Lê Thiếu Nhơn sinh năm 1978 tại Phú Yên, Anh là một trong những gương mặt luôn để lại nhiều ấn tượng trong lòng bạn đọc. Anh là nhà thơ trưởng thành trong cách mạng nhưng thơ lại không dập khuôn, khô khan như những thi sĩ khác mà lại khiến bạn đọc xao xuyến. Anh sáng tác không nhiều nhưng những vần thơ của ông được cất lên lại để được tiếng vang lớn trong nền văn học Việt Nam. Tài năng cùng sự cống hiến hết mình của anh đã được khẳng định bởi nhiều giải thưởng cao quý được nhiều người ca tụng. Hãy cùng tapchivannghe.com cảm nhận chùm thơ của anh nhé!
Dịu dàng ơi
Em dịu dàng thế
Đừng cho tôi hy vọng
Mơ ước thì buồn
Năm tháng vẫn lênh đênh
Tôi sợ tôi phụ em
Em nhìn đăm đắm thế
Em cười vời vợi thế
Tôi chỉ cành khô đau đáu bão bùng
Tôi tin em thánh thiện
Sao phố phường ngờm ngợp người dưng
Về thôi ngựa gầy ngày mai vó cũ
Cỏ chiều bí ẩn cũng từng xanh!
Ngõ về nhạt nắng
Tôi ngả dúi vì hơi rượu cũ
Ngày trở về thành phố không em
Một tình yêu chật vật
Hai bàn tay khốn khó tìm nhau
Có nhiều chuyện chẳng từ đâu đến đâu
Cũng nghe lòng gợn sóng trên dòng sông độ lượng
Cũng nhờ em lỡ làng những giấc mơ thơ trẻ
Thất bại bớt đắng cay
Thành công bớt hể hả
Mỗi bàn chân bước qua
Còn thương bóng mát ở lại bên đường
Ngổn ngang một màu hoa
Chỉ một màu hoa cũng đứng ngồi không yên
Nhớ xôn xao áo người qua phố
Đi cho hết tiếng ca
Về cho đầy mâm cỗ
Ta se lạnh ngọn gió thời yêu nhau
Đôi lần ngoảnh mặt mây bay xa khuất
Đôi lần đổ vỡ sóng vỗ lang thang
Xin chào nhau trong veo giếng nước
Lẽ nào toan tính nắng tháng giêng
Chỉ một màu hoa cũng đứng ngồi không yên
Chỉ một màu hoa cũng thăm thẳm niềm riêng
Ngược gió
Một cơn gió lật lọng
Cả buổi chiều cố giữ thăng bằng
Để an ủi những cánh hoa
Bao mùi hương hấp tấp về đâu
Nỗi buồn bóng trăng giếng cạn
Tôi nghiêng phía nào em đỡ thấy xót xa?
Sương mỏng
Có lúc đi giữa màn sương dặt dìu
Những buổi chiều rùng mình hồ hởi
Một ngày áo ướt ai hay?
Người đi mãi trên đường
(Tiễn LTV, nhớ CT!)
Người bạn nữa lặng lẽ ra đi
Một lời nói mỏi mòn sự thật
Một mái đầu nửa gật nửa lắc
Người bạn cứ khao khát ngày mai
Ngày mai trong tay kẻ giấu mặt
Tôi nghe nát dạ tiếng thở dài
Nhân nghĩa đôi khi không dám nhắc
Hoàng hôn nào lầm lũi chiêm bao
Một cái nhìn tiễn đưa đôi mắt!
Trở lại mùa trăng thơ dại
Anh vẫn đợi đò trên bến Hàm Luông
Em chảy dòng sông qua mùa nước cạn
Có điều gì cứ run rẩy sương giăng
Đứng tàn màu hoa mà lòng còn thắm!
Gió đã bốn phương tơi bời thương nhớ
Chỉ bóng hàng dừa cũng chật đêm trăng
Em âm thầm vọng miệt nào xa vắng
Lục bình vừa trôi vừa níu nỗi buồn!
Tình anh mười năm quen ngồi góc khuất
Vay tạm mượn hờ đôi lứa yêu nhau
Từ em đến như ngàn xưa thơ dại
Mỗi con đường để lại một ánh sao!
