Những trang thơ của Hồng Thanh Quang đã được chúng tôi cập nhật, chia sẻ dành tặng đến quý độc giả trong bài viết này! Anh là một nhà thơ trữ tình đặc sắc, những trang thơ của anh là những tình cảm chân thành những day dứt quằn quại trong tình yêu. Đọc thơ anh, ta như bước vào thế giới tình yêu với muôn vàn những xúc cảm không tên. Hãy cùng nhau theo dõi bài viết này nhé!
Em mong anh mọi sự an lành
Улыбаюсь, а сердце плачет
в одинокие вечера.
Я люблю тебя.
Это значит –
я желаю тебе добра.
Это значит, моя отрада,
слов не надо и встреч не надо,
и не надо моей печали,
и не надо моей тревоги,
не надо, чтобы в дороге
мы рассветы с тобой встречали.
Вот и старость вдали маячит,
и о многом забыть пора…
Я люблю тебя.
Это значит –
я желаю тебе добра.
Значит, как мне тебя покинуть,
как мне память из сердца вынуть,
как не греть твоих рук озябших,
непосильную ношу взявших?
Кто же скажет, моя отрада,
что нам надо,
а что не надо,
посоветует, как же быть?
Нам никто об этом не скажет,
и никто пути не укажет,
и никто узла не развяжет…
Кто сказал, что легко любить?
Dịch
Em mỉm cười nhưng trái tim lặng khóc
những buổi chiều cô lẻ mình em.
Em yêu anh, có nghĩa là nguyện ước
cho anh muôn sự tốt lành.
Có nghĩa là, ơi niềm vui của em,
không cần lời,
không cần những cuộc dạo chơi,
không cần trong em nỗi buồn tê tái,
không cần trong anh lo lắng u hoài,
cũng không cần trên nẻo đời vạn lối
hai chúng mình cùng gặp ánh ban mai.
Tuổi già đã đứng kia rình đợi
biết bao điều tới lúc phải lãng phai…
Em yêu anh
có nghĩa là nguyện ước
cho anh muôn sự tốt lành.
Có nghĩa là, làm thế nào chia biệt,
làm thế nào quên đi ký ức,
làm thế nào không sưởi ấm tay anh
đang cóng lạnh, mang gánh đời quá sức?
Ai có thể mách giùm mình,anh hỡi,
những gì cần,
những gì không cần tới,
sống thế nào những tháng ngày sau?
Những điều này chẳng ai nói nổi đâu,
đường phía trước sẽ không người mách bảo,
mối tơ lòng chẳng ai giùm tháo.
Đơn giản là buổi chiều như vậy
Это просто вечер был такой.
Облаков безветренный покой.
И такая мирная земля,
И такие тихие поля,
Что и ясень, листьями рябя,
Шелестел не вслух, а про себя.
И когда прощалась ты со мной,
Ты сказала: “Не грусти, родной.
Это просто вечер был такой,
Что прошлись тропинкой мы одной,
Это просто вечер был такой,
Чья-то песня в поле за рекой.
Тишь была. Черемуха цвела.
Над землею радуга плыла”.
Dịch
Đơn giản là buổi chiều như vậy
Bình yên vắng gió những đàn mây
Và trái đất yên lành quá đỗi
Và cánh đồng lặng lẽ nằm phơi
Và tần bì rung rinh thật khẽ
Tán lá, như chỉ để mình nghe
Và trong phút cùng anh từ giã
Em thầm thì: “Anh hỡi, buồn chi
Đơn giản là buổi chiều như vậy
Ta tình cờ một lối cùng qua
Đơn giản là buổi chiều như vậy
Ai cất lời bên sông đồng xa
Im ắng lắm. Cây dã anh hoa nở
Sắc cầu vồng quyến luyến phôi pha”
Tôi rất muốn để những dòng này
Как я хочу, чтоб строчки эти
Забыли, что они слова,
А стали: небо, крыши, ветер,
Сырых бульваров дерева!
Чтоб из распахнутой страницы,
Как из открытого окна,
Раздался свет, запели птицы,
Дохнула жизни глубина.
