Hồng Thanh Quang là một cây bút tài hoa của nền thơ ca Việt Nam. Dưới ngòi bút đầy lãng mạn những trang thơ của anh luôn dạt dào cảm xúc làm xao xuyến tâm hồn người đọc. Ở thơ anh, ta có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của một trái tim luôn khát khao vươn tới tình yêu đích thực. Hãy cùng nhau đón xem bài viết này và cảm nhận nhé!
Không muốn khóc nhưng vẫn trào nước mắt
Không muốn khóc nhưng vẫn trào nước mắt,
Khi lẻ lòng đối diện với tình yêu
Trong câu hát của một người xa lạ
Nhắn nhủ tôi lời sám hối vô kiều:
Đừng nói nữa với tôi về người ấy,
Đã qua rồi thời mơ mộng hồn nhiên.
Tôi sống sót được qua muôn lừa dối
Chỉ vì tôi hoá bạc giữa kim tiền…
Tôi không trách bao nhiêu là tình phụ,
Tôi không than khi bị vỡ câu thề.
Tôi nhẹ bỗng trôi đi trong tàn lũ
Như con thuyền mỏng mảnh úa hồn tre…
Mọi hối lỗi vì rất nhiều lầm lỡ
Dẫu của ai tôi cũng nhận cho mình,
Tôi không sợ ngày cuối cùng phán xử,
Đứng chập chờn nâng ấp vụn bình minh…
Bởi tôi biết, em luôn là ánh sáng,
Ngay cả khi em ngập dưới tàn tro.
Em đâu ngại cháy tận cùng giông tố,
Để tôi ngồi thanh lọc lại đời thơ…
Không nghe thấy tiếng cười trong đêm
Không nghe thấy tiếng cười trong đêm
không nghe thấy tiếng khóc trong đêm
cả tiếng rên tình ái
ai đang lang thang cùng ban mai
thấy dài quá những giờ sướng gió
khoảnh khắc sao rơi như ngừng thở
tôi cũng như sao nào rõ ai chờ
em bỏ ta ta tự bỏ ta
kẻ khó chịu trong đầm ấm
ta đã đến với nhau thật chậm
ta rời nhau chớp mắt qua rồi
gặp bình minh ta bồn chồn quá đỗi
sẽ có chăng lần thứ hai
ta sống lại thời trai
với ý nghĩ không bao giờ đứng tuổi?
Không thể
không thể giữ lại sự dịu dàng ngọn gió
mơn man má cô gái lỡ thì
vần thơ thực của tôi đã trầm tích vô hình
tôi – kẻ đào vàng bệnh tật và khốn khổ
đãi mãi, trên tay mình số phận chẳng lung linh
tôi chỉ mang tới cho em những gì giống như
lấp lánh
những lời na ná như thơ
thi ca đã bị vùi chôn trong nơi thẳm sâu nhất
của người phụ nữ
ta sinh con ta ra không chọn trước được tính tình
vần điệu nằm nhìn ta bất lực
hạnh phúc vào đời ta như tiền vào nhà khó
tôi tìm thơ lạc đường về
giữ lại dịu dàng ngọn gió mơn man má
cô gái lỡ thì
quả thực là điều không thể!!!
Khúc ca
Em tình cờ dễ thương
Rơi xuống đời anh
Bỗng thành tia chớp xanh
Bỏng rát
Anh chìm vào tiếng hát
Từ tất cả em dâng
Hà Nội trưa nay nắng chang chang
“Đêm đông” theo em về tê buốt.
Những chú ve mùa hè ngơ ngác
Vội ngừng tiếng giữa vòm cao.
Ta nghĩ ra nhau tự lúc nào
Em qua với ai ai, anh qua cùng ai nữa.
Những hạnh phúc như say, những mảnh đời tan vỡ,
Đã bao giờ ta thấy hết nhau đâu.
Chỉ mơ hồ thấp thoáng cảm về nhau
Tiếng em hát vô hình như hơi thở.
Môi khô khát anh hôn vào không khí
Đã bao giờ chạm tiếng em chăng?
Thì đừng tiếc những năm những tháng
Trái tim mười tám tuổi đã ai hôn,
Thì đừng xót ngày xa đã sống
Một phần nhau ở giữa ai người.
Đừng để đó chỉ là ảo giác,
Tan hát rồi, em lại vẫn em thôi,
Nhưng dù đó có là ảo giác
Anh vẫn yêu em như lần cuối trong đời,
Yêu như lao xuống dòng nước xoáy,
Giữa trời rơi không chịu mở dù.
Anh chỉ lo những chú ve nhỏ bé
Sau em, còn đủ sức hát vô tư?
Khúc cảm Cần Thơ
Gạo vẫn trắng, nước vẫn trong như thế,
Em vẫn dài mái tóc khuất ban mai.
