Du Tử Lê được mọi người ví như một ngôi sao sáng trên bầu trời thơ ca Việt Nam. Những trang thơ của ông luôn thu hút sự chú ý mạnh mẽ từ dư luận và nhà bình luận văn học. Với những vần thơ trữ tình sâu sắc, những thi phẩm của ông như chạm vào trái tim của bạn đọc. Nếu bạn đang muốn tìm những trang thơ mới vào bộ sưu tập thơ của mình thì đây chắc chắn sẽ là một điểm đến lý tưởng dành cho bạn!

Thăm bạn trên núi

Tháng ba bỏ phố đi thăm bạn
Bạn ở trên non mà ta buồn
Trên cao có thấy lòng thanh thản
Ở cùng cây cỏ có vui hơn?
Tháng ba lên núi ta tìm bạn
Bạn đã say mèm quên tuổi tên
Không quen uống rượu nhưng ta cũng
Nhấp một vài hơi say lấm lem
Tháng ba lên núi ta thăm bạn
Những rớt đời trôi như đám bông
Những tan tác cũng như lòng vậy
Bỗng dưng ta thấy hồn rỗng không
Mấy ngày ở núi buồn như chấu
Nỗi nhà lạnh trắng những vòm cây
Những con sông quẩn, chồn chân ngựa
Thôi người ở lại, ta về đây
Ừ, đâu cũng thế, là cơm áo
(cơm áo thì buồn, buồn như ta)
Ít ra nơi đó ta còn có
Chút tình hiu quạnh, chút mưa sa

Thiên đàng địa ngục đâu xa

thiên đàng địa ngục đâu xa
chỗ mưa ướt ấy. Có ma ở cùng
chỗ em dấu nhẹm cánh rừng
anh vô thú dữ nổi khùng, hung ghê
chỗ thiền sư tụng kinh mê
đóng vai dân xịn anh thề không ra.

Thơ cho nhỏ

Thân ngựa chạy một đêm sầu gió núi
đứng nhìn theo ngọn suối đứng riêng trời
hơi thở ngọt em một thời phong kín
nhớ nhung gì em buộc tóc chia đôi
Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạ
ta chim rừng cánh đã mỏi thương đau
hương cỏ dại mát chân người ngà ngọc
em bảng đen vôi trắng giết đời nhau
Trăm con bướm bay về chung một ngõ
suối xôn xao suối phải tự xuống nguồn
em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi
rừng ơi rừng cây đợi đã bao năm
Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm
gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây
em mới lớn nên tình như thác gọi
thương dùm ta thân ngựa đã xa bầy

Thơ ở Costa Mesa

chia nhau miếng bánh tay người
nỗi đau dấu lại , tiếng cười phô ra
chia nhau buồn kẻ không nhà
em, đêm nước mắt; ta, thờ thẫn, hôm
tóc mềm lạnh buốt môi hôn
vầng trăng cuối tháng cũng vàng như em
em thu vóc ốm âm thầm
mơ quê hương cũ, khêu lầm giọng xưa
ta ngồi, năm ngón tay thưa
che không kín mặt, sao vưa đủ em
chia nhau nghìn nỗi khát thèm
hứng trên mắt nọ, lệ mềm môi kia
thôi đành, thôi cố, thôi quên
núi sông đã khuất, đời vong thân, cọn

Thơ ở Du và chó xù

cho con một góc mộ phần
cõi an vui rất cận gần với cha
cho con một góc mù loà
trái cây nhân thế chát lè môi non
cho con một chút núi sông
(chút thôi cũng đã buồn muôn năm rồi)
cho con một mảnh giấy rời
vẽ nhăng vẽ cuội. Vẽ người giống ma
cho con một chút quê nhà
ngắm xong gấp lại. Vứt ra ngoài đường
cho con một chút điên cuồng
con chim gẫy cánh còn thương lối về.

Thơ ở Đào Quý Châu

Không ai chết hai lần tôi cũng thế
riêng nỗi sầu cư ngụ tới muôn năm
đời vốn ngắn dù bàn tay sáu ngón
tôi sống thừa, từng phút héo ăn năn

Thơ ở góc đường Travis, chiều, không bao giờ, cũ

tóc, quên hỏi những đường bay của gió
môi, phai son nào nhớ nổi hương đầu /.
tay, quên hỏi thăm bàn tay đã gửi !
những vai cầu quên hỏi : nối nhau chi ?!

chiều, quên hỏi góc đường ai đứng đợi ?
cây, tương tư hay lá sớm chia lìa ?
đêm, quên hỏi…cứ như thời mới lớn
tưởng mưa đi. đâu biết ngựa quay, về !

ta đã hỏi : đời sau và kiếp trước
không có em : nhân loại sống như…mù.

