Nhắc đến nhà thơ Du Tử Lê ta không quên nghĩ đến những trang thơ hay và đầy ấn tượng của ông. Với niềm đam mê mạnh mẽ ông đã sở hữu cho mình một kho tàng thơ lớn đồ sộ, góp phần không nhỏ cho sự nghiệp văn học nước nhà. Những trang thơ giàu cảm xúc khiến độc giả rung động sâu sắc. Hãy cùng nhau khám phá những trang thơ của ông nhé!
Mai sau soi thấy vết thương tôi còn
Gọi tôi tiếng gọi bồi hồi
Đêm, mưa góc phố, người ngồi ghế, khuya
Vầng trăng, tôi, cũ, chia lià
Em đi cuối sớm, ai về đầu hôm?
Gọi tôi, tiếng gọi ai, buồn
Nhân gian thăm thẳm, ngọn, nguồn cũng xa
Người về cây, cỏ tháng ba
Hồn tôi tháng bảy mưa sa đầm, đầm
Gọi tôi, tiếng gọi tiêu, trầm
Trái tim nhật, nguyệt, mái hồn tử, sinh
Núi sông đốm lửa cuối ghềnh
Cõi âm: ký ức; cõi trần: lát dao
Gọi tôi tiếng gọi rầu, rầu
Ngựa trong tuyệt lộ, chim đầu ải, sương
Người còn giữ được mảnh gương?
Mai sau soi thấy vết thương tôi, còn
Môi người cũng như một… giỏ hoa
ta sớm biết vườn địa đàng tuổi nhỏ
giữa sân trường: – kỷ niệm lén… soi gương/
người xuất hiện / dậy tôi bài học mới
bài: bâng khuâng cũng mang theo mùi hương
ta sớm biết những hành lang rất cũ
mà chân ai như mới chạm lần đầu
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: đợi chờ dài như một trận… đau
ta sớm biết có nỗi buồn đến… ngọt
như những ngày nắng ấm rất… căm căm
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: yêu người như yêu cây cà-rem
ta sớm biết tâm hồn như cửa biển
sóng quanh năm nở bọt gọi, mời
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: dã tràng giống… ai mà hổ ngươi?
ta sớm biết đôi khi mình cũng… điệu
(một chút thôi! ai nỡ quở bao giờ)
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: hân hoan đỏ… mặt theo quả… dâu
ta sớm biết đường xa mà rất ngắn
mỗi khi niềm hớn hở dắt… ta đi
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: ngập ngừng nhón gót lúc… chia ly
ta sớm biết đôi mắt còn biết… nhớ
buổi chiều ưa treo nắng, gió trên cây
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: đêm về nghe hồn… bơi trên tay
ta sớm biết những con đường rất ngắn
giấc mơ dài mang tưởng tượng đi xa
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: môi người cũng như một giỏ… hoa
ta sớm biết thời gian như thước… gẫy
kẻ sao ngay đường thẳng đến… êm đềm
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: thấy mình như vật người bỏ,… quên!?
Một bài thơ nhỏ
Người về như bụi,
Vàng trang sách xưa.
Người về như mưa,
Soi tìm dấu cũ.
Tôi buồn như cỏ,
Một đời héo khô.
Tôi buồn như gió,
Ngang qua thềm nhà.
Thấy ai ngồi đợi,
Bóng hình chia đôi,
Sầu tôi lụ khụ.
Người về như sóng,
Buồn tôi quanh năm.
Người về như đêm,
Mơ hồ cõi chết.
Tình tôi phập phều,
Những tăm phụ bạc.
Lòng tôi gian ác,
Giấu trong miệng cười.
Người về như sương,
Ẩn sau lá động.
Người về như gương,
Thấy mình mất tích.
Người về như sông,
Tràn tôi, lụt lội.
Hồn tôi thả nổi,
Như khóm lục bình.
Sầu ai về cội.
