Những trang thơ dịch của Hồng Thanh Quang luôn được đông đảo bạn đọc đón nhận bởi sự tinh tế và am hiểu ngôn ngữ của anh. Ngoài những bài thơ chứa đựng những tình cảm mãnh liệt thì những thơ dịch lại góp phần củng cố tên tuổi của anh trong lòng bạn đọc. Hãy cùng nhau đón xem nhé!

Mới hôm qua còn nhìn em say đắm thế

Вчера еще в глаза глядел,
А нынче – всё косится в сторону!
Вчера еще до птиц сидел,-
Всё жаворонки нынче – вороны!
Я глупая, а ты умен,
Живой, а я остолбенелая.
О, вопль женщин всех времен:
“Мой милый, что тебе я сделала?!”
И слезы ей – вода, и кровь –
Вода,- в крови, в слезах умылася!
Не мать, а мачеха – Любовь:
Не ждите ни суда, ни милости.
Увозят милых корабли,
Уводит их дорога белая…
И стон стоит вдоль всей земли:
“Мой милый, что тебе я сделала?”
Вчера еще – в ногах лежал!
Равнял с Китайскою державою!
Враз обе рученьки разжал,-
Жизнь выпала – копейкой ржавою!
Детоубийцей на суду
Стою – немилая, несмелая.
Я и в аду тебе скажу:
“Мой милый, что тебе я сделала?”
Спрошу я стул, спрошу кровать:
“За что, за что терплю и бедствую?”
“Отцеловал – колесовать:
Другую целовать”,- ответствуют.
Жить приучил в самом огне,
Сам бросил – в степь заледенелую!
Вот что ты, милый, сделал мне!
Мой милый, что тебе – я сделала?
Всё ведаю – не прекословь!
Вновь зрячая – уж не любовница!
Где отступается Любовь,
Там подступает Смерть-садовница.
Самo – что дерево трясти! –
В срок яблоко спадает спелое…
За всё, за всё меня прости,
Мой милый,- что тебе я сделала!

Dịch

Hôm qua hãy còn soi vào mắt,
Vậy mà nay cứ nhìn ngoảnh đâu đâu!
Hôm qua còn chờ họa mi hết tối,
Giờ họa mi với quạ khác gì nhau!
Em ngốc nghếch, còn anh sáng láng,
Anh tinh nhanh, em hậu đậu vụng về.
Ôi đau đớn phận đàn bà vạn kiếp:
“Anh yêu ơi, em làm hại anh gì?”
Với tình yêu, lệ chỉ là nước lã,
Máu cũng là nước lã với tình yêu!
Không phải mẹ đẻ, nó chỉ là dì ghẻ.
Ai càng yêu, máu lệ đổ càng nhiều.
Những con tàu chở khuất người thân quý,
Dải đường trắng xóa cuốn họ đi.
Và trái đất ngập tiếng kêu vạn kiếp:
“Anh yêu ơi, em làm hại anh gì?”
Hôm qua còn nằm phủ phục dưới chân,
Sánh em với đại siêu cường thế giới.
Thế mà bỗng buông vòng tay hẹp,
Đời thành đồng xu gỉ não nề rơi.
Trước phán xử, em đứng như phạm tội
Giết trẻ thơ, sợ sệt, đần si,
Dưới âm phủ, với anh, em vẫn hỏi:
“Anh yêu ơi, em làm hại anh gì?”
Em sẽ hỏi cả giường, cả ghế:
“Vì sao ta khốn đốn nhường kia?”
Ghế sẽ đáp, và cả giường cũng thế:
“Hôn chán rồi, hôn người khác thì đi!”
Đã dậy sống ở trong bỏng cháy,
Lại bỏ rơi nơi đồng vắng lạnh tê.
Đấy, anh đã làm hại em đến vậy,
Nhưng còn em, đã làm hại anh gì?
Đã rõ cả, đừng biện minh thêm nữa,
Mở mắt rồi, em hết kiếp tình nhân.
Ở những nơi tình yêu trở gót,
Cái Chết ra, tung tẩy gieo mầm.
Cũng chẳng cần phải tới rung cây
Trái táo chín, sẽ tự rơi đúng hạn.
Hãy tha thứ cho em mọi sự,
Anh yêu ơi, mọi sự em làm!..”

