Lê Thiếu Nhơn sinh năm 1978 tại Phú Yên. Trong nền văn học Việt Nam, Lê Thiếu Nhơn là một nhà thơ nổi bật với những thi phẩm vang danh. Suốt đời anh luôn tìm tòi và trăn trở cách làm mới phong cách thơ của mình nên những tác phẩm của anh luôn mang đến một luồng gió mát mẻ đến cho bạn đọc. Những bài thơ tưởng chừng như khô khan lại thắm đượm chất trữ tình sâu sắc. Anh có tập thơ Trong Bóng Người Xưa được quý độc giả quan tâm và ca ngợi. Cùng tapchivannghe.com khám phá nhé!
Ngõ sau im lặng
Thơ tôi giấu nơi đâu
Những âm u gió chướng
Những ngậm ngùi sương giăng
Bàn chân đầy cơn khát
Trên lối mòn cha ông
Hỏi trời xanh mấy lần bến sông lạnh
Hỏi bãi ghềnh mấy bận cánh chim bay
Neo tình lên mây làm sao gỡ được
Một ngày thuyền hốt hoảng chuyến ra khơi…
Một mùa thơ thở than hoang đảo
Nhân nghĩa mắc lưới chiều nghiêng nghiêng!
Một ngày vội vã
Một ngày tôi đi qua
Như tiếng hát di-gan lầm lỡ
Như bông hoa vẫn thênh thang đỏ
Giữa muôn sự thờ ơ
Bơ vơ một giấc mơ
Biết lấy gì chống đỡ
Đường gần dành dụm niềm tin
Đồi xa cứ tưng bừng cỏ
Rời khỏi một chỗ ngồi
Bóng đen còn ở lại
Bất giác cười chơi vơi…
Phía tối ngọn đèn
Phải nghĩ về ngày xưa để sống
Có một người chết đi
Trái tim cứ đập dịu êm mùa biển động
Tên người ấy cỏ giấu trong chiều….
Người ấy không sợ hãi trước dòng sông thịnh nộ
Người ấy không giận dữ trước nhân nghĩa vơi dần
Chỉ đôi mắt đã khép chặt nhiều đêm
Vẫn rọi sang tôi ngọn đèn kỳ lạ
Kỷ niệm chưa đem bán
Lời dặn dò hoa rụng ngày xưa
Đã thăm thẳm môi người đi khuất
Một cơn giông đề phòng cả buổi chiều
Tôi ngồi nhớ những mùa mưa hành khất
Bao nhiêu ngày để em thơ dại
Bao nhiêu thương để mẹ mỏi mòn
Bao nhiêu trăng để đêm xa cách
Bao nhiêu thuyền để bến cô đơn
Cứ quay cuồng hò hẹn cứ quay cuồng
Từng kỷ niệm mang ra từng buổi chợ
Khuyến mãi gì để bảo hành niềm tin?
Lời hẹn bỏ quên
Không còn thương nhớ ồn ào cơn rét
Bao nỗi chia xa ngọn gió nhẹ hều
Em đi bóng mây, em về dáng liễu
Danh phận đời anh manh mún nắng chiều
Tin yêu từng vỗ sóng
Cát dài một bờ đau
Hò hẹn từng xanh cỏ
Đồi hoang mạc chiêm bao
Đứng cạn tuổi em, mùa giục anh tóc bạc
Chưa kịp hỏi tình con gái lạc nơi đâu?
Thanh thản chuyện dở dang
Viết câu thơ ngày em không đến đọc
Anh nằm dài một dấu chấm than (!)
Khung cửa nhỏ bầu trời cũng nhỏ
Cánh chim bay tiếng gió mủi lòng
Nhanh một bước ngã ba trước mặt
Chậm một chiều liễu bạt ngàn sương
Người đi vắng biết người đi vắng
Điện thoại đổ dồn mấy lần chuông
Email gửi cho mùa không hẹn
Xin đừng gặp lại chốn tình nhân
Vấp ngã con đường em xa khuất
Thanh thản cũng đành chuyện dở dang!
Ngày mưa rơi lại
Chiếc áo ấy em mặc vì người khác
Tôi vẫn thương màu cỏ lạnh chiều sương
Tóc em mang hết đêm về
Ngõ lại bỏ không thềm gió
Mộng mơ cạn rồi
Thất vọng gấp bội
Ly trên bàn tiếng vỡ thuỷ tinh
Cúi xuống chân mình phiêu bạt
Mấy năm ròng căn phòng nhỏ bóng trăng
Đi đâu nữa ngày mai ai biết
Câu thơ lưng chừng từng nhịp hoang vu
Ngồi sát mùa xưa thêm một chút
Hàng cây đổ dài chẳng kịp vào thu
Dù sao cũng cảm ơn tin yêu đã sống
Trái tim đàn ông hồi hộp lửa rơm
Dù sao cũng cảm ơn cơn mưa nặng hạt
Em để lại mái hiên gầy cho tôi đứng ăn năn!
Tĩnh lặng trước mùa xuân
Như hương hoa chìm khuất bốn bề
Mùa xuân nhắc anh cách vỗ về hạnh phúc
Những dòng sông vừa buông xuôi vừa trôi dạt
Những bến bờ bền bỉ bên lở lung lạc bên bồi
Cánh chim bay sớm mai không thấy nắng
Muộn cả màu mây trắng trời xa
Ngọn lửa nuôi âm thầm củi lạnh
Chỉ sợ niềm tin rêu phủ đêm qua
Lắm lúc phải tập thói quen xấu hổ
Bạn bè nào gắp lửa bỏ tay nhau
Kẻ cơ may khinh khi người nhẫn nại
Cơn mưa nhạt nhoà điểm tựa chiêm bao
Lát nữa đây trùng khơi eo óc gọi
Anh lại ra biển cùng muôn đợt sóng xô!
