Hãy cùng chúng tôi đón xem những trang thơ của Hồng Thanh Quang để cảm nhận sự tài hoa của anh nhé! Với phong cách thơ đậm chất trữ tình, thơ anh như một cơn gió thổi mát tâm hồn người đọc mạnh mẽ. Một tình yêu cháy bỏng nồng nàn hay những cơn đau giằng xé tâm can sẽ mang đến cho các bạn những cung bậc tình yêu sâu sắc. Hãy cùng chúng tôi theo dõi nhé!
Thu (I)
Em đứng như tán cây,
Đốt nắng vàng chang chói.
Anh cơn gió lạc ngày
Rung nỗi niềm bóng tối.
Hạ đã thành ký ức,
Đông vẫn còn chưa sang.
Chỉ một điều có thực:
Vành mênh mang. Mênh mang…
Chắc cũng là vui sướng
Được như thế tàn phai:
Tựa bộ quân hàm tướng
Lá vàng rơi xuống vai…
Thu (II)
Anh còn lại một mình trong phòng nhỏ,
Em cuối cùng cũng bỏ anh đi.
Mùa thu tới không cứu anh thoát nổi,
Nỗi cô đơn nòng bức của đêm hè.
Kỷ niệm cũ, lòng yêu không chịu cũ,
Cây vườn anh lá rụng thêm nhiều.
Có ai hiểu sau vỏ cây khô nứt,
Vẫn đa mang, náo động bao điều!
Thuỷ Tinh
giấu sâu trong mình những đường bơi uyển chuyển của các loài cá
những rong rêu – rèm cửa xanh trong lâu đài nước
những cơn mơ trong suốt
một hạnh phúc yên bình
ta bùng lên Thuỷ Tinh
không phải vì ghen Sơn Tinh may mắn hơn ta
không phải vì hờn núi luôn chặn bàn chân ta bước
mà máu thành độc dược
những loài cua cá hiền ngoan bỗng hoá quỷ thần
em không thuộc về ta như một sự đã đành
biển sính lễ chỉ một phần trôi nổi
ta nóng giận nhưng vua đà trót nói
hôn nhân như một cuộc xếp hàng
không ai thắng được Sơn Tinh
không ai thắng nổi lẽ thông thường
dâng nước nữa núi sẽ cao hơn nữa
nhưng tất cả những nàng hoá đá
đều nhìn ra phương nước rút đi rồi…
Thương vay khóc mướn mà chi
Thương vay khóc mướn mà chi
Một khi em đã xuân thì bán rong
Chữ yêu có cũng bằng không
Hoa ngâu cứ rụng vào trong bão bùng
Anh nhìn bến cũ rưng rưng
Nhớ đôi môi đã hôn từng ý thơ
Lục bình trôi tím cơn mơ
Trái tim lở cả hai bờ vân vi
Thương vay khóc mướn mà chi
Em đi trăng khuyết cả khi sắp rằm
Đã mang thân phận con tằm
Ủ bao kén vẫn căm căm rét lòng…
Tiếng gọi
Phố đông ai gọi tên mình,
Ngoảnh mặt: bóng hình xa lạ.
Ai gọi tên mình tán lá,
Ngước lên: chim vụt bay đi.
Ai gọi tên mình sóng bể,
Nhìn ra:
Bọt trắng đuổi nhau rời gót chân trần.
Rồi đây trái đất xoay vần,
Em về lại…
Tên mình, ai vẫn gọi???
Tiếng hát Thiên Nga
lúa trổ đòng đòng cánh đồng thơ ấu
cơn mê ai hạt gạo trắng ngần
tháng ngày đói những nỗi niềm châu chấu
câu chữ miên man không thể chia phần
tóc mướt mát chảy xuôi dòng sông Nhuệ
lênh đênh em mãi chẳng nhận ra mình
lòng đã rối suốt một đời canh hẹ
yêu bao nhiêu mới vẹn được ân tình
thì cất giọng giữa bốn bề gió thổi
âm thanh có bạt đi im lặng cũng không còn
khoảnh khắc nào cũng thành cơ hội cuối
ngẩng đầu lên thanh tịnh lại tâm hồn
và em sẽ vẫy mạnh đôi cánh bạc
hóa thiên nga khỏi lạc cõi thiên đàng
dưới mặt đất dẫu rằng anh cúi mặt
vẫn kiêu hãnh nâng niu tiếng hát tựa thiên thần…
Tìm
Xuân…
Hạ…
Thu…
Đông…
Xuân lại đến…
Và thêm hè tới, nắng tràn hiên,
Và thu và cả mùa đông nữa,
Sao mãi anh tìm chưa thấy em?..
Tìm trầm ngậm ngải
Tìm trầm ngậm ngải
Hương hương phai phai
Tôi đi khắc khoải
Biết đời thiếu ai
Tiếc một lòng trai
Không thành ngọc nổi
Tiếc một hồn cây
Rìu người đốn vội
Thì cũng đành thôi
Lá tàn dưới cội
Chắc là có tội
Khi mình lỡ nhau…
Tình cờ tôi thấy em ngồi nghiêng
Tình cờ tôi thấy em ngồi nghiêng
Trong bóng chiều sẫm tối
Màu nâu non trong tấm áo em mang
Khiến ánh mắt tôi trở thành bối rối…
Xa quá rồi cánh đồng cuối hạ,
Ngẩn ngơ em tìm kiếm nụ chung tình.
Đám cào cào gió đã ngưng vẫn nhảy
Trong vô âm giai điệu miên hình.
Tôi nhớ lắm đôi môi trăng khuyết
Nôn náo đêm những thủ thỉ hoa nhài.
Em nhỏ bé, em dịu dàng cô độc,
Tôi là gì, sao tôi chẳng là ai?!
Thôi buồn nhé, phương nào cũng ấm
Nếu hai ta chung một hướng ân lành.
Anh lạ thế, anh mãi là phiêu lãng,
Giữa sen hồng chỉ muốn giúp em xanh…
Tình em
Tình em như nước,
Anh – cát trôi sông.
Càng ra sát biển,
Nước càng mênh mông…
Tình khúc
Nửa vầng trăng vỡ rụng giữa đời
Anh không nghĩ rồi em sẽ đến
Cũng không nghĩ qua ống đồng, nước, lửa
Anh cuối cùng còn lại mình em.
Không định mang cho nhau hạnh phúc,
Cũng không đành gây tai họa cho nhau
Đã cách mấy ngàn cây, đã lệch gần trăm tháng
Đã tiêu hao tất cả những duyên đầu
Sao gặp gỡ để một lần em hát
Khúc bi ca những ước vọng không thành
Sao gặp gỡ để một lần anh khóc
Nỗi cô đơn suốt tuổi xuân mình?
Giờ thì chẳng thể ai ngăn nổi
Ngọn lửa kia thiêu đốt cả thiên đàng.
Những niềm vui, những nỗi buồn sắp sẵn
Trong phút giây bỗng hóa tro tàn.
Ta sống lại thuở vầng trăng mười bốn
Run rẩy cùng tin ở ngày mai,
Sau muôn vạn lỡ làng ta mới hiểu
Nghĩa tình yêu giản dị nhường này.
Ta mới biết nụ hôn nơi cực lạc
Không bao giờ chỉ ngọt ngào thôi,
Mới nâng niu từng mảnh vàng trăng vỡ
Thắp thành sao an ủi bầu trời.
May hay rủi ta đã qua được dốc
Thôi những gì chìm khuất bên kia.
Em rạng rỡ giữa vòng tay da diết
Ngực anh sao rát bỏng đầm đìa…
Tôi có lỗi gì?
tôi có lỗi gì?
nếu ai đó rủi ro
nếu ai đó mất ngủ
nếu ai đó đói nghèo
nếu ai đó dang dở tình yêu
nếu ai đó không tìm ra hạnh phúc
tôi có lỗi gì
mà tôi day dứt
trong no ấm tình yêu hạnh phúc của chính mình?
Tôi mơ thấy
Tôi mơ thấy người đàn bà khoả thân đứng hát
khập khiễng khúc ca như như trinh bạch tật nguyền
Tôi mơ thấy người đàn bà mộng du biển đêm
bám chặt vầng trăng như mấu cọc
Tôi mơ thấy người đàn bà gánh cát nuôi con
khát tuổi thanh xuân vắng chồng trận mạc
Tôi mơ thấy người đàn bà có gương mặt giống em
hôn nhầm tôi bật khóc…
Tôi như con sông
Tôi như con sông trôi vào sa mạc
Chẳng bao giờ về lại được nguồn xưa…
Mỗi phút sống mỗi phút dần biến mất
Cho mát lòng những hạt cát cằn khô.
Tôi như con sông trôi vào sa mạc,
Đừng trách tôi chẳng giữ được thân mình.
Tinh túy ấy ngấm sâu vào bỏng đất
Sẽ tụ thành một ốc đảo nguyên sinh….
Tôi sẽ giữ lại cho mình
Tôi sẽ giữ lại cho mình cùng lắm một câu thơ
cái nhìn đầu tiên ngỡ ngàng để biết rằng hết lạ
cái hôn đầu tiên trượt vội vàng trên má
để bồi hồi ta nghĩ tới tình yêu
Tôi với em giờ xa cách bao nhiêu
tam tứ núi ngũ lục sông thất bát đèo sỏi đá
tôi nhìn cây ngỡ em cười như lá
tôi nhìn người thấy em bỏ tôi đi
Tôi sẽ giữ lại cho mình cùng lắm một cơn mê
gõ trời đất hát một bài vấn vít
thế đã nhiều hay vẫn còn quá ít
trao cho nhau cũng chỉ làm vì
Tôi day dứt khi hiểu mình vô lý
chưa tan mơ đã lẫn tên người
em đã gắn bó với tôi đến thế
những mối dây sao bỗng vội tan rời???
Tôi vẫn còn ngủ
tôi vẫn còn ngủ
khi em trở về mùa hạ
inh ỏi tiếng ve như buổi gặp ban đầu
và vòm trời trong và xa
tôi tự thấy mình rất trẻ
em cũng trẻ
(nhưng điều này không quan trọng)
mùa hạ đã ôm em vào vòng tay xanh lá
em chìm khuất bóng trong mơ
ai là tác giả của sự đầy đủ khiến người ta
mệt mỏi
thơ chẳng còn nghĩa gì trong đời hạnh phúc
thôi cũng đành sông có khúc người có lúc
chỉ tiếc là khi ấy tôi vẫn còn ngủ
quên mất mình rất trẻ…
Tôi vẫn nhớ em hiền như gió thoảng
Tôi vẫn nhớ em hiền như gió thoảng,
Thổi dọc dài thung lũng tuổi mười lăm.
Lá non lắm, ánh mắt nhìn xuyến xoáng,
Sáng bừng lên thanh thoát dấu em nằm.
Tôi vẫn nhớ nỗi buồn lấp lóa,
Trong nụ cười như níu kéo niềm riêng.
Ta đã có một thời vô tư quá,
Yêu như là một sự hoàn nhiên.
Tôi đã thức vun ngời đống lửa
Những câu thơ không thể cháy thành than.
Em có lẽ không còn mê suối nữa,
Nhưng sắc hồng trong nước mãi miên man.
Nào mang được những gì từ quá vãng,
Thời khác rồi, thế cũng đã chung chiêng.
Trong ký ức em hiền như gió thoảng,
Làm sao tôi quên được mắt em huyền…
Làm sao tôi xóa đi miền kỷ niệm
Em hiến dâng thanh sạch cạn cho đời.
Hãy sống tiếp hết mình trong ngấn lệ,
Để em là vĩnh viễn ước mơ tôi…
Trái tim anh ở đâu anh chẳng biết
Trái tim anh ở đâu anh chẳng biết
Con thú hoang đã ẩn rừng già
Anh quên lãng bao điều không thể chết
Nên đêm đêm thao thức vọng trăng ngà
Nên lang bạt suốt một thời nông nổi
Đến cùng ai cũng chẳng vẹn nguyên tình
Câu thơ viết chỉ trọn vần với điệu
Và thiếu sao giọt máu đủ nung mình
Giờ em tới khi ánh ngày sắp lụi
Những ưu tư đang thường trực canh đời,
Cũng rung động cũng bồi hồi tủi phận
Nhưng trái tim đã bỏ ngực anh rồi
Em có tiếc anh cũng đành chấp nhận
Để đêm đêm tỉnh giấc lại thương người
Lại tự trách những con đường gió lạnh
Thổi bạt đi tiếng bến gọi sông bồi…
Trong cơn mưa thu
gõ vào những kỷ niệm
cánh phượng hồng cuối cùng tươi lại phút giây
giờ mới cảm thấy khát
sức trẻ quá đà những chảng cát chang chang
cơn mưa thu khiến tôi nhớ em
chúng mình đã đánh đổi sóng biển lấy vũng
sông êm ấm
có đêm anh nằm mơ tóc dài chưa lấm tấm
những vì sao trên dải Ngân Hà
lòng mềm lại chăng với nỗi lạnh sang mùa
ta chuyển ta đi đôi bờ hư thực
ngỡ thêm một lần được ngả đầu lên ngực
phập phồng trăng quên lãng tuổi đêm rằm
gõ vào thu những giọt mưa dai dẳng
nhịp đều đều làm mệt những câu thơ
tôi mở cửa trái tim thiếu gió
hơi muối khơi xa ta sẽ uổng công chờ?…
Trương Chi
thi tôi đã thậm xấu rồi
sao ai còn nỡ buông lời diễu nhau
cái điều đau đã đành đau
vu vơ dăm điệu tan sầu dễ chăng
sông dài tắm ánh cho trăng
gió vang được giọng khó mang được tình
hát lên nghe chỉ một mình
bóng ai chẳng thấy mà hình cũng không
tương tư chất nặng trong lòng
con thuyền chở những mơ mòng phía em
tôi buồn tựa tiếng vào đêm
bâng quơ em có vịn lên phút nào
mà tôi sao bỗng nghẹn ngào
bao nhiêu xưa cũ nén vào trong tim
em đi xin chớ mong tìm
câu ca kẻ đã chết chìm mắt nâu…
Trượt ngoài tháng hạ
tiếng ve đã lịm tắt vòm sấu cổ
nhạt dần đi bao chua mặn trong lòng
tôi đang thấy như nghẹn dần nhịp thở
khi hiểu tình thun thút hóa thành không
tóc mướt mát môi cong và má phấn
em khuất tan trong đùa cợt sa mù
tôi đã biết thế nào là tủi phận
khi bấm hoài phương ấy cứ tu tu
thì em đã phút giây nào chân thật
sao tôi tin tiếng thề hẹn đa mầu
sao tôi cứ mải miết và tất bật
lao đầu vào những khuất lấp bồ câu
em đã sống như đời không hữu sự
vầy vậy thôi tín nghĩa buổi giang hồ
ở đâu cũng chẳng thể cầu tư lự
sao tôi buồn như mất trái tim thơ
và cứ thế trượt ra ngoài tháng Hạ
tôi ngây ngô khi Hà Nội thu về
phóng xe mãi phố cũ thành xa lạ
giả dối à sao cứ vẫn ru mê…
Hồng Thanh Quang là một gương mặt nổi bật trong làng thơ ca Việt Nam. Anh có những sáng tạo cùng lòng đam mê mạnh mẽ đối với thơ ca nên những thi phẩm của anh luôn giàu ý nghĩa và giá trị sâu sắc.