Hồng Thanh Quang là một cây bút mang đậm chất trữ tình xuất sắc. Chất lãng tử của chàng trai Hà thành đa tài đã tạo nên những bay bổng trong âm hưởng thơ. Những trang thơ của anh chứa đựng nhiều tình cảm ngọt ngào rực lửa khiến không ít người bảo anh là người đa tình. Để hiểu thêm về anh, chúng ta cùng nhau cảm nhận những thi phẩm vang danh của anh nhé!
Dự cảm
Tất cả đêm nay sẽ là bằng hữu
bữa tiệc trăng sao đã dọn trên trời
dưới ánh sáng yếu ớt như cái thiện
hiện rõ hơn gương mặt con người
dẫu đơn phương nhưng trái tim rộng mở
không hoài nghi nhịp đập âm thầm
đừng sợ cành cây cong dẫu một lần đạn sướt
ơi đàn dạ điểu nhân tâm
ta sẽ đi tìm nhau nhập nhoạng
thấy trong cái lắc đầu một tín hiệu thiêng liêng
tôi chỉ ước em đừng bất hạnh
dám kể đâu những sự ưu phiền
trôi giữa dải Ngân Hà chập chững
một lá tre như phúc lộc di truyền
bất cứ lúc nào em lên tiếng gọi
nó thay tôi sẽ hóa nên thuyền
chở em tới nơi nào em muốn
tìm gặp ai em chót hợp duyên đời
tất cả em ơi đều là bằng hữu
khi bữa tiệc trăng sao vĩnh viễn hiện trên trời…
Đã kết thúc trong tôi mùa hạ
Đã kết thúc trong tôi mùa hạ,
Vòm lá xanh nhuộm thẫm con đường.
Tắt hết nắng và thôi ồn ã
Những âm ve như tâm sự luân thường.
Tôi ủ những vị chua quá vãng,
Quả sấu lăn trọn một vòng đời.
Gió thổi bạt hạt mưa ấp sáng,
Soi môi ai mềm lại chăng lời.
Tôi thao thức cà vào bóng tối,
Ai như em, ai chẳng như mình.
Run rẩy những sợi trăng vàng chói
Thúc vân tay đổi vận tâm tình.
Nhưng đã chậm nhịp chân đuổi gió
Nhang nhác về chiếc lá như tin
Yêu lẻ thế chắc không uổng nhớ
Hạ qua đi, ai sẽ lại mơ tìm…
Đã một tuần xa em
Đã một tuần xa em
Chẳng thể nào quen nổi
Đêm về cứ dầy thêm
Lòng tơ vò trăm mối
Lối cũ mình cùng nhau
Cuối đông mờ sương khói
Người đưa người về đâu
Anh hôn vào bóng tối
Ký ức như lưỡi dao
Rạch đôi ngày đang sống
Nửa về em nắng óng
Anh nửa chẳng còn sao
Đốt chùa Hà nén hương
Khấn một điều duy nhất
Muốn mất gì thì mất
Chỉ cần gặp người thương…
Đà Nẵng (I)
Khỏa nước sông Hàn lên mặt
chiều nay
thành phố chờ ai
em người dưng không đón tôi giữa lối
thế mà rơi cánh phượng vào Thu
tôi lặng lẽ như con tàu ngủ
mơ hải âu đậu lại trên mình
sẽ yên tĩnh
nỗi niềm bão tố
sẽ non cỏ trên vỉa hè gạch vỡ
ánh đèn mờ sẽ đủ soi thơ
một tiếng “dạ” dội lòng cát trắng
cằn khô
không mãi mãi điều gì ư Đà Nẵng?
Đà Nẵng (II)
Sáng Đà Nẵng bất chợt mưa rả rích,
Những quán cà phê chật ních nói cười,
Tôi trốn ướt, ngồi một mình phố lạ,
Vô cớ thầm buột tiếng: Em ơi!
Đã xa quá cái hôn bên gốc đại
Đêm Vu lan hoa huệ ngát hương hồ.
