Ngoài là là một nhà thơ chuyên sáng tác thì Hồng Thanh Quang cũng như nhiều thi sĩ khác đều đam mê dịch thơ. Anh có một số lượng thơ lớn được bạn đọc đánh giá cao. Những thi phẩm này phần nào đã khẳng định được khả năng thơ ca và độ am hiểu ngôn ngữ của anh. Nào! Ngay bây giờ mình cùng nhau đón xem nhé!

Về chiến công, lòng dũng cảm, vinh quang

О доблестях, о подвигах, о славе
Я забывал на горестной земле,
Когда твое лицо в простой оправе
Перед мной сияло на столе.
Но час настал, и ты ушла из дому.
Я бросил в ночь заветное кольцо.
Ты отдала свою судьбу другому,
И я забыл прекрасное лицо.
Летели дни, крутясь проклятым роем…
Вино и страсть терзали жизнь мою…
И вспомнил я тебя пред аналоем,
И звал тебя, как молодость свою…
Я звал тебя, но ты не оглянулась,
Я слезы лил, но ты не снизошла.
Ты в синий плащ печально завернулась,
В сырую ночь ты из дому ушла.
Не знаю, где приют твоей гордыне
Ты, милая, ты, нежная, нашла…
Я крепко сплю, мне снится плащ твой синий,
В котором ты в сырую ночь ушла…
Уж не мечтать о нежности, о славе,
Все миновалось, молодость прошла!
Твое лицо в его простой оправе
Своей рукой убрал я со стола.

Dịch

Trên trái đất khổ đau, anh quên lãng
Mọi chiến công, ảo ảnh, hư danh,
Khi gương mặt em dịu dàng, thân thiết
Từ khung ảnh trên bàn đau đáu nhìn anh.
Nhưng em đã bỏ nhà đi biệt xứ.
Nhẫn cưới anh đành vứt vào đêm,
Em trao lòng cho ai người xa lạ,
Trong anh phai dần vóc dáng thân quen.
Thời gian cứ ngày nối ngay cuồng chạy…
Dục vọng, rượu chè xé nát đời anh.
Anh nhớ lại hình bóng em ngày cưới
Và gọi em hoài như gọi tuổi thanh xuân.
Anh gọi em nhưng em nào nghe thấu,
Anh khẩn cầu nhưng em có hay đâu.
Khoác tấm áo xanh buồn rầu tê tái,
Em bỏ nhà đi với đêm thâu.
Anh không hiểu nơi đâu em cảm thấy
Kiêu hãnh lòng được nâng đỡ, vuốt ve.
Anh mơ mãi gặp áo xanh thuở ấy
Đã đêm nào cuốn em ra đi.
Giờ hết thèm vinh quang, tình ái,
Mọi sự qua, đời cạn những ngày xanh.
Khung ảnh trên bàn với gương mặt đẹp
Bị vứt rồi cũng chính bởi tay anh…

Ballade về toa tàu mịt mù khói thuốc

– Как больно, милая, как странно,
Сроднясь в земле, сплетясь ветвями, –
Как больно, милая, как странно
Раздваиваться под пилой.
Не зарастёт на сердце рана,
Прольётся чистыми слезами,
Не зарастёт на сердце рана –
Прольётся пламенной смолой.

– Пока жива, с тобой я буду –
Душа и кровь нераздвоимы, –
Пока жива, с тобой я буду –
Любовь и смерть всегда вдвоём.
Ты понесёшь с собой повсюду –
Ты понесёшь с собой, любимый, –
Ты понесёшь с собой повсюду
Родную землю, милый дом.

– Но если мне укрыться нечем
От жалости неисцелимой,
Но если мне укрыться нечем
От холода и темноты?
– За расставаньем будет встреча,
Не забывай меня, любимый,
За расставаньем будет встреча,
Вернёмся оба – я и ты.