Nhan sắc em thường lắm

Проста моя осанка,
Нищ мой домашний кров.
Ведь я островитянка
С далеких островов!
Живу — никто не нужен!
Взошел — ночей не сплю.
Согреть чужому ужин —
Жилье свое спалю!
Взглянул — так и знакомый,
Взошел — так и живи!
Просты наши законы:
Написаны в крови.
Луну заманим с неба
В ладонь,— коли мила!
Ну, а ушел — как не был,
И я — как не была.
Гляжу на след ножовый:
Успеет ли зажить
До первого чужого,
Который скажет: «Пить».

Dịch

Nhan sắc em thường lắm,
Căn nhà em nghèo nàn,
Em – đàn bà xứ đảo
Tới đây từ xa xăm.
Từng sống chẳng cần ai,
Chàng đến, liền mất ngủ.
Em đốt cả nhà cửa
Nấu hầu chàng tối nay.
Đưa mắt – thành quen thuộc,
Bước vào – hóa người thân.
ở quê em phong tục
Giản dị thế ngàn năm.
Hễ yêu là có thể
Hái trăng thẳng tự trời.
Nếu đi thì đi hẳn
Như chưa hề lứa đôi.
Di tích thành lưỡi dao
Cứa lòng em rỉ máu.
Ngày người sau tìm đến
Có kịp lành vết đau?

Thử ghen

Как живется вам с другою, —
Проще ведь? — Удар весла! —
Линией береговою
Скоро ль память отошла
Обо мне, плавучем острове
(По небу — не по водам!)
Души, души! быть вам сестрами,
Не любовницами — вам!
Как живется вам с простою
Женщиною? Без божеств?
Государыню с престола
Свергши (с оного сошед),
Как живется вам — хлопочется —
Ежится? Встается — как?
С пошлиной бессмертной пошлости
Как справляетесь, бедняк?
“Судорог да перебоев —
Хватит! Дом себе найму”.
Как живется вам с любою —
Избранному моему!
Свойственнее и съедобнее —
Снедь? Приестся — не пеняй…
Как живется вам с подобием —
Вам, поправшему Синай!
Как живется вам с чужою,
Здешнею? Ребром — люба?
Стыд Зевесовой вожжою
Не схлeстывает лба?
Как живется вам — здоровится —
Можется? Поется — как?
С язвою бессмертной совести
Как справляетесь, бедняк?
Как живется вам с товаром
Рыночным? Оброк — крутой?
После мраморов Каррары
Как живется вам с трухой
Гипсовой? (Из глыбы высечен
Бог — и начисто разбит!)
Как живется вам с сто-тысячной-
Вам, познавшему Лилит!
Рыночною новизною
Сыты ли? К волшбам остыв,
Как живется вам с земною
Женщиною, без шестых
Чувств?
Ну, за голову: счастливы?
Нет? В провале без глубин —
Как живется, милый? Тяжче ли —
Так же ли — как мне с другим?

