy mùi hương
Ngập ngừng thu bước trên đường
Nhớ đôi con mắt viễn phương hẹn hò

Nếp áo sang thu

Giết nhau vừa tắt nụ cười
Đèn trong mơ lạ bóng người đêm qua
Bài thơ vùi giữa chăn hoa
Nửa mê, vớt mảnh sao sa nghẹn ngào
Em giờ lệ có như sao?
Cổ tay trinh nữ vòng nào hoen châu?
Gối nào áp má canh thâu?
Bờ vai nào ngả mái đầu thanh xuân?
Lặng cười giấc ngủ tình nhân
Kề môi thở nhẹ nghe gần chiêm bao
Nhoà dần khuôn mặt tâm giao
Phố khuya lọt ánh đèn vào tâm tư
Nếp nhàu vai áo sang thu
Xin em đừng khóc, gối mưa giận hờn
Gầy hao lửa nến linh hồn
Nhìn gương sợ bóng cô đơn lạ người
Giật mình biển động mù khơi
Gió mưa chợt vắng tiếng đời xót thương
Tượng sầu nguyên khối pha sương
Giở vuông khăn liệm, mùi hương còn nồng
Em giờ tóc chảy thành sông
Nhìn nhau lệ có như nhung dịu hồn?
Gục đầu thẹn gối tân hôn
Uống khô dòng lệ cạn nguồn chưa say
Rượu buồn thấm hạt sương bay
Gửi vào mưa gió những ngày em đi

Thuỷ mặc 2 (Sóng hồ Ba Bể)

Thuyền đi núi cũng phiêu bồng
Đáy sông lẫn sắc câu vồng trao nghiêng
Thoảng mùi hương lạ cao nguyên
Thuyền ơi! có chở ngàn thiêng đi cùng?
Chèo đưa mây dáng ngập ngừng
Lao xao hoa nắng, thuỷ cung in hình
Sông sâu chớp mắt thần linh
Thuyền qua thạch động, thấy mình cao bay
Tóc rừng sương khói chen mây
Đôi bờ cây uốn vòng tay bắt cầu
Hữu tình áp má bông lau
Chợt nghe con sóc trên đầu: mưa hoa
Sông lam cuộn khúc thanh xà
Triều đưa con nước bao la thở dài
Bỗng dưng thấm lạnh hai vai
Hồ rung mặt nước u hoài ngủ mơ
Ngả đầu, vách đá trầm tư
Mây tung cánh hạc nghìn xưa lượn về
Bờ xa lặng bóng hươu quỳ
Vàng tan ngây ngất pha lê mây tầng
Vượt ngàn tiếng vượn lâng lâng
Núi hoang vu thốt bâng khuâng rùng mình
Thuyền trôi lướt mộng thuỷ tinh
Màu chiêm bao nổi lênh đênh bến bờ
Nắng nhoà đảo nhỏ bơ vơ
Chiều son lồng ánh san hô chap chờn
Thuyền đưa mình lạc sơn thôn
Đêm nay chắc nghỉ đầu non lưng trời?
Đầy khoang gió núi chơi vơi
Vọng thanh chim nhại tiếng người nhặt khoan
Lòng dâng như suối chứa chan
Tiếng đâu như tiếng thác ngàn gọi ta?
Rừng xanh vừa mới ra hoa
Một hồn xuân trắng vài ba sắc hồng
Nước xa thiêm thiếp làn nhung
Bến thuyền ngọc vỡ linh lung bóng chèo
Hồn rừng động tiếng nai kêu
Con thuyền độc mộc trôi theo nỗi buồn
Lửng lơ cá đớp hoàng hôn
Vạt xiêm thổ cẩm nét vờn thuỷ ba
Cô nàng lưng gợn nắng tà
Chèo đưa con mắt sao sa nổi chìm
Mơ về bóng núi thâm nghiêm
Tìm mây đưa lối, cánh chim ngại ngùng
Hỡi mây đáy nước phiêu bồng
Một xưa đã gặp mấy lòng dạo qua?
Bao giờ tôi ước mơ xa
Xuân rừng có lẽ mặt hoa võ vàng?
Cô đơn nhịp thở rừng hoang
Biết chăng hồ nước mênh mang nhớ người?

Thuỷ mặc 3 (Đường trưa)

Lá xanh che khuất đường trưa
Bóng thêu hoa nắng, lưa thưa điểm vàng
Trời cao lắng xuống trường giang
Hững hờ thay! áng mây hàng trôi qua
Mây kia còn mãi nghĩ xa
Hồ lim dim ngủ, chói loà ánh gương
Nhạc buồn một điệu thê lương:
Kèn ve nổi tiếng xót thương mấy hồi?
Buổi trưa ngừng giữa lòng tôi
Ái tình đỏ sắc hoa rơi đầu cành
Chừng nghe qua bóng lá xanh
Có chân ai lặng bước nhanh trong sầu?

