Du Tử Lê là một gương mặt nổi bật trên văn đàn Việt Nam. Ông sở hữu một kho tàng thơ lớn được đông đảo bạn đọc biết đến và săn đón. Ông có một lòng đam mê lớn với thơ ca, mỗi thi phẩm của ông trước khi ra mắt đều được ông mài dũa kĩ càng.

Đồng dao mới

Em cũng biết phải không, tình vốn chát
Như môi ta lạnh xót một đêm nào
Như chim đi theo đường gió nghẹn ngào
Sương với lá trong lòng nhau quấn quít
Sông với núi không bao giờ cách biệt
Đêm với ngày sự thực chẳng chia tay
Những cánh rừng yên ngủ với heo may
Nhưng có phải trái tim nồng vẫn đập
Năm với tháng chia nhau mầm khốn nhục
Vui với buồn cũng một mặt gương soi
Ta vói đời cũng chỉ một ta thôi
Và em nữa vẫn là em tội nghiệp
Máu vẫn chảy nên tình còn oan nghiệt
Mưa vẫn đi nên sông sẽ quay về
Biển vẫn xanh nên sóng sẽ vỗ về
Em cứ ngủ dù ngày mai bão tố
Em cứ gửi hồn em trong cõi trú
Mộng sẽ về kịp lúc gió lay cây
Trăng sẽ về đúng lúc tóc em bay
Anh sẽ bảo cả đời anh bên nhỏ
Đêm vẫn nở những đóa quỳnh rực rỡ
Em cứ buồn trắng ngát cả đêm thâu
Khóc với cười cũng chẳng khác chi nhau
Và chúng chỉ cho thấy tình ta, thực
Ngực ngây ngát dậy hương lần thứ nhất
Trên vai thơm răng ngập xuống một lần
Trên môi non hồn hé nụ ân cần
Máu như chỉ kim khâu tình mãn kiếp
Ta đứng thẳng trong tình ta lẫm liệt
Núi chưa từng khuất phục gió mưa sa
Chim lìa đời còn dập cánh thiết tha
Ngựa vẫn chạy tận cùng hơi thở cuối
Em cứ hát những lời xanh bóng tối
Những lời thầm lả tả nỗi đau riêng
Lửa sẽ về trong hồn lạnh đêm nghiêm
Em sẽ thấy thời gian như dát bạc
Đời hung hiểm muốn tình ta tan tác
Nhưng sông thề với núi chẳng chia tay
Nhưng mưa thề với biển sẽ ra khơi
Cây với cỏ có bao giờ tạm biệt
Than với củi sống chung cùng một phút
Những tàn tro chẳng thể có hai đời
Như que diêm chỉ có một tiếng cười
Như ta chỉ có một đời tiêu phí
Em đắm đuối đến vô cùng ủy mị
Em đam mê như hơi thở vơi đầy
Như chiều vàng thích đứng trên ngọn cây
Như anh thích những đời mưa luống tuổi
Ta nín lặng sống cùng đau đớn, mới
Ttrong yêu thương ta chấp nhận cực hình
Khi vung gươm ta đón đợi đầu mình
Và khinh bỉ chung quanh bầy ác thú
Đời vốn thế con thò lò sấp ngửa
Bận tâm chi tình nghĩa thế gian này
Em chớ buồn kẻo tàn tạ thơ ngây
Kẻo đêm rụng thêm chùm đau đớn, cũ
Ôi tóc lạnh xuống môi thờ thẩn nhớ
Em vì ta héo úa một mùa hương
Em vì ta sớm bỏ một mùa son
Như sông sớm bỏ nguồn ra với biển
Tình sông bão sá gì hơn với thiệt
Đúng hay sai, ta uống chẳng phân trần
Nhục nhã ư? Ta uống chẳng ngại ngần
Hạnh phúc hiếm? Ta cùng nhau san sẻ
Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó

Đời mãi ở phương Đông

Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ
ta sẽ về tới chốn của thương yêu
nơi sương sa như sữa suốt buổi chiều
nơi mưa bụi xuống lòng nhau lấm tấm
Nơi đêm bước những bàn chân rất chậm
và dãy đèn xấu hổ sẽ quay đi
riêng hàng cây vẫn đứng đó lầm lì
khi anh bỗng hôn em (trời lu, sao tỏ)
Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ
ta sẽ về tới chốn của riêng nhau
nơi nhục nhằn bị bỏ lại phía sau
nơi đau khổ không cách gì lấn tới
Nơi hạnh phúc ắp đầy trong mỗi túi
để lúc buồn em khẽ nhón, ăn chơi
để vô tình em có lỡ đánh rơi
thì cũng chẳng bao giờ vơi hết được
Nơi giờ khắc như kết thành bởi mật
sẽ tan dần trên đầu lưỡi tham lam
nơi hẹn hò (ôi chốn của trăm năm)
cõi để sống (sau một thời đã chết)
Em bình tĩnh dù gì khoan thảm thiết
trước hay sau ta cũng sẽ quay về
cây có khô cành lá có chia lìa
lòng-có-lạnh và hồn-xưa-có-tối
Đường có đổi căn nhà hoang sương khói
ta vẫn về như giữa một cơn mơ
ta vẫn về dù lúc tóc bạc phơ
chân run rẩy và mắt lòa chẳng thấy
Em đừng tủi bởi nếu cần khi ấy
ta dùng tay để tìm lấy thềm nhà
ta dùng môi để giữ lấy ngọt ngào
và những thứ mất đi từ thuở nhỏ
Ta sẽ thở bằng trầm hương của gió
lắng nghe xa chân thú bước mơ hồ
núi muôn năm còn ở đó thẫn thờ
rừng vẫn rộng tay mời ta trở lại
Đêm vẫn để dành ta muôn của cải
suối vẫn chờ nên suối chẳng đi xa
thông héo gầy bởi thông nhớ nhung ta
chim sẽ rủ nhau về đôi mắt biếc
Hoa vẫn nở ối vàng hồn-tưởng-tiếc
ngày vẫn xanh kỷ niệm sẽ lên mầm
chim sáo vui đem tình cũ về gần
ta ở đó tới khi thành cát bụi
Ta ở đó đời ta không có tuổi
em sẽ thành cánh bướm lúc mơ vui
em sẽ thành con dế lúc khuya nguôi
cất tiếng hát … phân ưu tình ai dang dở

Đưa nhau đi: dựng một Giáng sinh, Nàng

ai nhan sắc? – In khắp cùng trái đất
chỗ tôi ngồi: tên một tuỳ tinh
quay thảm thiết quanh mặt trời: tháng chạp
hạt mưa còn trong mắt một mai, chinh
ai nhan sắc? – Cả cánh rừng dấy bão
suối hư không! Người hát? – Giọng như chim
tình không thật, giống biển môi mặc khải
chiều tịnh tâm: tê, gắt mật ưu phiền
ai nhan sắc? – Từng mũi kim xí gạt
tiếp thu tôi. Tim lớn trọng như cây
đêm không gió! Lấy gì cho lá vẫy
em không qua! Muông thú phải xa bầy
ai nhan sắc? – Để tôi về bối rối
với chính mình: Tôi hỏi khẽ: -Vui không?
tôi thấp thỏm. Tôi đìu hiu quá đỗi
tôi lăng xăng, tìm kẻ trốn trong lòng
ai nhan sắc? – Âm âm ngày khuất, lấp
những con đường quên cất hộ mùi hương
em tan tác trên lưng mùa xám hối
tôi áo, cơm! Thu, quén lửa, đêm, tàn
ai nhan sắc? – Cầm trên tay Thánh Giá
trả Giáo Đường câm lặng, tắt theo kinh
đôi hàng ghế uy nghiêm chờ hối cải
cửa tôi buồn. Bưng bít. Phúc Âm
ai nhan sắc? – Như một lời chúc phúc
giữa-chiều-em: quân dữ bỗng quy hàng
tên ngoại giáo gửi xác, hồn lại Chúa
đưa nhau đi: dựng một Giáng Sinh, nàng.