Em ban phát một lần như rũ nợ,
Ta một lần níu bám lấy ngu ngơ.
Hương tan khói, nhận ra mình phi lý
Không có gì vẫn rắc những mầm thơ,
Giờ ta chắc cũng như là khách trọ
Chỉ một lần lưu trú trái tim si…
Muốn đi khuất để không nhớ nữa,
Cách mặt rồi chắc đứt những tơ duyên.
Nhưng bất chợt bên sông Hàn gió hạ
Thổi mưa về, đẫm những nguôi quên…
Ôi Đà Nẵng, thành – phố – không – ruột – thịt,
Lại tình cờ đánh thức nỗi đau tôi.
Tê lịm quá ở dưới hàng phượng đỏ
Hoá đá ngồi nghe thánh thót mưa rơi…
Đã từng Quảng Trị thời trai…
Đã từng Quảng Trị thời trai,
Đã từng bão tuyết đông dài đất Nga,
Suốt đời chỉ một bài ca,
Sống là giữ trọn đạo nhà: nghĩa nhân…
Đầu hạ
Nụ phượng dẫn ta về tuổi nhỏ
Em ta xưa giờ mấy con rồi
Mưa đầu hạ chưa kịp ngưng, đã vỡ
Tiếng ve như gọi tên người…
Đêm cuối cùng anh sẽ hát em nghe
Đêm cuối cùng anh sẽ hát em nghe
Về miền đất giọt sương nào cũng sáng.
Ta luồn cỏ như dế mèn tìm bạn
Làm vỡ tan những trái trăng tròn.
Sớm mai tất cả lại cô đơn,
Ai buồn nhớ con đường chưa tới,
Nơi ngửa mặt nhìn giời như chó sói
Anh tru lên mãi một tên người.
Chưa sang đông, nhưng cạn thu rồi,
Không sương khói vẫn cay sáng mắt.
Em có kịp thấy con thuyền khuất
Chở hết lời chưa nói vì yêu?
Đêm cuối cùng ngắn biết bao nhiêu
Ngắn hơn cả những ngày hạnh phúc.
Ta chưa dứt câu ca, mà tiếng gà quái ác
Vội cướp linh hồn bài hát của ta đi…
Đêm lãng du
Những người đàn bà trong đêm
tôi thấy
họ ngồi bên bờ sông
rơm rạ còn nồng trong tóc
họ cất lên lời ca vô tiếng
lấp loáng mặt nước
đã trôi đi mùa hạ
làm sao biết họ đang nhớ ai
nào biết tôi nhớ ai
sao hy vọng vẫn còn làm tổ
trong bụi lau xanh như tiếc nuối ánh trời.
Những người đàn bà trong đêm
tôi thấy
họ luân vũ cùng những ước mơ thời con gái
họ thỏa trần trong những bài thơ
không bao giờ viết
cặp vú căng như những trái chuông ngời
boong boong boong boong
rừng rậm cõi đời
chúng ta rất đông nhưng sao vẫn đơn thân
như mặt đất sinh sôi
nhưng rồi sau cuối
còn mình mình thôi
Những người đàn bà trong đêm
tôi thấy
gánh nỗi buồn đi về phía bình minh
thập thững bước chân bầu sáng hạ tuần
dáng mảnh mai
vai trĩu nặng
như thể mọi tội lỗi nhân gian đều đè lên họ
đôi mắt họ sẫm tối
thật khó khăn mới nhìn ra sóng biển
mấy nghìn năm một tiếng gọi âm thầm.
Những người đàn bà trong đêm
tôi thấy
Đêm nay trong cuộc ra đi
đêm nay trong cuộc ra đi
không trăng sao sóng bước
tôi trở về sông Luộc
gặp bãi bồi biêng biếc nương dâu
em bây giờ ở đâu
có còn ôm giấc cũ
đã tình nguyện bỏ em và bỏ
những hình hài mơ ước đời trai
thế mà quê hương trả lại
cho tôi nỗi hận vô tài
không giữ được em trong vòng lửa trại
sáng lên gương mặt con mình
nước trôi tiếng khóc tôi chìm…
Đêm oi ả, chưa tàn canh đã thức
Đêm oi ả, chưa tàn canh đã thức,
Bỗng dưng ta nhớ bạn những ngày xa,
Thuở túng thiếu bán bộ quân phục cũ,
Đãi nhau thêm một bữa rượu chân gà…
Cao nguyên gió thổi mờ trăng cuối hạ,
Hư ảo thêm những tâm sự dã quỳ.