Dịch
Tôi rất muốn để những dòng này
Quên mất chúng chỉ là từ ngữ
Mà hoá thành bầu trời, mái nhà, ngọn gió
Hàng cây trên đại lộ đầm sương
Và để từ trang sách mở toang
Như từ khung cửa ngỏ
Ánh sáng toả lan, líu lo chim hót
Hơi thở cuộc đời nồng sâu phả ra
Xin cảm ơn âm nhạc
Спасибо, музыка, за то,
Что ты меня не оставляешь,
Что ты лица не закрываешь,
Себя не прячешь ни за что.
Спасибо, музыка, за то,
Что ты единственное чудо,
Что ты душа, а не причуда,
Что для кого-то ты ничто.
Спасибо, музыка, за то,
Чего и умным не подделать,
За то спасибо, что никто,
Не знает, что с тобой поделать.
Dịch
Xin cảm ơn âm nhạc
vì không bỏ tôi đi
không bao giờ giấu mặt
và chẳng sợ điều chi
vì không như trò chơi
mà thực lòng chân thật
phép diệu kỳ duy nhất
mặc ai dửng dưng cười
Xin cảm ơn còn vì
tài cũng không thể giả
vì làm gì với người
chẳng một ai biết cả
Vâng, tình yêu! Chẳng lẽ từ vạn kiếp
Итак, любовь. Она ли не воспета,
Любви ль в веках не воздано свое!
Влюбленные великие поэты
“Сильна, как смерть” твердили про нее.
К тому добавить можно очень мало,
Но я сказал бы, робость прогоня:
“Когда бы жить любовь не помогала,
Когда б сильней не делала меня,
Когда б любовь мне солнце с неба стерла,
Чтоб стали дни туманней и мрачней,
Хватило б силы взять ее за горло
И задушить. И не писать о ней!”
Dịch
Vâng, tình yêu! Chẳng lẽ từ vạn kiếp
Còn ít lời đã tụng ca ư?
Bao vĩ nhân từng viết thành thơ
Khi say đắm: “Mạnh như cái chết!”
Đủ, đúng quá. Tôi chỉ xin mạn phép
Thêm điều tôi luôn ấp ủ trong lòng:
“Nếu tình yêu không giúp cho tôi sống
Không khiến tôi rắn rỏi, vững vàng thêm
Nếu tình yêu dập mặt trời tắt lịm
Bắt tôi chìm trong bóng tối đêm sâu
Khi ấy dù có đau đớn đến đâu
Tôi cũng bóp nó đi. Và không viết về nó nữa!”
Những người trai
Пусть вороны гибель вещали
И кони топтали жнивье,
Мужскими считались вещами
Кольчуга, седло и копье.
Во время военной кручины
В полях, в ковылях, на снегу
Мужчины,
Мужчины,
Мужчины
Пути заступали врагу.
Пусть жены в ночи голосили
И пролитой крови не счесть,
Мужской принадлежностью были
Мужская отвага и честь.
Таится лицо под личиной,
Но глаз пистолета свинцов.
Мужчины,
Мужчины,
Мужчины
К барьеру вели подлецов.
А если звезда не светила
И решкой ложилась судьба,
Мужским достоянием было
Короткое слово — борьба.
Пусть небо черно, как овчина,
И проблеска нету вдали,
Мужчины,
Мужчины,
Мужчины
В остроги сибирские шли.
Я слухам нелепым не верю,—
Мужчины теперь, говорят,
В присутствии сильных немеют,
В присутствии женщин сидят.
И сердце щемит без причины,
И сила ушла из плеча.
Мужчины,
Мужчины,
Мужчины,
Вы помните тяжесть меча?
Врага, показавшего спину,
Стрелы и копья острие,
Мужчины,
Мужчины,
Мужчины,
Вы помните званье свое?
А женщина — женщиной будет:
И мать, и сестра, и жена,
Уложит она, и разбудит,
И даст на дорогу вина.
Проводит и мужа и сына,
Обнимет на самом краю…
Мужчины,
Мужчины,
Мужчины,
Вы слышите песню мою?
