Đỗ Trung Quân (sinh 19 tháng 1 năm 1955) là một nhà thơ Việt Nam. Nhiều bài thơ của ông được phổ nhạc và được nhiều người yêu thích như Quê hương, Phượng hồng… Ông còn được biết đến với nhiều nghề “tay trái” khác như MC cho những chương trình ca nhạc của bạn bè ông hay làm diễn viên cho một số phim truyền hình. Quê hương của Đỗ Trung Quân là một trong những sáng tác vô cùng đặc sắc của ông. Bên cạnh đó ông còn có rất nhiều bài thơ hay đặc sắc khác.
Dưới đây là những bài thơ hay của Đỗ Trung Quân mà tapchivannghe.com đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn.
Không phải tơ trời, không phải sương mai
Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!
Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau…
Em vừa ập vào anh…
… Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Không phải đâu em – không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng… chợt tím…
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là… thế thôi… tan biến
Anh cầu mong – không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông – bão – biển – bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc…
Khúc mưa
Tháng sáu
Mưa
Giá trời đừng mưa
anh đừng nhớ
Trời không mưa và anh không nhớ
anh còn biết làm gì?…
Em như hạt mưa trên phố xưa
Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ
Kỷ niệm như rêu…
Giẫm vào anh trượt ngã
tình xưa xa lắm rồi…
Giá trời đừng mưa
anh chẳng cần xuống phố
Hoa cúc vàng nhà ai
thả chừng chùm
Hoài nhớ
áo em vàng…
Tháng sáu…
Trời buồn…
Lũ chim sẻ hiên nhà đi mất
Như em…
Như em…
Khúc tháng ba
Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mùa mưa xa
Một tên người vừa nhớ
Một tên người vừa quên ….
Những phố dài anh đi
Mái nhà lên rêu xám
Chút tình nào phơi mưa
Em không là rêu bám
Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mù mưa xa
Một tên người ở lại
Suốt một đời riêng ta
Những đám đông vắng em
Là nỗi buồn anh đấy
Những bậc cầu thang quen
Căn phòng quen – ghế trống
Hoa hồng và bánh kem
Chút tuổi thơ ảo mộng
Hoa điệp vàng tháng ba
Mùa hạ dài đi qua
Khói trời hong mái tóc
Chút buồn nào trong hoa…
Lá biếc
Rồi một ngày
em ngồi hong tóc ướt
ta chia tay như dụ ngôn báo trước
sân nhà em cây lá rụng âm thầm
ta không về hái nữa
rồi một ngày em thôi còn bé nhỏ
bàn chân ta dừng lại trước hiên ngoài
Cây trái đã chín mùa trên môi đỏ
ta chiều rồi – lau trắng mọc trên tay
rồi một ngày có lẽ – ngày mai
ta như nắng qua nhà em lặng lẽ
ta trói lại bàn tay thèm gõ cửa
bụi ngâu thơm trước cổng trả cho người
Rồi một ngày em đã tuổi hai mươi
rồi một ngày lòng chẳng rõ buồn vui
rồi một buổi sông chia về hai nhánh
khi soi gương em biết mình vừa lớn
ngoài sân rêu chỉ còn lại dấu giày
Và một ngày ra cửa ngóng mây bay
em chạnh nhớ một người quen không gặp
hãy trồng xuống dùm ta nhành hoa cúc
hãy quét dùm những chiếc lá vàng phai
để một sớm mùa thu về chạm cửa
còn một nhánh lá biếc đậu trên vai
Lại ba lăng nhăng
…nghĩ về nghề lúc này cũng buồn như nghĩ về em…
em nói dối tỉnh bơ như nói thật
nghĩ về nghề lúc này cũng phiền như nghĩ về em
em nói thật tỉnh queo như nói dối
thôi!
khỏi nghĩ về nghề để khỏi nghĩ về em
nghĩ cho lắm đêm mơ toàn đá cuội…
Lốm đốm cuối năm…
Tống biệt chúng mày lũ chuột
một năm béo bở
một năm đục khoét
một năm chơi trò mèo
tống biệt một năm lũ lụt
một năm hoạn nạn
một năm thiên tai
một năm nhìn đâu cũng lộn ruột
nhìn đâu cũng muốn thở dài…
đủ rồi
bốc hơi hết đi
tống biệt nhé!