Em về thăm thẳm núi non

Em về trong bão giông tôi
Que diêm Đông Hải, dáng ngồi vọng phu
Lệ còn trên gối, tôi thu
Bàn tay ngón út giam tù tháng năm
Em về thăm thẳm núi non
Hồn sông lòng suối, thịt xương chốn nào?
Mai quên nhau, mất lời chào
Hôm nay chăn gối vẫn ngào ngạt hương
Em về trong một đêm sương
Có tôi thất trí ngồi thương bóng còi
Da người, dấu cắn răng tôi
Đó em, giây phút mở đời đã ghi
Góc trời mai mốt em đi
Nhớ đem tháng-chạp-tôi về nghĩa trang
Em về trên chiếu chăn tôi
Mùi hương tháng chín, nụ cười cuối năm
Xót nhau bật máu chỗ nằm
Vết răng tháng chạp, dấu bầm tháng hai
Em về trong quạnh hiu tôi
Trái tim cứu rỗi, mắt ngời bóng cây
Rừng mù lối tóc chim bay
Bớt son, môi cỏ, buồn lay lá người

Giao khúc tháng sáu

tôi từ đó nhỏ nhoi như châu chấu
như cào cào vỗ cánh chả bay xa
người tôi yêu là thảm cỏ mượt mà
khi tôi đậu, nàng uốn mình cảm động.
tôi từ đó rêu xanh ôm đá tảng
khinh loài người nên chọn kiếp vô tri
người tôi yêu con suối nhỏ thầm thì
âu yếm mãi nỗi sầu tôi, một đời chín ủng.
tôi từ đó dật dờ như bóng mộng
như chuồn chuồn cánh rã một đêm mưa
người tôi yêu con dế biết đợi chờ
biết nghe hát, và thường ưa than thở.
tôi từ đó bơ vơ như chiếc lá
cơn gió lùa tôi se sẽ rung rinh
người tôi yêu là tượng đá chung tình
thấy tôi…rụng, nhìn theo…mà chả khóc.
tôi từ đó khật khừ như bọ ngựa
tình đam mê khôn dấu nổi mọi người
hồn đắm đuối làm sao che sự thật?
tôi từ đó, ải dòn như củi mục
như mảnh bom, miếng đạn vỡ trên không
người tôi yêu đêm nước mắt đoanh tròng
tôi chợt nhớ từ lâu đã già trước tuổi.

Hiến chương tình yêu ngày 14-2

Em đã biết Hiến Chương nào cũng vậy
có những điều bắt buộc chúng ta theo
(như ngày mai thi lấy bằng lái xe)
ta cẩn thận ghi những điều phải nhớ
I
Khi em lạnh tôi biến thành ngọn lửa
củi thương yêu. Than đỏ hực ân tình
em cần thơ cho sáng dậy thơm hơn
tôi lập tức hoá thân thành vần điệu
II
Khi em bước tôi biến thành chiếc kiệu
ngựa hai hàng. Tứ mã chắc…. nan truy?
có sao đâu? Tôi nào hỏi mấy khi?
(dù lắm lúc cũng thầm ghen tức chứ)
III
Khi em viết tôi biến thành giấy mực
bút tương tư mực nhớ đến ai kìa?
giấy từ cây. Bút từ gỗ xa xưa
mực từ nhựa. Tôi từ em sống lại
IV
Khi em ngủ tôi biến thành chiếc gối
để phòng hờ…. ngộ nhỡ em muốn ôm
để đêm hờn em có cái vứt luôn
sáng nhặt lại. Thấy mình sao…. dữ thiệt
V
Khi em đọc, tôi biến thành chữ viết,
cả nghìn chương, chỉ chép chuyện đôi ta
mỗi đầu giòng: tên em sắp chữ hoa
cả chấm, hỏi cũng đậm mùi hạnh phúc.
VI
Khi em ốm, tôi biến thành tủ thuốc
thành tấm màn, che gió máy cho em
em chả cần phải lể, giác, hay xông
vì tôi đã hoá thành cây ngải cứu
VII
Khi em khóc tôi biến thành…. nước mắt
chảy giùm em – cho cạn sạch nổi niềm
để mắt em xanh – để môi em mềm
tôi là lá giữa buổi chiều…. sắp tối
IX
Khi em hát, tôi thành loa khuếch đại
cho cả làng, cả nước đổ ra nghe
giọng em cao – tôi bảo “gớm, thanh ghê”
giọng em thấp – tôi tha hồ thêu dệt
X
Khi em chết – cuộc đời này phải hết
không chỉ tôi, hoa cỏ cũng lên trời
thú lìa rừng. Chim chóc lạnh từng đôi
bao thế hệ vì em mà…. biến mất
Hiến Chương viết ngày tình yêu vô lượng
của hai người? – Vâng, của chúng ta thôi
mặc ai cười? mặc ai đó bĩu môi
họ ghen đấy. Bởi em là Thánh Nữ
Ta sẽ chết. Nhưng tình ta bất tử
vì mở đầu nhân loại: cuộc chơi riêng
Thơ ở Du và Chó Xù
cho con một góc mộ phần
cõi an vui rất cận gần với cha
cho con một góc mù loà
trái cây nhân thế chát lè môi non
cho con một chút núi sông
(chút thôi cũng đã buồn muôn năm rồi)
cho con một mảnh giấy rời
vẽ nhăng vẽ cuội. Vẽ người giống ma
cho con một chút quê nhà
ngắm xong gấp lại. Vứt ra ngoài đường
cho con một chút điên cuồng
con chim gẫy cánh còn thương lối về.