Ngọc thi
I
Cho tôi uống cùng em ly hạnh phúc
rượu trăm năm cất bởi trái tim buồn
bởi máu ta, bởi lệ nữa, ân cần
đã chảy miết từ khi hồn thất lạc
II
Cho tôi dắt tay em vào lớp học
để ông thầy, để chúng bạn đều hay
ta có đôi, tự thuở đất ương cây
tóc tôi bạc tự ngày thương nhớ bé
III
Cho tôi hát cùng em bàihát cũ
bài ngợi ca Thiên Chúa ở trên trời
để tôi về cầu nguyện với Ngôi-Hai
cho ta sống một ngày như mấy kiếp
IV
Cho tôi viết cùng em trang Sách Ước
bằng một tên chung (gọi cả hai người)
em “cấm phòng” để cứu rỗi cho tôi
và “hành khổ” cho ngày sau ý nghĩa
V
Cho tôi thở cùng em lồng ngực biếc
môi thanh tân tự thuở lá chưa ….. vàng
mắt mưa bay tự thuở bỏ thiên đàng
xuống địa ngục cưu mang người khánh tận
VI
Cho tôi bước cùng em vào giữa quán
để mọi người sửng sốt trước dung nhan
tôi không cười (mặt mũi rất nghiêm trang )
rất hãnh diện: người yêu tôi thánh nữ
VII
Cho tôi khóc cùng em chiều khép cửa
(làm sao vui rõ khổ lỡ yêu rồi)
chim bỏ rừng – cho núi lẻ loi thôi
sông bỏ biển – cho tôi ngồi nhớ sóng
VIII
Cho tôi gối cùng em đôi gối mộng
(mây đang bay ai níu lại bao giờ)
tôi đang mơ ai nỡ bảo ráng chờ ?
chăn ân nghĩa ai nỡ dành đắp hết ?
IX
Cảm ơn bé. Đã nhận phần thua thiệt
“cho tay này mà chả lấy tay kia”
cho đời sau không còn nữa chia ly
ai cũng được an cư miền vĩnh-phúc
X
Ôi Thánh Nữ phải trần gian sẽ ngọc ?
Ngựa đã tan đàn
Này trí nhớ đậu trên cành ký ức
tháng sáu về yên lặng bước chân quên
tình yêu cũng đậu trên càng gian dối
ở trong tôi, ôi ngựa đã tan đàn.
Người đền ta ngực Mẹ
Em đã là sớm mai
ta thiết gì chim, hót
đời héo dần trái vui
người vẫn cho quả ngọt
Em đã là nắng, mưa
ta thiết gì vũ trụ
tuổi thơ rẫy, ruồng ta
người bù cho xứ sở
Em đã là âm giai
ta thiết gì tiếng hát
sóng xô, dồn xuống vai
thùy dương người rắc hạt
Em đã là mùi hương
ta thiết gì trí nhớ
quá khứ: những dòng sông
người lọc, phân quặng mỏ
Em đã là không gian
ta thiết gì dưỡng khí
chân rỗ giầm trái oan
người đền ta ngực mẹ
Em đã là trái tim
ta đâu cần thở nữa.
Người nhón gót: thả vầng trăng thứ nhất và Australia
chào tinh khiết! – Giữa chiều/ tôi/ xế bóng
như tấm lòng thao thiết cũng gieo neo.
người nhón gót: nghe mưa về đáy vực
buồn tôi sâu, hút, tựa nhớ, thương, nào.
chào thơ ấu! – Chông chênh sầu, nẫu, đỏ
bước lầm than trong ngày, tháng tôi, vơi
người nhón gót: thả vầng trăng thứ nhất
trên tay tôi / cổ tích: mắt, môi người
chào định mệnh!… Gõ cửa /tôi/, cuối kiếp
trái tim người: lưu lượng biển, bao dung.
người nhón gót: gửi điều chưa nói hết
lên vai tôi. Mùi tóc mẹ ân cần.
chào Quán Thế (riêng tôi)! – Rừng chánh niệm
cây từ bi từng ngọn. Lá trăm năm
người nhón gót: cúi nhìn nhân thế, gió
thấy tôi không ?… Ti nghiệp một linh hồn?
chào kỷ niệm! – Mai này, tôi sẽ chết
những con chim trả tiếp nợ cho đời.
sóng ở lại, trả thêm người tiếng hát,
(riêng đêm còn giữ mãi dấu môi tôi.)
lá gìn giữ mối tình tôi đã gửi.
cây nâng niu thống khổ (buổi xa người.)
người nhón gót: nghe chuyện tình ai đó…
nghìn năm sau: cổ tích kể tên….nàng.