Lâm tuyền viễn mộng

Rừng gấm, thu nghiêng cánh lụa vàng
Lòng ơi! còn rộn sóng Đà Giang?
Mắt ta thăm thẳm niềm sơn cước
Loạn ý thơ đề lá cỏ hoang
Khe suối chiều mưa lắng vọng âm
Nương xa dìu dặt tiếng sơn cầm
Lênh đênh sương phủ đường biên giới
Não giọng từ quy rỏ lệ thầm
Mây vướng cồn xa, núi bạc đầu
Nhà sàn nghiêng mái nhớ thương nhau
Người đi, bạt dấu chân hài sảo
Vạt áo chàm xưa có nhạt màu?
Bếp lửa quay vuông, ánh mộng dài
Men rừng lên thắm má hồng ai?
Ngón tay phơ phất mùi hoang thảo
Lượn nét mây vờn sợi tóc mai
Vạt xiêm cô gái lâm tuyền ấy
Thổ cẩm hoa viền lẩn sắc mây
Mắt lắng bâng khuâng tình bộ lạc
Củi rừng khói toả, giấc mơ bay
Hương vị nồng say tự thưở nào
Rượu cần chưa nhắp đã lao đao
Thâu canh vẳng tiếng “khèn” man dại
Dòng suối cô đơn cũng nghẹn ngào
Sương khói chân mi, bóng núi sầu
Đêm tàn nghe thác quặn lòng đau
Hồn thơm hoa lá ngừng hơi thở
Thoáng não nùng hương, mộng ngả đầu
Mưa hú ngàn lau, vượt ngọn đèo
Gió lùa bốc đá, suối trào theo
Khúc ca huyền bí sơn thần dậy
Hoà tiếng nghìn xưa ngọn lửa reo
Áo xanh sơn nữ – Ôi huyền hoặc!
Suối đọng màu lam cặp mắt rừng
Con hoẵng lạc bầy kêu đỉnh núi
Bỗng nghe trời biển nhớ muôn trùng
Ta mê tiếng vượn sầu muôn kiếp
Chim núi cầm canh, hoẵng gọi bầy
Nét mặt hoa rừng, mưa giấc ngủ
Ngàn thương, mái tóc xoã như mây

Trở bước quê tình

Hồn phiêu lưu thôi mộng đường sông núi
Lữ khách buồn, dừng gót trước thành xưa
Đây dòng sông tư lự dưới sương mờ
Ngày tàn hết, Người về trên đất bạn
Vàng sắp rơi trong mắt sầu vô hạn
Còn đủ màu tô lại bóng chiều xa
Và đầu non còn một áng mây ngà
Vẫn xây đắp muôn lầu son, biếc cũ
Đây có phải một quán tình mái đỏ
Gót vương hầu chen rộn gác trăng mây
Ôi đêm hoa, rượu sánh rót cho đầy!
Bao môi thắm cạn nghiêng hồn lưu lạc
Đây ảnh mộng một lâu đài tráng bạc
Bậc thang vàng quyến rũ gót ngàn phương
Và tháng, năm sao ngọc vẫn soi đường
Viễn khách lại tảng sầu lòng khát vọng
Và đây nữa biển trùng cao gió sóng
Hồn giang hồ chèo biếc một thuyền nan
Đây những đêm e ngại giữa sương ngàn
Đường vũ trụ gập ghềnh muôn vạn lối
Chiều về đây, khi hồn phiêu lưu mỏi
Lữ khách buồn nghỉ gót trước thành xưa
Cảnh bình yên, một áng khói mây mờ
Ngày tàn hết, Người về trên đất bạn
Lòng ấy muốn cho mắt sầu vô hạn
Mộng giấc thường, ước vọng rất đơn sơ
Giữa làng yêu, rồi một buổi sương mờ
Hồn sẽ thoát như cánh hoa chiều rụng
Tôi chẳng luyến bậc vàng, thang mây lộng
Lầu phấn hương thôi góp bóng đào hoa
Ôi! thuyền phiêu xa mãi bến sông nhà
Nay trở lại gác chèo bên gốc liễu
Trái tim hoa! hãy đón lòng này yếu
Tôi về đây ước chết giữa quê tình
Mắt ai buồn soi nắng động rung rinh
Hàng mi lặng đưa mây vào giấc ngủ
Xin gửi Ngàn Xanh nỗi lòng sầu xứ…