Dịch
Mặc xao xác quạ báo tin chết chóc
Sau no nê bữa tiệc ở sa trường
Vật dụng của người trai từ vạn kiếp
Vẫn cứ là guơm giáo với yên cương
Thời trận mạc trong mịt mù khói súng
Giữa đồng bằng, trên núi, dưới biển sâu
Những người trai
Những người trai
Trí dũng
Đánh giặc như đánh rắn dập tan đầu
Dù cô phụ đêm ngày than khóc
Dù máu hồng lai láng thành sông
Những người trai
Những người trai
Trọng nhất
Danh dự và dũng khí đàn ông
Ai đó khoác cho mình mặt nạ
Nhưng súng thường có đôi mắt tinh
Những người trai
Những người trai chân chính
Bắt lũ hèn phải hiện nguyên hình
Và nếu sao giữa trời thôi lấp lánh
Nếu tai uơng số phận chẳng thương tình
Những người trai
Những người trai
Bình tĩnh
Nhận về mình
Riêng hai chữ:
Đấu tranh
Mặc mây đen như da cừu phủ khắp
Mặc mịt mù đêm tối cuối trời xa
Những người trai
Những người trai
Bất khuất
Chịu tù đày trong giá buốt Xibia
Tôi không tin những lời đồn nhảm nhí
Trai tráng giờ, họ kháo, đớn hèn thay
Gặp kẻ mạnh bỗng thụt hơi, nhụt chí
Trước đàn bà ngồi lặng lẽ như ngây
Và tim nhói từng hồi vô duyên cớ
Và rã rời, ủ rũ bờ vai
Những người trai
Các anh giờ có nhớ
Thanh guơm từng nắm chắc trong tay?
Và lũ giặc phơi lưng tan tác chạy?
Và cung tên cùng những cây thương?
Thiên chức kẻ sức dài vai rộng
Các anh còn nhớ chứ, những người trai?
Còn phụ nữ – mẹ, vợ và em gái
Sẽ mãi là người phụ nữ của ta
Sẽ ru ta, sẽ thức ta trở dậy
Sẽ đưa ta chai rượu lúc đi xa
Sẽ tiễn ta – tiễn chồng, con, tất cả
Sẽ hôn ta trước lúc phải chia lìa
Những người trai
Những người trai
Hãy thấu
Hãy thấu lời tôi đang thiết tha ca
Này, bác tài, cho về xóm Butưr
Эй, шофер, вези – Бутырский хутор,
Где тюрьма, – да поскорее мчи!
Ты, товарищ, опоздал,
ты на два года перепутал –
Разбирают уж тюрьму на кирпичи.
Очень жаль, а я сегодня спозаранку
По родным решил проехаться местам…
Ну да ладно, что ж, шофер,
вези меня в “Таганку”, –
Погляжу, ведь я бывал и там.
Разломали старую “Таганку” –
Подчистую, всю, ко всем чертям!.
Что ж, шофер, давай назад,
крути-верти назад свою баранку, –
Так ни с чем поедем по домам.
Или нет, шофер, давай закурим,
Или лучше – выпьем поскорей!
Пьем за то, чтоб не осталось
по России больше тюрем,
Чтоб не стало по России лагерей!
Dịch
Này, bác tài, cho về xóm Butưr
Chỗ nhà giam, đi nhanh lên với!
Chậc, anh bạn, chậm hai năm rồi đó
Nhà giam đã phá đi rồi
Tiếc quá, vậy mà tôi tự sớm
Đã định về ngó chốn quen xưa
Thôi, cũng được, bác tài hãy giúp
Cho tôi thăm lại “Taganka”
Nhưng cái khu “Taganka” đó
Bị người ta dỡ sạch còn đâu
Thế ư? Thôi thì ta quay lại
Đi loanh quanh phố xá tiêu sầu
Hay hút thuốc chơi chơi cũng được
Hay bác tài hãy uống rượu cùng tôi!
Uống mừng nước Nga nhà tù không còn nữa
Mừng nước Nga hết còn trại giam người!