thời thổ tả không có tình yêu
và giữ lại tình yêu thời thổ tả
hỡi người con gái đã yêu ta
kẻ hái hết hoa hồng trên thế gian mà
chỉ cạn toàn chén đắng
chẳng còn bông hoa nào cho em
chàng thi sĩ thuở nào đã chết
còn lại gã dở hơi nhố nhăng bốc phét
nửa người nửa ngợm nửa đười ươi
ngậm ngùi tạ lỗi
kiếp nào có yêu nhao
thì xinh hẹn đến mai sao…
em nhé!
cứ tự nhiên bốc hơi đi!
lũ chuột bọ
đạo đức giả trí thức giả
học giả giả – cái gì cũng giả
bốc hơi đi!
chỉ có thật
con trâu xanh hiền lành
con trâu xanh cần mẫn
con trâu xanh lim dim dưới bóng đa hiền
con trâu xanh bạn cùng trẻ nhỏ
con trâu xanh nghèo khó bốn nghìn năm
dễ thương như áo nâu bùn đất
mẹ ta…
tống biệt!
không hẹn gặp lại
gặp lại cũng không hẹn
chiều cuối năm
ta tưới ly rượu nhỏ
lên chùm hoa cúc nở âm thầm
màu vàng bé mọn lập loè đốm nắng
lốm đốm cả
hồn ta…
Lúc 5 giờ 10 phút sáng ở Sài Gòn
1-
Năm giờ mười phút sáng
ở Sài Gòn
người phụ nữ nhẹ nhàng rời nhà
tiếng chân nhẹ, tiếng mở khóa lách cách
công viên cũng gần
người phụ nữ đi bộ hối hả ngược thời gian
tìm lại thanh xuân đã mất
(gì thì gì cũng cẩn thận – coi chừng tim mạch huyết
áp đó em…
đằng nào ta cũng không chạy kịp thời gian…)
2-
Năm giờ mười phút sáng
ở Sài Gòn
người đàn ông lồm cồm ngồi dậy
(quái! Sao ngày càng ít ngủ thế này!)
Bật computer
gõ Yahoo
màn hình xanh vô hồn vắng bặt
không có email nào
ối trời ơi ! anh B có làm sao
có làm sao không?
10 ngày email trống không?
3-
Năm giờ mười phút sáng
ở Sài Gòn
thôi đừng lo nữa em
tình già như rượu chôn lâu
ta không cần vòng eo nữa đâu
tội nghiệp quá
năm giờ mười phút sáng
tạ ơn trời – màn hình loé xanh
(xanh như màu cốm)
người đàn ông bên kia đại dương
miệng đã lệch, tay đã run
vẫn cố giữ tin lúc năm giờ mười phút sáng
thì ra người ta sống
bằng hy vọng
như người phụ nữ đi bộ ngoài công viên hy vọng
dù chẳng rõ hy vọng điều gì.
miễn cứ là hy vọng đi…
Mai xưa
Những người áo mới lên chùa
Còn tôi áo cũ ngày xưa mẹ còn
Áo này mặc giữa trầm hương
Để thương mảnh vá trên lưng mẹ buồn
Mảnh này trả nợ áo cơm
Mảnh kia cho tuổi đời con được lành
Đêm thơm một vạt đêm xanh
Một mùa xuân vắng trên cành mai xưa.
Màu Tết
chuyến xe cuối cùng đã ra đi
ngoài phố lá me rắc cốm
chàng áo xanh Tư Mã không quê nhà
chưa gió rét mà linh hồn đau ốm
giàn thiên lý nở quên…
giàn thiên lý rụng quên…
chẳng nhuộm áo chàng như năm trước
chàng Tư Mã áo xanh nát nhàu
chàng nằm ốm trong màu hoa đào
chuyến xe cuối cùng đã ra đi
những quê nhà ai đang gần lại
chiều cuối năm một người ngồi chơi
hát lên màu khói nhớ
từ vết thương chàng
nở lặng lẽ nụ hoa đào nho nhỏ
nở rất khẽ một màu Tết đỏ
Mây mùa thu
Một hôm áo trắng về lại phố
Trời vẫn trong veo, má vẫn hồng
Có nàng cắn tóc bâng khuâng hỏi
Có gặp người quen năm ngoái không?
Một hôm áo trắng về lại phố
Tháng chín mây mùa thu ghé thăm
Có chàng chùi kiếng bâng khuâng hỏi
Có gặp cô nàng năm ngoái không?
Một hôm áo trắng như mây trắng
Giống hệt mây hôm ấy ngày xưa
Có chàng hai lần hai mươi tuổi
Chép miệng nao nao nhớ gió mùa
Mẹ
“Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ”
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới!
Mộng qua đầu ngõ
Áo vàng như mộng qua đầu ngõ
Em lễ chùa nào đêm hôm nay
Ngoài sân nụ áo khăn rồi đó
Một dòng hương khói mọc trên tay
Khói hương mỏng mảnh lên trời rộp
Đêm lạnh mà sao chợt ấm lòng
Áo vàng hay mộng qua đầu ngõ
Mùi hương rớt lại giữa thinh không.
Đêm ấy lòng anh không có tuổi
Vui theo màu pháo đỏ sân nhà
Áo vàng hay mộng qua đầu ngõ
Có phải giao thừa em đã qua?
Có phải áo vàng – em đấy không
Mai ra ngõ vắng đứng bâng khuâng
Hay là mai nở tưng bừng quá
Anh bước tìm hoài những dấu chân.
Một bài thơ chưa đề tựa nhân ngày của mẹ
Trên bàn thờ nhà tôi
Có mấy cha lạ hoắc
Tôi chẳng biết là ai
Cũng chẳng thèm thắc mắc
Lớn lên tôi hỏi mẹ
“Chàng bố của con đâu?”
Mẹ cười rưng nước mắt
Không nói chỉ xoa đầu
Bây giờ tôi thắc mắc
Mấy thằng cha lạ hoắc
Có phải bố tôi đâu
Sao nó ngồi chễm chệ
Khoe hói với khoe râu
Nó biết tôi là ai?
Da vàng mũi thì tẹt
Tôi biết nó là ai?
Ở đâu đến bốc phét
Mẹ tôi đã mất rồi
Bàn thờ thì chật chỗ
Tôi dẹp mẹ mấy thằng
Nó đâu phải là bố
Con mời mẹ lên đây
Ngồi ngay vào chính giữa
chỉ có mẹ được thờ
chỗ mùi thơm hoa huệ
Mấy thằng lạ hoắc kia
Không oán cũng không thù
Gửi nhà thờ nghe kinh
Cho vào chùa nghe kệ…
Một chút hương thời gian
Cơn gió mùa xưa về gõ cửa
Cho lòng ta nhớ Tết thế này
Em đến mà sao trời nóng quá
Đâu còn một chút mưa xuân bay ?
Em đến cùng ta xin ngồi lại
Treo một cành lan trong lặng im
Nhịp guốc nào quen xin gõ nhẹ
Đã nghe êm ả – gió qua thềm
Ta không xuống phố đi tìm Tết
Áo gió – xập xình nhạc phương Tây
Ở lại cùng ta em bé nhỏ
Nhớ chút hoa đào lác đác bay
Tết của riêng lòng ta giữ lại
Những thằng cu áo đỏ lon ton
Tết của riêng lòng ta giữ lại
Chiếc thuyền lan cũ hội chùa Hương
Ta không ra phố đi tìm Tết
Chiều cuối năm rồi – nắng đỉnh cây
Phố đông trả những người con gái
Tóc tém không còn thả gió bay…
Một hôm thấy nắng vàng như là ngày xưa
Một hôm thấy nắng vàng ngoài hiên
Nắng như là năm cũ
Một hôm thấy nắng vàng vừa lên
Vui – buồn không biết nữa
Chỉ là nắng vàng thôi mà
Chỉ là em đùa thôi mà
Mà nắng vàng ơi
Sao đùa tình tôi
Sao đùa một hơi
Sao đùa tí thôi
Mà mười năm chẵn
Tôi như trái thông hiu quạnh
Rơi bất tỉnh phía chân đồi
Một hôm thấy nắng vàng quen quá
Quen như là ngày xưa
Sao em đùa dai thế
Để hồn tôi cửa mục gió lùa
Một hôm thấy nắng vàng đâu đó
Một hôm thấy nắng vàng trải dọc ven đường
Ồ! Chỉ là dã quỳ một ngày thu hết nắng
Lộng lẫy niềm nhớ thương
Một hôm thấy mình chán quá
Đứng vô duyên bên đường…
Trên đây là những bài thơ hay của Đỗ Trung Quân mà chúng tôi đã chọn lọc và chia sẻ với bạn. Đây đều là những bài thơ hay và ghi đậm dấu ấn về phong cách sáng tác của nhà thơ này. Và để rồi bao nhiêu năm trôi qua những bài thơ này vẫn luôn vang vọng trong trái tim của mỗi người. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!