Hồi tưởng gió xuân
Tháng giêng tầm xuân nghĩa trang chật chội
Hồi tưởng khói hương thương nhớ ngập ngừng
Người quá cố gửi tin yêu xanh cỏ
Kẻ dâng hoa thành kính nguyện cầu mình
Biết ở đời âm dương luôn cách trở
Vẫn dọn lòng tảo mộ tình xưa
Hy vọng nối dài sợi dây hai kiếp
Anh mắt giăng ngang ngọn gió thăm dò
Hết mùa này kí ức lại đầy thêm
Am ảnh dồn lên cơn vui trần thế
Những đêm sương năm cũ chẳng quay về!
Người bận rộn tình
Gió bỏ mùa đi dư nắng cũ
Bàn tay chật vật sự đời
Năm tháng chưa dịu nỗi ngổn ngang
Tôi chẳng thấy gì đáng trách móc nữa
Em tan trận mưa lác đác bụi đường
Ngã dúi vào số phận
Cơn mơ hạn hẹp biết nhường nhau phía nào
Cuộc sống vốn đã buồn, thương em thêm một chút
Lối ta về cỏ dại lại từng đợt sóng lao đao
Chia xa rồi tiếc cơ may gặp gỡ
Cười như một lần thuyền ngược ra khơi
Mái chiều vẫn còn hoàng hôn đẹp nhất
Người bận rộn tình thỉnh thoảng thấy vui!
Thức giấc bên vườn
Còn ngọn gió đứng về phía anh
Dẫu em bóng mây qua vườn cũ
Tình yêu ấy gửi trên màu lá
Chiều dửng dưng nặng trĩu mùa mưa
Ngọn lửa nhỏ bếp ga xa lạ
Sài Gòn ngõ vắng trắng đêm giông
Điếu thuốc anh ngồi hoàng hôn ký ức
Hoa cúc gầy ngày vui lại chật
Em đừng cười phố muộn người quen
Thương nhớ già nua tiếng ca mắc nợ
Gai em cầm nhầm chảy máu tay anh!
Cầm ngọn gió đi xa
Thành phố bước vào gió
Thiêm thiếp dòng sông trôi
Anh mắt vừa đến ngõ
Câu thơ cũng say rồi
Đàn ông đi như nắng
Đàn bà đi như trăng
Hẻm nhỏ niềm tôi vắng
Thiếu nữ đã theo chồng
Buổi chợ bày rau quả
Cơ may kẻ đói nghèo
Sân chùa rơi tiếng mõ
Di nguyện người hắt hiu
Thành phố nhiều mùa hoa
Gió dọc ngang thi sĩ
Thành phố ít hàng cây
Gió bay vòng nỗi nhớ
Hành trang ngày xa xứ
Nỗi phần phật quê nhà
Gió gửi hồn gửi vía
Làm sao gỡ tôi ra?
Trong bóng người xưa
Đất nước có bao nhiêu người đang buồn
Xuôi ngược áo cơm không ai kịp nhớ
Tôi làm thơ đẩy đưa giông bão
Khói hương đầu đình trôi dạt cuối sông
Bà mẹ nghèo buổi chợ chậm bước chân
Đồng tiền mỏng manh che lòng trắc ẩn
Ơn nghĩa ở đời nhiều như muối biển
Đám giỗ thánh thần sốt ruột trẻ con!
Tuổi hai mươi tôi soi gương công chức
Thấy giấc mơ mình mắc nợ sau lưng
Anh mắt ốm o lo phần hồn tạm gửi
Tổ tiên đi như rừng
Đổ lá xuống năm canh!
Câu thơ ngắt dòng
Đã hiện ra hoảng hốt
Tôi có thể đổi tôi cho nước mắt
Canh bạc này mua bảo hiểm được không?
Phố văn chương
Ca ngợi một buổi chiều
Dòng sông bất thần gió
Nhà thơ phải cúi đầu
Trước ngổn ngang thi tứ!
Giấc mơ trời sáng
Tôi cúi xuống nhỏ nhen dằn vặt
Hoa nở đầu cành nỗi vắng mùi hương
Không dám hoài nghi ngọn gió vô tình
Chỉ trách lòng mình buổi chiều giăng mắc
Tôi yêu lại giấc mơ bình thường
Áo người mùa thu lắc lư kí ức
Muốn hát bài ca trôi qua trước mặt
Tiếc con sông thơ dại chẳng xuôi về
Tôi có mười năm cả tin và dễ vỡ
Bạn bè xưa lấp lánh vui buồn
Cuộc sống thờ ơ sao sốt ruột
Một niềm tin xa khuất bốn bức tường!
Giao mùa ký ức
Cuộc hành hương càng đi càng bất tận nỗi buồn
Cuối năm bỗng có người sinh ra cho một niềm xa xứ
Gió bon chen thổi trắng những toa tàu
Kết nối toàn cầu
Vẫn thừa ra buổi chiều đơn lẻ
Anh mắt ai trôi ngang sông nức nở
Tiếng thở dài rơi ngược chiếc lá khô!
Giao mùa ký ức
Tiền kiếp đong đưa hoa bất tử
Người im lặng bóng nắng đêm xưa!
Trên đây, chúng tôi đã cập nhật dành tặng quý độc giả những bài thơ đặc sắc và đầy ý nghĩa của thi sĩ Lê Thiếu Nhơn. Qua bài viết này chắc hẳn các bạn đã thêm phần hiểu về phong cách sáng tác thơ của anh. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này nhé!