– Но если я безвестно кану –
Короткий свет луча дневного, –
Но если я безвестно кану
За звездный пояс, в млечный дым?
– Я за тебя молиться стану,
Чтоб не забыл пути земного,
Я за тебя молиться стану,
Чтоб ты вернулся невредим.

Трясясь в прокуренном вагоне,
Он стал бездомным и смиренным,
Трясясь в прокуренном вагоне,
Он полуплакал, полуспал,
Когда состав на скользком склоне
Вдруг изогнулся страшным креном,
Когда состав на скользком склоне
От рельс колеса оторвал.

Нечеловеческая сила,
В одной давильне всех калеча,
Нечеловеческая сила
Земное сбросила с земли.
И никого не защитила
Вдали обещанная встреча,
И никого не защитила
Рука, зовущая вдали.

С любимыми не расставайтесь!
С любимыми не расставайтесь!
С любимыми не расставайтесь!
Всей кровью прорастайте в них, –
И каждый раз навек прощайтесь!
И каждый раз навек прощайтесь!
И каждый раз навек прощайтесь!
Когда уходите на миг!

Dịch

Thật đau đớn, thật lạ lùng em hỡi
Cây chung mầm tự đất phải lìa đôi
Thật đau đớn, thật lạ lùng em hỡi
Khi dưới rìu cành lá phải lìa cây
Vết thương mãi làm cho lòng nhức nhối
Mình tan thành những giọt lệ tinh khôi
Vết thương mãi làm cho lòng nhức nhối
Mình tan thành dòng nhựa réo sôi
Sống ngày nào, em bên anh ngày ấy
Đã bao giờ máu chảy ở ngoài thân
Sống ngày nào, em bên anh ngày ấy
Chết chóc, ái tình hai đứa sẻ chia
Và anh sẽ mang theo mình mãi mãi
Trong tràn trề hạnh phúc lúc gian nan
Và anh sẽ mang theo mình mãi mãi
Cả căn nhà quen thuộc đất quê ta
Nhưng nếu anh không thể nào thoát nổi
Bao xót xa cay đắng ngập đường đi
Nhưng nếu anh không thể nào thoát nổi
Nỗi lạnh lùng và bóng tối bơ vơ?
Những ngày xa chắc chắn sẽ dần trôi
Đừng bao giờ lãng quên em, anh nhé
Những ngày xa chắc chắn sẽ dần trôi
Mình sẽ về, sẽ cùng nhau gặp gỡ
Nhưng nếu anh biến đi không tin tức
Như nhạt nhoà tia nắng cuối trời xa?
Nhưng nếu anh biến đi không tin tức
Giữa thiên hà, giữa thăm thẳm dòng Ngân?
Em sẽ nguyện cầu cho anh từng phút
Để anh khỏi quên lối cũ đường xưa
Em sẽ nguyện cầu cho anh từng phút
Để anh trở về may mắn bằng an…
Trong toa tàu mịt mù khói thuốc
Anh ấy ngồi dáng trầm mặc làm sao!
Trong toa tàu mịt mù khói thuốc
Anh ấy ngồi, nửa khóc nửa chiêm bao
Khi đoàn tàu trên cheo leo đường dốc
Bất thần rung như ai lắc nôn nao
Khi đoàn tàu trên cheo leo đường dốc
Trượt khỏi ray như thác phũ phàng lao
Một sức mạnh kinh hồn hơn hết thảy
Trong phút giây làm tất cả lìa tan
Một sức mạnh kinh hồn hơn hết thảy
Xoá mọi điều trần thế khỏi trần gian
Và chẳng bảo vệ được ai khi ấy
Cuộc hẹn hò đang chờ đợi đằng sau
Và chẳng bảo vệ được ai khi ấy
Bàn tay đang vẫy gọi thiết tha
Với người yêu đừng bao giờ chia biệt!
Với người yêu đừng bao giờ chia biệt!
Với người yêu đừng bao giờ chia biệt!
Hãy cùng nhau sống gắn bó dài lâu!
Hãy làm như phải cách xa trọn kiếp
Hãy làm như phải cách xa trọn kiếp
Hãy làm như phải cách xa trọn kiếp
Khi mỗi lần trong khoảnh khắc rời nhau!