Chồn chân quá những lối mòn giăng võng,
Những ly hương chưa biết đặt tên gì…
Bạn đã ước những đơn âm lá cỏ
Sẽ vang lên trong hợp xướng đô thành.
Tôi không rõ bao giờ thơ sẽ hát
Những e dè tan chảy mặt trời xanh…
Và men lá đã ủ sâu khốn khó,
Bao năm sau ta vẫn đắng trong lòng.
Giờ ta có, rất nhiều điều ta có,
Sao vẫn chưa nguôi cơn khát tang bồng?…
Đêm rằm
Chỉ còn ta ở lại cùng đêm,
Em đã vắng, em giờ xa lắm.
Trăng giữa tháng tròn như trái cấm,
Ta một mình. Trăng có hoá môi không?
Ta một mình. Trăng có tan thành võng
Phủ quanh ta vàng tóc vô hình?
Ta một mình. Trăng – bờ vai tròn trĩnh?
Nhớ ai nào? Ta nhớ ai chăng?
Ta một mình tình tự cùng trăng
Mà vẫn thiếu, vẫn buồn, vẫn khổ.
Ta một mình. Sao ta không là gió
Dồn mây về che hết trăng đi?
Đi theo những cơn mơ
Đi theo những cơn mơ không thể gặp những gì ta chờ đợi
ngay cả em cũng lạ lẫm giống người dưng
ta có tội vì bao điều không thực hiện
không yêu lúc còn có thể yêu
không ghét khi cần phải ghét
không bùng nổ trong giận dữ
đi theo những cơn mơ mọi gương mặt nhạt nhòa
ta nhớ một người môi lại hôn người khác
ta khóc một người thế mà nước mắt
lại đầm trên vai áo mẹ ta
ân hận ăn năn cũng đã
muộn rồi
em chẳng thể nghe thấy tiếng ta khản gọi
còn cõi nào không cho ta gặp lại
em
và tuổi trẻ chính mình
đi theo những cơn mơ cuối cùng ta sẽ tới bờ sông
mệnh kỵ nước nhưng ta thèm chìm đắm
ở nơi nào bến mê
cho ta quên quá vãng…
Điệu cũ
Thôi em cứ việc lấy chồng
Mặc tôi tự kiếm tơ hồng, tự xe…
Đã qua khoảnh khắc đêm hè
Ta và em giữa bốn bề tình yêu.
Đồ Sơn rụng một cánh diều
Lòng ta vỗ sóng bao điều bão dông.
Những lời thề thốt như sông
Tan vào biển cả mênh mông vô chừng.
Giời không cho một đời chung,
Một đêm sống đến tận cùng, đủ chăng…
Thôi em cứ việc sang rằm,
Mặc thơ anh vẽ nên vầng trăng lu…
Đoản khúc yêu
đêm đã xuống đâu mà mắt em cả trời sao mọc
tâm hồn anh bóng tối ngậm ngùi dâng
và tiếng gọi hồng hoang lại âm thầm vang vọng
con sói già cô độc tru ngóng mãi vầng trăng
đến lứa tuổi chúng ta còn có gì mới mẻ
mọi sự đã qua rồi tất cả cũ càng sao
thế mà cái nhìn em phút chốc thành e lệ
anh hân hoan ruộng hạn uống mưa rào
đôi tay trần vân vi cặp môi hồng thổi gió
đăng quang anh trong ức triệu tan rời
núi lửa ngủ nghìn năm nham thạch trào hơi thở
sáng miên man khoảnh khắc đốt thiêu đời
môi thiêm thiếp nhắc tên người như thể
đang có ai mải đợi phía chân trời
hai lữ khách đơn côi giữa điệp trùng sa mạc
ngủ quên mơ ốc đảo xanh ngời…
Đời quá dài để nhớ
Đời quá dài để nhớ,
Đời quá ngắn để quên.
Gặp em từ độ ấy,
Anh mất rồi, bình yên…
Em buồn thế, anh làm sao chịu nổi
Em buồn thế, anh làm sao chịu nổi,
Ơi người tình một thuở đã vời xa!
Câu hát cũ, lá vàng bay táo tác,
Mùa thu nào đã mất giữa trời Nga…
Và bỗng nhiên trong buổi chiều đơn lẻ
Lại dâng lên nỗi nhớ thực chân thành
Ta đứng khóc giữa rừng cây lá đỏ,
Sáng hoàng hôn trùng điệp lối quân hành.
Chàng lính trẻ rụt rè như đứa nhỏ
Giấu chênh vênh trong thất vận thơ sầu,
Tìm cô độc giữa ngàn mơ tưởng cũ,
Mãi mãi em hiển hiện mối duyên đầu.
Em buồn thế, chẳng lẽ còn chưa đủ
Những thanh xuân ta đốt trong đời?
Ai biết được bao điều đã ẩn
Giữa bồng bềnh bông trắng cánh dương rơi…
Em buồn thế, xin em thôi buồn thế,
Ơi người tình một thuở đã vời xa!
Anh đã tới cuối con đường thi sĩ,
Biết làm gì để lại phút hoan ca…
Em đi
Em đi, mái ngói chiều xô lệch,
Phơ phất tơ lòng lam khói bay.
Nhớ thương như thể ta còn muốn
Một lần đau nữa, một lần say,
Một lần quên hết sai và đúng,
Chỉ biết em là Thiên Chúa riêng.
Xoè tay, nghe gió thời gian cuốn,
Em đã đi rồi, đêm mất thiêng…
Em mang trái tim anh về phương Nam
Em mang trái tim anh về phương Nam
về quán cà phê Thanh Đa chưa bao giờ anh đến
về với những chàng trai em từng yêu dài lâu hay qua thoáng
về với những khung tranh đã chồng lẫn bao hình
anh biết em thực chỉ vô tình
đôi – mắt – sao soi lòng anh tăm tối
đôi môi ngẫu nhiên cười bối rối
hút anh như một sự ban đầu
em chắc là cũng chẳng ngờ đâu
trong hành lý nào ô mai nào mận
có vô hình một trái tim chộn rộn
run rẩy bay suốt cả hành trình
Hà Nội đêm nay mưa lại giăng mành
gió thổi cửa phòng kẽo kẹt
gió vào ngực anh chỉ nỗi buồn kết tủa
kẻ đứng ngồi trên lửa hoá là anh
em mang trái tim về phương Nam
mai muốn trả anh làm sao nhận lại
trái tim anh là con tin khờ dại
mê người đã bắt cóc mình đi…
Em sẽ đến
Em sẽ đến. Da nâu như màu áo
Mẹ trưa nào mặc cấy đồng xa.
Se sẽ gió khoả hương tựa lúa
Tự những mùa ta khát lời ca.
Em sẽ đến. Tóc dài che nắng
Sáng đôi vai muôn thuở nhớ vòng tay.
Anh rón rén vun vào quá khứ
Chút dư hương cho nẩy những âm ngày.
Em sẽ đến. Bấy giờ anh mới khóc
Những trông mong chớp bể mưa nguồn.
Lòng vốn tãi nửa đời bão tố
Sẽ nở chăng – dù chỉ một – bông hồng???
Trên đây, chúng tôi đã dành tặng đến các bạn những bài thơ hay và độc đáo của nhà thơ Hồng Thanh Quang. Những vần thơ mang những cung bậc tình yêu cháy bỏng khiến bất cứ ai đọc được cũng phải xao động đã là một nét thơ anh. Hãy đón xem phần 4 vào một ngày gần nhất nhé!