Đỗ Trung Quân (sinh 19 tháng 1 năm 1955) là một nhà thơ Việt Nam. Nhiều bài thơ của ông được phổ nhạc và được nhiều người yêu thích như Quê hương, Phượng hồng… Ông còn được biết đến với nhiều nghề “tay trái” khác như MC cho những chương trình ca nhạc của bạn bè ông hay làm diễn viên cho một số phim truyền hình.

Dưới đây là những bài thơ hay của Đỗ Trung Quân mà tapchivannghe.com đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn.

Cỏ hồng

Ta đi qua thời cỏ hồng
Cỏ đã héo đồi xanh đã úa
Dấu chân cũ lẫn nơi nào trong cỏ
Khi ta về hoa hoang dại mọc lên

Con đồi dài – như em còn ngoan
Lòng ta rụng trái thông khô thoảng thốt
Ta qua dốc phía hoàng hôn tím ngắt
Cỏ hồng xưa đổi sắc dưới chân mình

Và ta buồn như mây trắng mông mênh
Soi bóng suối – chú bé xưa ngồi khóc
Công chúa nhỏ mang chùm hoa đi mất
Tóc hiền ngoan theo gió lên trời

Rồi chiều qua – ai ngồi cạnh bên đời
Ðôi chân nhỏ như chút tình khép nép
Và cuối dốc một người mơ được chết
Ngọn cỏ hồng thơ ấu ngậm trên môi
Buồn ta bay thành bướm trắng lên đồi.

Có một bài thơ không bươm bướm

Không thể nói khác hơn rằng hôm nay – buổi sáng rất buồn.
Anh mất nửa giờ ở ngã tư quen thuộc,
Chỉ vì một gã đụng người rồi bỏ chạy luôn …
Gã đụng người chạy luôn còn anh đứng lại.
Rồi một “người anh em” đến làm chứng lập lờ.
Anh mất nửa giờ và mất luôn … nửa phần lương tháng

Hỏi em có thấy buồn không?

Hỏi em có thấy buồn không rằng chiều nay
Anh đã có lần dừng trước người con gái hỏng xe
Rất lịch sự xin được làm anh chàng hào hiệp
Người con gái giật mình với cái nhìn nghi hoặc (!).
Rồi bỏ mặc anh chàng cụt hứng đứng ngẩn ngơ…

Có những lúc lòng buồn anh tự hỏi
Liệu lòng tin có cần chứng minh thư ?
Ví dụ như em lỡ độ đường và anh dừng xe lại
Em có … mà thôi ! …

Anh đã có những ngày buồn như thế
Trang thơ viết ra không có nổi chú bướm vàng
Nhưng anh vẫn tin một hôm nào xuống phố
Còn gặp những lòng người hóa bướm bay sang …

Có một chiều tháng năm

“Thầy còn nhớ con không…?”
Tôi giật mình nhận ra
người đàn ông áo quần nhếch nhác
Người đàn ông gầy gò
ngồi sau tủ thuốc ven đường.

“Thầy còn nhớ con không…?”
Câu lặp lại rụt rè rơi vào im lặng.
Hoa phượng tháng năm rơi đầy vỉa hè
Rụng xuống trên vai người thầy học cũ.

“Không… xin lỗi… ông lầm… tôi chưa từng dạy học
Xin thối lại ông tiền thuốc… cám ơn…”

Cuộc sống cho ta nhiều quên, nhớ, vui, buồn
Thầy học cũ mười năm không lầm được
Thầy học cũ ngồi kia dấu mình sau tủ thuốc
Giấu mình trong hoa phượng rụng buồn tênh.

Còn biết nói gì hơn
Đứa học trò tâm sự
Người thầy cũ lại chối từ kỷ niệm
Chối từ những bài giảng dạy con người đứng thẳng
Biết yêu anh em – đất nước – xóm giềng
Đứa học trò vào đời với trăm nghìn giông bão
Bài học ngày xưa vẫn nhớ mãi không quên.

Và hôm nay…
Bên hè phố im lìm
Vành nón sụp che mắt nhìn mỏi mệt
Câu phủ nhận phải vì manh áo rách
Trước đứa học trò quần áo bảnh bao ?

Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố xá ồn ào
Những đứa trẻ tan trường đuổi nhau trên phố
Mười năm nữa đứa nào trong số đó
Sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay ?