Chim hoạ mi Соловьи

Соловьи, соловьи, не тревожьте солдат,
Пусть солдаты немного поспят,
Немного пусть поспят.
Пришла и к нам на фронт весна,
Солдатам стало не до сна —
Не потому, что пушки бьют,
А потому, что вновь поют,
Забыв, что здесь идут бои,
Поют шальные соловьи.
Соловьи, соловьи, не тревожьте солдат,
Пусть солдаты немного поспят,
Немного поспят.
Но что война для соловья!
У соловья ведь жизнь своя.
Не спит солдат, припомнив дом
И сад зеленый над прудом,
Где соловьи всю ночь поют,
А в доме том солдата ждут.
Соловьи, соловьи, не тревожьте солдат,
Пусть солдаты немного поспят,
Немного пусть поспят.
А завтра снова будет бой,—
Уж так назначено судьбой,
Чтоб нам уйти, не долюбив,
От наших жен, от наших нив;
Но с каждым шагом в том бою
Нам ближе дом в родном краю.
Соловьи, соловьи, не тревожьте солдат,
Пусть солдаты немного поспят,
Немного пусть поспят.

Dịch

Hoạ mi ơi, xin chớ nên ồn
Cho người lính
nghỉ ngơi chốc lát!
Khi mùa xuân đã tới chiến trường
Những người lính chẳng thể nào chợp mắt
Không phải bởi pháo câu dồn dập
Mà chính vì những chú hoạ mi
Đua nhau hót bao lời vui vẻ
Quên nơi đây trận đánh đang còn
Hoạ mi ơi, xin chớ nên ồn
Cho người lính
nghỉ ngơi chốc lát!
Nhưng hoạ mi nào sá gì chết chóc
Hoạ mi luôn sống khác nhân gian
Và người lính lại nằm thao thức
Nhớ mái nhà, đầm nước, vườn xanh
Nơi hoạ mi suốt đêm ca hát
Nơi mọi người mỏi mắt chờ anh
Hoạ mi ơi, xin chớ nên ồn
Cho người lính
nghỉ ngơi chốc lát!
Sáng mai lại bắt đầu súng đạn
Đành rồi, số phận vẽ bày ra:
Chưa sống trọn tình yêu, ta đã
Phải xa rời làng xóm, vợ con ta
Nhưng trận này, mỗi bước vươn lên trước
Mỗi bước về gần với quê hương
Hoạ mi ơi, xin chớ nên ồn
Cho người lính
nghỉ ngơi chốc lát!!!

Chớ biến đi Не исчезай

Не исчезай во мне ты навек,
Не исчезай на какие-то полчаса.
Вернешься ты вновь через тысячу, тысячу лет,
Но все горит твоя свеча…
Не исчезай из жизни моей,
Не исчезай сгоряча или невзначай.
Исчезнут все, только ты не из их числа,
Будь из всех исключением – не исчезай!
В нас вовек не исчезнет наш звездный час:
Самолет, где летим мы с тобой вдвоем.
Мы летим
Мы летим
И мы летим,
Пристегнувшись одним ремнем,
Вне времен…
Дремлешь ты на плече моем,
И как огонь чуть просвечивает
Твоя ладонь,
Твоя ладонь…
Не исчезай из жизни моей,
Не исчезай невзначай или сгоряча.
Есть тысяча ламп у каждой из тысячи свеч,
Но мне нужна твоя свеча!
Не исчезай – в нас чистота,
Не исчезай, даже если подступит край,
Ведь все равно, даже если исчезну сам,
Я исчезнуть тебе не дам!
Не исчезай…