Dịch

Đang sống cùng người khác thế nào anh
Chắc đơn giản hơn nhiều? – Mau tay lái
Rồi ký ức sẽ dần khuất dấu
Như bến bờ ở phía xa xôi
Để khỏi nhớ tôi – hòn đảo chơ vơ
(Giữa bầu trời chứ không dưới nước)
Ôi, tâm hồn với tâm hồn ruột thịt
Thành nhân tình, xin hãy đừng mơ
Đang sống cùng người đàn bà khác giản đơn
Thế nào anh? Khi không cần tinh tuý?
Nữ hoàng vốn ngôi cao ngự trị
Bị lật rồi, sống có gì hơn?
Đỡ bận rộn? Nhàn cư hơn chứ?
Dậy thế nào? Thanh thản hơn chăng?
Với vĩnh viễn tầm thường vui vẻ
Tội nghiệp anh, sống hãy còn hăng?
“Toàn sóng gió. Vào bờ ra bụi
Thôi đủ rồi, tới chỗ khác ở thôi”
Ý trung nhân của em ơi, anh sống
Như thế nào với bất kỳ ai?
Ăn ngon hơn, khoái khẩu mình hơn?
Lỡ quá miếng thì đừng than thở
Đang sống cùng kẻ như anh tục tử
Thì thế nào? Có vị gì không?
Sống thế nào với người xa lạ
Phàm phu? Xương sườn ấm không anh?
Nỗi xấu hổ hoá đòn trời phạt
Có làm hằn đỏ trán như than?
Sống thế nào, nhanh hơn, khoẻ ra
Mạnh hơn chứ? Hát thêm tình cảm?
Tội nghiệp anh, anh làm chi được
Với khối u vĩnh viễn lương tâm
Đang sống cùng hàng chợ, thế nào anh?
Thuế má có nặng è vai không hả?
Cùng với tượng đá vôi, anh sống
Như thế nào, sau cẩm thạch Carrara?
(Còn thượng đế tạc nguyên từ đá tảng
Đã bị đè cho tới vụn tan)
Sống thế nào, kẻ từng hay tiên cảnh
Với ai người trôi sấp mo nang?
Với phố thị tân kỳ, anh sống
No đủ chưa? Quên huyền ảo phi thường
Anh sống sao với người mắt thịt
Giác quan thứ sáu không còn?
Nào, ôm đầu; anh giờ hạnh phúc?
Không ư? Trong vô tận mù sa
Anh thế nào, anh yêu? Sống nặng nề hơn trước?
Liệu có giống như em khi ở với người ta?

Cô bé và cậu bé

Si j’étais petit garcon,
Disait la petite fille,
Je m’en irais jusqu’aux Antilles
Sur un radeau de goémon.
Si j’étais petite fille,
Disait le petit garçon,
Je ferais briller les saisons
En les passant dans mon aiguille.
Mais lorsque le petit garçon
Epousa la petite fille,
L’argent entra dans la famille
Et mit le rêve à la raison.

Dịch

Giá tớ được là con trai,
Cô bé có lần đã nói,
Tự lâu tớ đã bỏ đi
Sang châu Phi chơi cho khoái!
Còn nếu tớ là con gái,
Cậu bé liền đáp lời ngay.
Thay cho chỉ màu tớ sẽ
Thêu bằng tia nắng ban mai!
Rồi hai người dần khôn lớn
Cùng nhau nên vợ nên chồng,
Với nhau sáng trưa chiều tối
Họ toàn nói chuyện tiền nong.

Bất biến

Không vĩnh viễn bức tường thành cổ
Và vần thơ tôi viết hôm nay
Người vô tội ai cần sám hối
Thề làm gì nếu chẳng đổi thay
Chính cuộc sống cùng phiêu du ngọn gió
Qua sinh thành và tàn tạ muốn ta tin
Rằng trên đời thực ra là bất biến
Những vật luôn biến đổi quanh mình

Khi nhớ lại Roma

Và ăn mày chẳng được ai bố thí
Với Chúa Trời, linh mục cũng làm lơ
Và bí mật của Cái Chết, trí tuệ giờ rao bán
Giữa phố phường cho kẻ lại người qua
Cuộc áp-phe đang hồi gay cấn nhất
Giữa ồn ào, câm lặng cõi lòng ta
Trên bài ca nhà tiên tri bị giết
Đêm đêm cúc gai từ lòng đất trồi hoa
Nhưng thời gian từ lứa đôi tái khởi
Sa mạc giờ cỏ phúc thọ tươi nguyên
Và trong mắt anh chứa chan linh cảm
Những khúc ca trong ánh mắt em nhìn…