Cầu mở phố, bằng lăng vàng yên ả,
Đêm cà phê từng giọt ngân dài…
Bến Ninh Kiều lấp loá trăng soi,
Ta thả hồn ta tựa thuyền không lái.
Tôi đọc thơ, thấy lục bình tím lại,
Lục bình trôi như ký ức trong tôi
Tôi biết sớm chăng – không duyên kiếp một đời,
Tôi biết muộn chăng – chẳng thể nguôi khoảnh khắc?
Ai đã yêu ai – thuỷ chung, son sắt,
Tôi đã yêu ai – tôi đã quên rồi?
Những con đường phía trước của tôi ơi,
Giữ hộ nhé vóc em lá biếc.
Xin đừng gió, đừng thời gian khắc nghiệt,
Xin cuộc đời đọng mãi phút này thôi!
Xoà tay ra – se sắt sương rơi,
Ngửa mặt lên – lệ em rỏ xuống.
Như đất hạn, cồn cào tôi uống
Bầu trời tròn, sáng láng, tinh khôi…
Gạo vẫn trắng, nước vẫn trong như thế,
Em vẫn dài mái tóc khuất ban mai.
Nhưng có lẽ chính tôi đổi khác
Khi biết mình đã cạn thời trai…
Khúc hát ban mai
đang trôi về bình minh từ giấc ngủ em
những giọt sáng âm thầm ta từng nuôi trong tăm tối
chưa là hy vọng chưa đâm hoa kết trái
chưa giác ngộ tim ta chưa thấm thía mắt nhìn
nhưng đã nhập nhòa và yên ả
em đừng lo những sự đổi thay không ai định trước nổi
chúng ta đã cùng nhau đi những nẻo đường đá sỏi
còn lại một niềm tin vào ngày mai
dẫu mong manh ngõ gió thổi qua cũng héo
ta đã biết mùi đói nghèo
đã biết vị khinh khi
ta đã biết thật khó thủy chung trong hạnh phúc
em đã khóc
vì dẫu thế nào vẫn chỉ yêu anh
gánh nặng nỗi niềm nghiệp chướng
giờ đang trườn đi lặng lẽ vầng dương
từ giấc ngủ em xin đừng thêm mộng mị
anh nghiêng xuống môi nhận làn tóc rối
tia sáng đầu đang thoát khỏi bầu đêm
ngủ thêm chút nữa nghe em…
Khúc mùa thu
Đã biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Chẳng chịu nhoà khi tới giữa mùa trăng
Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Có điều chi em mải miết đi tìm?
Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người
Ngay cả nếu âm thầm em hoá đá
Bầu lặng yên cũng đã vỡ rồi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời
Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi?
Khúc tưởng nhớ
về lại cánh rừng trước chưa từng đến
gặp lại mộ người đồng đội không quen
gặp lại những trận bom không phải chịu
gặp lại tuổi xuân gian nguy không phải của mình
gặp lại dải Trường Sơn mới chỉ trong thơ biết
cánh võng ru mộng mị đồng bằng
tôi đúng lúc hay thế là tới chậm
dấu chân cha đã bị tháng năm trùm
ai từng trải đã đành không quên nổi
tôi chưa qua sao nhớ xót như dằm
những đoàn quân hào hùng đi và chết
nào mấy ai tên tuổi được lưu truyền
sống như lá vô danh rừng rậm
đã xanh lên kiệt từng thớ gân đời
khi súng nổ và khi hòa với đất
gương mặt người tất cả lẫn vào nhau
ở đâu nữa bao vô danh chiến sĩ
bao tình yêu mới chỉ nghĩ trong đầu
ở đâu nữa thiên tài chưa kịp hé
tổ quốc có hiểu mình đã mất những gì chăng
tôi về lại quãng đời tôi không sống
nghe nhang hồng nghi ngút khóc bình minh
hát lời ước cho những ai sau nữa
không phải qua những lối hiểm nguy rình
hát lời chúc cho non sông vĩnh viễn
chỉ phải đổ mồ hôi vì cuộc sống thanh bình
hát để không quên những gì không phải gánh
không quên những người ta không biết đã hy sinh…
Ký ức
Mẹ dẫn con về cơn mơ tháng Chạp
vượt mấy dòng mới tới sông Thương
thực quê nội sao lòng hối hả
các em con lạc bóng ngã ba đường
nén hương cháy chẳng vơi mùa tưởng vọng
chưa thanh minh đã nhói tim rồi
mâm ngũ quả chói trên bãi rộng
những nương dâu nhuộm nõn chân trời
chuyến đò chật trôi sang bến lở
ai về gần ai phải rời xa
con nhỏ quá đã biết gì nghĩa vụ
đã biết gì nỗi mẹ mỏi chờ cha
con chỉ nhớ tóc mẹ dài như gió
thổi giùm con tiếng nấc nửa đêm hàn
con chỉ nhớ sâu quá làn nước chảy
cuốn tháng ngày trong nỗi khát miên man
mẹ dẫn con về cơn mơ tháng Chạp
thắp hương cha tưởng sẽ đổi thay đời
con nhỏ quá nên dẫu tàn hạnh phúc
mẹ một mình lại vẫn một mình thôi…
Lạ lùng quá, phút giao mùa trong trẻo
Lạ lùng quá, phút giao mùa trong trẻo
Như mọi điều chưa vấy bụi thời gian.