Dịch

Chớ biến đi một nghìn năm như thế
dẫu chỉ nửa giờ cũng chớ biến đi…
Ngàn năm sau Người mới quay về
luôn luôn ngời chói
Chớ biến đi trong cuộc đời tôi
chớ biến đi vô tâm hay xốc nổi
Tất cả rồi sẽ biến đi
Nhưng Người không được thế
Giữa mọi sự Người hãy là ngoại lệ
chớ biến đi
Giờ hoàng đạo của ta vẹn nguyên
trong ta vĩnh viễn
chiếc phi cơ
chở chúng ta hai đứa
chúng ta bay, chúng ta bay
chúng ta bay mãi mãi
bảo hiểm cũng bằng một dây
ngoài thời gian ta tồn tại
Người thiêm thiếp ở vai tôi
và như ngọn lửa
bàn tay Người he hé lộ ra
Bàn tay Người
Chớ biến đi
trong cuộc đời tôi
Chớ biến đi vô tâm hay xốc nổi
Có hàng nghìn lồng đèn
Và trong mỗi lồng đèn có hàng nghìn ngọn nến
nhưng tôi chỉ cần
ngọn nến của Người thôi
Chớ biến đi trong ta sự thanh cao
chớ biến đi dầu giữa ngày tận thế
Muốn sao thì sao, dù chính tôi rồi đây phải mất
tôi cũng không để cho Người biến đi…

Thôi chớ phí thời gian thế

Не уделяй мне много времени,
Вопросов мне не задавай.
Глазами добрыми и верными
Руки моей не задевай.
Не проходи весной по лужицам,
По следу следа моего.
Я знаю – снова не получится
Из этой встречи ничего.
Ты думаешь, что я из гордости
Хожу, с тобою не дружу?
Я не из гордости – из горести
Так прямо голову держу.

Dịch

Thôi chớ phí thời gian thế
Và đừng gặng hỏi gì thêm
Đừng đưa cái nhìn xao xuyến
Thẫn thờ ve vuốt tay em
Đừng theo sát em từng bước
Lội vào vũng nước băng tan
Gặp nhau lần này em biết
Gắng thêm cũng chỉ dã tràng
Anh hẳn nghĩ em bắc bậc
Kiêu kỳ cứ chối từ anh
Thực ra chỉ vì chua chát
Cho nên lẻ bóng, em đành…

Mộ chí Эпитафии

Я счастлив, что я умер молодым.
Земные муки – хуже, чем могила.
Навеки смерть меня освободила
И сделалась бессмертием моим.

Dịch

Tôi hạnh phúc ra đi khi trẻ tuổi
Nấm mồ còn hơn đau khổ trần ai
Cái chết đã giải phóng tôi vĩnh viễn
Và giúp tôi còn mãi với ngày mai…

Lời cầu nguyện của Mikenlăng

Боже, ведь я же Твой стебель,
что ж меня отдал толпе?
Боже, что я Тебе сделал?
Что я не сделал Тебе?

Dịch

Chúa ơi, con cũng là thân cành cội
sao nỡ đày con xuống trần gian?
Con đã làm gì Người hả Chúa?
Và vì Người, việc chi con đã không làm?

Cô dâu Невеста

Хочу я быть невестой,
красивой, завитой,
под белою навесной
застенчивой фатой.
Чтоб вздрагивали руки
в колечках ледяных,
чтобы сходились рюмки
во здравье молодых.
Чтоб каждый мне поддакивал,
пророчил сыновей,
чтобы друзья с подарками
стеснялись у дверей.
Сорочки в целлофане,
тарелки, кружева…
Чтоб в щёку целовали,
пока я не жена.
Платье мое белое
заплакано вином,
счастливая и бедная
сижу я за столом.
Страшно и заманчиво
то, что впереди.
Плачет моя мамочка,-
мама, погоди.
… Наряд мой боярский
скинут на кровать.
Мне хорошо бояться
тебя поцеловать.
Громко стулья ставятся
рядом, за стеной…
Что-то дальше станется
с тобою и со мной?..