Thơ tình, gửi yêu dấu, đầu thiên kỷ, mới

1.
người cho tôi trần gian:
trái đất thời thơ dại
chim canh cửa địa đàng
thuở chúng còn chịu…nói.
2.
người cho tôi mùi hương
và, mặt trời giữa ngực,
môi: thơm biển Hoa Nghiêm,
trái tim: rừng Bát Nhã.
3.
người cho tôi vực, khuya
đêm vọng, nồng, tiếng hát.
những ngón tay xuân thì:
bươi tìm…tôi-thất-lạc.
4.
người cho tôi phục sinh
giữa chập trùng oan, khuất.
những con dế nghe kinh;
gióng hồi chuông phổ độ.
5.
người cho tôi đám đông:
-thấy chúng ta là một.
trong dáng ngồi Quan Âm
tôi kiết già nỗi nhớ.
6
người cho tôi bền, lâu
từ ngọn đèn đã tắt.
tôi cho…tôi: – đời sau
từ khi em có mặt.

Tiếng mõ

em trở về. Đâu đây
ngực vun mùa gió, ngất
đất gửi lá cho cây
hoa rơi từ giữa hạt.
chiều hoang mang vó ngựa
buồn ngon ơ vực sâu
nửa thời kinh không đâu
xớt khô từng tiếng mõ.

Tình sầu

Ta như sương mà người như hoa
Dối gian nhau nát nụ hôn đầu
Tình đi từng bước trên lưng gió
Gieo xuống đời nhau hạt thương đau
Người một phương, ta cũng một phương
Phố cao ngày thấp nắng mưa trùng
Mắt sâu ẩn nhốt trời giông gió
Ta một hồn câm giông gió lên
Người ở đây, ta cũng ở đây
Lòng không như mặt lòng lệ đầy
Chân đi gió tạt sâù ba hướng
Tay vói một trời, trời mưa bay
Người đã vì ta tan ước mơ
Phấn son chưa ngát thịt da ngà
Môi non đã lỡ tình đau đớn
Mộng nữa theo trời hương hoa xa
Người chôn đời mà ta đắng cay
Cây im lá ngọn khói sương bày
Chim treo mỏ cóng trơ xương mục
Sống đã chẵng cùng chết sao hay?
Người ở đâu ôi ngươì ở đâu?
Cỏ xanh còn áp má đêm buồn
Dế giun còn tiếc mùa ân ái
Từng phiến trời mang bao vết thương

Tôi có người để nhớ đến tương tư

Dè sẻn mấy viên kẹo kia cũng hết
như trăm năm ta sống được bao ngày
tôi trở về dò lại dấu mưa bay
cây thương tích quay lưng làm mặt lạ
Không ai nói vì không ai biết cả
em ở đâu? Tình tôi nữa, ở đâu?
riêng lũ chim câu nghiêng má, chụm đầu
kể nho nhỏ chuyện tình yêu thánh nữ
Tôi trở lại, ngồi đây và giả dụ
như em vừa ở đó mới đi ra
người khuất rồi nhưng mộng vẫn chưa xa
trái tim vẫn đợi tôi về gõ cửa
Em xa bạn mà thương ghê – rõ khéo!
(có ai nhờ tôi nói hộ ai đâu)
chỉ mình tôi đi, lầm lũi, kêu cầu
viết nhăng cuội, thở than cùng bóng tối
Gương chung thuỷ với lược đời, hãy chải
cho dài thêm nao nức ở trong tôi
cho tình bền dù người chẳng rẽ ngôi
mà vẫn thẳng đường đi vào vĩnh cửu
Tha thiết quá, khiến tôi thành bận bịu
đến tức cười vì chỉ ngóng, trông thôi
tin không về. Tôi cúi hỏi bàn tay
buồn ghê nhỉ. Ngón nào đang thở dốc?
Tình đã ngọc nên sầu tôi cũng ngọc
trên nương-rau-ân nghĩa cửa muôn đời
em bảo tôi “gieo máu lửa khắp nơi”
gớm! kinh khủng. Người đâu mà ác thế
Cây có bóng. Thú có rừng để ở
tôi có người để nhớ đến tương tư
đã nhủ lòng mãi mãi chỉ…..ai cơ
nhưng vẫn hỏi: – thực ư ngày tháng ấy?
Thư vạn dặm mà hương lừng giấy mới
EM VÌ TÔI TỪ CHỐI CHỌN THIÊN ĐÀNG
TÔI VÌ EM THẬP TỰ GIÁ XIN MANG
đi suốt kiếp với Tin Mừng sáng dội
Xanh thêm nữa cho tình ta bát ngát
dìu nhau đi – cho thấy lại chân trời
gọi tên nhau – cho biển hết bồi hồi
hôn nhau nữa – cho đời sau….có sử
Nhưng tất cả đã thành lời chúc dữ
vì em đi, chim cũng bỏ tôi về
mây bỏ trời. Mưa rủ nắng bay đi
tôi ở lại nhâm nhi niềm tuyệt vọng
Lo biết mấy: – em cực kỳ bé bỏng
như nụ hoa chưa hé nhận ơn đời
như sương mai còn lấp lánh mắt người
(con nai nhỏ mang thơ về xứ lạnh)
Vâng bé bỏng. Hiểu gì đâu cô quạnh?
ngựa tan đàn. Chim lẻ bạn kêu sương
nên tình em: – sách ước viết nghìn chương
còn chửa đủ. Nhắc chi phần mộ lấp
Ngọc tinh khiết với tôi là thứ nhất
và cuối cùng cho một cõi hoang vu
em về mau. Cửa hẹp đó đang chờ
và nhận lấy tình yêu người tuẫn đạo