Giã biệt núi
В суету городов и в потоки машин
Возвращаемся мы – просто некуда деться! –
И спускаемся вниз с покоренных вершин,
Оставляя в горах свое сердце.
Припев: Так оставьте ненужные споры –
Я себе уже все доказал:
Лучше гор могут быть только горы,
На которых еще не бывал.
Кто захочет в беде оставаться один,
Кто захочет уйти, зову сердца не внемля?!
Но спускаемся мы с покоренных вершин, –
Что же делать – и боги спускались на землю.
Припев.
Сколько слов и надежд, сколько песен и тем
Горы будят у нас – и зовут нас остаться! –
Но спускаемся мы – кто на год, кто совсем, –
Потому что всегда мы должны возвращаться.
Припев: Так оставьте ненужные споры –
Я себе уже все доказал:
Лучше гор могут быть только горы,
На которых никто не бывал!
Dịch
Chúng ta trở về cùng đô thành náo nhiệt
Và những dòng xe cộ – trốn chúng, biết vào đâu!
Chúng ta rời những đỉnh cao đã chinh phục được
Để lại trái tim mình trong núi sâu
Điệp khúc: Vậy hãy bỏ những bàn luận phiếm
Mọi sự cho mình, tôi đã chứng minh
Tuyệt hơn núi chỉ thể là những đỉnh
Núi ta còn chưa lên
Giữa tai hoạ ai muốn rồi đơn độc
Cưỡng tiếng gọi con tim, thực sự có ai đành?
Nhưng chúng ta vẫn rời những đỉnh cao đã chinh phục được
Biết làm sao – đến thần thánh kia rồi cũng phải xuống trần!
Điệp khúc.
Bao ngôn từ, hy vọng, bao ca khúc, chủ đề
Núi đánh thức trong ta và nài ta ở lại
Nhưng chúng ta vẫn hạ sơn – người chỉ trong một năm, người – mãi mãi
Dù sao chúng ta luôn luôn có nghĩa vụ trở về
Điệp khúc: Vậy hãy bỏ những bàn luận phiếm
Mọi sự cho mình, tôi đã chứng minh
Tuyệt hơn núi chỉ thể là những đỉnh
Núi ta còn chưa lên
Nếu tôi ốm… Если я заболею…
Если я заболею,
к врачам обращаться не стану,
Обращаюсь к друзьям
(не сочтите, что это в бреду):
постелите мне степь,
занавесьте мне окна туманом,
в изголовье поставьте
ночную звезду.
Я ходил напролом.
Я не слыл недотрогой.
Если ранят меня в справедливых боях,
забинтуйте мне голову
горной дорогой
и укройте меня
одеялом
в осенних цветах.
Порошков или капель – не надо.
Пусть в стакане сияют лучи.
Жаркий ветер пустынь, серебро водопада –
Вот чем стоит лечить.
От морей и от гор
так и веет веками,
как посмотришь, почувствуешь:
вечно живем.
Не облатками белыми
путь мой усеян, а облаками.
Не больничным от вас ухожу коридором,
а Млечным Путем.
Dịch
Nếu tôi ốm
tôi không tìm bác sĩ
tôi sẽ tới nhờ bạn bè
(đừng tưởng tôi mê)
hãy trải xuống cho tôi đồng cỏ
treo giùm tôi sương mù lên cửa sổ
trên đầu giường
gắn hộ ánh sao khuya
Tôi từng không e sợ điều chi
Tôi đã chẳng ngại việc gì
Nếu tôi bị thương trong cuộc đấu chính danh
hãy băng hộ đầu tôi
bằng con đường núi
và phủ lên tôi
tấm chăn kết tự hoa thu
Thuốc bột hay thuốc nước – chẳng cần đâu
Hãy để ánh sáng ngập tràn trong cốc
Gió sa mạc như rang, ánh bạc ngời thác nước
đó chính là thuốc chữa lành tôi
Bao thế kỷ nay rồi
biển, núi
ta nhìn, thấy rõ trường sinh
Đường tôi đi không trắng nhờ chăn đệm
Nhờ mây
Rời cõi thế
tôi không qua hành lang bệnh viện
theo dải Ngân Hà, tôi bay!
Mộ chung
На братских могилах не ставят крестов,
И вдовы на них не рыдают,
К ним кто-то приносит букеты цветов,
И Вечный огонь зажигают.
Здесь раньше вставала земля на дыбы,
А нынче — гранитные плиты.
Здесь нет ни одной персональной судьбы —
Все судьбы в единую слиты.
А в Вечном огне виден вспыхнувший танк,
Горящие русские хаты,
Горящий Смоленск и горящий рейхстаг,
Горящее сердце солдата.
У братских могил нет заплаканных вдов —
Сюда ходят люди покрепче.
На братских могилах не ставят крестов,
Но разве от этого легче?..
Dịch
Trên mộ chung không trồng thánh giá
Không một người vợ goá khóc than
Chỉ có hoa khách mang tới viếng
Và Ngọn lửa vĩnh hằng lung linh quanh năm
Trước ở đây đất chồm lên dữ dội
Giờ dưới đá hoa cương, đất ngủ yên rồi
Mọi số phậ đã hoà chung một khối
Không thể tách riêng số phận từng người
Nhưng trong Ngọn lửa vĩnh hằng ta luôn thấy
Cháy những hình nhà gỗ, xe tăng
Những Xmôlăng, Béclin chìm trong khói
Và trái tim người chiến sĩ rực hồng
Cạnh mộ chung goá phụ không vật vã
Khách thăm đây đều cứng cỏi lòng hơn
Trên mộ chung không trồng thánh giá
Nhưng phải đâu nhờ thế đỡ đau buồn?.
Chỉ một lần tôi thấy trận giáp lá cà
Я столько раз видала рукопашный,
Раз наяву. И тысячу – во сне.
Кто говорит, что на войне не страшно,
Тот ничего не знает о войне.
Dịch
Chỉ một lần tôi thấy trận giáp lá cà
Một lần trong thực tại. Và nghìn lần trong mộng
Ai bảo ngoài chiến trường không khiếp khủng
Chắc chẳng hiểu gì về chiến tranh
Người đàn bà bay
Женщина,
девочка,
почти что подросток,
веснушчатая, угловатая
(этакий гадкий утенок), —
и в любви все никак не везло.
А город был южный,
душный,
и там,
на площадке его
танцевальной,
потные пары,
плотно прижавшись друг к другу,
кружились по кругу,
целовались тайком и смеялись,
и пластинки
то и дело сменялись, —
а она все стояла одна,
все ждала,
чтоб ее пригласили,
и глаза умоляли,
глаза просили —
тщетно,
напрасно.
А потом было белое танго,
и это
давало ей право
самой пригласить кавалера,
а она не могла,
не хотела,
и тогда,
словно птица,
взмахнула руками
и полетела
над танцевальной площадкой
(да, пусть они видят,
пусть знают!),
и сделала круг,
и еще,
и — полетела,
и полетела…
Ну что же ты,
глупенькая,
опустись на землю!..
Не опускается.
Так и летает.
Так до сих пор и летает.
Dịch
Người đàn bà
không, đó chỉ là cô bé
hãy còn rất trẻ con
dáng vụng về, mặt lấm tấm tàn hương
(như chú vịt đáng thương)
không may mắn trong tình yêu gì cả
Thành phố phương Nam
nực nội
những đôi lứa mướt mồ hôi
quấn quýt nhau trong điệu nhảy
tiến tiến lùi lùi
len lén hôn nhau
nói cười vui vẻ
Nhạc lúc bổng lúc trầm
nhạc lúc chậm lúc nhanh
Cô bé đứng mãi một mình
chờ đợi
sao chẳng có ai mời cô nhảy?
Đôi mắt cô van nài
đôi mắt cô dò hỏi
uổng công rồi
chẳng ai mời cô!
Rồi sau đó vang lên
điệu tăng-gô trắng
đến lượt cô được quyền
mời bạn nhảy
Nhưng cô không mời
cô không muốn thế
và lúc ấy như chim
cô vụt bay lên
hai cánh tay vẫy vẫy
cô bay
trên đầu sàn nhảy
(hãy nhìn đây
hãy nhìn cho rõ!)
Cô bay một vòng
cô bay vòng nữa
cô bay
bay hoài không nghỉ
Này, cô bé
cô làm sao thế?
Hạ xuống ngay!
Nhưng cô bé chẳng thèm nghe
cô bay hoài
bay mãi…
Tới bây giờ cô vẫn còn bay
Tôi đã từng ở đấy, thế thì sao
Tôi đã từng ở đấy, thế thì sao?!
Tôi ở đấy lâu rồi. Tôi quên hết
Tôi không nhớ những tháng ngày xa tít
Những dòng sông tôi đã vượt hôm nào
(Tôi chỉ là người lính không tên tuổi
Cậu binh nhì như tất cả mà thôi
Tôi – viên đạn đang bay chưa tới đích
Tôi – lớp băng bị máu hồng loang
Như vết bọt ăn sâu vào hổ phách
Tôi muôn đời đã dính chặt vào băng)
Tôi đã từng ở đấy, thế thì sao?!
Tôi thoát chiến tranh rồi. Tôi quên hết
Tôi không nhớ những tháng ngày xa tít
Những miền quê ngùn ngụt khói ba đào
(Tôi là tiếng vó ngựa dồn mệt mỏi
Giọng vội vàng khản gọi lúc tàn hơi
Tôi – khoảnh khắc của ngày chưa trọn sống
Tôi – ngọn lửa cháy trên đài tưởng niệm
Viên đạn trong công sự rực hồng lên)
Tôi đã từng ở đấy, thế thì sao?!
Thế thì sao, ở hay là không ở?!
Khốc liệt cũ hầu như tôi chẳng nhớ
Tôi muốn quên những điều đó thật mau
Không phải tôi đã tham gia chiến đấu
Chính chiến tranh đang tiếp diễn trong tôi
Và trên đôi gò má tôi ngời ngợi
Ánh hào quang lửa tưởng niệm muôn đời
Giờ thì không thể rút tôi ra khỏi
Cuộc chiến tranh khủng khiếp đó được đâu
Không chữa nổi, giờ không ai chữa nổi
Nhưng vết thương từ đông ấy còn đau
Khỏi rẻo đất chiếm trong mùa đông ấy
Giờ không ai có thể tách rời tôi
Trên lớp tuyết cũ giờ không ai thấy
Dấu vết tôi hoá thạch tự lâu rồi
Nhưng tôi từng ở đấy, từng ở đấy
Và dư âm thuở ấy mãi còn đây!
Ngày đang sang chẳng thương hại gì ta
Не сжалится идущий день над нами,
Пройдет, не оставляя ничего:
Ни мысли, раздражающей его,
Ни облаков с огнями и громами.
Не говори, что к дереву и птице
В посмертное ты перейдешь родство.
Не лги себе!- не будет ничего,
Ничто твое уже не повторится.
Когда-нибудь и солнце, затухая,
Мелькнет последней искрой – и навек.
А в сердце… в сердце жалоба глухая,
И человека ищет человек.
Dịch
Ngày đang sang chẳng thương hại gì ta
Qua đi sẽ mang theo tất cả
Ý nghĩ đã làm thời gian giận dữ
Đám mây cùng tia chớp loé trời xa
Bạn chớ tưởng rồi khi bạn chết
Sẽ trở thành chim thú với cỏ cây
Chớ tự dối mình – chết đi là hết
Không bao giờ ta được có lần hai
Khi nào đấy chính mặt trời cũng thế
Lần cuối cùng bùng cháy để tàn mau
Nhưng trái tim mãi lời than lặng lẽ
Và con người mòn mỏi kiếm tìm nhau
Trên đây, chúng tôi đã dành tặng bạn những bài thơ đặc sắc nhất của nhà thơ Hồng Thanh Quang. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết này của chúng tôi. Đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hấp dẫn và đầy ấn tượng nhất nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!