Dịch

Em muốn làm cô dâu
lộng lẫy như tranh vẽ
với mảnh voan e lệ
trắng tinh phủ lên đầu
Để ngón tay run run
đeo nhẫn vàng lạnh buốt
để ly cụng vào nhau
mừng lứa đôi hạnh phúc
Để ai cũng tới chúc
em sinh nhiều con trai
để bạn bè chật cửa
ôm quà mừng đầy tay
Nào áo còn nguyên gói
nào chén đĩa, đăng ten
rồi hôn lên má em
trước lúc em thành vợ
Tấm váy em trắng muốt
giọt rượu lỡ dây vào
em sau bàn rạng rỡ
và thẹn thùng làm sao
Những điều đang đợi ta
thật hãi hùng cám dỗ
mẹ em bật khóc to
mẹ thân yêu, gượm đã
Bộ y phục cô dâu
rơi xuống giường hết cả
em lúc đó chao ôi
thích sợ hôn anh quá
Tiếng xếp đặt bàn ghế
bên kia tường vang lên
cái việc ấy sẽ đến
với anh và với em

Làm người nổi tiếng có gì hay

Быть знаменитым некрасиво.
Не это подымает ввысь.
Не надо заводить архива,
Над рукописями трястись.
Цель творчества – самоотдача,
А не шумиха, не успех.
Позорно, ничего не знача,
Быть притчей на устах у всех.
Но надо жить без самозванства,
Так жить, чтобы в конце концов
Привлечь к себе любовь пространства,
Услышать будущего зов.
И надо оставлять пробелы
В судьбе, а не среди бумаг,
Места и главы жизни целой
Отчеркивая на полях.
И окунаться в неизвестность,
И прятать в ней свои шаги,
Как прячется в тумане местность,
Когда в ней не видать ни зги.
Другие по живому следу
Пройдут твой путь за пядью пядь,
Но пораженья от победы
Ты сам не должен отличать.
И должен ни единой долькой
Не отступаться от лица,
Но быть живым, живым и только,
Живым и только до конца.

Dịch

Hay ho gì, nếu như cồn, tiếng nổi
Đâu có nhờ vậy hoá thanh cao
Đừng chăm chăm gây dựng tuổi tên
Hãy lao tâm khổ tứ cùng bản thảo
Đích sáng tạo – được tận cùng dâng hiến
Chứ phải đâu nhằm thành đạt, vinh hoa
Thật xấu hổ nếu chẳng là chi cả
Mà mọi người đều gọi rành tên
Cần phải sống không khoe khoang hợm hĩnh
Sống làm sao để thực sự sau này
Hút tình yêu không gian về lại
Và nghe thấu được tiếng tương lai
Và phải để chỗ trống trong số phận
Chứ đừng để trống những trang thơ
Và đánh dấu bên lề tất cả
Những chương đời, những khúc quanh co
Và ẩn náu giữa chốn không tăm tiếng
Giấu vào trong đó bước mình đi
Như mặt đất trong sương chìm khuất
Gắng săm soi cũng chẳng thấy gì
Theo dấu vết hãy còn hôi hổi
Những người sau sẽ lặp lại đường ta
Nhưng riêng bạn, chuyện thành công, thất bại
Chẳng cần quá cân nhắc, so đo
Và không được một ly rời bỏ
Gương mặt mình luôn thực giống mình thôi
Phải sống động, luôn luôn sống động
Sống động luôn luôn, tới cạn cuộc đời.

Hồng Thanh Quang là một nhà thơ kiệt xuất được mọi người ca tụng và ngưỡng mộ. Ngoài những trang thơ sáng tác đậm chất ” tình đổ bình ” thì anh còn những trang thơ dịch hấp dẫn và đầy độc đáo. Mời các bạn đón xem phần 2 hứa hẹn sẽ là một bài viết bổ ích và ý nghĩa.