Đêm phương nam

Gió rét từ trang báo thốc vào
ngực anh
Lạnh!
Sao trán toát mồ hôi(!)
Ở đấy mùa đông sao dài đến vậy
Còn chi hoa đào đúng hẹn
Còn gì áo đỏ đi chơi
Gió rét từ trang báo thổi toác
ngực anh
Kẻ không hen mà suyễn
Tìm đi em – đêm cuối năm
phương Nam
Một cầu vồng cong qua vạn dặm
nhớ nhung,
Bất biến.

Gửi bạn ở tuyến trước

Trời lạnh làm ta nhớ bạn
Hẳn rừng đã giăng mù sương
Những thằng khinh thường thời tiết
Giờ này chắc đã lên đường

Biên cương đất trời khắc nghiệt
Nắng se ngọn cỏ quắt queo
Bất chợt mùa đông ùa đến
Đồng đội ta chắc lạnh nhiều

Ta ở tuyến sau xa quá
Mặt trận tính đường chim bay
Thấp thỏm chờ ra tuyến trước
Cười vang ôm lấy bọn mày

Trời lạnh làm ta nhớ bạn
Giờ này theo cuộc hành quân
Chắc hẳn lúc thường cũng nhớ
Dòng kinh đào dở nửa chừng

Thôi vậy – dòng kinh hẹn lại
Bởi trăng đã sáng ngời lên
Đất ta quặn dòng máu đỏ
Căm hờn dễ ai ngồi yên

Trời lạnh ùa trong hơi gió
Tuyến sau ta nhớ bọn mày
Tiếc không có nhiều áo ấm
Bài thơ gửi bạn làm khuây

Hai bài thơ tháng mười

Tìm em tôi tìm mình hạc xương mai…
một bài vọng cổ chung do kwan:
gửi mỹ lệ em – đồng nghiệp trẻ

Mỹ lệ em
Hôm qua anh được tin nhắn của osin
Người vừa từ mỹ về nhưng cập nhật thông tin
Vậy là ông và mỹ lệ
Không được phép đi xe gắn máy trên năm mươi phân khối
Kể từ ngày… tháng…

Mỹ Lệ em

Anh nghe nói anh là nhà thơ
Trực cảm tất nhiên có thể tốt hơn nhà… không thơ
Anh đã tự biết thân mình trước cao một mét sáu lăm
Cái lưng còm rút lại còn một mét năm sáu
Ba mươi năm qua, may quá, vẫn giữ kỷ lục ba mươi chín ký lô
Vòng eo tuyệt hảo mà huê hậu các cô
& người mẫu ai nấy thèm muốn:
Chỉ cần sơ sảy trong ăn uống
Vô ý trong ăn nằm
Là sẽ phải nhìn vòng eo của anh thèm nhỏ dãi
Ôi nghĩ cũng nghịch lý cái sự đời
Trong khi nhiều phụ nữ tốn cả tỉ tiền đi mỹ viện
Mong có được ký lô và vòng eo gợi cảm của anh
Thì anh muốn đi gắn máy
Lại phải ép mình ăn nhậu hàng ngày
Mong cho vòng bụng to lên chút xíu

Anh xưa nay vẫn thế
Mấy con cún ở nhà quen mặt
mập phì
E có ngày chó nhà mình
Nó xơi mình vì tưởng gặp mấy cha xì thẩu
Hay quan chức nào

Anh đã cất chiếc mô tô harley vào kho từ lâu
Để đi xe đạp điện
Từ trước khi giá xăng lên
Trước cả quy định mới của bộ y tế
Dọa những người cao dưới một mét bốn lăm
Nặng dưới bốn mươi ký lô
Không được đi xe trên năm mươi phân khối…
Không đâu như đất nước việt nam
Nhà nước ngày đêm lo sức khoẻ cho dân
Anh với em được thương là phải

Mỹ lệ em

Anh thực sự lo cho em
Em chỉ một mét bốn mươi
Nặng chắc không hơn… hai bảy ký
(té ra lâu nay em luôn đặt mình vào nguy hiểm
Khi chạy xe future –
Cũng may cho em
Là đường có kẹt như nêm
Em vẫn có thể mỉm cười tình tứ
Dịu dàng dựa người vào vai… thằng cha bên cạnh
Đúng thôi:
Với ký lô đó làm sao em chống chân cho nổi)
Nay quy định ban hành
Anh còn một chiếc xe đạp cũ
Trông củ chuối nhưng còn tốt:
Em mua thì anh bán lại giá hữu nghị, giá vô tư