Hựu ca mới

Cành hoa tay Phật: lòng Ca Diếp
Tâm ấn đời ta: vùng vắng im
Ngày sau thân-chứng em Bồ Tát
Có bóng ma xin gác cửa Thiền.

K. Khúc riêng chàng

tôi xa người như xa núi sông
em bên kia suối? – bên kia rừng
em bên kia nắng? – bên kia gió
tôi một dòng sương, lên, mênh mông
tôi xa người như xa biển đông
chiều lên lênh láng chiều, giăng hàng
những cây ghi dấu ngày em đến
đã chết từ đêm mưa không sang
tôi xa người xa đôi môi tham
em biết: rồi em như chim ngàn
thôi còn khua động làm chi nữa
hồn tôi vốn đã là tro than
tôi xa người xa đôi mắt ngoan
vườn tôi trăng lạnh đến hoang tàn
em xa xôi quá làm sao biết
vốn liếng tôi còn: những ngổn ngang
tôi xa người xa trên sân bay
hồn tôi cồn cát dấu chân bầy
em vui đời khác làm sao hiểu
tôi sống âm thầm như cỏ cây
tôi xa người xa hơi thuốc cay
ngày mai tình sẽ bỏ tim này
chiều em không đến hàng cây cũng
nghiêng xuống tôi: từng ngọn heo may
tôi xa người xa bàn tay, vui
bàn tay có ngón đã chôn đời
bàn tay có ngón không đeo nhẫn
có ngón dành riêng cho môi tôi
tôi xa người xa miền thiết tha
hoa xuân đã héo rụng, hiên nhà
phố xưa em buộc đôi hàng bím
nay tóc về đâu? – hồn ở đâu?
tôi xa người xa niềm mê oan
hồn tôi khô xác sợi giây đàn
máu tôi đã gửi trong con chữ
dẫu chết, còn nguyên lời oán than
tôi xa người xa một mùi hương
bãi khuya, hồn ốc, lạc thiên đường
nhớ ai buồn ngất trên vai áo
mưa ở đâu về? – như vết thương

Khi ngang qua Pleime

khi ta đến cây im rừng nín thở
một mặt trơì rực rỡ đỉnh truông xa
một hồn xanh gọi rét mướt hiên nhà
một tóc chảy theo trăm giòng suối lạ
đêm thánh lạnh mắt chim xào xạc lá
run vai sương cành nặng nhớ hơi người
trong hiu hắt lòng ta sầu chín ngả
một thiên đường hiển hiện giữa môi son
khi ta đến núi bảo nhau đứng dậy
ngã mũ chào- ta ngọn gió điên mê
hương thiên lý thổi qua lòng đắm đuối
em hiểu gì, hỡi nhỏ , dấu yêu kia
đêm sương phủ có lệ người ướt áo
khi ra về buo&`n xuống bước chân nhau
tay thơ dại em che hồn ta dột
nụ hôn đâù liệu có nhớ mai sau
khi ta đến, nhỏ ở đâu , hỡi nhỏ
dưng lòng ta , suối bỏ núi qua rừng
thương mắt nhỏ – bóng chim buồn ngủ đó
tiếc gì nhau, đơì kể cũng như không
khi tình đã như nghìn con thác đổ
em yên lòng, thôi nhỏ , có ta trông