Gió lạnh mát, nhưng không làm tê buốt,
Em rất gần, nỗi nhớ cứ miên man…
Tôi chỉ biết đã trở thành tuổi khác,
Và mơ hồ xa lạ với tồn nghi.
Những được mất không còn nhiều ý nghĩa,
Khi cả đời chỉ một lối mà đi…
Ta đã sống như thực lòng cảm thấu,
Không ngại ngần những đổ vỡ chia ly.
Ta đã viết như mắt mình nhận thấy,
Những câu thơ khốn khó chẳng ai bì…
Không mộng ước những đỉnh cao huyễn tưởng,
Không khát thèm những danh vọng mù sương,
Ta đã hát và ta đã khóc
Cạn nỗi buồn và hết những niềm thương…
Qua bốn chín, vẫn nguyên niềm tin cũ,
Có giao thừa như chẳng đổi thay chi.
Ta bình thản chờ năm ba tuổi tới
Lại thêm lần tình không thể nào suy…
La Tiến
Phút lâm chung tôi muốn về La Tiến
Dẫu cây nhãn xưa đã bị chặt rồi
Dẫu ai đã mua đứt vườn ông nội
Và họ hàng lạ lẫm mặt nhau
Dẫu chẳng còn bóng những nương dâu
Đặng mỹ nhân dụ chúa vào mê lộ
Người đàn bà gánh hóa thay dòng họ
Đón tai ương bằng tất cả xuân thì
Dẫu chẳng còn náo nức những khoa thi
Trai họ Đặng mơ sách đèn vinh hiển
Phút lâm chung tôi muốn về La Tiến
Soi gương sông Luộc vắt ngang đời
Dẫu bấy giờ em hết thuộc về tôi
Và bạn cũ đã sang chiều tất cả
Dẫu chắc chẳng được thêm lần nữa
Yêu thương em như một sự sau cùng
Tôi muốn về La Tiến phút lâm chung
Hóa hòn đất đắp bồi quê cũ
Chuộc được chăng lỗi một đời xa xứ
Lỗi một đời bắt khổ vợ và em???
Lạc hội
Mơ đã quay mùa sang nắng gắt
chùa Hương bớt bóng kẻ tu lòng
ai đốt thơ lên mà khói ngát
non non nước nước lạt tang bồng
mới là tôi đó không bạn nữa
không em như thuở hội chen người
thắp thêm một đóa hoa cỏ sữa
thay vì rau sắng đã xa xôi
một mình tôi mở riêng một lễ
quên quên nhớ nhớ cả tên mình
khi yêu mà hát lên thực dễ
lệ mấy cho tan hộ khối tình???
Lại nói kiểu ca dao
Tôi từng mơ vướng dây tơ
Để lấy làm vợ một cô thật hiền,
Thật hiền mà đẹp như tiên,
Môi cong, mũi thẳng, đồng tiền lúm đôi,
Lấy cô nói ít, hay cười,
Dọn nhà thì thích, ngồi chơi thì buồn,
Lấy cô ghét thói con buôn,
Biết tiêu dè sẻn suất lương của chồng,
Nấu ăn, nồi bé cũng ngon,
Cắm hoa, dẫu một cành hồng, vẫn duyên…
Thế mà tôi lại gặp em,
Bao mộng ước cũ đã quên sạch rồi.
Em hay nói, em ít cười,
Thế mà em lại làm tôi phải lòng,
Làm sung sướng, làm long đong,
Làm tôi Tết đến trơ không một mình…
Lấy chồng vui quá…
Lấy chồng vui lắm mà em
Sao ta uống mãi vẫn đêm mịt mùng
Đường xa đã có người chung
Tưởng em đứng đó cứ rưng rưng cười
Quên quên nhớ nhớ sao thời
Em như đứa trẻ tôi ngồi hát thơ
Hiểu gì duyên nợ mà mơ
Đầu hè hương nhãn ngẩn ngơ bay vòng
Xa quê sắc áo em hồng
Thị thành ríu rít thổi bồng tóc mây
Đồng sâu chỉ một tôi cầy
Thoắt qua thoắt lại những ngày thiếu nhau
Nào ai có mộng gì đâu
Hoa cau thì trắng lá trầu thì xanh
Đau như cội đã thôi cành
Quá xa mặt việc bất thành vậy thôi
Giờ em đã định nơi rồi
Chuyện hay đến thế chúc người ấy may
Lấy chồng như chắp cánh bay
Sao môi đẫm rượu mà tay hững hờ
Sẽ dài thêm những ngu ngơ
Sẽ rối lẫn những ban sơ tuổi giời
Lấy chồng vui quá là vui
Ta đầy bao chén cho vơi nhớ mình…
Lên chùa được gặp ông sư
Tặng Đại đức Thích Minh Pháp
Lên chùa được gặp ông sư,
Chuyện tu thì ít, chuyện tư thì nhiều,
Chuyện mình yêu, chuyện người yêu,
Chuyện ai lẻ bóng có chiều nhắn nhau…
Lên chùa tóc đẫm hương ngâu,
Nghe câu quan họ dãi dầu nắng mưa….
Sư ông ơi, đã hay chưa,
Đa mang tuổi cũ có chừa được không!
Lối ta đi
ối ta đi khởi từ phố cổ,
Mẹ thanh xuân, cô độc, nhọc nhằn.
Ta khôn lớn giữa hai lần bom nổ,
Giữa hai lần pháo đốt sang ngang.
Lối ta đi, cũ nhầu trang sách,
Đêm trùm chăn lén đọc thơ tình.
Em trước hết chỉ là ảo ước,
Vén trăng sao, ta bao bận trộm nhìn.
Lối ta đi những khu rừng lính,
Men lá thương chén rượu đại ngàn.
Ta sống sót một mình giữa phố
Nhắm mắt vào, tiếng súng âm…âm…
Lối ta đi, ái tình như cạm bẫy,
Nước mắt đàn bà hoá những dòng sông.
Thật lòng truy tìm nhau, cũng thật lòng lảng tránh
Giữa rối bời, hạnh phúc có mà không…
Lời cuối
Thơ đã viết xong lòng kiệt sức,
Mái tóc em vắng lá ban chiều.
Em nước mắt quay về lối cũ
Đêm đã dài không đủ lời yêu.
Đời đã muộn, em không thể nữa
Thêm một lần thử trái tim đau.
Anh – lối cỏ chưa từng ai đến,
Đi bước này không rõ bước sau.
Họ đã đúng, những lời tiên đoán
Tình yêu không có thực trên đời?
Ai sống được chỉ bằng tiếng hát,
Đêm diễn tan, đèn tắt đi rồi.
Ta – chú bé mãi không chịu lớn,
Em thời gian cơ hội đâu còn,
Nhưng sống, thôi nghĩ về hạnh phúc,
Em có đành, ta có đành không!
Luân hồi
Con cá bống lạc dòng ra biển,
Quả thị xanh gió thổi bị người.
Chỉ còn một tiếng chim thảng thốt
Một tối buồn vang vọng hồn tôi.
Tôi đỡ những vô hình mỏng mảnh,
Đụng ngón tay, vỡ giọng chung tình.
Hài hạnh phúc chẳng vừa chân ai cả,
Tôi yêu em, hay tự yêu mình?
Đêm trong suốt những lời giả tưởng,
Muốn gom hương – góp lại, chỉ hoa tàn.
Em hãy mím chặt cặp môi mười bảy
Tưởng đã xa, bỗng hoá gụi gần.
Những kiếp trước chắc gì đã sống,
Những kiếp sau – còn phải xếp hàng.
Ai gửi gắm trong tiếng chim thảng thốt
Chút nhân duyên chẳng thể có hai lần?
Đã bỏ lỡ khi người ta còn trẻ,
Sẽ chờ mong vì thực chưa già,
Dẫu đằng đẵng mình tôi chọn nhặt
Những mảnh lời lẫn giữa sao khuya.
Lục bát trong đêm
Anh chong lên ngọn đèn dầu,
Đêm nay như thể đêm đầu thiếu em.
Ánh đèn sáng hắt vào đêm,
Lòng anh dồn hết phương em, nghĩa gì?
Người đâu gặp gỡ làm chi,
Lời thương để ngỏ đã đi để sầu…
Anh nào muốn nhớ em đâu,
Sao không thể viết một câu hững hờ?
Ngủ, anh không dám vì lo
Lỡ em ở giữa giấc mơ không về,
Lỡ buồn quá giữa cơn mê
Anh hôn không phải em thì sẽ sao?
Dầu hao, đêm cũng dần hao,
Cô đơn chẳng vợi chút nao, cứ đầy,
Ôi bao pho sách to dày,
Không che khuất nổi thanh gầy dáng em…
Trên đây, chúng tôi đã dành tặng đến các bạn những trang thơ vô cùng đặc sắc của nhà thơ Hồng Thanh Quan. Hy vọng qua bài viết này các bạn đã phần nào cảm nhận được ngòi bút tinh tế của anh.