Ký ức trở về

Ký ức lại từ hoàng hôn tới sáng
Về làm náo động những trang thơ
Và suốt đêm tôi thấy đàn hồng tước
Sắc đỏ ngời trong sương tuyết bơ vơ
Núi Vôrôn buổi trưa trùm ánh trắng
Mùa đông chìm trong tiếng đạn bom
Đàn hồng tước lại khẽ khàng hạ cánh
Xuống điêu tàn băng giá mênh mông
Dải tiền duyên dập dình pháo nổ
Đám tang dài tới tận hậu phương
Hồng tước về che xác thân tử sĩ
Cánh dịu hiền phủ chân núi Vôrôn
Tôi thấy lại hoang mạc thời chinh chiến
Nơi ta từng gửi trọn tuổi thanh xuân
Qua ký ức hồng tước bay không nghỉ
Suốt đêm dài chắp nhịp ngày sang…

Hãy đặt đài tưởng niệm làng quê

Поставьте памятник деревне
На Красной площади в Москве!
Там будут старые деревья,
Там будут яблоки в траве,
И покосившаяся хата
С крыльцом, рассыпавшимся в прах,
И мать убитого солдата
С позорной пенсией в руках!
И два горшка на частоколе,
И пядь невспаханной земли,
Как символ брошенного поля,
Давно лежащего в пыли!
И пусть поёт в тоске и боли
Непротрезвевший гармонист
О непонятной русской доле
Под тихий плач и ветра свист!
Пусть рядом робко встанут дети,
Что в деревнях ещё растут –
В наследство им на белом свете –
Всё тот же чёрный, рабский труд!
Присядут бабы на скамейку,
И всё в них будет как всегда:
И сапоги, и телогрейки,
И взгляд потухший в «никуда»!..
Поставьте памятник деревне,
Чтоб показать хотя бы раз
То, как покорно, как безгневно
Деревня ждёт свой смертный час!
Ломали кости, рвали жилы,
Но ни протестов, ни борьбы –
Одно лишь «Господи, помилуй!»
И вера в праведность судьбы.
Поставьте памятник деревне
На Красной площади в Москве…
Там будут старые деревья
И будут яблоки в траве…

Dịch

Hãy đặt đài tưởng niệm làng quê
Ở Mátxcơva trên Quảng trường Đỏ
Hãy để đó mọc những hàng cây cổ
Vườn táo chìm trong cỏ xum xuê
Hãy để đó hiện túp lều xô lệch
Với bậc thềm cũ mục từ lâu
Và bà mẹ của người liệt sĩ
Cầm dúm tiền tử tuất thương đau
Và hai cái niêu úp trên hàng giậu
Và một vuông đất chửa ai cày
Như biểu tượng của cánh đồng hoang hoá
Bị chìm trong cát bụi đã bao ngày
Và hãy để người đàn ông khật khưỡng
Hát xót xa với giai điệu phong cầm
Về cái gọi là “số phận Nga” khó hiểu
Trong khóc thầm, trong tiếng gió miên man
Hãy để trẻ em rụt rè đứng cạnh
Ở làng quê những đứa trẻ chân trần
Khắp cõi thế di sản dành cho chúng
Vẫn chỉ là tăm tối lầm than
Hãy để các bà cụ ngồi trên ghế
Họ vẫn như muôn thuở trường niên
Chân đi ủng, thân áo bông to sụ
Và mắt nhìn mờ mịt dõi… vô biên
Hãy đặt đài tưởng niệm làng quê
Để dẫu chỉ một lần ai cũng
Thấy làng quê đang chờ giây hấp hối
Cam chịu sao, nhẫn nhục vô cùng
Bị bóc tới tận xương tận tuỷ
Không kêu ca, không náo loạn bao giờ
Chỉ một câu: “Xin rủ lòng thương giúp!”
Và niềm tin trời có mắt không mờ
Nào, hãy đặt đài tưởng niệm làng quê
Ở Mátxcơva! Trên Quảng trường Đỏ!
Tại đó sẽ mọc những hàng cây cổ
Và vườn táo chìm trong cỏ xum xuê

Trên đây, chúng tôi đã cập nhật dành tặng đến quý độc giả những trang thơ dịch vô cùng đặc sắc của nhà thơ Hồng Thanh Quang. Hãy cùng cảm nhận ngòi bút tài hoa kiệt xuất của nhà thơ này các bạn nhé!