Thơ Hồng Thanh Quang từ lâu đã trở thành một liều thuốc tinh thần thần kì được đông đảo độc giả yêu thơ tìm đến. Đọc thơ anh, ta cảm nhận được một luồng gió mới hiếm có của nền thơ ca nước nhà. Với niềm đam mê mạnh mẽ, anh đã sáng tác nhiều bài thơ giá trị được mọi người ca tụng. Nếu bạn có sở thích sưu tầm thơ thì đây sẽ là một điểm đến tuyệt vời dành cho bạn!
Nhớ Hòn Gai
Duyên cớ nào ta bỗng nhớ Hòn Gai?
Em bỏ ta tìm về tuổi trẻ,
Em bỏ ta tìm về sóng bể
Khác xa ta – cơn lũ ngập tâm hồn.
Nơi bắt đầu là cả một mùa hôn,
Ta mường tượng em dáng hình quê kiểng.
Môi trinh bạch, khúc ca vui vỡ tiếng,
Khúc ca buồn còn đọng ở ngày sau.
Nơi bắt đầu em chưa biết sầu đau
Dẫu góc phố vắng bóng chàng lính thuỷ.
Gió biển lau giùm em dòng lệ,
Muối hôm nao mặn mãi tới bây giờ.
Duyên cớ nào ta bỗng làm thơ
Tình yêu hết, tình yêu còn day dứt.
Em bỏ ta đi, sợi chỉ vàng đã đứt
Líu ríu bay, hướng phía quê mình.
Duyên cớ nào ta cứ lặng thinh
Dõi đám lá trước cửa phòng run rẩy.
Em bỏ ta đi về Hòn Gai, có thấy
Đám mây ta không hoá được mưa rào???
Những dòng thơ mất ngủ
cốc bia lạnh rót vào khuya
ngôi sao không nguội nổi
mong trời mưa
suông ầm ào chớp loé
đêm nay tôi ngồi chợt nhớ
cánh đồng lúa chín màu bia
em đã trẻ trung như thể
tôi mục đồng thổi sáo em nghe
giai điệu cũ cứ vang lên lặng lẽ
đời ta bao dự định không thành…
Những đoá hồng đêm
Những đoá hồng đỏ thắm
Cắm
Trên bờ rào gai
Trước nhà
Người đàn bà
Ba mươi tuổi
Có thừa một tình yêu
Tối
Trăng lu
Những đoá hồng hé nở
Vẫn muốn giấu mình đi
Chỉ mùi hương tinh ý
Dìu dịu thắm màn đêm
Xuyên tường
Len cửa
Hướng
Nơi nhịp thở
Lẻn vào mơ
Không làm tỉnh giấc
Rụt rè
Da diết
Nhắc
Ta
Muộn màng
Khi tới tìm em…
Nói với Tấm
Trời phú cho đôi bàn chân nhỏ nhắn
Hoàng tử thi nhân đều phải xiêu lòng
Hễ khó khăn lập tức ông bụt hiện
Trở ngại gì cũng vượt như không
Ừ thì cũng đoạn trường lắm lắm
Hoá vàng anh thành quả thị luân hồi
Nhưng chim sẻ đã nhặt giùm em thóc
Bị bà già rộng mở đỡ em rơi
Hoàng tử nữa đúng là trong cổ tích
Mê bàn chân yêu cả một con người
Dù ai đó cũng lả lơi xinh xắn
Vẫn nhớ tìm em trên mọi nẻo đường
Em đáng lẽ phải rộng lòng biết mấy
Chấp chi bà vợ của cha mình
Giọt máu đào hẳn hơn ao nước lã
Thế mà em đã chẳng thể nương tình
Tôi cũng thích em bàn chân nhỏ nhắn
Cũng hiểu em oán trả nợ đền
Nhưng kết cục của mẹ con mụ Cám
Khiến bùi ngùi hơn những nỗi về em
Nỗi đau
Người ấy gắn em bằng quá khứ,
Những ga tầu, những cánh đồng xanh.
Muộn màng anh giữa đường xuất hiện,
Em thế là lạc tới rừng anh.
Người ấy có thiên đàng sắp sẵn,
Em cứ về, cứ sống và mơ.
Anh lận đận, tháng ngày lang bạt,
Có gì ngoài mấy vần thơ?
Người ấy hứa ngọc ngà châu báu,
Một gia đình bằng an cùng em.
Anh đã chót chân rời khỏi đất,
Trời vẫn cao xanh trong nỗi khát thèm.
Em cứ sống theo lời nguyện ước
Sau một giờ duy nhất bên nhau.
Bi kịch ấy cũ như trái đất,
Nỗi đau này như mới vừa đau!
Ở đâu cũng phải xa em
Ở đâu cũng phải xa em
Anh ngồi dệt những sợi đêm một mình
Không yêu thì chẳng có tình
Không nhau thì rối lẫn hình giữa mơ
Ai còn viết những bài thơ
Hát lên cho nước vỗ bờ như ru
Ngoan gì mà trách người hư
Để bao ân nghĩa hậm hừ tủi thân
Đã mang lấy phận phong trần
Trong bao rối lẫn vẫn cần chút tin
Thất phu một đổi trăm nghìn
Ta rơi muôn vạn cái nhìn pha lê
Vòng tay lúc đẫm đê mê
Lại say những sự cận kề trăng sao
Nay ta hết những hôm nào
Tới đâu cũng lại dầu hao bấc gầy
Bấy giờ có giống hôm nay
Anh đi xứ lạ mộng ngày đã xa
Một đời mãi chẳng hề qua
Ôi môi ôi mắt vẫn là xót nhau…
Rồi em sẽ tìm về lá cỏ
Rồi em sẽ tìm về lá cỏ
thấy gân xanh trong kỷ niệm chúng mình
thành phố bên kia đồi vẫn thế
dẫu tháng năm đã đổi dạng thay hình
vang tiếng trống những đoàn quân hành tiến
không có anh trong đội đi đầu
thế kỷ mới cần những con người mới
ta chỉ còn nếu vẫn nhớ về nhau
em sẽ thấy đất trời hoan lạc quá
những bông hoa chưa nở đã hương ngào
tất cả sẽ quên chối từ lơ đãng
gió vô tư mọi chỗ ra vào
tất cả sẽ bạn bè thân ái
bên dòng sông ôm chặt lấy đời
ai thay anh sẽ trọn lòng dâng hiến
cho môi em vĩnh viễn châu cười
em hãy nhớ tìm về lá cỏ
hôn vết gân xanh trên kỷ niệm chúng mình
dẫu không phải là anh ngày cũ
ngõ xưa nhịp sống nguyên tình…
Rừng cây lá đỏ
Giữa rừng rậm gặp vùng cây lá đỏ
Tựa làn môi đang cười,
Cả đoàn quân bỗng ngỡ ngàng tiếng nói,
Nhớ em nhiều, nhớ em quá, em ơi.
Có phải vì hoa chưa kịp hồng tươi
Nên lá mới vội vàng thay hoa nở,
Để trên cành những trái tim nho nhỏ
Làm nao lòng người lính chiều nay?
Có phải vì em không ở nơi đây
Nên bất chợt anh ít lời đến thế
Lúc ngang qua chỉ chạm cành rất khẽ,
Ai nỡ nào làm sắc đỏ tan đi!
Lá gợi gì? Nhắc nhở điều chi?
Bữa em tới, áo cũng ngời sắc đỏ.
Vui trải ngát khung trời thành phố,
Chỉ thoáng buồn vương ở bờ mi…
Lá gợi gì? Nhắc nhở điều chi?
Thương hai đứa xa nhau tuổi trẻ,
Thiên nhiên cũng mang bao tình ý
Kỷ niệm mình in khắp nơi nơi…
Em hãy nhìn, lá mỏng mảnh vậy thôi
Mà tới nát vẫn không hề phai nhạt.
Những cánh nhỏ chụm vào như hoa thật
Chẳng nhụy vàng, vẫn khẽ đưa duyên…
Muốn tin rằng mầu lá ấy nhờ em
Rừng rực cháy khi hoàng hôn dần tới.
Đoàn quân đi vào đêm và chói lọi
Trước mặt mình rừng đuốc của tình yêu…
Sáng sáng gương mặt em…
Sáng sáng gương mặt em rạng rỡ mọc lên
tôi hiểu thêm sự thấp hèn của giả trá
cuộc tự phá giá của bợ đỡ
và tính vô nghĩa của tụng ca những cái chết đang gần
ta ngực trần đi qua nhân gian
trái tim đập như ngọn đèn trước gió
những tỏ tình phập phồng máu đỏ
tựa những vết thương không kín miệng bao giờ
em hỡi đừng khi nào giống họ
lời em bay lên không thể dối lừa
trong bóng tối bờ vai em sáng tỏ
tôi biết đôi môi em đã hóa bướm lâu rồi…
Sẽ một mình thôi
Một mình sẽ một mình thôi,
chơi vơi lẻ cánh chim trời tháng giêng
xuân nào đã sắp về bên
gió nào vi vút thổi miền nhớ nhung
với nhau xuống bể lên rừng
hôm nay như thể chưa từng biết nhau
hững hờ sắc tựa dao cau
không đâm mà cứ làm đau buốt lời
một mình sẽ một mình thôi
bao câu chữ cũ hát chơi một mình
hồng hoa đỏ cõi vô hình
trái tim vỡ vụn như bình pha lê…
Sống như không để chết
giờ tan tầm
sóng người ken nhau
phố phường kin kít
xe chạy rì rì
khói
bụi
nói cười
hết thẩy xa xôi
thời gian ngồi lì
trên những ý nghĩ
không đầu không cuối
môi nhạt nụ cười
ánh mắt đăm chiêu
trái tim ngả bóng chiều
vẫn không ngừng vội
ta đời quá cam go
sống như nuốt cay
sống như ngậm đắng
sống như không để chết
như chuẩn bị
cho một cuộc sống khác…
Sớm bên hồ
Hồ dâng nước biếc vào đông
Long lanh như lệ lưng tròng mắt ai.
Lá bàng rớt đỏ ban mai,
Lênh đênh giữa sóng cả hai mặt trời…
Ta có mặt để yêu và để hát
Đêm tất niên. Anh mơ mình gặp lại
Em. Bốn bề ngan ngát ánh hồng sen.
Anh bối rối như năm mười sáu tuổi,
Nói rụt rè: Sẽ không để đau em,
Sẽ không để mặt trời sớm mọc
Khi cơn mơ chưa cập bến sông Hồng,
Anh, cánh buồm nâu non như đất bãi
Sẽ căng lên cho đến cuối tang bồng…
Và lộc nõn trong nụ cười ngơ ngác
Bật sáng lên những khao khát ban đầu,
Ta có mặt để yêu và để hát,
Cả khi lòng tê dại vì nhau…
Tặng em ngày chia tay tuổi học trò
Và phượng vĩ đang mướt hồng mưa mới,
Và nắng hường còn tím sắc bằng lăng.
Em áo trắng cả một ngày sau cuối,
Tuổi học trò – nước mắt cũng bâng khuâng
Mai sẽ khác, mọi điều mai sẽ khác,
Cả rộng dài phía trước, những cao xa,
Cả tìm thấy và cả bao lạc mất,
Trên con đường quen quá bước chân qua…
Rời lớp cũ và bao nhiêu bạn cũ,
Ai với mình sẽ chung lối tương lai…
Từ giã nhé mảnh sân trường lộng gió,
Biết mộng nào sẽ cuốn những niềm phai
Em cười sáng cả miền tôi quên lãng
Run rẩy vai giữa khép mở tay gầy,
Ta bằng hữu với nhau đầy sáng láng
Những giật mình vọng tưởng đó sang đây
Không thể rõ những gì chưa từng trải
Chỉ muốn tin tới tận xót xa lòng
Em áo trắng bây giờ và mãi mãi
Trong chập chờn cả những giấc mơ không…
Tên em
Anh chép tên em lên giấy,
Mọi người khen thơ anh hay,
Anh nhắc thành tiếng tên em
Mọi người khen anh giọng tốt.
Tên em hoá thành trái ngọt,
Đói lòng anh ngậm trên môi.
Đêm hàn mình anh đơn côi,
Tên em thổi bùng ngọn lửa.
Ngày em đổi dạ thay lòng,
Tên em cứa đời máu ứa.
Tết ở Đồng Văn
Bốn phía sương mù quánh lại,
Biết mình duyên đá không hơn.
Đêm nay vẫn nhiều băng giá,
Giao thừa, em cũng cô đơn?
Thành phố trong miền quên lãng
Hoa đào thắp sáng ban mai.
Sen cũ ngỡ lìa ngó ý,
Tơ tình vướng víu trên vai.
Tôi uống, Đồng Văn lệch đất,
Quên mình tuổi mới không em.
Bạn gái người Mông ngưng hát,
Lặng thầm vun đốt bình đêm.
Cô uống như là không uống,
Đồng Văn nghiêng giúp tôi thôi.
Không nói nhưng mà cô nói,
Cái nhìn cô xót thân tôi.
Năm mới sang rồi, lặng lẽ
Giao thừa tôi ngấm trên da.
Than tắt, đá còn nóng đỏ,
Trí mình vương vấn nơi xa.
Tết ở Đồng Văn, tôi biết,
Hóa thành đá dễ gì đâu.
Tôi thấy đầu tôi như đá,
Đá đau có khác tôi đau?
Thảng thốt
Tôi đang gọi mình… Em có nghe thấy không?
Sao lẳng lặng lặn bóng vào khúc lội,
Cơn mơ cũ liếm dần khoảng tối,
Sức có còn nhả nốt bình minh?
Tôi đang gọi mình… Sao em cứ làm thinh?
Ta đã thức tránh nhau hàng thế kỷ.
Những lời sấm lưu truyền không chữ ký
Giữa thiên hà chẳng linh ứng gì ư?
Quá chén buồn, trăng đang ngất ngư,
Loang lấp lánh ánh vàng thạch thảo.
Giấu trái tim vào nụ cười da báo,
Em biết chăng, tôi muốn được quay về
Không tuyên ngôn, không hứa, không thề,
Không hôn thú, ngàn lần không nguyện ước,
Tôi muốn được lại làm tôi thuở trước
Chưa yêu ai, nhưng thực chân thành…
Thì em về ở bên chồng
(Tặng U.)
thì em về ở bên chồng
niềm vui chẳng lớn nhưng không quá buồn
người ta mực thước khiêm nhường
ngày êm đêm ấm như thường thế thôi
người ta nói chỉn chu lời
giữ em như thể hoa trời gởi cho
người ta sẽ giúp em lo
khi trăng mây ám khi cò rớt cây
hết rồi thuở gió hây hây
hết rồi buổi nắng chín đầy tiếng ve
em ơi phố đã thôi hè
nước sông mấp mé ngoài đê mất rồi
với tôi đời chẳng ra đời
buồn không thể khóc khó cười lúc vui,
với tôi trấu ủ khoai lùi
thời gian thổi cát bùi nhùi khó thiêu
với tôi sáng cũng như chiều
câu thơ dễ lấy làm điều vu vơ
muốn là thực muốn là mơ
thôi em cứ mặc tôi ngơ ngẩn lòng
em ơi về ở bên chồng
cố quên nhau nhé như không có gì…
Thơ viết trong quán cà phê
Em và nước mắt và anh
Gặp nhau phút chốc hòa thành dòng sông.
Lỗi lầm có ở anh không?
Hay lầm lỗi chính ở trong lẽ đời?
Xin em phán xét một lời…
Thời yêu em
Không đủ chữ để viết,
Không đủ ác để ghen,
Lệ không đủ để khóc,
Đời không đủ dài để lận đận cùng em…
Trên đây, chúng tôi đã dành tặng các bạn những trang thơ hay và đặc sắc của nhà thơ Hồng Thanh Quang. Hãy suy ngẫm và cảm nhận những trang thơ đặc sắc của anh ngay bây giờ nhé!