Nhìn nhau chợt thấy ra sông núi
ba mươi năm lẻ ai ngờ được
tao với bay, giờ gặp tại đây
chiến tranh đã dứt nhưng thương tích
vẫn ở cùng tao, ở với bay
bay đã kinh qua địa ngục đời
từng nhìn binh biến giống trò vui
chiến xa, đại bác bay chơi nổi
bom ném ngang trời cũng được thôi
trận mạc ngày xưa còn chẳn ngán
nhằm nhò chi ít vỉ bia “cua”
cười khan những buổi đi “chà láng”
mà lại buồn so diện H. O.
nốc rượu nguyên đêm chờ được xỉn
ôi mái trường rêu: Chu Văn An
nhiều thằng “thăng” lúc còn hôi sữa
dăm tên đầu bạc kể hung hăng
đạn bom ngốn mất thời trai trẻ
cải tạo khơi khơi năm mười niên
ra tù mất vợ, con quay mặt
cười gượng ra điều ta vẫn … ngon
trong mắt bay nay vàng kỷ niệm
tao đầy gân máu nhớ quê hương
đêm đêm ác mộng còn truy kích
lạnh cẳng tao hầm nhất biển Đông
tụi bay muốn sống? –Quên cho lẹ!
mũ đỏ, đen gì … cũng đã xong
tao cam phận kiếm tô canh cặn
bay rồi cũng thế! Liệu nghe con
Xa trường mất xác giờ đâu khác?
xương bỏ quê người, cỏ cũng chê
chắc chi đã được như Tư Cóc
chết giữa quê hương, đắp mảnh cờ
Minh dê, Hồnng Trố tao mừng lắm
những tưởng không còn gặp tụi bay
đêm qua uống rượu con nhà Kiểm
thương bạn, tao thèm được khóc ngay
nhìn nhau chợt thấy ra sông núi
có chút gì nghe rất thốn đau
hẹn bay về chết trong tay mẹ
tổ quốc nghìn năm bỏ được sao?
Những điều ta bẵng quên trong đời sống
hãy nói lời cảm ơn, yêu dấu
cảm ơn bàn tay đấng thiêng liêng
dẫn, dắt hai thế giới, hai vũ trụ
từ hai chân trời lạ, xa
là chúng ta
gặp nhau.
đời sống không mình ên
đời sống không hề là một xâu chuỗi tình cờ, vô cấu.
hãy nói lời cảm ơn, yêu dấu
cảm ơn bàn tay đấng thiêng liêng
dẫn, dắt chúng ta vào tình yêu
như dẫn, dắt hai kẻ mù lòa
vào thiên đường
và, cho lại đôi mắt ta ánh sáng.
đời sống không mình ên
đời sống không hề là một xâu chuỗi tình cờ, vô cấu.
hãy cảm ơn, (vẫn cần thiết nói lời cảm ơn,) yêu dấu
cảm ơn bàn tay đấng thiêng liêng
đã dẫn, dắt chúng ta,
mỗi kẻ về một phía
nếu không có biệt, ly
lấy gì hiểu hạnh ngộ?
nếu chưa từng đớn đau
cách gì thấu hạnh phúc.
đời sống không mình ên
đời sống không hề là một xâu chuỗi tình cờ, vô cấu.
hãy cảm ơn (vẫn cần thiết nói lời cảm ơn,) yêu dấu
dù cho mai đây, (ngỡ là) tình cờ thấy nhau
yêu dấu có quay đi
(hoặc,) không cách gì chúng ta có thể cho nhau nụ cười
chúng ta sẽ nhìn nhau: tử thù,
nhìn nhau như quái vật
(thì,) mỗi chúng ta vẫn nên nói với chính mình
lời cảm ơn: Cảm ơn bàn tay đấng thiêng liêng
đã cho ta thấy…ta, lần nữa.
đời sống không mình ên
đời sống không hề là một xâu chuỗi tình cờ, vô cấu.
hãy cảm ơn, yêu dấu
cảm ơn bàn tay đấng thiêng liêng
đã cho ta không khí, lá, hoa, cây, cỏ
cho ta chim, muông
cho ta thực phẩm đủ dùng
cho ta lúc khỏe như…voi
cho ta lúc yếu như…sên
cho ta lúc mềm như…bún
cho ta lúc cứng như…thép
cho ta niềm tin
(mặt khác tuyệt vọng)
cho ta bố, mẹ
cho ta anh, em
cho ta bạn, bè
cho ta con, cháu
cho ta nhân loại
cho ta những đêm, bóng mình
cho ta những ngày, sốt vắng.
đời sống không mình ên
đời sống không hề là một xâu chuỗi tình cờ, vô cấu.
hãy cảm ơn, yêu dấu
cảm ơn luôn…thần chết ?
chứ sao! yêu dấu,
(thần chết (như chó, mèo) lúc nào cũng lẩn, quẩn bên ta)
vì thần chết nhắc nhở ta…đang sống
và, sống để cảm ơn
những gì ta nhận được.
như hằng đêm
tôi vẫn nói lời cảm ơn
cùng lúc:
bàn tay đấng thiêng liêng
và em,
người đã mang lại cho tôi,
sự chết.
Ơn em
ơn em thơ dại từ trời,
theo ta xuống biển, vớt đời ta trôi.
ơn em dáng mộng mưa vời,
theo ta lên núi, về đồi yêu thương.
ơn em ngực ngải môi trầm,
cho ta cỏ mặn, trăm lần lá ngoan.
ơn em hơi thoáng chỗ nằm,
dấu quanh dấu quẩn nỗi buồn một nơi.
ơn em tình như mù loà,
như con sâu nhỏ bò qua giấc vùi.
ơn em hồn sớm ngậm ngùi,
kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau.
tạ ơn em… tạ ơn em…
Quần tụ và, chia biệt
bản năng con người thích quần tụ
trong khi tôi chỉ có riêng em
dù đôi tay
bẩm sinh
đã tập quen nâng bầu ly, biệt
bước thứ nhất vốn xô về phía trước
khi quay lưng
hầm mộ chấn ngang rồi.
Riêng Em biết: tôi chưa hề có tuổi khi yêu người tôi mới lớn, Cao Hung và Phạm Long
riêng em biết: tôi, đêm và quá khứ
đã chia thành trận tuyến mỉa mai
biển ký ức lồi, cong: người cận ảnh
lá / hình dung / cây /: – chỗ kín nào?
riêng em biết: linh hồn tôi khẩm nước
thuyền / thịt xương khôn chở hết chiều, / bầm/
môi chối nhận những điều tim khẩn khoản
gió ê chề rượt đuổi những thinh không
riêng em biết: thời gian bôi kỷ niệm
như ngôi mồ xóa bỏ thủy chung, quen
những vắng mặt đôi khi đầy ý nghĩa
người ở xa! – cho thấy chỉ tôi gần
riêng em biết: ngực nhức, rêm dấu hỏi
lá reo vui trên từng luống mưa, mừng
người đứng lại: nghiêng vai, mời bóng tối
đôi bàn tay chùi sạch ái ân, buồn
riêng em biết: tôi chưa hề có tuổi
khi yêu người tôi mới lớn cao hung
núi mở mắt nghe dòng sông vỡ tiếng
tôi già nua từ thuở nhớ nhung, đen
riêng em biết: nhân gian là khoảng cách
mỗi con người chọn một thước đo riêng
cộng với bóng / tôi / đo từng ý niệm
biệt, ly kia, em ạ, vốn di truyền
Trên đây, chúng tôi đã dành tặng quý độc giả những thi phẩm vang danh nhất của nhà thơ Du Tử Lê. Chắc hẳn các bạn đã phần nào cảm nhận được phong cách sáng tác thơ đặc sắc của nhà thơ Du Tử Lê. Mời các bạn đón xem phần 3 cùng những trang thơ đầy ấn tượng nhé!