Tôi là em: hiện tại

chiều hái, gặt bóng cây
chất đầy đêm tĩnh, lặng
như tôi gửi bàn tay
trên ngực người xa, vắng.
sáng bước ra vườn sau
lá từng ngày thay, đổi.
tôi có em dài, lâu
tự phút đầu bối rối.
tôi gieo hạt tương tư
trên luống người biến, hiện;
tôi nhìn tôi khổ, đau:
xiết bao tình thân, thiện.
chim thâu ngắn đường bay:
-trao tặng đời tiếng hót.
tôi thu nhỏ hồn tôi:
-gửi cho người khuất mặt.
sợi tóc như rừng cây
sông chảy /cùng/ trí nhớ – –
em buồn, vui như mây
tôi trôi /cùng/ gió nổi.
quá khứ như tương lai:
em đã từng ở đấy.
chúng ta đâu phải hai.
tôi là em: hiện tại!
địa ngục: trong lòng ta.
niết bàn: tâm phẳng, lặng.
không điều nào mất đi
từ tình tôi hiến tặng.
hãy cảm ơn khổ, đau,
như điều em giữ lại.
hãy cảm ơn đời sau,
như điều ta đã nói.
ta gieo, gặt chính ta
tự cánh đồng nghiệp, ngã.

Tôi trở về trên những dặm gai đâm

I
Chao đảo quá như chưa từng biết khổ
em ở đâu ? Buổi sáng ngọc, vô cùng
chân trời gió. Bình minh mù. Nắng cũ
tôi trở về trên những dặm gai đâm
II
Mắt hiu hắt như chưa từng hạnh ngộ
những bàn chân nhớ cát bỏng lưng đồi
em nghiêm cẩn che mờ sông núi đó
tôi ngu ngơ để mất cả gia tài
III
Tay luống cuống như chưa từng biết nắm
tôi vẫn chờ, quà chợ, tuổi lên năm
như thuở mẹ bán buôn thời giặc giã
tôi, khăn tay, đẫm lệ tối, đi tìm
IV
Môi vụng dại như chưa từng biết nói
gọi tên em. Tôi thẹn đỏ, trong mơ
ngày dấu mặt cho đừng ai thăm hỏi
sao thơ tôi “bầm giập đến không ngờ”
V
Chân run rẩy như chưa từng biết chạy
trốn đi đâu ? khi tình đã trao rồi
em thánh thiện, chỉ mình tôi có tội
(tội yêu người, kiếp khác vẫn chưa nguôi)
VI
Vai buốt lạnh như chưa từng biết ấm
rơi lên tôi hỡi tóc ủ hương mưa
chị thấy xót, thương em mình lận đận
nhưng khuyên gì ? – Một kẻ lấm tương tư !
VII
Hồn lính quýnh như chưa từng biết nhớ
khát khao tôi, tựa lá của trăm rừng
thời mới lớn, mẹ dạy khôn đấy chứ
sao hôm nay, tôi lại quá ngu đần ?
VIII
Tim tức nghẹn như chưa từng biết thở
nắng mưa tôi em phó mặc cho trời
cho máu chảy với dao đời chém ngọt
nên lúc buồn, tôi hỏi: tại sao ? Tôi ?
IX
không. Tôi nhớ. In là em đã bảo
“Chúa thương tình: thánh hoá mối lương duyên”
hồn thanh sạch cùng mắt môi dấy bão
xóa bôi xong. Ngày cũ – Quả hoang đường
X
Bài hát dạo của người trong biển ngọc
em nghe chưa ? Có thuộc một đôi lời ?