Có lẽ dòng sông trôi
Nghe dòng sông càng trôi càng sợ hãi
Những bãi bờ hẹp hòi cỏ dại cứ đong đưa
Tôi đứng ngóng cánh buồm vắng mấy mùa thu
Nghe dòng sông càng trôi càng cô độc
Suối cạn đã nhiều mà biển cả xa xôi…
Tôi khấn nguyện cùng bọt nước bốc hơi…
Nghe dòng sông càng trôi càng lầm lũi
Như mỗi người từng phút tiễn đưa nhau
Tôi cúi đầu bước ngược chiêm bao…
Trở trời
Mưa một đằng, trăng một nẻo
Chuồn chuồn bay hụt gió cũng qua chiều
Chỉ riêng người bước đi cay đắng cũ
Đốm lửa tàn lại le lói chiêm bao
Hốt hoảng gì phố rộn còi xe
Hốt hoảng gì dòng kênh nước đọng
Cây không muốn rơi dẫu một cành lá muộn
Cả khu vườn mùa lạ cứ nôn nao
Muốn ngả lên non
Muốn nghiêng ra biển
Cơn giông trở trời kéo ngược tiếng than!
Phím gõ từng ngón tay
Gõ lên bàn phím bài thơ kỳ vọng thế kỷ 21
Chiều càng xa càng nhớ
Hương càng xa càng nồng
Gõ ngập ngừng từng ngón tay co rút
Thiên hạ lạ lùng hơn chúng ta tưởng tượng
Cuộc sống thế mới vui, mình sống thế mới buồn
Gõ lên bàn phím dáng sông lưỡng lự
Gõ lên bàn phím bóng núi trầm tư
Ngày chờ ríu ran từng đàn chim sẻ
Mở cửa trời đại bàng không thấy qua…
Xót lại điều gì gửi cho mai sau
Ước mơ hoa tàn bạt ngàn cỏ dại
Hạnh phúc tối trời ai còn lầm lũi
Nhân tình áo giấy vẫn ngồi đâu đây…
Phố ngày thường
Đô thị! Đô thị!
Ma mị bao kiếp nghèo
Thùng rỗng kêu to hò reo khoái trá
Bỗng nhức đầu vì một người hờ hững bắt tay
Phố thị phi
Biết buồn vừa đủ, biết vui vừa đủ
Thị phi mỗi ngày như một trò chơi
Chỉ ngại gặp kẻ tầm thường đắc chí
Anh mắt ấy kiêu hãnh quá, trời ơi!
Phố nhộn nhịp
Đến đám đông để được đồng điệu
Đến đám đông để được gật gù
Những lời tán dương như lửa cháy
Đong đưa hết một ngày đong đưa…
Tôi một mình bước ra cơn mưa
Thấy ai đỏ mặt trong nước đọng!
Cạn lòng
Dòng sông vào mùa nước mắt
Trôi ngang mặt kẻ lỡ đò
Đường chiều thiu thiu lá cũ
Nỗi chờ thăm thẳm em đâu?
Tạp ghi giữa đường
Bôn tẩu suốt ngày
Để chất đầy ưu tư
Mai này tôi lửa tàn
Xin đừng vun tro lạnh
Nhẫn nhục mà sống
Không đò qua sông
Không đèo qua núi
Giải thoát mình một khuôn mặt dửng dưng
Những năm đầu thế kỷ 21
Vũ khí huỷ diệt rập rình
Chưa đáng sợ bằng ngọt ngào bịp bợm
Mắt ráo hoảnh miệng ướt nhoèn!
Buổi sáng ngạc nhiên
Nghe cuộc điện thoại hỏi thăm dăm câu chuyện không mang lại danh lợi
Sao cứ thấy người tốt nhiều hơn?
Ngõ sau im lặng
Thơ tôi giấu nơi đâu
Những âm u gió chướng
Những ngậm ngùi sương giăng
Bàn chân đầy cơn khát
Trên lối mòn cha ông
Hỏi trời xanh mấy lần bến sông lạnh
Hỏi bãi ghềnh mấy bận cánh chim bay
Neo tình lên mây làm sao gỡ được
Một ngày thuyền hốt hoảng chuyến ra khơi…
Một mùa thơ thở than hoang đảo
Nhân nghĩa mắc lưới chiều nghiêng nghiêng!
Lê Thiếu Nhơn là một nhà thơ tài hoa hiếm có của nền văn học Việt Nam. Suốt một đời anh luôn trăn trở, tìm tòi sự mới mẻ trong thơ ca của mình. Những bài thơ đầy chất trữ tình luôn chạm đến trái tim của bạn đọc yêu thơ. Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!