Có người xúi anh kiện bộ y tế
Khi xâm phạm (đủ thứ) quyền con người
“teen hơi lâu” như anh
Nhưng anh nghĩ người ta thương mình
Lo lắng cho mình
Không cảm động thì thôi sao lại đi kiện cáo
Kiện mà thắng thì anh lại phải cưỡi… Harley
Anh gạt chống xe
Sẽ còn ho mệt nghỉ…

Mỹ lệ em

Thế nên anh bây giờ ngoan ngoãn hợp tác
Chỉ còn lo cho em
Nhà thì xa công tác thì nhiều
Đạp xe biết có sẽ… ho sù sụ như điên?
Thật nan giải trường hợp của em
Hay là thôi em tìm anh nào cưới đại làm chồng
Đi đâu nó chở…

Khổ thân Mỹ lệ
Em tôi

Ai đồng ý thì đưa tay?

Nghĩ về em cũng buồn bằng nghĩ về đất nước này…
Anh thì khác
Nghĩ về đất nước này không vui bằng nghĩ về em
Nghĩ về em không bất trắc
Nghĩ về em không cân đo
Nghĩ về em cùng lắm là hồi hộp
Đến tìm em cùng lắm là gặp bố em
Có hung ác cũng chỉ thế này là cùng:
– Tìm ai?
– Dạ tìm… (em hãy tự điền tên mình vào ba chấm)
– Dạ em… có nhà không ạ?
Bố em cùng lắm chỉ cáu tiết
– “Nhìn dép thì biết!…”
Chẳng làm gì được nhau…

Nếu may mắn không gặp bố em
Anh ngu gì không ôm hôn em ngay trước cổng
Trước khi phải chuồn…

Nghĩ về em khoẻ hơn nghĩ về đất nước này
Cùng lắm thì… thôi không nghĩ nữa
Không có gì gây sợ
Không có gì ám ảnh áo sọc rằn
Cùng lắm thì em bảo
Tôi chán anh tới cổ
Biến giùm đi – nhà tôi sẽ biết ơn cả họ…

Nghĩ về em sướng hơn nghĩ về đất nước này
Ai đồng ý thì đưa tay?

Hoa ngọc

Vườn đã hoang rồi hoa trắng ạ
anh đã quên như chưa nhớ bao giờ
hai đứa trẻ ngày xưa đã chết
còn lại một người râu tóc lơ phơ

Đừng giữ mãi chùm hoa trắng ấy
trắng giờ đây lên màu tóc ta rồi
hoa đã chết sao hồn còn khắc khoải
vẫn nhờ một người không đáng nhớ, em ơi

Anh ra đi một lần, biền biệt…
vô tâm hơn một kẻ vô tình
hoa trắng ạ ngờ đâu em hoá ngọc
bao nhiêu năm le lói tự một mình.

Hoa và đất

Khi con ra đời
Cha gọi con là nụ hoa
Cha gọi con là ngọn gió
Cha gọi con là mặt trời
Cha gọi con bằng tất cả
Những từ ngữ đẹp nhất trên đời.

Những buổi mai
Cha vẫn đạp xe đi làm
Cha kể chuyện con trong quán cà-phê
Buổi chiều đi làm về
Cha vẫn làm công việc thường ngày trên bàn viết
Và vẫn lén hôn con
Dù biết rằng râu ria sẽ làm giật mình – con khóc
Con là một diệu kỳ
Cha gọi con là nụ hoa
Là mặt trời – là ngọn gió
Khi rảnh rỗi cha vẫn giành phần giặt tã
Đẩy nôi cho con yên giấc trưa hè
Dù vì con, cha có hơi già
Soi gương thấy râu mọc bất ngờ như cỏ
Không sao
Cha vẫn gọi con là ngọn gió
là ánh sáng, là bầu trời
Con là tất cả trên đời
là tất cả.
Khi ấy
phía sau vừng sáng của con là bóng mẹ
rất âm thầm
Mẹ không làm thơ không viết văn
nên chỉ gọi con bằng con của mẹ.
Đôi mắt mẹ thâm quầng thiếu ngủ
bao nhiêu đêm con khó nhọc trong người
mẹ gầy đi, mẹ nhỏ nhoi
đi đứng, vào ra như chiếc bóng
để dành cho cha niềm hạnh phúc
cho cha chạy nhảy trong nhà
cho cha đích thực được làm cha
mẹ tiêu hao quá nhiều sinh lực
cha chỉ thức vài hôm
Mẹ có mấy khi được ngủ
nằm xuống, ngồi lên đêm hóa thành ngày
dòng sữa dành cho con
mẹ nổi gân tay
Đã có bài thơ nào cho mẹ của con đây
Cha không nhớ ra một điều đơn giản nhất
nụ hoa nào có thể ra đời
thiếu sự cưu mang của đất.

Huệ

Mãi đến mười năm anh mới nhận ra mình đã mất
ngôi nhà có khung cửa tối
và ngã tư mưa bay mù trời những chiều về muộn
em ướt như con chim sẻ lông xù
lạnh run, cuống quýt nhấn chuông gọi cửa
Mãi đến mười năm tất cả những câu chuyện khôi hài ở đó
(nhiều bắng vô số mẩu vụn thuốc lá vất trên thềm)
mới thật sự hiện ra gương mặt phiền muộn
của một tình yêu muộn như này kịp hết
và ban mai chưa bắt đầu
Mãi đến mười năm anh đi qua bao nhiêu đường phố
(Sài Gòn nhỏ bằng bàn tay)
anh mới tin đại dương có thật
đường chim bay có thật
trừ nước mắt tầm tã trên vai anh ngày ấy
không thật chút nào
Phải mất đến mười năm anh mới biết
một nụ hôn dễ làm sao
mà không thể
mất đến mười năm anh mới thật sự tin rằng
ta có một tình yêu như hoa huệ
trắng tận khi
úa tàn.

Huế 1998

Chỗ nào cho bình yên
thôi ta ngồi với cỏ
ghế đời chông chênh quá
chỗ nào cho bình yên?
ngồi mỏi ta cứ nằm
mây bay tự nghìn năm
cuộc đời ầm ĩ quá
ngủ được thì ngủ đi
nghe được thì nghe đi
trong lặng im lá cỏ
giật mình ai điều gì
cỏ ung dung trên đá
thành quách cũ hao mòn
chỉ tiếng chim bình thản
an trong cành nhãn non

Hương tâm tưởng

Để xây nhà có người đã đốn mất cây ngọc lan.
Buổi tối đi qua anh chỉ còn tìm hương trong tâm tưởng- Họ sẽ chẳng còn nhớ gì khi ngôi nhà đã mọc lên tráng lệ- Họ sẽ quên như mùi hương chưa hề có bao giờ.
Nhưng anh đã có lần cùng em đi qua đó- Hoa đã có lần thổi hương vào mái tóc ngây thơ…
Bây giờ em đã xa xôi và đến phiên ngọc lan xuống đất.
Thôi, hoa cũ không còn thì còn lại chút hương xưa…

Hương tràm

U Minh bốn bề là tràm
Chẳng biết tháng nào nở hoa
Mà hương thơm dường như suốt mùa
Ướp mật vào tóc em thở

Xa xa tiếng hò nhịp nhàng
Nhà em lung linh mặt nước
Sáng trăng ra sân em chải tóc
Khuấy chân em nghịch ánh trăng tan

Bát ngát rừng tràm hoa nở
Thoảng đưa hương tràm ngọt ngào
Ở nơi đây em xây dựng là quê mới
Để ngày mai bông lúa trĩu vàng
Thơm ngát hương tràm đêm đêm

Không đề

Tôi là con chim nhỏ
một hôm đến giữa cuộc đời
hót chơi dăm ba tiếng
Mặt đất
nếu đầy đá sỏi
tiếng hót xin làm những hạt mầm
mong cây xanh mọc trên sỏi đá
Nếu sớm mai nào
em gặp nụ hồng trong vườn bất chợt
đấy là chút quà bé mọn
tôi mang tặng mọi người

Tôi là con chim nhỏ
đến giữa cuộc đời
hót chơi…
đừng kiếm tìm nếu hôm nào em không gặp
đừng kiếm tìm
và đừng thắc mắc
tôi đã bay đi
những nụ hồng để lại

Nếu còn nhớ đến cánh chim
xin em hãy chăm chỉ vun trồng chút quà bé mọn
và khi vui vẻ
hãy kể cho mọi người nghe như kể chuyện ngày xưa
rằng: “ngày xưa… xa lắm… lâu rồi…
có một con chim nhỏ
đến giữa cuộc đời
hót…”

Trên đây là những bài thơ của Đỗ Trung Quân hay độc đáo mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn. Thông qua các bài thơ này ta sẽ cảm nhận được một hồn thơ rất riêng. Đó là sự trong trẻo và vô cùng gần gũi. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!