Trên ngọn tình sầu

Hạnh phúc tôi hạnh phúc tôi
Từ những ngày con nước về
Ngoài trời mưa mau ngoài trời mưa mau
Tay vuốt mặt không cùng
Bầy sẻ cũ hom hem
Chiều mái xám rêu xanh
Trời êm cao chân nhỏ
Cũng không về trên dòng sông tội lỗi
Tôi nghe hắt hiu từ mắt em ngắt tạnh
Môi thâm khô từ thuở định hôn người
Ngày tháng hạ khi không mà trở rét
Giọt nắng vàng lung linh màu lạnh ngắt
Sao khi không người ngoảnh mặt kiêu sa
Chiều qua đó chân ai còn ríu rít âm thưa
Lời ai ru như mơ cho trời xuống thật gần
Người trông ngóng hương đưa mùi mái tóc đêm mưa
Nhẹ theo lá oan khiên lả tả mái hiên người
Tôi nghe hắt hiu từ mắt em ngắt tạnh
Còn dế buồn tự tử giữa đêm sương
Bầy sẻ cũ cũng qua đời lặng lẽ
Em ở đó bờ sông còn ẩm cát

Trở lại Houston

Nhờ em tôi biết cuộc đời
Biết mưa còn ở trên môi tháng ngày
Nhờ em chim mới biết…bay
Ngang qua cổ tích. Thả đầy hạt kinh
Nhờ em tôi mới biết mình
Đa mang tuổi mẹ thọ hình lỗi cha
Nhờ em trời lợp mái nhà
Đất di truyền nhớ thương hoa lên cành
Nhờ em thác ngủ đầu ghềnh
Như tôi được chết hiền lành trong em

Tự tình, phương tây

khi tóc bạc hỏi ta: điều mất, được
lối bay nào lưu lại vết nơi chim?
ngươi một thưở cùng ta ngồn ngộn, gió
Phút chia lìa: bật ngửa gốc thanh niên.
khi mắt đục hỏi ta: điều lỡ, dở
buổi chiều nghe sương nặng chấn ngang lưng
ai thủ phạm những đường gân kỷ niệm?
cây a tòng: rụng lá nhớ phương đông.
khi môi mặn hỏi ta: lời nguyện cũ
sông trăm dòng biết uống được bao lăm!
em mỹ viện đến tâm hồn cũng lột
ngược chiều kim. Nhiệt đới ẩn trong tâm.
khi ký ức hỏi ta: đâu sự thật?
âm, dương càng săn đuổi tuổi năm mươi
tay nhặt nhạnh những thanh đời sắp mủn
chụm một lần. Chưa đốt đã tro, bay
đêm khẩn cấp che mối sầu ác tính
ngày xóa, bôi gốc tích kẻ lưu đầy
mặt hớn hở: da xâm đầy hỷ tín!
riêng bóng, hình ma đuổi chẳng nơi chui.
đã tới lúc ta hỏi ta: ai vậy?
chết chôn đâu? Hỏa táng? Ở phương nào?

Việc gì Em phải khóc

Tim ta: đài khí tượng
canh chừng gió mưa em
mắt: con sào trên sông
đứng đo mực nước xuống
Tim ta: đèn lưu thông
hỏi han em tốc độ
từ khi em mất tăm
đèn không hề xanh nữa
Tim ta: dòng suối trong
(chỉ mỗi mình em biết)
đêm đêm em khỏa thân
soi mình trong gương biếc
Tim ta thùng rác không
em thồn chi chẳng được
kỷ niệm: xanh dung nhan
việc gì em phải khóc ?
Bây giờ dòng sông khô
tim vẫn còn ở đó
suối qua đòi ơ hờ
ta trở về gỗ đá

Với những cây me đường Trần Quý Cáp

tiếng cười thét đã quen âm
dãy me đôi phố vàng thâm máu người
khi buồn, khi nhớ, khi vui
khi đau, lúc tủi, đứng ngồi hoang mang
cây tôi mộng sớm ra ràng
lá tôi thoắt đã bay dàn sân mưa
nắng mềm thiếp ngủ hè trưa
thêm ai cất giọng hò đưa đẩy đời
xe qua, máy nổ. khói nhồi
em đi tiếng dội từng hồi dối gian
dưa thưa điện nối dăm hàng
cây me thu bóng muộn màng ngó theo
gác cao kẻ đứng bơ phờ
ngực trần áo mỏng tôi vờ quay đi.

Du Tử Lê với những trang thơ nổi tiếng đã phần nào giúp ông đến gần hơn với những bạn đọc yêu thơ. Hãy cùng nhau đón xem và cảm nhận hết những ý nghĩa của thi phẩm mà chúng tôi đã chia sẻ cho các bạn trong bài viết này.

Tagged: