Nhắc đến Hồng Thanh Quang ta luôn nhớ đến những thi phẩm mang đậm chất trữ tình sâu sắc. Chất lãng tử của chàng trai đa tài đã tạo nên những điều đặc biệt trong những vần thơ. Những trang thơ của anh chứa đựng nhiều tình cảm ngọt ngào rực lửa khiến không ít trái tinh độc giả bùng cháy. Những trang thơ anh sáng tác thì thế còn những thi phẩm dịch nổi tiếng thì sao nhỉ? Muốn biết thì hãy cùng tôi theo dõi bài viết này nhé!

Anh muốn được gọi em là vợ

Мне хочется назвать тебя женой
За то, что так другие не назвали,
Что в старый дом мой, сломанный войной,
Ты снова гостьей явишься едва ли.
За то, что я желал тебе и зла,
За то, что редко ты меня жалела,
За то, что, просьб не ждя моих, пришла
Ко мне в ту ночь, когда сама хотела.
Мне хочется назвать тебя женой
Не для того, чтоб всем сказать об этом,
Не потому, что ты давно со мной,
По всем досужим сплетням и приметам.
Твоей я не тщеславлюсь красотой,
Ни громким именем, что ты носила,
С меня довольно нежной, тайной, той,
Что в дом ко мне неслышно приходила.
Сравнятся в славе смертью имена,
И красота, как станция, минует,
И, постарев, владелица одна
Себя к своим портретам приревнует.
Мне хочется назвать тебя женой
За то, что бесконечны дни разлуки,
Что слишком многим, кто сейчас со мной,
Должны глаза закрыть чужие руки.
За то, что ты правдивою была,
Любить мне не давала обещанья
И в первый раз, что любишь,— солгала
В последний час солдатского прощанья.
Кем стала ты? Моей или чужой?
Отсюда сердцем мне не дотянуться…
Прости, что я зову тебя женой
По праву тех, кто может не вернуться.

Dịch

Anh muốn được gọi em là vợ
Vì mọi người chưa ai gọi thế đâu
Vì trong căn nhà anh chiến tranh làm hoang đổ
Chắc gì mình sẽ gặp lại nhau.
Vì anh đã mong cho em cả điều dữ,
Vì chẳng mấy khi em xót xa anh,
Vì đêm ấy em muốn là em đến,
Không đợi lời anh nài nỉ, cầu van.
Anh muốn được gọi em là vợ,
Không phải để rồi loan báo khắp nơi,
Không phải bởi tự lâu em đã
Luôn bên anh trong mọi sự trên đời.
Nhan sắc và danh tiếng tuổi tên em
Đâu phải điều đã khiến anh mê đắm,
Anh chỉ cần em dịu dàng bí ẩn
Tới cùng anh như thầm lặng bao lần.
Cái chết sẽ san bằng tên tuổi,
Như ga tàu, nhan sắc sẽ dần qua.
Có ai đó, khi đời xế bóng,
Sẽ ghen hờn, với ảnh chính mình xưa!
Anh muốn được gọi em là vợ
Vì sẽ dài vô tận những ngày xa,
Vì rồi đây những bàn tay lạ sẽ
Vuốt mắt quá nhiều người giờ đang ở bên ta.
Vì em luôn đối với anh thẳng thắn,
Không hứa yêu, không hẹn một điều,
Giây phút cuối buổi chia tay của lính
Em mới lần đầu nói dối rằng, yêu!
Em sẽ là của ai? Của anh hay người khác?
Trái tim anh sao biết được bây giờ…
Hãy thứ lỗi, anh gọi em là vợ
Theo quyền những chàng trai có thể chẳng quay về…

Anh từng ở rất nhiều khách sạn

Я много жил в гостиницах,
Слезал на дальних станциях,
Что впереди раскинется –
Все позади останется.
Я не скучал в провинции,
Довольный переменами,
Все мелкие провинности
Не называл изменами.
Искал хотя б прохожую,
Далекую, неверную,
Хоть на тебя похожую…
Такой и нет, наверное,
Такой, что вдруг приснится мне;
То серые, то синие
Глаза твои с ресницами
В ноябрьском первом инее.
Лицо твое усталое,
Несхожее с портретами,
С мороза губы талые,
От снега мной согретые,
И твой лениво брошенный
Взгляд, означавший искони:
Не я тобою прошенный,
Не я тобою исканный,
Я только так, обласканный
За то, что в ночь с порошею,
За то, что в холод сказкою
Согрел тебя хорошею.
И веришь ли, что странною
Мечтой себя тревожу я:
И ты не та, желанная,
А только так, похожая.

Dịch

Anh từng ở rất nhiều khách sạn,
Tới bao nhiêu ga xép xa xôi.
Hiện trước mặt những điều điệu vợi.
Lắng sau lưng bao chuyện qua rồi.

Nơi tỉnh lẻ, anh không buồn chán,
Thì cũng đành một kiếp phiêu du.
Những nghịch ngợm buông tuồng nho nhỏ
Chẳng phải là phản bội gì đâu.

Giá ở giữa đám đông qua lại
Tìm được người lạ lẫm nào đây,
Không chung thủy giống như em ấy…
Bao năm rồi chẳng gặp một ai

Giống như em, bất ngờ anh mộng thấy
Với hàng mi chỉ có một trên đời,
Với đôi mắt, lúc xanh lúc xám,
Giữa ảo mờ sương khói chơi vơi

Ôi gương mặt em tôi mệt mỏi
Khác vô vàn những bức chân dung,
Ôi đôi môi em tôi lạnh giá
Tôi đã từng sưởi đến rưng rưng,

Ôi ánh mắt biếng lười buông thả
Ngay tự buổi đầu đã nói cùng anh:
Ta không phải người em tìm kiếm,
Chẳng phải ta là kẻ em cần,

Ta chỉ được em tình cờ ấp ủ.
Vì đêm mưa tuyết rơi nhiều,
Vì ta đã ở trong tê buốt
Ru em bằng chuyện cổ tích tình yêu.

Và em có tin không, lạ lắm,
Anh vẫn ước ao náo động đến giờ:
Em không phải là người anh khao khát,
Em chỉ là người nhang nhác giống anh mơ…

Ba ngày cuối, anh lại buồn và nhớ

Вновь тоскую последних три дня
Без тебя, мое старое горе.
Уж не бог ли, спасая меня,
Затянул пеленой это море?
Может, в нашей замешан судьбе,
Чтобы снова связать нас на годы,
Этот бог для полета к тебе
Не дает мне попутной погоды.
Каждым утром рассвет, как слеза,
Мне назавтра тебя обещает,
Каждой полночью божья гроза
С полдороги меня возвращает.
Хорошо, хоть не знает пилот,
Что я сам виноват в непогоде,
Что вчера был к тебе мой полет
Просто богу еще неугоден.

Dịch

Ba ngày cuối, anh lại buồn và nhớ
Vì thiếu em, nỗi khổ cũ của anh.
Phải chúa muốn cứu vớt anh nên đã
Giăng biển thành một tấm mành xanh?
Phải ngài muốn đổi thay số phận
Để chúng mình lại mãi thành đôi,
Phải ngài đã chẳng cho thời tiết đẹp
Để tôi bay vào ngay chỗ em tôi?
Sáng sáng bình minh sang như lệ
Hứa lần hồi, mai mới được gần em,
Anh dở bước, gặp ngay cơn bão chúa
Đành quay về, cứ thế hằng đêm.
May anh chàng phi công chẳng biết
Tại anh mà trời gió và mưa,
Và chuyến bay về em hôm trước
Đã không thành chỉ vì chúa không ưa.

Đôi khi cũng có người đàn ông

Бывает иногда мужчина –
Всех женщин безответный друг,
Друг бескорыстный, беспричинный,
На всякий случай, словно круг,
Висящий на стене каюты.
Весь век он старится и ждет,
Потом в последнюю минуту
Его швырнут – и он спасет.
Неосторожными руками
Меня повесив где-нибудь,
Не спутай. Я не круг. Я камень.
Со мною можно потонуть.

Dịch

Đôi khi cũng có người đàn ông
Bạn trung thành của mọi người phụ nữ,
Rất vô tư, không cần duyên cớ,
Để dự phòng cho những khi xui,
Như phao cấp cứu treo trên tàu thủy
Suốt đời nằm ru rú một nơi,
Khi hiểm nguy mới được ném ra ngoài
Cho những ai sắp sửa chìm đáy nước.
Những bàn tay chủ quan sơ suất
Treo tôi lên đúng chỗ này đây.
Nhưng chớ lầm. Tôi không phải phao. Tôi là đá,
Bám vào tôi sẽ cùng chết chìm ngay.

Mười ba tuổi. Phim chiếu ở Riazan”

Тринадцать лет. Кино в Рязани,
Тапер с жестокою душой,
И на заштопанном экране
Страданья женщины чужой;
Погоня в Западной пустыне,
Калифорнийская гроза,
И погибавшей героини
Невероятные глаза.
Но в детстве можно всё на свете,
И за двугривенный в кино
Я мог, как могут только дети,
Из зала прыгнуть в полотно.
Убить врага из пистолета,
Догнать, спасти, прижать к груди.
И счастье было рядом где-то,
Там за экраном, впереди.
Когда теперь я в темном зале
Увижу вдруг твои глаза,
В которых тайные печали
Не выдаст женская слеза,
Как я хочу придумать средство,
Чтоб счастье было впереди,
Чтоб хоть на час вернуться в детство,
Догнать, спасти, прижать к груди…

Dịch

Mười ba tuổi. Phim chiếu ở Riazan,
Gã nhạc công tâm hồn đá sỏi.
Trên màn ảnh vá chằng vá đụp
Nỗi khổ đau mỹ nữ nhà người.
Cơn dông vùng California,
Cuộc truy đuổi miền Tây dữ dội,
Và đôi mắt không thể tin rằng có
Của nhân vật nữ lúc tàn hơi.
Nhưng thuở nhỏ mọi điều đều có thể,
Chỉ hai hào mua vé đi xem,
Anh đã được nhảy ào ào như trẻ
Từ chỗ ngồi lên thẳng vào phim.
Rút súng lục bắn chết tươi kẻ địch,
Kịp đuổi theo, cứu sống, ôm ghì.
Và dường như hạnh phúc sau màn ảnh
Phía trước ta đã thực cận kề.
Nhưng giờ anh ngồi trong phòng tối
Bất ngờ nhìn thấy đôi mắt em,
Mà giọt lệ đàn bà không để lộ
Những nỗi buồn thầm kín mông mênh,
Anh muốn quá, nghĩ ra được cách
Để hạnh phúc trước ta quả thực cận kề,
Để dẫu chỉ một giờ trở về thời thơ ấu,
Kịp đuổi theo, cứu sống, ôm ghì…

Đừng giận, thế hay hơn

Не сердитесь — к лучшему,
Что, себя не мучая,
Вам пишу от случая
До другого случая.
Письма пишут разные:
Слезные, болезные,
Иногда прекрасные,
Чаще — бесполезные.
В письмах все не скажется
И не все услышится,
В письмах все нам кажется,
Что не так напишется.
Коль вернусь — так суженых
Некогда отчитывать,
А убьют — так хуже нет
Письма перечитывать.
Чтобы вам не бедствовать,
Не возить их тачкою,
Будут путешествовать
С вами тонкой пачкою.
А замужней станете,
Обо мне заплачете —
Их легко достанете
И легко припрячете.
От него, ревнивого,
Затворившись в комнате,
Вы меня, ленивого,
Добрым словом вспомните.
Скажете, что к лучшему,
Память вам не мучая,
Он писал от случая
До другого случая.

Dịch

Đừng giận, thế hay hơn,
Để đỡ làm mình khổ,
Tôi chỉ viết cho em
Thất thường như vậy đó.
Thư người ta gửi nhau
uỷ mị và đẫm lệ,
Đôi lúc khá tuyệt vời,
Nhưng thường vô tích sự.
Thư nói hết làm sao,
Nghe làm sao được hết?
Trong thư ta luôn luôn
Ngỡ lời không đủ viết.
Tôi về lại – chú rể
Chắc chẳng ai trách hờn,
Còn lỡ phải ngã xuống,
Lắm thư chỉ thêm buồn.
Để em khỏi khó nhọc
Kéo xe thư theo mình,
Cùng em đi chỉ có
Tập phong bì mỏng tanh.
Mai làm dâu nhà khác,
Lỡ khi nào khóc tôi,
Lôi chúng ra thật dễ
Và dễ dàng giấu đi.
Trốn anh chồng hay ghen,
Một mình trong phòng kín,
Lỡ có nhớ về tôi –
Chàng trai xưa lười biếng –
Em sẽ nói: Thật may,
Để đỡ làm ta khổ
Người ấy viết cho ta
Thất thường như vậy đó…

Gần sáng, trước lúc chia ly

До утра перед разлукой
Свадьба снилась мне твоя.
Паперть… Сон, должно быть, в руку:
Ты — невеста. Нищий — я.
Пусть случится все, как снилось,
Только в жизни обещай —
Выходя, мне, сделай милость,
Милостыни не давай.

Dịch

Gần sáng, trước lúc chia ly,
Bỗng mơ thấy cảnh em đi lấy chồng:
Nhà thờ, cổng chính, người đông,
Em mặc áo cưới, anh – thằng ăn xin…
Mặc đời giống giấc mơ đêm,
Chỉ xin em hứa: Nếu em thương tình,
Thấy anh quỳ dưới chân mình,
Hãy đừng bố thí cho anh chút gì!

Khi bạn bè kể lể

Когда со мной страданьем
Поделятся друзья,
Их лишним состраданьем
Не обижаю я.
Я их лечу разлукой
И переменой мест,
Лечу дорожной скукой
И сватовством невест.
Учу, как чай в жестянке
Заваривать в пути,
Как вдруг на полустанке
Красавицу найти,
Чтоб не скучать по году
О той, что всех милей,
Как разложить колоду
Из дам и королей,
И назло той, упрямой,
Наоборот, не в масть,
Найдя в колоде даму,
У короля украсть.
Но всю свою науку
Я б продал за совет,
Как самому мне руку
Не дать тебе в ответ,
Без губ твоих, без взгляда
Как выжить мне полдня,
Пока хоть раз пощады
Запросишь у меня.

Dịch

Khi bạn bè kể lể
Những khổ nạn đời trai,
Với họ, không bao giờ
Anh tỏ lòng thương hại.

Anh giúp họ lành đau
Bằng chia ly, thay đổi,
Bằng buồn tẻ đường đi,
Bằng mối mai, đám cưới.

Anh dạy họ dùng cốc
Đun nước sôi pha trà .
Dạy họ cách tình cờ
Gặp mỹ nhân ga xép,

Để khỏi nhớ quay quắt
Người tuyệt nhất trên đời.
Anh dậy họ chia bài
Toàn quân qui, quân át.

Và để chọc tức nàng
Bướng bỉnh, ta phải biết
Không đi bài cùng hoa,
Cướp con qui của át.

Nhưng khôn ngoan mọi phép
Anh sẵn sàng đổi đi
Lấy lời khuyên cách chi
Không chìa tay em bắt?

Thiếu môi em, mắt em,
Nửa ngày anh cũng chết,
Khi dẫu chỉ một lần
Em xin anh đừng trách.

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng quý độc giả những bài thơ dịch vang danh của Hồng Thanh Quang. Hy vọng với bài viết này, các bạn sẽ yêu thích và đừng quên like và chia sẻ bài viết này nhé