Khi người về

Người về đâu không – người về đâu
Chiều chưa mưa nên chiều chưa thay màu
Tôi – cây me đứng sau run từng lá
Lá đã vàng rồi tôi đã vàng theo
Tình người say không, tình người không say
Đêm sắp sang nên đêm sắp úa đầy
Hồn tôi ngủ sớm trong tay áo
Tay áo người bay hương ngất ngây
Người yêu ai không, người không yêu ai
Lời tôi van xin nên lời tôi trải dài
Trên trang nhật ký tôi than trách
Tôi trách người, không tôi trách than ai
Khi người về, tôi không nhìn không trông
Lòng tôi sóng nước đủ trăm dòng
Quanh co một nỗi buồn vô hạn
Qua suốt một đời vẫn nhớ nhung
Người không về nên lòng người dửng dưng
Tình tôi mong nên tình tôi không cùng
Xế trưa cơn nắng sầu cơn gió
Tôi gió mây nhiều tôi tủi thân
Người thương người không – người không thương
Tôi xa xôi nên tôi chẳng được gần
Người kiêu sa thế tôi đành ước
Vội vã cho người lát tuổi xuân
Người không về nên tôi cũng chẳng buồn đi
Bao nhiêu dự tính có ra gì
Bão trôi từng lớp trên lưng sóng
Tôi quá chán rồi tôi giết tôi
Người phương nào người có nghe nôn nao
Tôi ở đây nghe lòng tôi rì rào
Lá me vàng rụng con đường nhớ
Tôi nghĩ về người đêm ngày tôi xanh xao

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đời lưu vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó rã
hồn không đi sao trở lại quê nhà
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
bên kia biển là quê hương tôi đó
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đừng ngập ngừng vì ái ngại cho tôi
những năm trước bao người ngon miệng cá
thì sá gì thêm một xác cong queo
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
cho tôi về gặp lại các con tôi
cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
từ những mắt đã buồn hơn bóng tối
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
và trên đường hãy nhớ hát quốc ca
ôi lâu quá không còn ai hát nữa
(bài hát giờ cũng như một hồn ma)
Khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn.

Khúc Hạnh Tuyền, núi sông

chẻ đôi sông núi: đêm bưng mặt
mưa quấn khăn vào sâu ấu thơ
chẻ đôi thân thế mù tăm tích
ta nghĩa trang nào? chôn cất nhau?
chẻ đôi tâm thất kênh, mương cạn
hương tóc truy tầm vai thất tung
tưởng ai oan khuất vừa quay gót
xương, thịt, đời sau, máu rất buồn
chẻ đôi con gió: cây ly biệt
tim chấn thương cùng môi tháng, năm
phạt ngang ký ức rừng thao thiết
dòng suối trăm năm bỗng mất nguồn.

Khúc tháng hai, chín sáu

thắp thêm nến. Gọi vai về
dấu môi Bồ Tát, lá, lìa Austin
biển lần theo chân Quán Âm
ngón tay tràng hạt, nhang, đèn, phố, lu
tóc thơm ngực, múi khuya, mù
trái vun ấn tượng; nẫu lìa, biệt đen.
thắp thêm nến. Giới định, thiền
giải oan chuông, mõ; xóa kinh điển, người
gửi thêm đời, muộn, chút tôi
rớt trên lục tự; rũ ngoài tam quan.
thắp thêm nến. Nhiễu tâm phiền
gió, thâm, tím ngọn, cây tiền thân, mưa.