Gặp em Huyền Diệu

1
Em tự ngàn xưa chuyển bước về
Thuyền trao sóng mắt dẫn trăng đi
Những dòng chữ lạ buồn không nói
Nét lửa bay dài giấc ngủ mê
Em đến, mong manh vóc ngọc chìm
Tàn canh hồn nhập bóng trăng im
Ta van từng đoá sao thuỳ lệ
Nghe ý thơ sầu vút cánh chim
Mười ngón tay dâng lửa nguyện cầu
Hỡi ơi! Hồn chuyển kiếp về đâu?
Ta xin giữ trọn lòng trinh bạch
Ngưỡng vọng em như Nữ Chúa Sầu
Em đến từ trong giấc hỗn mang
Lời ca không mở cửa thiên đường
Thời gian bốn phía nhoà gương mặt
Ảo tưởng nghiêng vầng trán khói sương
Em với ta chung một hạn kì
Hoá thân vào nét chữ cuồng si
Chiêm bao động gót giày mê hoặc
Trang giấy bay mùi tóc ái phi
Nét chữ hoang sơ hiện dáng người
Ta ngừng hơi gọi: Diệu-Huyền ơi!
Mắt ai tinh lạc xanh vần điệu?
Tuyết gợn làn da bóng nguyệt trôi
2
Em đến vầng trăng bỗng toả hương
Quen nhau, ngờ truyện rất hoang đường
Trang thư xoã tóc cười e lệ
Nét chữ thu gầy, vóc ngậm sương
Thăm thẳm chìm sâu cõi mộng nào?
Nửa chiều huyền hoặc, nửa thần giao
Mắt xanh em đến như màu khói
Một thoáng hồng nhan ngọn gió trao
Cặp mắt nhìn nhau có hẹn thề?
Não lòng – ôi khóc ngọc lưu ly!
Bài thơ khát vọng thành mưa gió
Anh gửi vào trong những giấc mê
Giấy mực say nồng hương tóc em
Thương qua dòng chữ ngón tay mềm
Vệt son loáng nét môi cuồng vọng
Lắng tiếng xuân cười, chết mỗi đêm
Chết giữa mùa xuân, lạ cuộc đời
Tên em còn đượm ngát vành môi
Lung linh sao rụng, mưa hàng chữ
Chợt sáng hồn em đáy mắt tôi
Trăng bỗng u huyền, nắng cổ sơ
Em về, nếp áo rộng hư vô
Khói sương thạch động xa vầng trán
Ta lạc vào trong tiểu thuyết xưa
Mây quấn vòng lưng, tóc xoã vai
Hồn lên thao thức búp tay dài
Khoá xuân trinh bạch trăng làm gái
Em lẩn vào thơ, trốn mộng hoài
Gối rợn mình hoa, ửng má hồng
Lòng Em – Ôi bí mật thâm cung
Thịt da hương phấn, ngây dòng mực
Nét bút đa tình, cánh bướm rung
Trắng muốt tâm linh vạt áo sầu
Canh gà chưa rụng đã xa nhau
Thương cho xác bướm hai lần mộng
Đành hẹn bài thơ gửi kiếp sau
Tôi sẽ đi như giấc mộng buồn
Và đi như vệt nắng cô đơn
Kinh thành hoang phế, em ngồi lặng
Mái tóc còn vương một chút hồn

Cung đàn tưởng niệm

Khi anh chết, các em về đây nhé
Vị chút hương tình lưu luyến với nhau xưa
Anh muốn thấy các em cùng nhỏ lệ
Tay cầm hoa, xoã tóc đứng bên mồ

Em lả lướt, em là buồn cố kết
Tự ngày anh ra sống kiếp trần ai
Em khóc cho anh mối hận tình dài
Em nói cho anh tấm lòng cô lữ
Và em nữa, ôi Sầu Hoài Thương Nữ!
Anh thường mê tiếng hát của em xưa
Những ngày vui, bóng mộng mất không ngờ
Em thân ái vẫn cùng anh tưởng nhớ
Anh quên đấy: còn người em duyên số
Em đã về chưa nhỉ hỡi Đau Thương!
Nhớ cùng Em đối bóng mấy canh trường
Tự đêm ấy cầm tay nhau không nói…

Anh tưởng niệm các em về một buổi
Ở bên mồ, cỏ úa sắc chiều rơi
Ngược Sông Mê, bàng bạc nẻo luân hồi
Sầu rủ tóc, ngậm ngùi in khoé mắt

Anh đã thấy dáng em buồn cuối mặt
Anh cảm lòng vì lệ của Thương Đau
Các em sang vĩnh biệt tấm thân sầu…
Các em khóc, các em buồn lắm nhỉ?
Phải xa anh, từ đây đường nhân thế
Các em đi, phiêu bạt giữa thời gian
Và từ đây trong khe núi, bên ngàn
Các em dạo, làm những hồn oan khổ
Anh bơ vơ lạc trên đường thiên cổ
Lạnh tâm tư, mờ tỏ ánh tinh cầu
Mất anh rồi, các em sẽ về đâu?

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những bài thơ tuyệt vời của nhà thơ Đinh Hùng. Chặng đường thơ, ông miệt mài đi tìm chính bản thân và chính nơi khiến ông gục ngã bởi tình yêu. Lối thơ tượng trưng siêu thực đã giúp ông bày tỏ được những nỗi niềm thầm kín của bản thân mình.

Tagged: