Nhà thơ Hồng Thanh Quang luôn được mọi người đánh giá cao và ngưỡng mộ. Với những chiêm nghiệm cùng những xúc cảm sâu sắc, anh đã làm nên những trang thơ đầy ý nghĩa và chạm đến trái tim của bạn đọc. Qua những trang thơ, ta bắt gặp một trái tim luôn khát khao tình yêu mãnh liệt. Nếu bạn yêu thích nhà thơ này thì hãy cùng nhau điểm qua những bài thơ hấp dẫn của anh nhé!
Tu vụng
Bỗng nhiên nhớ một mùa thu
Tượng chùa, nắng loá, ông sư đốt trầm.
Ta dâng lên Phật, lên thần,
Sen hồng một nắm, một mâm cốm Vòng.
Thỉnh kinh, tôi muốn yên lòng,
Lầm rầm em khấn lấy chồng Tết ta…
Bây giờ em ở nơi xa,
Cả thu lẫn Tết đã qua mấy lần.
Mình tôi đứng đốt hương trầm
Nhớ sao lời khấn lầm rầm thuở xưa…
Liêu xiêu nắng quái sân chùa
Bây giờ em đã hay chưa lấy chồng…
Tưởng niệm
(Tặng tất cả những người đồng đội)
Nâng chén cùng nhau, đồng đội,
Những người rừng đã về lại thành đô
Rưng rưng mắt, run run tay đỡ,
Con trai ai lại khóc bao giờ
Nhưng nhớ qua, nhớ quá thằng bạn ấy,
Nó đã hẹn với tao, nó đã hẹn với mày,
Nó vẫn ước bao giờ về Hà Nội
Phải cùng ngồi một bữa tới kỳ say.
Mà nó có mấy khi uống rượu
Sống trên rừng, tính nó vẫn học sinh.
Nó trẻ lắm, hơn tao, hơn mày nữa
Chết đi chưa có một mối tình
Giá có thể đỡ đạn cho nhau được
Như uống giùm chút rượu cho nhau,
Những vì sao đường Láng rơi đầy chén
Thấm vào lòng chắc đỡ khiến lòng đau.
Ủ câu thơ cũ vào men lá
(Gửi Pleiku và Quân đoàn 3)
ủ câu thơ cũ vào men lá
một chiều say lại với cao nguyên
vượt bao nhiêu dốc không hề xá
miễn là đêm tới rạng ngời em
chao ôi môi mắt thơm hương nắng
tiếng hát êm đềm như suối reo
nhìn đâu cũng thấy toàn trong sáng
một gót chân trần theo mãi theo
em chưa tóc ngắn chưa gió bụi
hạnh chấm vai gầy nâu rất nâu
tôi chưa thi sĩ thơ lầm lũi
cắn ngón tay buồn không biết đau
thế thôi rồi đã rời phương khác
đèo nối chân đèo xuôi cứ xuôi
hai mươi năm mất trong khoảnh khắc
em đã phương người như lũ trôi
giờ tôi trở bước sao lạ quá
những lối bao lần ai với ai
ủ câu thơ cũ vào men lá
nghe trái tim mình duyên đã cai…
Và bắt đầu cất lên giọng hát
(Tặng Linh, vợ tôi)
Và bắt đầu cất lên giọng hát,
Ngọn nến hồng run rẩy bàn khuya.
Tôi bỗng nhớ mênh mông trảng cát,
Những câu thơ ngỡ lạc lối về…
Tôi bỗng nhớ cao nguyên bụi đỏ,
Vồng ngực trần che khuất vầng dương…
Tôi bỗng nhớ Hà Giang tím gió,
Nếp nhà sàn nép bóng vào sương…
Linh ứng lại những gì đã trải,
Những buồn vui, mặn ngọt, thăng trầm…
Khi giọng hát phủ huyền bóng tối,
Ai trong tôi bật khóc âm thầm…
Em nào có cùng tôi quá khứ,
Lát nữa rồi chắc cũng sẽ xa xôi,
Sao giọng hát lẩy sang đúng cữ
Nỗi riêng tôi vẫn giấu trong đời?
Như máu bị hút vào ký ức,
ánh nến dần leo lét hoà đêm.
Và cuối cùng cũng ngưng giọng hát,
Nhưng lòng người đã mất bình yên…
Và cô độc tôi ngồi nghe em hát
Và cô độc tôi ngồi nghe em hát
Những bài ca của thuở đã xa rồi.
Và tôi khóc, không hiểu sao tôi khóc,
Nước mắt rơi như lệ tắm chân trời…
Nửa thế kỷ đã tan trong chớp mắt,
Sao hồn nhiên như vẫn tuổi lên mười,
Ai cũng thích dõi nhìn em trên phố,
Lá thu bay luôn lấp lánh sao ngời…
Và buổi ấy Hồ Gươm xanh biếc mắt,
Ta chân trần cầu Thê Húc lung liêng.
Tôi đã chắp bao nhiêu vần vụng dại,
Để nỗi niềm sa ngã hóa linh thiêng.
Qua tất cả những tôn vinh ồn ã,
Còn điều gì ta không xót xa nhau!
Và cất tiếng em là muôn kiếp cũ
Cho hôm nay tươi lại nụ hôn đầu.
Anh xin lỗi, ngàn lần anh xin lỗi,
Đã để em vào vĩnh cửu đơn tình.
Ngày anh sống là ngày anh nguyện ước
Cõi muôn năm em ấm phúc vô hình.
Anh sẽ gánh tiếp những trần gian gió,
Trả giùm em những vay nợ duyên buồn.
Anh sẽ viết thêm những dòng dang dở
Chúc phúc em cả không ở thiên đường…
Vào thu
Người bán cốm gành hàng qua ngõ,
Mở cửa phòng, anh đón lời rao.
Em có lẽ chẳng quan trọng nhất,
Mất em, anh có chết đâu nào!
Trời vào thu nắng mật ngọt ngào,
Nước rút, sông Hồng dần yên tĩnh.
Em có lẽ chẳng quan trọng nhất,
Sao mất em, anh tự chán mình!
Vào xuân Mậu Dần
trời lạnh lắm và mưa và gió nữa
trong sương, trong khói, giữa thời gian,
tôi muốn nói chỉ một lời giản dị:
cầu tình yêu tới được hạn đá vàng!!!
Vắng quá căn nhà em mới bỏ
Vắng quá căn nhà em mới bỏ
trang thơ gió thổi lật sang chiều
cửa sổ hoàng hôn ngời chín đỏ
tôi ngồi tôi nhớ thuở còn yêu
buồn như bóng đá thua chung kết
tiếc như muối rắc giữa trùng khơi
tôi nhìn đôi gối nằm ngơ ngác
thấy mình như đã trẻ bồ côi
bốn phía tường quen ken chật sách
khiến tôi như kẻ phải vô tù
khiến tôi như lạc sang đất khách
nhà mình mà thấy thiếu gia cư
vắng quá căn nhà em mới bỏ
lỗi tôi chắc chỉ lỗi riêng tôi
lỗi tôi có lẽ vì tôi đã
yêu em như thể đã yêu người…
Về nơi ấy
Em đi về nơi ấy trời cao,
Nắng nhẹ nhẹ, mây trôi chậm rãi,
Trăng dâng sóng, nhịp nhàng hôn bờ bãi,
Dấu chân em cát ấp ủ trong lòng.
Biết bao người nơi ấy chờ mong,
Em – ký ức thời ấu thơ đã chết,
Em – mơ ước thời trẻ trai thèm khát
Hạnh phúc trong từng sợi tóc mai dài.
Em đi về nơi ấy, đành thôi,
Tự phút đó anh biết mình đánh mất
Niềm thơ ngây rằng anh duy nhất
Em tin yêu tuổi mắt trông mòn.
Anh một mình, Hà Nội hoá mênh mông
Những đường phố cây giăng hàng khô khát,
Gió xao xác, lá không vàng cũng rớt,
Giữa trời quay chẳng biết Hạ nơi nào.
Thôi, cứ về nơi ấy trời cao,
Anh sẽ gắng như chưa từng có
Những nụ hôn vỡ oà trong thương nhớ,
Hoa trong vườn héo giữa ngày xanh.
Thôi cứ về nơi ấy chẳng cần anh,
Thiếu chi kẻ trước em quỳ chiêm ngưỡng.
Mặc anh sống dại khờ mơ tưởng
Bông hoa không đổi sắc bao giờ…
Viết cho con gái Linh Vân
như chiếc lá non
mặt tròn giống cha
mũi to giống cha
ngón tay thon dài như mọi mỹ nữ họ nhà mình
con hiền hơn cha nhiều lắm
tiếng con khóc nhỏ như hơi thở của đám mây thiêng
như sự nuốt vào trong của thân phận đàn bà
cha bế con lên nhẹ như nghĩa vụ
nặng cũng như nghĩa vụ
con còn chưa nhận ra cha
chưa biết nhìn
chưa biết cảm
chưa biết u ơ
đôi môi nhỏ xinh như hai cánh hoa hồng chiêm chiếp
cha ngắm con hoài không chán
thêm cảm thấy mình có lỗi
trước mọi người phụ nữ đang sống ở trần gian
con gái ơi cục cưng của cha ơi
cha có lẽ không thể giúp cho đời con bằng phẳng hơn định mệnh
nhưng nếu cha yêu thương trân trọng hơn tất cả đàn bà trên thế giới
đời con sẽ đỡ mưa sa?
Viết ở Hòn Gai
Thị xã mưa tầm tã,
Đọng giữa trời những tảng than mây.
Anh một mình lang thang Hòn Gai,
Nơi nào cũng cồn cào hương biển.
Giáp mặt bao nhiêu kỷ niệm
Em không anh,
Tưởng sẽ tủi thân, sẽ giận,
Thế mà thương!
Áo lính thời trai biết mấy con đường
Đếm bước ngỡ đành vô ích.
Em đến cùng anh, đêm thành cổ tích,
Ta có là mãi mãi trong nhau?
Gió như tay biển vuốt ve đầu,
Vang những âm thanh tựa hồ em hát.
Chưa thuộc Hòn Gai, thế mà không lạc,
Tới nơi nào cũng ngỡ sắp gần em…
Viết ở Vân Đình
Giữa trưa nâng chén Vân Đình,
Soi mây dừng bước, nghe tình lặng đi.
Lăn nhiều quá những vòng si,
Tuổi này sông Nhuệ còn gì nhắn nhau…
Viết sau giao thừa
Con đã ngủ say sưa, vợ cũng vừa thiếp giấc
Lặng lẽ phút giao thừa, hương thắp mình ta
Cơn gió đầu xuân mát lành thong thả
Lướt qua phòng như thi hứng bình yên
Ta nhớ trong đầu bao nhiêu kỷ niệm
Bao nhiêu đắm chìm, bao nhiêu nổi nênh…
Ta khấn trong đầu số mệnh
Cay đắng nào phải chịu, mỗi ta thôi!
Để mình ta tuổi thơ nghèo đói,
Lứa thanh xuân tội nợ với trăng rằm
Giữa sa mạc mơ xa vời trái cấm
Những câu thơ mê muội trái tim gầy
Để mình ta trần lưng cỏ cháy
Dựng lần hồi nên một túp lều tranh
Ta giữ cho con trai nguyên niềm kiêu hãnh
Đến và đi đều bởi chân thành
Chẳng thể biết hết những gì sẽ tới
Vẫn mỉm cười với những giọt mưa xuân
Sống có nghĩa là tin, mùa mới
Sẽ mang về trái xứng hạt từng ươm…
Vô chiêu
Gương mặt như mầm cây
vừa trồi lên khỏi đất
nước mắt
là nước thánh
trong giá lạnh
ấm êm
trên chông gai
dịu ngọt
bắt tay lưỡi dao sắc
như ngắt một nhành hoa
em ở gần hay xa
vẫn nguyên là nỗi khát
lúc đau buồn tự hát
những lời không thanh âm…
Vô đề
Nếu bố tôi không đêm đêm nhức xương
nếu bố tôi không đêm đêm mất ngủ
nếu bố tôi không điếc một bên tai
nếu bố tôi không gầy như chiếc bóng
chắc tôi chẳng biết về một thời Trường Sơn
và những ngày bố tôi làm lính…
Với Hải Phòng
Hơi biển thấm mùa xuân ấm lại,
Mây lang thang nhuộm bạc đáy hồ.
Ta cúi mặt, tóc mình như khói,
Hải Phòng chiều thiếu một người xa.
Hải Phòng chiều lất phất mưa qua,
Ngày đã sống có gì khác thế?
Hoa phượng rớt chân trời tím biếc,
Câu thơ rơi nhắc một đêm hè.
Không – hò – hẹn quay về sông Cấm,
Bên Cầu Rào trông ngóng vu vơ.
Không – hò- hẹn ngỡ mình có lỗi
Với ai xưa chưa kịp hẹn hò.
Không – kỷ – niệm trôi ra phía biển,
Không – nụ – hôn vỡ tự bao giờ.
Hải Phòng lỡ một câu lặng lẽ
Biết tìm đâu, biết đến đâu chờ?
Đời có khác nếu một lần tiếng hát
Không đưa ta lìa bỏ nơi này?
Người có biết chiều nay ta uống
Giữa Hải Phòng nỗi nhớ mà say?…
Vu lan cho một tình yêu
bông huệ trắng
cánh cò cũng trắng
đám mây chiều xam xám ngả vào thu
nằm ngửa mặt nhìn khung trời tắt nắng
bỗng thấy lòng không rượu cũng ngây ngư
em xa cách không chỉ ba tấc đất
không chỉ năm không chỉ kiếp điệp trùng
ta mất em đã thành nhân loại khác
chỉ nỗi buồn như cũ cứ mông lung
ai sẽ thắp nén trầm trong biển gió
thơm về đâu những chân thật không lời
ta chẳng rõ nụ hôn nào bỡ ngỡ
chạm non tơ như thuở mắt em cười
hóa ra thế ta mới là vất vưởng
khi tình yêu em giấu kỹ đi rồi
khóc một tiếng sẽ thiếp vào âm vọng
những cơn mê xa xót bủa quanh đời…
Xem ảnh (I)
Ngang vai tóc thả mượt mà,
Nhìn ai, ánh mắt thoảng qua nét cười?
Dịu dàng khẽ mím bờ môi,
Chắc em không biết có người hôn em!
Xem ảnh (II)
Khúc I
Em giữa thu, đời anh vừa chớm hạ
Đã nhổ neo khuất bến tình đầu
Trăng lẻ loi nhưng trăng viên mãn,
Lẻ loi buồn, em khuyết, anh đau…
Khúc II
Phú cho em giọng hát,
Giời bắt tội bao người!
Khúc III
Em vẫn chưa già đâu,
Còn anh không trẻ nữa
Nếu hạnh phúc cho nhau
Luật trời ta cũng sửa.
Khúc VI
Em trong ngày đã khuất
Em trong ngày đang qua
Em trong ngày sắp tới,
Anh đều yêu
Xót xa!..
Xin lỗi nhé anh không là chính đạo
Xin lỗi nhé anh không là chính đạo,
Khi gặp em trong buổi tối ngây tình.
Tuổi trẻ đã qua đi, tuổi trẻ không trở lại,
Ở bên em anh hiện nguyên hình…
Những đỉnh núi đã ủ bao ngọc đá
Cho da em sáng tỏ ánh trăng ngà.
Bụi gió nào đã nâu vào đôi mắt
Buộc thanh âm ngượng ngịu hát sa đà…
Thì em hỡi khách khí chi cách gọi,
Ta với mình muôn thuở bạn bầu say!
Ta với mình luôn thương nhau như đã
Tự kiếp nào một kén ấp niềm cay…
Xứ Đoài
Nới tay ôm núi Tản
Mây đánh rơi ráng chiều
Lá trùm cây vạn tán
Nuốt vào lòng tiếng kêu
Không là suối mà reo
Không là chim mà hót
Không là gió mà theo
Ấu thơ đi hun hút
Đã biết chẳng còn em
Xứ Đoài nay đổi khác
Chận chập chững tìm đêm
Vô cớ mình muốn khóc
Nhớ hương tóc lá chanh
Nhớ vị môi thóc nếp
Lời hứa chắc như đinh
Yêu nhau là trọn kiếp
Đời cầm bằng chiêm bao
Lối về xưa thực khép
Trăng xứ đoài lên cao
Ánh vàng tan khói bếp
Trên đây chúng tôi đã chia sẻ cho các bạn những bài thơ hay của nhà thơ Hồng Thanh Quang. Hãy cùng nhau suy ngẫm những ý nghĩa sâu sắc mà bài thơ mang lại nhé! Đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết thật hấp dẫn!