Khúc tháng sáu và, đv.thám, nđ.khánh

em, thanh tẩy: mối sầu/ tôi/đóng váng
như môi người thánh hóa tiếng kêu, riêng
ngực thánh hóa một lần, tôi, sáu ngón
ấu thơ trôi, tay ở lại lưng, gần
em, thanh tẩy: cây đời/ tôi/ giả dạng
(như vai người mang nắng, biển đi, xa)
trăng thánh hóa con đường, ai, lá rụng?
mưa chia tay, đêm trở lại, tôi. chờ.
em, thanh tẩy: sông đời/ tôi/ nhiễm độc
như nụ cười thánh hóa vết thương, son
tóc thánh hóa những đường bay phản trắc
tôi cho tôi: bờ, bến tháng, năm, còn.
em, thanh tẩy: cuối đường/ tôi/ hiểm, độc
như chân trời thánh hóa những chia ly
như sự chết, cuối cùng, ta sẽ gặp
giữa hư không tôi lại gặp tôi, về.
em thánh hóa tim tôi: bằng hạt lệ.

Khuôn mặt tình yêu

Khuôn mặt đó phút giây thành tượng đá
Trong hồn tôi trong suốt cả đời tôi
Nét huyền châu tinh túy lửa hương trời
Tay bướm trắng nâng cao tình yêu kiều mỵ
Khuôn mặt đó vào nghìn đêm ảo dị
Nửa giấc mơ buồn khăn lệ đưa ngang
Người hiện thân của quyến rũ thiên đàng
Chân hoa cỏ đi trong hoàng hôn bão tố
Khuôn mặt đó mùa thu xanh lá cỏ
Sợ điêu tàn người xóa bỏ tương lai
Tôi loay hoay trong đáy nguyệt cuộc đời
Thân trốn chạy không qua vòng dây tình ái
Khuôn mặt đó mùa xuân không đứng lại
Tóc mưa đêm ngủ rối mộng bơ thờ
Chiều nâng cao cùng tiếng hát tiêu sơ
Môi thánh thiện lời bay đầy năm tháng quạnh
Khuôn mặt đó vùi chôn vùng ảo ảnh
Triền sông dài kỷ niệm mãi trôi xuôi
Khi bước chân tìm kiếm đã rạc rời
Lòng se sắt ngậm tăm tình yêu non yểu
Khuôn mặt đó khăn tay vào vĩnh cửu
Vào đau thương thành tượng đá đời tôi
Tôi nói gì đây khi đã yêu người
Tay bướm trắng thả bay tình yêu u ẩn

Lục bát, 70

tôi đi xuyên qua đêm. mưa
thấy trong lục bát buổi trưa em, về.
tôi đi xuyên qua lời thề,
thấy tôi thơ ấu bèo nhèo chiến tranh.
tôi đi xuyên qua màu xanh
thấy trên khung vải nổi gân nỗi buồn.
tôi đi xuyên qua mùi nhang,
thấy như buổi sáng điệu đàng …vết thương.
tôi đi xuyên qua cội, nguồn
thấy em. thương lắm. chọn nhầm tôi. hư!
tôi đi xuyên qua đời sau,
thấy em kim, chỉ chờ nhau, mỏi mòn.
tôi đi trở ngược thời gian,
thấy em bé xíu. thuở còn …ngậm ti.
tôi đi xuyên qua giấc mơ,
thấy ồ! sáu chữ cũng vừa …bảy mươi!
tôi đi xuyên qua cuộc đời
thấy như lục bát thôi nôi từng dòng.
tôi trôi theo tôi-con-sông…

Lục tự

lục tự cho buổi sáng
thơm tho ly cà phê
chim rớt hạt sau hè
em, thời kinh phổ độ.
lục tự cho buổi trưa
lênh đênh từng cọng mì
cánh bướm vừa quy y
bông hoa chờ nhập thất
em, đuổi theo xuân thì
ta, đầu đường sám hối.
lục tự cho buổi tối
ngọn đèn thu bóng tôi
trả cho từng góc đời
phủ phê tàng quá khứ
ngọn sân, hận chưa nguôi
cơn bão người đã tới
lục tự cho nửa khuya
nam mô a di đà
phật từ bi tâm ta
ta và, tâm : xa lạ.
nam mô a di đà
phật và, tâm và, ta
ta và, tâm và, phật (!?)

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng đến các bạn những thi phẩm vang danh nhất của nhà thơ Du Tử Lê. Qua đó chúng ta thêm phần ngưỡng mộ khả năng cùng sự sáng tạo độc đáo trong thơ của ông. Mời các bạn đón xem phần 3 vào một ngày không xa nhé!

Tagged: